Khanh Vũ Phúc Hắc

"Y Y, thân thể ngươi yếu như thế, buổi tối ở đây lại rét lạnh thế này, chắc chắn ngươi chịu không nổi" Đó là giọng nói lo lắng của một nữ hài tử khác, có lẽ là người mà Lam Vũ gọi lúc nãy, Thiên Vân.

"Ta không sao, các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa là trời sáng rồi." Y Y nhỏ giọng nói, sau đó không nói thêm gì nữa.

Khanh Vũ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người kia, khóe môi khẽ nhếch lên. Lúc nàng đang chuẩn bị vào phòng, một dáng người cao gầy từ dưới lầu chậm rãi đi lên, dường như chú ý tới nàng, ngước mắt mỉm cười với nàng, "Tiểu cô nương, muộn thế này sao vẫn còn chưa ngủ? Định ra ngoài đi tản bộ hay sao?"

Khanh Vũ nghe thấy thế, nụ cười bên môi càng sâu hơn một chút. Trên lầu vừa rồi xảy ra một vụ chết người chấn động như thế, nàng kia giống như không biết gì cả.

"Uý tỷ, vừa mới có người chết." Khanh Vũ chậm rãi mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt nữ nhân, "Chính là thiếu niên ban ngày đã xảy ra tranh chấp với ngươi."

Sau khi Kiều Uý nghe thấy vậy vẫn bình tĩnh nhướng mày, "Vậy à, lát nữa ta sẽ sai người tới xử lý. Chết một người mà thôi, chuyện này cũng bình thường thôi."

Khanh Vũ cười như không cười dựa vào trên lan can, "Đúng là không có gì kỳ lạ, chẳng qua ta cảm thấy tò mò, vì sao trên người hắn lại có một vết thương lớn như vậy, giống như toàn bộ bụng của hắn đều bị rạch ra. Chẳng lẽ hắn nửa đêm mộng du, tự mình thọc mình cho tới chết? Nhưng vết thương lớn như vậy, hắn đã dùng binh khí gì gây ra?"

Nghe thấy vậy, Kiều Uý cười tủm tỉm nhìn nàng nói, "Mấy năm nay, nơi này liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện lạ, ngươi sẽ quen thôi. Ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."

Không hỏi ra được điều gì, Khanh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, xoay người bước về phòng.

"Uý tỷ, tiểu nha đầu này dường như đã biết gì đó." Nam nhân cứng cáp vẫn luôn đi theo bên người nàng kia như hình với bóng, nặng nề lên tiếng.

Kiều Uý khẽ cười một tiếng, "Nha đầu này là người thông minh nhất trong số bọn họ, không lừa được nàng ấy lâu."

Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói, "Có phải chúng ta hành động quá sớm hay không? Chuyện xảy ra hôm nay, có lẽ sẽ khiến bọn họ cảnh giác."

"Ngươi đánh giá bọn họ quá cao. Cho dù khiến bọn họ cảnh giác phòng bị, nhưng cả đám này, có thể vượt qua thí nghiệm nhập môn, đoán chừng không đến một nửa." Kiều Uý cười nhạo nói, bỗng nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng bên ngoài, ý vị thâm trường câu môi, "Vẫn còn một ngày một đêm!"

Hôm sau, mọi người đều dậy sớm. Nhìn ánh mặt trời nhô cao ở trên bầu trời, mang tới một chút ấm áp vào buổi sáng vẫn còn se lạnh.


Cảm giác mọi thứ giống như một giấc mơ, thậm chí không thể tưởng tượng được tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, nhiệt độ đóng băng và cái chết kỳ lạ của một người.

Bữa sáng rất đơn giản, một bát cháo trắng nóng hầm hập, một cái màn thầu to bằng lòng bàn tay, còn có một đĩa rau nhỏ ngon miệng. Có lẽ do những dằn vặt mà bọn họ đã trải qua ngày hôm qua, vậy nên không có ai lên tiếng oán giận, toàn bộ đều say mê ăn.

Kiều Uý nhìn thấy cảnh này, khóe môi khẽ nhếch lên. Đám tiểu quỷ này đã học được cách cư xử.

"Lão bản nương, chúng ta không thể tới Phiêu Miểu Tông sớm hơn một chút hay sao?" Một thiếu nữ xinh đẹp đoan trang đột nhiên lên tiếng hỏi.

Kiều Uý đang ngồi gõ bàn tính ở trước quầy, không ngẩng đầu lên nói, "Đây là quy củ, thời gian chưa tới, lối vào sẽ không mở ra."

Thiếu nữ bĩu môi, có chút ủy khuất, "Nhưng...... ở đây ban đêm thật sự quá lạnh, dưới sàn không được sưởi ấm, nếu như chúng ta chết cóng thì phải làm sao? "

Kiều Uý câu môi nhìn nàng kia một cái, "Nếu như chút giá lạnh nho nhỏ này cũng không chống cự được, các ngươi còn tiếp tục sống cũng không có ý nghĩa gì."

"Sao ngươi có thể nói như thế được chứ?" Thiếu nữ tức giận gần như bật khóc. Nàng ấy đột nhiên có chút hối hận vì đã đi theo đồng bạn tới đây.

Người bên cạnh đột nhiên kéo thiếu nữ kia một chút, cảnh cáo nhìn nàng ấy một cái, nhỏ giọng nói, "Ngươi đã quên chuyện người kia tối hôm qua, ban ngày nói lời bất kính với lão bản nương, buổi tối liền chết hay sao?"

Thiếu nữ trừng lớn mắt, lập tức im tiếng.

Chỉ là cho dù giọng nói đã rất nhỏ nhẹ cũng không giấu nổi lỗ tai Kiều Uý.

Kiều Uý không nhịn được bật cười. Có vẻ như bọn họ cho rằng nàng đã động thủ giết người? Thật buồn cười, nếu như nàng thật sự ra tay, sao có thể để cho bọn tiểu quỷ này phát hiện được chứ? Đúng là một đám nhỏ ngốc nghếch.

"Hôm nay các ngươi có thể hoạt động xung quanh vùng phụ cận, làm quen địa hình một chút, nhưng nhớ đừng đi quá xa. Nếu không, nếu gặp phải nguy hiểm, ta không cam đoan có thể kịp thời chạy tới, xảy ra chuyện thì tự gánh hậu quả." Kiều Uý cười nói ra lời này, sau đó đứng dậy lười biếng đi về phòng ngủ bù.

"......" Đúng là một nữ nhân máu lạnh.


Lam Vũ vừa cắn một miếng màn thầu, vừa nhìn thiếu nữ đối diện rồi nhẹ giọng nói, "Y Y, chúng ta có nên gửi bồ câu đưa thư cho thiếu chủ để ngài ấy tới tiếp ứng hay không? Nếu không, ta sợ......"

Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Khắp nơi trong khách điếm này đều lộ ra sự quái dị, thực sự không nên ở lâu. Bọn họ đang lo lắng, bọn họ sẽ chết một cách khó hiểu trước khi tới ngày thí nghiệm nhập môn.

Thiếu chủ tộc luyện hồn chính là đệ tử ưu tú nhất trong bộ môn hồn sư, cũng là một trong những nhân vật dẫn đầu, tu vi cường đại, được đánh giá rất cao, hơn nữa còn là ca ca của Y Y.

Hắn luôn cưng chiều muội muội này, nếu như biết được bọn họ gặp nạn, nhất định sẽ ra tay chi viện.

Y Y vẫn quấn chiếc áo choàng lông chồn trên người, khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt, đang dựa vào trên ghế nghỉ ngơi. Nàng ấy vừa nghe thấy vậy, ánh mắt có chút không vui nhìn hắn một cái, nhẹ giọng trách mắng, "Ca ca ngày thường đã nhiều việc, sao ta có thể để huynh ấy nhọc lòng vì chuyện nhỏ thế này? Thời gian chỉ còn chưa đến một ngày là sẽ trôi qua, chịu đựng thêm một chút là được."

Bị giáo huấn, Lam Vũ không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng ăn.

Khanh Vũ cũng thu hồi tầm mắt, chẳng qua lúc nàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy thiếu niên bên cạnh đang trầm ngâm nhìn mình.

"Sao vậy?" Nàng nhướng mày cười khẽ, "Trên mặt ta nở hoa?"

Khanh Bắc lắc đầu, liếc mắt nhìn mấy người phía bàn bên kia một cái, "Sao ta cảm thấy, tỷ rất hứng thú với mấy người bọn họ."

Khanh Vũ cười cười, ghé sát vào hắn nói, "Đệ còn nhớ ta đã từng nói, hồn lực của đệ rất mạnh hay sao?"

"Nhớ." Khanh Bắc gật đầu, nhưng liên quan gì tới mấy người kia?

"Mấy người kia là người của tộc luyện hồn. Nếu ta nhớ không lầm, Minh gia của tộc luyện hồn, có hai thiên tài hiếm có với hồn lực cực kỳ cường đại. Một người trong đó là thiếu chủ tộc luyện hồn - Minh Cảnh, một người khác chính là tiểu công chúa được sủng ái nhất tộc luyện hồn, Minh Y Y." Khanh Vũ cong môi, từ từ nói.


Khanh Bắc cực kỳ thông minh, sau khi sửng sốt một chút liền có phản ứng lại, "Thiếu nữ kia là tiểu công chúa tộc luyện hồn...... Minh Y Y?"

"Đúng vậy." Khanh Vũ vô tư cười, "Trông nàng ấy có vẻ ốm yếu, ta đang cân nhắc làm thế nào để làm quen với nàng ấy."

Khanh Bắc, "......"

Trông bộ dáng của nàng bây giờ thật giống như một con hồ ly tinh ranh giảo hoạt.

Bình thường rõ ràng nàng luôn lạnh lùng xa cách, nhưng bất cứ lúc nào nàng bắt đầu có âm mưu tính kế người khác, dáng vẻ giảo hoạt phúc hắc quả thực giống như hai người khác nhau.

Ra khỏi khách điếm, những dãy núi trùng điệp kéo dài tới tận chân trời, mây mù lượn lờ, không ai có thể biết được lối vào Phiêu Miểu Tông được ẩn giấu ở bên trong ngọn núi nào trong đó.

Địa hình ở đây rất phức tạp, đường núi lối rẽ nhiều vô số, rất dễ bị lạc đường, vì thế mọi người đều nhớ rất kỹ những gì Kiều Uý đã nói, không đi quá xa, chủ yếu đều đi theo nhóm để ít nhất có thể trông chừng lẫn nhau.

Rất tình cờ, mấy người Khanh Vũ vừa lúc đồng hành cùng với nhóm người của Minh Y Y, cùng gặp nhau lúc ra ngoài khách điếm, vì thế cùng nhau rời đi.

Minh Y Y tự nhiên nhận ra Khanh Vũ. Lúc ở khách điếm trong ngày đầu tiên, thiếu nữ này thật sự quá xuất chúng, bất luận là khí chất hay là dung nhan đều khiến người nhìn một cái đã thấy khó quên. Chẳng qua Minh Y Y trời sinh tính cách hướng nội, không quen chủ động bắt chuyện. Nàng ấy chỉ lễ phép gật đầu, sau đó dẫn đầu đi ở phía trước.

Mặc dù Yến Tích Vũ là người vô cảm, nhưng lúc này cũng nhận ra điều gì đó, âm thầm kéo kéo ống tay áo Khanh Vũ, "Này, có phải muội đang theo dõi thiếu nữ kia hay không?"

Khanh Vũ liếc mắt nhìn nàng ta một cách sắc bén, "Sao lại dùng từ theo dõi chứ?"

Yến Tích Vũ nghẹn lời, một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình, "Dù sao ta cứ có cảm giác, dường như muội đang cố ý đi theo bọn họ."

"Ừ, dù sao tỷ cũng không ngốc." Khanh Vũ nói.

"......"

Khí hậu Thanh Lan Quốc rất ôn hoà. Lúc này những nơi khác đã bắt đầu có tuyết rơi, nhưng ở đó chỉ mới hơi se lạnh, mọi người chỉ mặc những bộ quần áo mùa đông dày dặn bình thường.

Nhưng trước mặt, thiếu nữ dáng người mảnh khảnh đang mặc một bộ quần áo rất dày. Bộ lông chồn phủ quanh người chính là vật chống lạnh cực kỳ tốt, theo lý thì hiện tại dùng loại này dường như hơi quá sớm một chút. Nhưng, mặc dù thiếu nữ đã quấn quanh mình như vậy, khuôn mặt nhỏ vẫn tái đi vì lạnh, môi không còn chút máu.


Nàng ấy ôm chặt chiếc áo choàng, bước chân vội vã.

Thiên Vân áo xanh ở phía sau nhanh chóng đuổi kịp nàng ấy, "Y Y, ngươi định đi đâu vậy? Chúng ta không thể đi quá xa, nếu không lát nữa không thể tìm thấy đường quay về thì sao?"

Minh Y Y cắn chặt cánh môi, giọng nói có chút khàn khàn, "Giúp ta tìm Xích Sa Xà......"

Thiên Vân và Lam Vũ đồng thời giật mình dừng chân đứng ở nơi đó, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta sắp không chịu đựng nổi nữa." Khuôn mặt thiếu nữ tái nhợt không có một chút máu, đôi môi anh đào bị nàng cắn khiến nó thêm phần diễm lệ, "Xích Sa Xà Huyết có thể giúp ta đỡ hơn."

"Y Y, có phải ngươi điên rồi hay không? Xích Sa Xà Huyết là loài kịch độc!" Hốc mắt Thiên Vân trở nên đỏ rực, đột nhiên khẽ quát một tiếng, "Không được, ta muốn truyền tin cho thiếu chủ. Chúng ta không thể ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một khắc nữa. Nếu như ngươi xảy ra chuyện ở đây, chúng ta dù chết cũng không thể thoát tội!"

Nói xong, nàng ta móc từ trong lòng ngực ra một thứ gì đó, đang định bóp nát nó, Minh Y Y đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh như băng, "Ngươi dám trái lệnh của ta."

"Nhưng ngươi......"

"Ta nói ta không sao, đừng kinh động tới ca ca ta chỉ vì một chút chuyện nhỏ!" Minh Y Y nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói ra những lời này.

Thiên Vân nhắm mắt lại, rũ cánh tay xuống, sắc mặt có chút khổ sở, cảm thấy khó chịu vì không đành lòng.

Cuối cùng, trước mắt hiện lên một bóng dáng màu đỏ, Lam Vũ nhanh mắt lẹ tay đã bắt được nó, nắm chặt khoảng bảy tấc dưới dầu của nó, đưa đến trước mặt Minh Y Y.

Mặc dù bọn họ đều biết Xích Sa Xà Huyết trời sinh có chứa hỏa độc, nhưng chỉ vì như vậy nó mới có thể đủ áp chế trái tim gần như bị đóng băng của nàng. Nếu không phải không còn cách nào khác, sao nàng sẽ cam lòng làm chuyện dã man như vậy, ăn tươi nuốt sống dã thú?

Nhưng...... Nàng muốn sống tiếp.

Nàng ấy nắm chặt thân rắn, đang chuẩn bị cắn đứt động mạch uống máu, đột nhiên một viên đá đánh trúng mu bàn tay nàng ấy. Bị sốc bởi cú đánh, nàng ấy thả tay ra và Xích Sa Xà Huyết nhanh chóng trườn đi rồi biến mất.

Ánh mắt Minh Y Y tối sầm lại, chúng trở nên lạnh lùng khát máu.

~~~ Hết chương 138 ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận