Khanh Vũ Phúc Hắc

"Khanh nhi......"

Đó lại là một tiếng gọi khác dường như cách xa một thế giới. Người đang ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

Đã lâu lắm nàng mới bị đánh thức khỏi giấc mơ, không ngờ hôm nay nàng lại nghe thấy giọng nói này lần nữa.

Khanh Vũ nhíu mày, xoa trán có chút đau nhức, sau đó nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen như mực, vừa mới qua giờ Sửu mà thôi.

Nếu đã tỉnh, nàng không có ý định ngủ tiếp. Khi nàng vừa mới chuẩn bị vận chuyển Táng Linh Quyết thêm vài lần nữa, đột nhiên vành tai giật giật, nghe thấy một số giọng nói rất nhỏ. Ánh mắt nàng trở nên sắc bén. Nửa đêm rồi ai còn tới đây?

Bắc viện của Vĩnh An Vương phủ có một tòa đình giữa hồ, được xây dựng ngay vị trí trung tâm, không có cây cầu nào kết nối. Bình thường nếu ngắm cảnh thưởng hoa đều sẽ dùng thuyền nhỏ. Diện tích mặt hồ rất lớn, còn có rất nhiều hoa súng kiều quý cùng với các loại cây nước phát triển trong đó.

Giờ phút này bóng đêm như nước, trăng treo trên cao. Mặt hồ vốn dĩ bình lặng yên ả lại không ngừng nổi lên từng gợn sóng, ngẫu nhiên còn xuất hiện một vài bọt nước.

"Có phát hiện ra cái gì không? Nhanh lên, đợi lát nữa trời sáng bị người ta nhìn thấy thì không hay." Một người đang đứng trên đình giữa hồ, dựa vào lan can nơi đó, cẩn thận thấp giọng nói.

Một hồi lâu không có lời đáp lại, khi người nọ đang định nói tiếp gì đó, mặt hồ đột nhiên truyền đến tiếng khuấy nước, sau đó là một cái đầu nhô lên khỏi trong nước, thở hổn hển nói, "Hồ này sâu quá, ta bơi rất lâu vẫn không nhìn thấy đáy."

"Vậy rốt cuộc ngươi có nhìn thấy cái gì không?"

"Ở đây ngoại trừ cá tôm chính là nước bùn, có thể có cái gì được nữa? Ta thấy tên kia đang chơi xỏ chúng ta." Người ở dưới nước bất bình căm giận nói, ánh mắt liếc xéo về phía nam nhân đang ngủ ngon lành ở trong góc đình.

Nếu không nhìn kỹ thật sự không thể phát hiện ra được, còn có một người nữa đang nằm nơi đó.

Nghe thấy vậy, người đang dựa vào lan can không nhịn được co giật khóe miệng. Bọn họ không phải đang bị chơi xỏ, đúng không?

Bọn họ đã rất bận rộn cực khổ ở đây, hắn ta thì ngược lại, chỉ nằm ngủ ở đó như một con lợn, nói gì mà chỉ cung cấp tin tức nhưng sẽ không dùng sức. Và điều quan trọng nhất là tin tức hắn ta cung cấp không biết có đúng hay không.

"Thôi thôi, ngươi lên bờ trước đi, ta sẽ xuống đó kiểm tra."


Người nọ ở dưới nước nghe thấy như vậy, lập tức nhảy lên khỏi mặt nước, đáp xuống ở trong đình.

Mặc dù ngâm mình ở trong nước lâu như thế, nhưng quần áo và tóc tai của người này lại không dính một giọt nước nào, trông vẫn rất sạch sẽ thoải mái tươi mới, thực sự không phải người bình thường có thể làm được.

Trong hồ lại truyền đến một tiếng "bõm bõm", đó là do người nọ ở trong đình lúc trước nhảy xuống hồ, trong chốc lát đã không còn nhìn thấy tung tích của hắn, mặt hồ cũng dần dần khôi phục sự yên tĩnh.

Người kia đang ngủ hồi lâu trong góc cuối cùng khẽ cựa thân mình, dường như bị đánh thức bởi vì tiếng nước. Hắn ta ngồi dậy ngáp một cái lười biếng, ngái ngủ nói, "Đã tìm thấy chưa?"

"Hồ này rất sâu, ta bơi không bằng hắn, không bơi được quá lâu, vì vậy hắn đã nhảy xuống kiểm tra."

"Vậy à......" Hắn ta lại ngáp dài một lần nữa, dường như đang muốn chìm vào một giấc ngủ khác.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Giọng nói trong trẻo êm tai, mang theo lạnh lẽo của đêm đen bất chợt vang lên.

Nam nhân đang cảm thấy buồn ngủ đột nhiên giật mình một cái, cơ thể cứng lại trước khi còn chưa chìm vào giấc ngủ, chậm rãi quay đầu lại.

Đối diện với đình ở giữa hồ, thiếu nữ một thân quần áo trắng như tuyết đang đứng ở đó, tóc dài có chút rối tung xoã xuống sau người, gương mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp đến mức loá mắt, mắt phượng hơi híp, mang theo dò xét chăm chú nhìn bọn họ.

Nam nhân đột nhiên ngượng ngùng cười cười, vươn tay ra vẫy chào thân thiện, "Tiểu nha đầu, đừng sợ đừng sợ, người một nhà."

Khanh Vũ nhíu mày, người này...... chẳng phải là nam tử áo xám cùng một đám với Lâu Quân Nghiêu bọn họ hay sao? Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới Vĩnh An Vương phủ làm tặc??

Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ không mấy thiện cảm của thiếu nữ, có vẻ như nghi ngờ bọn họ đang làm chuyện gì đó mờ ám.

Lúc hắn ta đang bối rối nên giải thích như thế nào, trên mặt hồ đột nhiên bắt đầu sủi bọt, dường như người ở dưới hồ đang muốn ngoi lên.

Hắn ta đột nhiên có một ý tưởng, lòng bàn tay âm thầm phát lực, đẩy người bên cạnh vừa mới bò lên khỏi mặt hồ không lâu đang chăm chú nhìn trên mặt nước. Tên kia vừa mới bò lên không lâu, bây giờ lại bị đánh rơi vào trong hồ nước. Trùng hợp là, hắn đúng lúc rơi trúng vào tên ở dưới hồ vừa mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Hai người kia đều không kịp đề phòng, cùng nhau uống một ngụm nước.


Nam tử áo xám mỉm cười mở miệng nói, "Trời nóng quá, hai người bọn họ không thể ngủ được, nghe nói nước ở đây đặc biệt mát lạnh, vì thế bọn họ kéo ta tới đây tắm rửa...... Ha ha ha không có chuyện gì không có chuyện gì, khiến ngươi tỉnh giấc, ngươi quay về ngủ tiếp đi, chúng ta lát nữa sẽ rời đi."

Khanh Vũ, "......"

Hai người trong hồ thiếu chút nữa đã sặc chết người, "......"

Ai kéo ngươi tới đây tắm rửa? Đúng là nói dối không hề chớp mắt. Rõ ràng là gia hỏa nhà ngươi buổi tối không cho người ta ngủ, kéo hai người bọn họ ra đây làm chuyện khổ sai.

Nghe nam nhân kia nói như vậy, Khanh Vũ khẽ nhếch môi, sau đó sâu kín nói, "Bây giờ trời đã sang thu, ban đêm tương đối giá lạnh, các ngươi...... chỉ tới đây tắm rửa?"

Xem nàng là đồ ngốc ư?

Nụ cười của nam tử áo xám cứng lại một chút. Tiểu nha đầu này...... thật sự không dễ bị lừa.

Nhưng Bạch Chi Ngạn tên kia đã nói, ngàn vạn lần đừng để nàng phát hiện ra, cho dù bị phát hiện cũng không được nói sự thật. Mặc dù hắn ta không biết vì sao phải lén lút như thế, nhưng đầu óc của tên Bạch Chi Ngạn thường rất thông minh, suy nghĩ thấu đáo, nghe lời hắn sẽ  không sai.

"Nha đầu, ta hoàn toàn nói thật với ngươi!" Nam tử áo xám đột nhiên nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc mở miệng.

"Hả?" Khanh Vũ nhướng mày, dường như có chút tò mò muốn nghe hắn ta nói gì.

Nam tử áo xám do dự một lát, dường như hơi khó mở miệng. Một hồi lâu sau hắn ta mới mở miệng nói, "Hai tên gia hỏa này...... thật ra là không cẩn thận nên trúng ám chiêu của người khác. Tuy nhiên, dược tính của loại xuân dược này quá lợi hại, quá khốc liệt. Ta vốn định tìm cho bọn hai nữ nhân để giải quyết, nhưng chủ thượng của chúng ta quản giáo quá nghiêm, không cho phép chúng ta chơi nữ nhân. Vì vậy ta chỉ có thể đưa bọn họ tới nơi này, để bọn họ ngâm ở trong nước một đêm, sau khi dược tính tan đi thì sẽ không sao."

Hai người vô tội ở trong nước, một lần nữa nằm không cũng bị trúng đạn, "......"

Tại sao bọn họ lại phải ra ngoài làm việc cùng với gia hỏa này? Kết quả là còn bị hắn ta bôi nhọ bằng đủ thứ bịa đặt?!


Mẹ nó, thật sự không muốn nhịn nữa, bây giờ bọn họ chỉ muốn đánh người.

Khanh Vũ nghe thấy vậy thì khá sửng sốt, sau đó nở nụ cười quái dị, "Vậy sao? Ngươi để bọn họ lên đi, ta trát mấy cây ngân châm giúp bọn họ, hoá tan dược tính là được. Nửa đêm thế này ngâm mình ở trong nước không tốt đối với thân thể."

Những lời nói quan tâm này quả thực khiến hai người kia gần như muốn khóc. Trái tim của cô nương này cũng đẹp giống như người nàng......

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của nam tử áo xám lại khiến bọn họ muốn nổ tung tại chỗ.

Chỉ thấy hắn ta đê tiện cười hề hề, sau đó xua tay, "Không cần không cần, bọn họ da dày thịt béo rẻ tiền, chỉ thích ngâm mình trong nước, ngươi không cần quan tâm đến bọn họ. Thật sự, ngươi hãy nhanh chóng quay về đi, chúng ta đảm bảo sẽ không làm chuyện gì xấu."

Ngươi mới da dày thịt béo, ngươi mới rẻ tiền!!

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ nam tử áo xám sớm đã chết trăm ngàn lần.

Thấy vậy, Khanh Vũ không cố chấp nữa, chỉ nhướng mày đầy ẩn ý, "Vậy các ngươi cứ tự nhiên đi!"

Đợi đến khi bóng dáng thiếu nữ đã đi xa, nam tử áo xám mới giống như được giải thoát, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn ta quay đầu về phía hai người dưới nước đang nhìn chằm chằm vào mình, "Hai người các ngươi còn không nhanh chóng lên đây? Nếu không có ta, hai người các ngươi đã bị bại lộ, còn trừng ta làm gì!"

Nghe thấy vậy, hai người kia nhảy lên khỏi mặt nước, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng, "Nếu đúng như vậy thì phải cảm ơn ngươi đã yểm trợ giúp chúng ta."

"Được rồi được rồi, đều là người một nhà, không cần khách sáo." Nam tử áo xám tươi cười lộ ra một hàm răng trắng. Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt hắn ta loé lên hai bóng người lao tới cực nhanh, còn mang theo một luồng gió cực mạnh.

"Bốp!"

"Bốp!"

Âm thanh của hai cú đánh như bị trời giáng.

"A a a —— các ngươi muốn tạo phản đúng không?!"

Ha ha, chúng ta đã muốn đánh ngươi từ lâu.

Cứ như vậy, hai người kia bị nô dịch hơn nửa đêm nhướng mày vui vẻ quay về phục mệnh, cùng với nam tử áo xám phía sau với hai quầng mắt thâm cực kỳ bắt mắt, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ đáng sợ.


Vân Lai Các.

"Có tin tức gì không?"

Một người cao gầy trong đó tiến lên hai bước, cung kính nói, "Chủ thượng, chúng ta đã tìm ở trong hồ rất lâu, nhưng vẫn không phát hiện ra một chút dao động bất thường nào. Vì thế ta đoán, rất có thể Lăng Thư đã phán đoán sai, khiến chúng ta trở về tay trắng."

Lăng Thư, đó là tên của nam tử áo xám.

Nam nhân luôn lầm lì thờ ơ, cả ngày lười biếng như người không xương, không ngờ cũng có một cái tên nhẹ nhàng dễ nghe như thế.

"Các ngươi đã lục soát cẩn thận chưa?" Bạch Chi Ngạn từ ngoài cửa dạo bước tiến vào, "Mặc dù Lăng Thư thường ngày trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng thời khắc mấu chốt chưa từng làm rơi dây xích. Việc tìm kiếm hồn thể, chỉ có cặp mắt Âm Dương của hắn mới có thể nhìn thấy được tinh mị quỷ quái."

Nghe thấy vậy, hai người kia đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói, "Nhưng tên kia chỉ bắt chúng ta tìm tới tìm lui ở trong nước, bản thân mình thì nằm ngủ nơi đó, chẳng làm việc gì cả, lại còn bị người ta phát hiện."

Bạch Chi Ngạn kinh ngạc nhướng mày, "Sao lại bị phát hiện?"

"Có lẽ vì đối phương nghe thấy tiếng động. Đó là một thiếu nữ dung mạo cực kỳ xinh đẹp, Lăng Thư dường như còn rất quen thuộc với thiếu nữ kia."

"Là Khanh Vũ."

Bạch Chi Ngạn lập tức hiểu ra, ánh mắt mang theo một chút dò xét nhìn về phía Lâu Quân Nghiêu đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt nam nhân vẫn như mọi khi, mắt tím thâm thúy mê người hơi nheo, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ánh mắt Bạch Chi Ngạn sáng lên, "Thật ra ta thấy rất kỳ lạ, vì sao nơi Lăng Thư điều tra ra được lại chính là chỗ nha đầu Khanh Vũ đang ở. Trong này liệu có mối liên hệ gì hay không?"

Lâu Quân Nghiêu nghe thấy vậy thì chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía hắn, ánh mắt hơi trầm xuống, "Thật ra, ta cũng từng nghi ngờ lai lịch thân thế của tiểu hồ ly. Thiên phú y thuật cao siêu y của nàng, còn có võ kỹ và thân thủ thần bí, đều không phù hợp với đại lục cấp thấp. Điều này thật sự rất đáng nghi."

"Cho dù nàng là thiên tài tuyệt thế, đại lục cấp thấp trăm năm cũng không thể tìm ra được một người, chưa kể nàng căn bản không có tài nguyên tốt để tu luyện, sau lưng cũng không có cao thủ chỉ điểm. Nàng dường như được sinh ra với tài năng dị bẩm." Bạch Chi Ngạn tiếp lời nói.

Lâu Quân Nghiêu cũng chậm rãi mở miệng, "Cao thủ ở Vân Trung Thiên nhiều như mây, nhưng cao thủ chân chính không hiện thế lại không nhiều. Trong số những nữ tử lợi hại, nhiều năm trước, Lam cô cô được xem như một vị oanh động nhất Vân Trung Thiên. Trận thiên tai năm đó đã khiến không biết bao nhiêu người tử thương, chỉ có nàng mới xoay chuyển được cục diện, vì vậy mới được mọi người kính trọng. Nhưng thời gian nàng ở Vân Trung Thiên chỉ ngắn ngủn ba mươi năm, sau đó dần dần bị mọi người quên lãng."

~~~ Hết chương 127 ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận