Khanh Vũ Phúc Hắc

Trong nháy mắt, ngày tuyển nhận đệ tử mới của ba đại tông môn đã tới.

Chỉ cần ra khỏi cửa, có thể nhìn thấy sự biến đổi rất rõ ràng ở trên đường phố. Bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy người của các môn phái hoặc người giang hồ. Kinh đô vẫn luôn gió êm sóng lặng cũng hiếm khi bắt đầu náo nhiệt.

Trà lâu Vân Lai Các lúc trước kinh doanh rất ảm đạm, theo thời tiết chuyển lạnh, gần đây ngày nào cũng chật kín người. Những nhân sĩ giang hồ lên đường lâu ngày, đi ngang qua đều muốn vào đây nghỉ chân một chút, uống trà làm ấm cơ thể, nhân tiện nói về những chuyện lớn xảy ra gần đây.

Vài người đang ngồi quanh một cái bàn, một người thần bí trong đó nói, "Các ngươi có nghe nói gì hay không? Có chuyện lớn nào đó đã xảy ra ở Phiêu Miểu Tông."

"Chuyện gì lớn đã xảy ra?" Những người khác đều tò mò hỏi.

Người nọ nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mới nhỏ giọng nói, "Ta có một đường huynh, lúc trước là đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông."

Mấy người kia đều đồng thanh "Xì" một tiếng, trợn mắt khinh thường, "Chuyện này mà ngươi cũng nói là chuyện lớn? Có gì đáng kinh ngạc đâu?."

"Các ngươi nghe ta nói xong đã. Đường huynh ta chính là người nằm trong bảng xếp hạng 50 trên 100 của đệ tử nội môn!" Người nọ có chút tức giận nói, "Nhưng các ngươi biết không, huynh ấy cũng được xem là người xuất sắc ở trong tông môn, ba năm qua chưa từng về nhà, nhưng mấy ngày trước, huynh ấy đột nhiên quay về, còn nói......"

"Nói gì thì ngươi nói nhanh đi!" Hắn ta nói tới phần quan trọng nhất thì đột nhiên dừng lại, thực sự khiến người muốn đánh một trận.

Người nọ đưa mắt nhìn quanh rồi nói, "Huynh ấy nói, huynh ấy đã bị tông môn đuổi đi."

Nghe thấy vậy, mấy người kia không khỏi kinh ngạc. Những người nằm trong bảng xếp hạng trước 50, theo lý mà nói thì thực lực đều không tệ, vì sao lại bị đuổi được chứ? Chẳng lẽ Phiêu Miểu Tông sẽ có bước chuyển mình lớn trong năm nay!

"Hơn nữa ta nghe đường huynh nói, tổng cộng toàn bộ đệ tử của Phiêu Miểu Tông hiện giờ, bao gồm những người đang du hành bên ngoài chưa về, chỉ còn lại chưa đến 300 người."

Mấy người kia càng thêm kinh ngạc, "Sao đột nhiên lại giảm nhiều người như thế? Ta nhớ rõ Phiêu Miểu Tông có nhiều người nhất trong ba đại tông môn, ít nhất cũng phải sáu bảy trăm người, lần này lại giảm hơn một nửa?"

Trong hồ lô của Phiêu Miểu Tông đang bán thuốc gì vậy?


"Nghe nói phần lớn những đệ tử đó đều không đủ tư chất, hơn nữa mấy cao thủ đứng đầu năm nay đều trở về Phiêu Miểu Tông, trấn giữ cửa ải. Thí nghiệm nhập môn lần này chắc chắn sẽ rất khó khăn!"

"Ngay cả đường huynh kia xếp hạng trước 50 cũng không đủ tư chất huống chi là chúng ta, chỉ sợ ngay cửa ải đầu tiến chúng ta cũng khó mà vượt qua được!" Một người thở dài ảo não.

"Phải không? Ai mà không biết mấy người trong top 5 của Phiêu Miểu Tông đều có tu vi cường đại biến thái. Nghe nói lần này họ sẽ tuyển nhận 50 người, nhưng ta nghĩ bọn họ tuyển được 20 người là tốt lắm rồi."

"Thí nghiệm đệ tử nhập môn của Phiêu Miểu Tông khắp khe như thế, ta nghĩ chúng ta nên tới Vô Cực Môn hoặc Tiêu Dao Cốc thì hơn, hy vọng có lẽ tốt hơn.

............

"Ngươi có vẻ không hề kinh ngạc chút nào?" Bạch Chi Ngạn tỏ vẻ thích thú nhìn thiếu nữ trước mặt.

Khanh Vũ cầm tách trà trong tay, nghiêm túc lắng nghe những người đó nói chuyện dưới lầu, vẻ mặt vẫn luôn không đổi.

Nghe thấy vậy, nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía hắn, "Không có gì đáng phải ngạc nhiên, tốt giữ kém thải, đều là chuyện bình thường."

Bạch Chi Ngạn nhướng mày, rướn người gần nàng hơn một chút, "Ngươi thật sự muốn tới Phiêu Miểu Tông? Có mục đích gì không?"

Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng nha đầu này chỉ đơn giản nhàm chán nên muốn vào đó để tìm niềm vui. Hơn nữa với thực lực của nàng, vào đó cũng không học được gì, vì vậy chỉ có một nguyên nhân, nơi đó có lẽ có thứ gì đó khiến nàng cảm thấy hứng thú.

Khanh Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn sát lại, vẻ mặt tràn ngập tò mò. Nàng chỉ cong khóe môi, dưới ánh mắt đầy chờ mong của hắn thốt ra một câu, "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Bạch Chi Ngạn ai oán liếc mắt nhìn nàng một cái, "Đã thân quen như thế, ngươi còn giấu diếm gì nữa. Thật sự quá thất vọng!."

Đặc biệt là sau khi hắn biết được từ Lâu Quân Nghiêu, nàng chính là hài tử của Lam cô cô, quan hệ giữa bọn họ đã xích lại gần nhau hơn, thái độ của nha đầu này cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ là tính cách đôi khi cứ úp úp mở mở khiến mọi người không yên, nhưng cũng khá đáng yêu.

"Nghe nói môn quy của Phiêu Miểu Tông rất nghiêm khắc, ngươi vào trong đó, không biết bao nhiêu năm nữa chúng ta mới có thể gặp lại." Bạch Chi Ngạn buồn bã nói, thậm chí có cảm giác hơi miễn cưỡng một chút.


Khanh Vũ nghe thấy vậy thì co giật khóe môi, nhìn hắn nói không nên lời.

Không phải nàng không thể ra ngoài, hắn nói như vậy sao giống như từ biệt sinh tử, thật sự giống như tiểu than ở nhà.

Khanh Vũ đẩy cái chén trong tay về phía hắn, cắt ngang dòng suy nghĩ buồn bã chán nản của hắn, "Châm trà."

"Ngươi xem ta là tiểu nhị hay sao?" Bạch Chi Ngạn bật cười. Không biết nàng học tính này từ ai, trời sinh mang mệnh quý giá muốn người hầu hạ, thật sự không khác gì với Lâu Quân Nghiêu.

Nhưng hiện tại đã biết thân phận của nàng, thật ra Bạch Chi Ngạn sẵn sàng nuông chiều nàng hơn một chút, xem như trưởng bối quan tâm tới tiểu bối mà thôi.

"Này, tiểu nha đầu nhà ngươi, trời lạnh sao không biết mặc nhiều đồ hơn một chút, bàn tay giống như cục băng thế này." Khi Bạch Chi Ngạn nhận lấy tách trà, bất giác chạm phải đầu ngón tay của nàng, lập tức cảm thấy ớn lạnh bởi nhiệt độ của bàn tay kia.

Hắn lập tức nhướng mày bắt đầu nghiêm khắc khuyên nhủ, "Tiểu cô nương gia gia, đừng cả ngày chỉ quan tâm tới cái đẹp, ăn mặc mong manh như thế, nếu như lạnh quá hư hỏng thân thể, sau này sẽ phải hối hận."

Khanh Vũ, "......"

Hắn thật sự giống như một phụ thân đang quan tâm tới nữ nhi của mình.

Trong lòng nàng nghĩ như thế, vì vậy buột miệng thốt một câu, "Bạch Chi Ngạn, sau này ngươi chắc chắn sẽ là một phụ thân tốt."

"Hả? Phụ thân tốt??" Bạch Chi Ngạn ngẩn người, đầu óc nhất thời trống rỗng, không kịp phản ứng lại những lời nàng nói.

Khanh Vũ mím môi cười khẽ. Nàng đang định nói điều gì đó thì có người từ phía sau tiến tới, nhét một thứ gì đó tròn trịa vào trong lòng ngực nàng. Khi nàng chạm vào nó, nàng có cảm giác ấm áp vừa phải mà không bị nóng phỏng tay.

Nàng kinh ngạc chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt nàng chính là đường cong hàm dưới hoàn mỹ, trắng trẻo sạch sẽ. Nhìn thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, người phía sau khẽ cong môi mỏng, hiện lên một nụ cười mỉm.


"Biết nàng lạnh mà ngươi còn có thời gian nói lời vô nghĩa ở đây, không biết mang lò sưởi tới hay sao?." Lâu Quân Nghiêu ngồi xuống phía đối diện, nhìn Bạch Chi Ngạn vô cảm nói.

"??!......"

Bạch Chi Ngạn sững sờ. Nụ cười dịu dàng vừa rồi của nam nhân kia chẳng lẽ là ảo giác của hắn? Vì sao quay mặt với hắn lại lãnh khốc vô tình như thế?!

"Mặc dù bây giờ thời tiết rất lạnh, nhưng mùa đông vẫn chưa bắt đầu, có ai dùng lò sưởi......" Bạch Chi Ngạn khóc không ra nước mắt nói.

Người kia cho hắn một ánh mắt vô cảm. Mắt tím ma mị mang theo một chút không vui. Hắn sợ tới mức lập tức im miệng.

Được được được, ngươi là chúa tể, ngươi nói gì cũng đều đúng hết. Lần sau hắn tuyệt đối sẽ chú ý tới điều này được chưa? Quả thực, trước đây hắn ta đã bảo vệ nàng hết mức, bây giờ sự bảo vệ ấy càng thêm ngang ngược vô lý.

Khanh Vũ rũ mắt nhìn thoáng qua vật nhỏ gọn tinh xảo trông giống như lò sưởi ở trong lòng ngực, không biết trong đó đựng cái gì, nhưng có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, cảm giác rất thoải mái. Nàng bất giác cong cong khóe miệng, sau đó nhẹ giọng nói câu cảm tạ.

"Thí nghiệm nhập môn Phiêu Miểu Tông sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa đúng không?" Lâu Quân Nghiêu hỏi.

Khanh Vũ gật đầu, "Đúng vậy, hành trình khá xa, vì thế ngày mai ta sẽ khởi hành."

Lâu Quân Nghiêu cũng gật đầu, quay người nói với Bạch Chi Ngạn, "Ngày mai biến Lôi Viêm Độc Giác thú trở lại."

Nghe thấy vậy, Bạch Chi Ngạn ngẩn người một lúc, thật lâu sau mới có phản ứng lại.

Kể từ sau khi quay về từ U Minh Hạp Cốc, con thú xui xẻo này đã bị Lâu Quân Nghiêu đánh trở lại nguyên hình. Cơ thể khổng lồ khí phách uy vũ bị thu nhỏ bằng một con mèo con, trông rất buồn cười.

Mấy tháng qua nó sống cùng những con mèo con chó bình thường khác, bởi vì diện mạo quá xấu, những gia hoả kia đều xa lánh nó, không muốn chơi cùng nó, cực kỳ coi khinh dáng vẻ xấu xí của nó. Điều đó khiến cho nó đường đường là linh thú cấp mười hai quả thực nhận hết khuất nhục. Tuy nhiên, bởi vì bị đánh trở lại nguyên hình nên linh lực cũng bị phong bế, ngay cả một con chó hoang nó cũng đánh không lại, quả thực là sống một cuộc đời dã thú ảm đạm.

Quả thật rất đáng thương khi một con thú bị vứt vào một xó xỉnh nào đó để chờ mọc nấm mọc, thực ra vẫn chưa hoàn toàn bị chủ nhân quên lãng.

Bạch Chi Ngạn cảm thấy gia hỏa này cũng đủ xui xẻo, vẻ mặt đồng tình lắc đầu nói, "Biến nó trở lại, sau đó thì sao?"


Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu vẫn nhìn thẳng, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, "Ngày mai hãy để Lôi Viêm Độc Giác thú kéo xe ngựa, đưa tiểu hồ ly các nàng tới Phiêu Miểu Tông."

Bạch Chi Ngạn vừa hớp một ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống, nghe thấy lời này thì đột nhiên sặc một cái. Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng vì ho khan, một lát sau mới hoàn hồn hỏi, "Vì sao muốn để Lôi Viêm độc giác thú kéo xe ngựa? Lòng dạ tên kia cao ngạo như vậy, chắc chắn cho dù đánh chết nó cũng không muốn."

Lâu Quân Nghiêu khẽ nhướng lông mày, đôi mắt tím mị hoặc sáng lên trông rất đẹp mắt, "Ngươi nói với nó, trên thế giới này, chết không phải là chuyện đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất chính là, cho dù nó là một con linh thú cấp mười hai, cuối cùng rất có khả năng sẽ bị một con mèo ăn thịt."

Bạch Chi Ngạn chỉ có thể âm thầm thắp một ngọn nến trong lòng cho cuộc sống đáng thương của gia hỏa kia. Nam nhân này thật sự rất độc......

Nhưng đồng thời hắn cũng nhận ra, Lâu Quân Nghiêu rất coi trọng Khanh Vũ. Ngày đó Lôi Viêm độc giác thú chỉ vô tình khiến nàng bị thương, và nó đã phải chịu sự trừng phạt tàn khốc như vậy.

Quả thực hắn ta phải cực kỳ sùng kính vị trưởng bối kia, bởi vậy mới quan tâm tới hài tử của bà ấy như vậy.

Nhưng nếu như đổi thành bản thân hắn, có lẽ hắn cũng sẽ giống như vậy, ai bảo nha đầu này chẳng những y thuật xuất sắc thân thủ bất phàm, ngay cả đôi khi giận dỗi cũng đều đáng yêu như thế, thật sự là một người rất tuyệt.

Hơn nữa chỉ cần nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo kia, ai có thể tức giận với nàng được chứ!

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bạch Chi Ngạn, Khanh Vũ mở miệng nói, "Không cần phiền như thế, ta ngồi xe ngựa là được. Dù sao Lôi Viêm độc giác thú cũng là linh thú cấp cao, có ý thức và tư tưởng của bản thân mó. Hơn nữa loài thú vốn rất kiêu ngạo khó thuần, vô cùng kiêu hãnh, làm vậy thì quá vũ nhục nó."

Lâu Quân Nghiêu cười nhẹ, "Ngươi không cần lo lắng sẽ nó sẽ bị vũ nhục. Nếu là người khác, thứ kia chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nếu đó là ngươi, thật ra nó rất vui lòng."

Khanh Vũ ngẩn người, "Vì sao?"

"Lần đó ở U Minh Hạp Cốc, nó đúng thật là không khống chế được thú tính nên muốn đại khai sát giới, nhưng chưa từng xuống tay với ngươi. Ngay cả khi cuối cùng ngươi rơi xuống vách núi, nó thậm chí còn muốn lao xuống cứu ngươi." Lâu Quân Nghiêu nói đến đây cũng lắc đầu khó tin, "Mặc dù ta không biết nguyên nhân, nhưng nó thực sự rất thích ngươi."

Vì thế ngay cả khi quay về bị hắn trừng phạt rất nặng, mặc dù vừa phẫn nộ vừa ủy khuất, nhưng nó biết bản thân mình đã làm sai chuyện, thế nên vẫn luôn yên lặng chịu đựng tất cả.

Khanh Vũ im lặng nghe hắn nói xong, nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó ngước mắt nói, "Có lẽ...... nó thích con thỏ ta nướng."

Lâu Quân Nghiêu, "......"

~~~ Hết chương 134 ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận