Khanh Vũ Phúc Hắc

Chương 125: Thiếu niên nổi tiếng

Xích Địa Bát Ma lặng lẽ tới, thê thảm rời đi.

Một số người trong số bọn chúng rất bất bình với hành động hèn nhát của lão đại nhà mình.

Có khi nào bọn họ phải kẹp chặt cái đuôi bỏ chạy như thế này? Quả thực quá mất mặt!

"Đại ca, ta thật sự không nhịn được nữa. Ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi phải cúi đầu giúp đám phế vật kia? Chúng ta rõ ràng có thể giết hết bọn họ!" Nam tử xăm hình rắn trên mặt là người nóng nảy, không nhịn được cuối cùng hỏi ra thành lời.

Đây cũng là điều mà mấy người khác muốn nói, chẳng qua đại ca nhà mình vẫn luôn cao thâm khó đoán, tâm tư kín đáo. Hắn làm như thế nhất định là có chủ kiến của mình, vì thế bọn họ chỉ đặt sự nghi ngờ này vào trong bụng.

Nghe thấy vậy, ánh mắt nam tử cầm đầu với hình xăm rồng đen trên mặt tối sầm lại, "Có phải các ngươi cho rằng, nam nhân kia nói nếu hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, hậu quả chúng ta nhận không nổi là nói giỡn?"

"Chẳng lẽ không phải?" Nam tử xăm hình rắn trên mặt tỏ vẻ không tin, "Thanh kiếm kia có chút thầm bí, nhưng chung quy cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi. Với tu vi của chúng ta, chẳng lẽ không thắng nổi một thanh kiếm?"

"Truyền thuyết thật lâu trước kia, lúc khai thiên lập địa, có một thanh kiếm nổi tiếng ra đời, gọi là Dạ Uyên. Khi thanh kiếm này chưa ra khỏi vỏ, nó trông cũ nát bình thường không hề nổi bật chút nào. Nhưng một khi ra khỏi vỏ, nó sẽ hiện ra màu sắc thật sự của nó, cần phải có vạn người tế máu mới có thể bỏ qua, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, uy lực cường đại. Đó là một thanh ma kiếm thượng cổ, ngoại trừ chủ nhân của nó, không có bất cứ kẻ nào có thể rút nó ra."

Sau khi nghe giải thích xong, sắc mặt mấy người kia đều lộ ra vẻ kinh ngạc, "Hay là...... thanh kiếm của tiểu tử kia chính là Dạ Uyên? Nhưng hắn nhìn qua chỉ mới tầm hai mươi tuổi, sao có được thanh kiếm này chứ?!"

"Ta đã tự tay chạm vào nó, không sai." Nam nhân nheo mắt lại, "Thanh kiếm kia còn chưa ra khỏi vỏ nhưng lực lượng đã cường đại như thế. Nếu như ra khỏi vỏ sẽ không biết đáng sợ cỡ nào. Toàn bộ chúng ta căn bản đều không địch lại nó. Hơn nữa, ngoại trừ nam nhân kia ra, còn có vài cao thủ thực lực không dưới ta và ngươi. Nếu như đánh bừa, chúng ta chỉ tạo nên thương vong mà thôi."

"Nhưng thừa nhận thất bại như thế, thật sự quá mất mặt." Nam tử xăm hình rắn trên mặt bất bình căm giận nói.

"Đại trượng phu co được dãn được. Rồi sẽ có một ngày chúng ta tới đây đòi lại, không cần nóng vội nhất thời." Nam nhân chậm rãi nói, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Xích Địa Bát Ma rời khỏi đầm lầy, bên này chúng đệ tử Phiêu Miểu Tông không nhịn được bắt đầu hoan hô. Bọn họ không ngờ hôm nay có thể tránh được một kiếp, thật sự là may mắn.

Nếu như không có Túc Lê Mặc, bọn họ có khả năng đều phải chết ở đây, trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt giống như nhìn thiên thần giáng xuống, cực kỳ sùng bái. Cho dù tên kia tính tình thất thường và kiêu ngạo hết sức khó chịu, nhưng vẫn không ngăn được sự ngưỡng mộ và kính trọng đối với cường giả của bọn họ.

Một số người hiểu chuyện tới xem náo nhiệt sống sót sau lần này, đều tuyên bố sẽ tham gia thí nghiệm nhập môn của Phiêu Miểu Tông một tháng sau. Có cường giả tọa trấn thế này, chỉ cần cùng một tông môn với hắn, sau này nếu nói ra ngoài cũng rất có mặt mũi!

"A, có chút thú vị." Khanh Vũ nhướng mày nhìn thiếu niên bên cạnh cũng mang theo vẻ mặt thích thú, "Xem ra chuyến đi lần này đúng là không tệ."

"Không ngờ nam nhân kia chính là người tạo ra kỷ lục thắng 300 trận liên tiếp của Phiêu Miểu Tông, Túc Lê Mặc. Trông hắn ta còn khá trẻ." Khanh Bắc có chút cảm thán nói.

Khanh Vũ không thể không bật cười, "Hắn ta còn lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, chẳng phải hiện giờ ngươi cũng không tệ lắm đó sao? Sao lại hâm mộ người khác ở đây?." Nói xong, nàng đưa mắt đánh giá mấy người đang nói chuyện bên kia một chút, ánh mắt lấp lánh, "Trải qua biến cố lần này, ta nghĩ Phiêu Miểu Tông chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn. Thí nghiệm nhập môn một tháng sau chắc chắn sẽ khó khăn hơn, rất ít người có thể vượt qua được."

Đệ tử chết và bị đào thải nhiều như vậy, Phiêu Miểu Tông còn lại chưa đến 300 người, những người có thể ở lại đều là tinh anh. Khi tuyển nhận một mẻ máu mới, nếu như không xuất sắc hoặc có chỗ hơn người, chỉ sợ sẽ khó có thể thông qua.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Khanh Bắc đanh lại, một chút hoang tưởng thoáng hiện lên trong đôi mắt trong veo, "Ta nhất định sẽ vượt qua."

Khanh Vũ nhướng mày, dường như có chút ngạc nhiên khi thấy hắn cố chấp muốn tiến vào Phiêu Miểu Tông như thế, sau đó mỉm cười nhẹ nhõm. Kể từ khi nàng nhìn thấy sự không cam lòng và ẩn nhẫn trong đôi mắt của thiếu niên này trong trận lửa lớn kia, nàng đã biết tương lai của hắn nhất định sẽ không tầm thường, không phải hay sao?

Bên kia, Kim trưởng lão lôi kéo Túc Lê Mặc, bắt đầu thuyết giáo những lời thấm thía, "Nếu tiểu tử ngươi đã trở lại, ngươi phải theo dõi thí nghiệm đệ tử nhập môn lần này. Ta tin tưởng thị lực của ngươi sẽ không tệ."

Túc Lê Mặc vừa nghe thấy vậy thì trừng lớn mắt, "Vì sao ta phải xem chúng? Chẳng phải các vị trưởng lão và đạo sư ở đây quyết định là đủ rồi hay sao?."

"Nếu không có năm sư huynh đứng đầu các ngươi ra trấn giữ, sao có thể khiến cho đám tiểu tử đó cảm thấy áp lực? Bọn họ còn tưởng rằng tiến vào Phiêu Miểu Tông rất dễ." Kim trưởng lão giải thích nói.

Túc Lê Mặc nghe thấy vậy thì bật cười một tiếng, "Trưởng lão, chẳng lẽ ngài đang nghĩ có thể khai quật được một số hạt giống trong đám đệ tử mới có tiềm năng giống như ta đây ư? Nếu vậy, chẳng phải ngài đang nói đùa hay sao? Hơn nữa, nếu ta thật sự tham gia, chỉ sợ sẽ doạ cho bọn họ chạy hết."

Hắn nhìn thoáng qua Lạc Lan Chi ôn nhuận như ngọc bên cạnh, nói, "Chẳng phải gia hỏa này cũng ở đây hay sao? Còn xếp hạng ở phía trên ta, trông cũng khá đáng sợ. Vì thế loại việc lặt vặt thế này nên tìm hắn đi!"

Nói xong, hắn dường như nhớ tới chuyện gì, ánh mắt tìm tòi một vòng khắp nơi, vẻ mặt khó hiểu, "Người đâu?"

Bằng hữu hắn vừa mới kết giao lúc nãy, không ngờ cứ thế yên lặng rời đi, thật quá đáng!

"Ngươi đang tìm cái gì?" Kim trưởng lão hỏi, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng tiểu tử này tức muốn hộc máu.

Túc Lê Mặc nhíu mày, "Thật ra lúc nãy ta có quen hai tiểu quỷ thoạt nhìn tư chất không tệ, hơn nữa một người trong đó cực kỳ nhạy bén......"

Hắn liếc mắt nhìn Liên Thiếu Kiệt nửa chết nửa sống dưới đất một cái, "Thậm chí hắn còn nói ra chính xác những chỗ kém cỏi về võ kỹ của gia hoả này. Nếu không, cho dù Kim Trạch Hạo bị người khác khống chế, cũng không phải là đối thủ của gia hoả này."

Nghe thấy vậy, Dung Dật vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên chậm rãi mở miệng, "Người mà sư huynh vừa nói, chính là một thiếu niên mặc áo trắng trông rất xinh đẹp?"

"Hả? Sao ngươi biết??" Túc Lê Mặc kinh ngạc nói, tiểu tử kia quả thật trông còn xinh đẹp hơn nữ nhân rất nhiều.

Kim trưởng lão lúc này mới phản ứng lại, "Chính là tiểu công tử kia, vừa rồi hắn còn giúp khống chế tình trạng của Liên Thiếu Kiệt. Nếu không, lúc này Liên Thiếu Kiệt đã nổ tan xác mà chết."

"Ưm......"

Một tiếng rên rỉ yếu ớt đột nhiên vang lên.

Mấy người nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn, thấy Liên Thiếu Kiệt đang chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt vẫn còn tái nhợt yếu ớt, nhưng nhìn qua đã không còn trở ngại gì nữa.

"Điều này......" Kim trưởng lão hiện lên vẻ kinh ngạc, "Tỉnh rồi?"

Dung Dật nói, "Là viên đan dược kia đã có tác dụng, xem ra......"

Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Kim trưởng lão đang khiếp sợ, "Thiếu niên kia quả nhiên là một vị luyện dược sư, hơn nữa phẩm cấp dường như không thấp."

Nhi tử của Kim trưởng lão là Kim Trạch Hạo, từ nhỏ không có hứng thú đối với luyện dược, vì vậy không có một chút thiên phú luyện dược nào cả, không thể kế thừa một thân y thuật của phụ thân.

Kim trưởng lão là đạo sư trong bộ môn luyện dược, môn hạ có mấy chục vị đệ tử y thuật cao siêu, đặc biệt ông đắc ý nhất là đại đệ tử Đàm Lâm Nhược, đã là một luyện dược sư Kim Cực phẩm chất 1, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi.

Thiếu niên áo trắng kia thoạt nhìn chỉ mới hơn mười bốn tuổi, nhưng phẩm cấp rõ ràng cao hơn rất nhiều so với Đàm Lâm Nhược. Đúng là hậu sinh khả uý.

Sau khi Kim trưởng lão ngây người một lúc, đột nhiên hồi phục lại tinh thần, thần sắc có chút kích động, "Không biết thiếu niên này có tham gia thí nghiệm nhập môn một tháng sau của Phiêu Miểu Tông hay không. Nếu như hắn có tới, bất luận như thế nào ta cũng phải chiêu mộ hắn vào phân bộ luyện dược của ta."

Túc Lê Mặc cười cười, "Kim trưởng lão, ngài đừng nói những lời này quá sớm. Ta thấy thân thủ tiểu tử đó không tệ, chắc là tu vi cũng không thấp. Vàng tới đâu nơi đó đều sẽ sáng lên, sẽ không tránh khỏi bị những đạo sư khác để ý."

"Lão phu nhất định phải có được thiếu niên kia. Thiên phú tốt thế này cần phải tới phân bộ luyện dược mới có thể phát triển tốt hơn." Kim trưởng lão kiên quyết nói, "Chuyện hôm này đã kết thúc, chúng ta hãy quay lại Phiêu Miểu Tông và báo cáo mọi chuyện với tông môn, cũng là lúc bắt đầu chuẩn bị cho thí nghiệm nhập môn."

Mọi người lần lượt rời đi, Yến Ngưng Lạc đi ở sau cùng, hơi nhíu mày lại, không biết đang suy nghĩ gì.

"Ngưng Lạc, có chuyện gì vậy? Vết thương đau ư?" Giang Ý Hàm cẩn thận phát hiện trên cánh tay thiếu nữ có vài vết máu, quan tâm mở miệng hỏi.

Yến Ngưng Lạc lắc đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng mở miệng, "Tông môn đột nhiên giảm đi nhiều người như thế, có vẻ như sẽ có một đại hội thí luyện lần nữa sau khi tuyển nhận đệ tử mới. Và đại hội thí luyện lần sau, mới chính là tỷ thí thật."


Đại hội thí luyện hôm nay, rõ ràng là được thực hiện với dụng ý khác.

Hiện giờ nàng ta đang xếp hạng thứ chín cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa hôm nay gặp được hai vị cao thủ trong bảng xếp hạng top 5, quả nhiên giống như những gì mọi người đã nói.

Túc Lê Mặc chỉ dựa vào một thanh kiếm đã đẩy lui được Xích Địa Bát Ma, mặc dù Lạc Lan Chi chưa từng động thủ, nhưng khi xuất hiện đã dùng thuật âm công cao siêu, giết chết hàng ngàn hàng vạn con dơi và rắn độc. Chỉ riêng một tuyệt kỹ ấy đã không thể khinh thường.

Nàng ta sáu tuổi đã vào Phiêu Miểu Tông học tập, đúng lúc đó gặp phải tông môn xảy ra biến cố. Vì vậy, nàng ta phải trải qua ba năm đệ tử ngoại môn rồi mới được trở thành đệ tử nội môn, trong đó nàng ta đã phải trả giá mồ hôi và công sức hơn những người khác.

Bởi vì người mà nàng ta yêu mến quá ưu tú, nàng ta cần phải khiến bản thân mình đủ cường đại, mới có thể đứng ở bên cạnh hắn.

Vì vậy nàng ta cần thiết phải trở nên mạnh hơn, có thể chiếm được một vị trí nhỏ ở trong Phiêu Miểu Tông. Nhưng hôm nay gặp được Túc Lê Mặc, dường như sự kiêu ngạo từ trước tới nay của nàng ta lập tức bị đánh sập. Sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn.

"Ngươi đang lo lắng sẽ có những thay đổi lớn trong bảng xếp hạng, ngươi sẽ bị tụt xuống?" Thẩm Tinh nhướng mày, dường như đoán được sự lo lắng của nàng ta, cười nói, "Không ngờ ngươi cũng lo lắng về chuyện này. Ngươi chính là nữ tử duy nhất trong top 10 của bảng xếp hạng!"

Nàng ấy có vẻ rất tin tưởng đối với Yến Ngưng Lạc. Rốt cuộc, để có thể trổ hết tài năng và vượt qua nhiều người như vậy, tiến vào trong top 10 không phải là chuyện dễ dàng.

Yến Ngưng Lạc không nói gì, các nàng ấy đương nhiên không hiểu được sự băn khoăn của nàng ta.

Hơn nữa rất nhanh thôi, sau khi các đệ tử mới nhập môn, những cao thủ đang du ngoạn bên ngoài đều sẽ trở về tông môn, đừng nói tới top 10, cho dù muốn tiến vào top 20 cũng đều khó giống như lên trời. Nếu nàng ta vẫn còn như thế này, không cần phải nói những người khác trong top 20 còn bấp bênh hơn bao nhiêu. Đến lúc đó, có tên lọt vào top 100 trong bảng xếp hạng cũng là điều đáng mừng.

Yến Ngưng Lạc đi ở ngay phía sau, vẫn lắng nghe nhóm người Kim trưởng lão phía trước nghị luận về thiếu niên có dung mạo tuyệt mỹ, y thuật cao siêu kia. Nghe Kim trưởng lão hết lời khen ngợi như thế, dường như rất ngưỡng mộ người nọ.

Nàng ta tối sầm mặt lại. Mặc dù nàng ta không để ý xem thiếu niên mà bọn họ đang nói tới là ai, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng ta lại có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích.

~~~ Hết chương 125 ~~~

Chương 126: Chạy trốn

Tạm thời gác lại mọi chuyện ở đại lục Hạ Giới qua một bên, Vân Trung Thiên gần đây dường như đang ngấm ngầm bí mật mưu đồ đại sự nào đó.

Từ sau khi Vương của bọn họ trở về từ cõi chết và trở nên cường đại hơn, Ma Vực phát triển càng lớn mạnh hơn, không còn có thế lực phương nào dám tới cửa ức hiếp. Ngay cả hiệp hội thợ săn vẫn luôn đối nghịch với Ma Vực cũng an phận hơn rất nhiều. Rốt cuộc, người ta đồn rằng vị chủ Ma Vực chính là một nam nhân mang nhiều thù hận, nếu như thật sự chọc giận hắn, hậu quả không dám tưởng tượng.

Mấy tháng nay Ma Vực vẫn đang bành trướng thế lực, chưa tiến hành kế hoạch báo thù. Người ngoài nói rằng ma chủ đại phát từ bi, bỏ qua những hiềm khích trước đây, nhưng không ngờ rằng, hắn đã rời khỏi Ma Vực từ lâu, thậm chí không ở trong Vân Trung Thiên.

"Làm sao bây giờ, chuyện này thật sự không cần báo trước với chủ thượng ư? Dù sao hắn vẫn luôn rất coi trọng người nọ."

Sắc mặt Tuân Lạc có chút lo âu, mấy ngày qua đều thấp thỏm bất an, khiến cho đáy mắt hắn hình thành những quầng thâm lớn.

Trong đại điện vẫn là mấy người kia, Mị Cơ, Tiểu Quái Vật, còn có nam nhân ăn mặc giống như thư sinh.

Nghe thấy vậy, Mị Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, "Chúng ta vẫn nên...... xem xét tình hình trước đã. Nếu như chủ thượng biết được, đoán chừng sẽ nổi trận lôi đình. Hy vọng trước khi hắn biết về chuyện này...... chúng ta có thể giải quyết xong chuyện này."

"Nhưng đã qua bảy tám ngày, chúng ta vẫn không có một chút tin tức. Ta không dám hy vọng sẽ có kết quả tốt." Tuân Lạc chán nản cúi đầu nói. Khuôn mặt tuấn tú sáng sủa luôn tràn đầy sức sống,giống như mất đi vẻ sáng ngời, không biết có phải vì mấy ngày qua quá mức mệt mỏi nên ngủ không ngon giấc, hay là sợ hãi.

Rốt cuộc hắn có thể dự đoán được, nếu chủ thượng biết được chuyện này sẽ phẫn nộ cỡ nào, cũng sẽ mắng bọn họ thất trách, nhiều người như vậy mà vẫn bị bại lộ.

Nam nhân thư sinh không nói gì, chỉ hơi nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Nam tử mặc một thân quần áo màu trắng, trông như một vị tiên giáng thế, được gọi là Tiểu Quái Vật. Hắn đang ngồi thẳng ở trên ghế, đôi mắt đỏ trong vô cùng thuần khiết, nhưng lại khiến người không thể nhìn thấu.

Cánh môi màu hồng nhạt của hắn khẽ mở, giọng nói dễ nghe từ từ cất lên, "Hãy chờ thêm mấy ngày nữa xem sao. Nếu như vẫn không có kết quả, lúc ấy báo cho chủ thượng cũng không muộn."

Từ trước tới nay Tiểu Quái Vật luôn được gọi là quân sư, vì vậy lời nói của hắn hầu như đều khiến người tương đối tin phục. Mấy người kia nghe thấy vậy đều không phản bác.

Chỉ là động tác gần đây của bọn họ quá mức thường xuyên, không biết có thể giấu diếm được bao lâu.

***

Trong Diệu Nguyệt Thần Điện bên kia, những người đang quỳ rạp trên mặt đất run rẩy bần bật, thậm chí không dám thở mạnh.

Sau tầng tầng lớp lớp màn che mộng ảo thần bí, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng yểu điệu của nữ tử đang nửa nằm dựa ở trên nệm giường. Mặc dù không nhìn thấy dung nhan, nhưng có thể nhận ra đó chắc chắn là một mỹ nhân.

Giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử xuyên qua màn che, chậm rãi truyền tới, "Bổn điện không lạm sát người, chỉ cần các ngươi nói cho bổn điện biết, rốt cuộc ai đã lén vào bên trong Hồn Bài Các. Nếu không......"

Ngón tay ngọc mảnh mai chậm rãi vươn ra từ trong ống tay áo, móng tay sơn màu đỏ tươi xinh đẹp càng tăng thêm vài phần diễm lệ mị hoặc, đầu ngón tay chậm rãi để sát bên môi, lộ ra một nụ cười phá lệ mê người, "Gần đây bổn điện mới nghiên cứu ra một loại cổ mới, nguyên thân của nó là một con cổ trùng mạnh nhất, đã cắn nuốt hàng ngàn hàng vạn đồng loại để tiến hoá ra đế vương cổ. Đúng lúc...... bổn điện vẫn chưa biết được uy lực của nó như thế nào."

"Điện chủ tha mạng, cho dù thuộc hạ có một trăm lá gan, nếu không có mệnh lệnh của ngài đều không dám tự tiện tiến vào trong Hồn Bài Các. Mong điện chủ tra rõ!" Một trong những nữ tử áo đen trông có vẻ lớn tuổi cúi đầu nói.

"Phải không? Không có người nào vào đó?"

Nữ tử khẽ cười một tiếng, sau đó đột nhiên đứng dậy, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên phá lệ lạnh lùng, "Sự kiên nhẫn của bổn điện có hạn. Trước khi bổn điện tức giận, người kia hãy tự động tiến lên, tốt nhất là đứng ra thừa nhận. Nếu không, hôm nay tất cả những người trông coi các ngươi đều sẽ gặp bất lợi. Tất cả các ngươi đều phải chết!"

"Điện chủ......"

"Không cần nhiều lời, các ngươi cũng biết nơi đó đang nhốt một người quan trọng nhất?" Nữ tử lạnh giọng ngắt lời người kia đang muốn giải thích thêm.

"Toàn bộ Diệu Nguyệt Thần Điện, ngoại trừ bổn điện có thể áp chế nàng ta, bất cứ ai trong số các ngươi đi vào trong đó, chỉ cần hơi vô ý một chút đều sẽ tạo thành kẽ hở. Hiện tại, nàng ta đã chạy thoát ra ngoài. Chỉ cần nàng ta có thể thu thập toàn bộ hồn phách, khôi phục và tu luyện tu vi trở lại thời kỳ hoàng kim của mình, thảm họa sẽ xảy đến với Diệu Nguyệt Thần Điện!"

Sau khi nữ tử kia nói ra những lời này, tất cả những người đang quỳ phía dưới đều bị sốc.

Bọn họ chỉ cho rằng điện chủ nổi trận lôi đình như thế là vì có người tự tiện vào Hồn Bài Các, không ngờ bên trong còn cất giấu một bí mật trọng đại như thế, chẳng trách nơi đó bị hạ tử lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần.

Khi bầu không khí bị đè nén nặng nề, một nữ tử mặc áo choàng trắng trong đám người đang quỳ dưới đất đột nhiên đứng lên.

Bởi vì nàng ấy đội mũ trùm đầu nên không thể nhìn rõ khuôn mặt. Khi nàng ấy ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy đó là một gương mặt nhỏ vô cùng thanh tú, đôi mắt trong veo rung động lòng người. Trông nàng ấy vẫn còn rất trẻ.

Lúc mọi người ở đây đang thắc mắc về hành động của nàng ấy, nữ tử đột nhiên bật cười trước khi mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe không phù hợp với lứa tuổi của nàng ấy, "Điện chủ, ngài cũng có lúc sợ hãi ư?"

Người sau màn che nheo mắt lại, "Ngươi là ai?"

"Ta?" Nữ tử cười càng thêm mê hoặc, "Ngươi đương nhiên không biết ta. Ngươi đã tàn hại quá nhiều người, chỉ sợ chính bản thân ngươi cũng nhớ không ra được!"

Nàng ấy chậm rãi vuốt ve trên gương mặt của mình, "Ta đã từng có một gương mặt cực kỳ mỹ mạo, giọng nói êm tai. Lúc ta bảy tuổi, bởi vì ngươi thấy ta quá xuất sắc nên đã ném ta vào trong xà quật. Ta bị một con rắn cắn vào cổ, suýt nữa bỏ mạng. Suốt một năm sau đó, ta đều không thể mở miệng nói chuyện. Đến khi ta có thể mở miệng, bởi vì gân mạch chỗ yết hầu đã bị tổn thương, ta không bao giờ có thể nói chuyện bình thường được nữa."

"Chắc hẳn ngươi thấy gương mặt của ta rất xa lạ! Đương nhiên, bởi vì năm đó những xà độc quá mạnh, khuôn mặt của ta bị nọc độc ăn mòn nghiêm trọng, không thể dùng được nữa. Vì vậy ta phải nhịn đau mà lột da xuống, thay đổi một khuôn mặt mới."

"Người ở trong Hồn Bài Các là do ta thả, ngươi không cần giận chó đánh mèo lên những người khác. Ta đã biết âm mưu của ngươi từ lâu nên đã ẩn mình cho đến hôm nay. Cuối cùng ta cũng chờ được ngày này. Nàng ấy là một người tốt như thế, không nên chịu sự tra tấn từ một nữ nhân ác độc như ngươi. Ta không đợi được đến ngày ngươi bại trận, nhưng...... ta sẽ ở địa ngục chờ ngươi, chờ ngươi nhận hết đau khổ tra tấn, vĩnh viễn không được siêu sinh."


Nữ tử áo trắng chậm rãi nói xong, khuôn mặt thanh tú đột nhiên hiện lên một nụ cười giải thoát, sau đó trên trán trắng nõn đột nhiên chảy ra máu. Máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống cả khuôn mặt, nhìn thấy phá lệ ghê người. Cơ thể nàng ta cũng từ từ co rút từng chút một, cuối cùng hóa thành một vũng máu, chỉ còn lại áo choàng màu trắng nhiễm máu.

Những vệt máu chói mắt, kích thích sâu thẳm trong tim mọi người.

Một người sống cứ như vậy biến thành một vũng máu ở ngay trước mặt bọn họ.

Chính là vì cổ ở trong cơ thể nàng ấy đã phản phệ. Có lẽ nó đã bắt đầu ngay từ khi trái tim nàng ấy nảy sinh phản loạn, chẳng qua vẫn luôn bị nàng ấy áp chế, vì thế mãi cho đến lúc vừa rồi, nó mới bắt đầu phát tác hoàn toàn.

Bên trong Diệu Nguyệt Thần Điện, mỗi một người từ khi sinh ra đều đã bị gieo cổ vào trong cơ thể. Nếu như trong lòng người nào nảy sinh phản loạn, người đó sẽ bị cổ trùng điên cuồng phản phệ. Đây cũng là lý do vì sao Diệu Nguyệt Thần Điện rất hiếm khi xuất hiện phản đồ.

Những người này đều rất quý trọng tính mạng của mình. Mặc dù bọn họ sợ hãi điện chủ vui buồn thất thường, thích giết chóc thành tính thế nào chăng nữa, thậm chí không xem bọn họ là người, nhưng ngoại trừ yên lặng chịu đựng, bọn họ không thể làm gì khác.

Rốt cuộc, nếu như bọn họ chết rồi, người trong nhà bọn họ sẽ không có ai che chở, chắc chắn sẽ hứng chịu sự khinh nhục của những người khác, và điện chủ cũng không bao giờ buông tha bọn họ.

Người đời đều biết điện chủ Diệu Nguyệt Thần Điện là mỹ nhân đệ nhất Vân Trung Thiên, chỉ cần nhìn vào dung nhan tuyệt mỹ một cái cũng đủ khiến thần hồn điên đảo. Nhưng, chỉ có những người bên trong thần điện mới biết được, dưới khuôn mặt mỹ lệ kia là tâm địa ác độc như rắn rết bò cạp. Mạng người ở trong mắt nàng ta căn bản không đáng để nhắc tới. Vì để đạt được mục đích, nàng ta không tiếc hy sinh tất cả.

Thực ra năm đó, vị trí này vốn không phải do nàng ta đảm nhiệm, chỉ là nàng ta quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức mọi người hoàn toàn bị mất cảnh giác. Quyền lợi và địa vị đã che mờ hai mắt của nữ nhân này, khiến nàng ta gây ra đủ chuyện điên cuồng tàn ác.

***

Phía Tây đại lục Vân Trung Thiên, chính là nơi Man tộc đóng giữ.

Từ trước tới nay bọn họ luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài, ẩn náu ở một nơi thần bí, thế giới bên ngoài không hề hay biết. Chính vì vậy, bất luận thế lực mấy phương kia đấu đá chết đi sống lại như thế nào, Man tộc đều luôn đứng ngoài cuộc, không bao giờ nhúng tay vào đó.

Bởi vì quá mức thần bí, chưa từng tiếp xúc với nó, vì vậy người đời truyền lại Man tộc vô cùng kì diệu, có rất nhiều dị bản khác nhau. Nào là mặt người thân thú, vô cùng xấu xí, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, tính tình tàn bạo, cực kỳ chống đối người ngoài.

Không ai biết liệu có bất kỳ sự thật nào trong đó hay không, nhưng có một chút sự thật chính là, bộ tộc của bọn họ cực kỳ thù địch với người bên ngoài. Lệnh cấm trong tộc là không được thông hôn với người ngoại tộc. Nếu không, sẽ bị xử lý theo môn quy của tộc, hơn nữa còn bị người trong tộc tiến hành tiêu diệt người ngoại tộc kia.

Mấy trăm năm qua, chỉ biết người Man tộc ẩn cư ở chỗ sâu trong đại mạc, nhưng chưa từng có người nào đi vào trong đó, bởi vì nơi đó quá mơ hồ bí ẩn.

Đặc biệt sau khi mặt trời khuất bóng, lúc chạng vạng tối, từ xa nhìn lại khắp nơi đều là bờ cát mênh mông vô bờ, giống như một con cự thú vô cùng khổng lồ đang nằm ngủ đông, giương cái mồm to, nuốt hết những người bị mất phương hướng vào trong bụng.

Một thân ảnh hư ảo đang trôi lơ lửng, giống như du hồn lang thang lạc lối.

Con đường phía trước dường như không có điểm cuối, nhưng nàng lại không thể dừng lại. Nàng nhất định không thể dừng lại.

Đôi mắt nàng bắt đầu nhìn thấy bóng chồng, mọi thứ dường như lúc ẩn lúc hiện. Không biết qua bao lâu, trước mắt nàng tối sầm, cuối cùng không thể chống cự được nữa, ngã xuống.

Gió đêm nhẹ nhàng quất vào lớp cát mịn, gần như bao trùm bóng dáng nhỏ bé kia.

Chỉ còn lại những tia nắng cuối cùng và màn đêm sắp buông xuống, từ nơi xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, "Không xong không xong, không ngờ hôm nay lại muộn thế này, quay về chắc chắn sẽ bị mắng!"

Đó là một nữ hài dáng người nhỏ xinh, nhìn qua chỉ mới mười mấy tuổi, buộc hai bím tóc trên đầu, cực kỳ đáng yêu. Nàng đang chạy lon ton, ánh mắt lo lắng bất chợt nhìn thấy thứ gì đó. Đôi mắt to tròn chớp chớp đầy khó hiểu. Đó là cái gì?

Gia gia nói đừng xen vào việc người khác, bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm.

Nhưng nàng vẫn có chút tò mò.

Nàng nhích dần bước chân qua đó một chút. Vật thể kia bị giấu ở bên trong hố cát, giống như là một con người. Nhưng vì sao lại trông yếu ớt như vậy?

Nàng vươn tay nhỏ sờ sờ, suýt nữa đã xuyên qua vật kia. Nàng ngẩn người ra, lẩm bẩm nói, "Là hồn thể ư? Nếu như bị linh thú ăn thì sẽ rất tệ."

Thân thể nho nhỏ nhăn mũi lại. Nàng nhớ tới lời dặn dò nghiêm khắc của gia gia, sau đó lại nhìn nhìn bóng dáng yếu ớt gần như vô hình, trong lòng trải qua một hồi đấu tranh kịch liệt.

Thật lâu sau, nàng cẩn thận lấy ra một cái hộp hình vuông từ trong lòng ngực, đặt bóng dáng kia vào trong đó. Sau đó nàng cẩn thận cất chiếc hộp đi, lén lút nhìn quanh bốn phía một chút, có lẽ không ai nhìn thấy.

Ừm, nàng tốt bụng như thế, đương nhiên không thể để linh hồn người này bị linh thú ăn mất.

~~~ Hết chương 126 ~~~

Chương 127: Các nàng có mối liên quan?

"Khanh nhi......"

Đó lại là một tiếng gọi khác dường như cách xa một thế giới. Người đang ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

Đã lâu lắm nàng mới bị đánh thức khỏi giấc mơ, không ngờ hôm nay nàng lại nghe thấy giọng nói này lần nữa.

Khanh Vũ nhíu mày, xoa trán có chút đau nhức, sau đó nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen như mực, vừa mới qua giờ Sửu mà thôi.

Nếu đã tỉnh, nàng không có ý định ngủ tiếp. Khi nàng vừa mới chuẩn bị vận chuyển Táng Linh Quyết thêm vài lần nữa, đột nhiên vành tai giật giật, nghe thấy một số giọng nói rất nhỏ. Ánh mắt nàng trở nên sắc bén. Nửa đêm rồi ai còn tới đây?

Bắc viện của Vĩnh An Vương phủ có một tòa đình giữa hồ, được xây dựng ngay vị trí trung tâm, không có cây cầu nào kết nối. Bình thường nếu ngắm cảnh thưởng hoa đều sẽ dùng thuyền nhỏ. Diện tích mặt hồ rất lớn, còn có rất nhiều hoa súng kiều quý cùng với các loại cây nước phát triển trong đó.

Giờ phút này bóng đêm như nước, trăng treo trên cao. Mặt hồ vốn dĩ bình lặng yên ả lại không ngừng nổi lên từng gợn sóng, ngẫu nhiên còn xuất hiện một vài bọt nước.

"Có phát hiện ra cái gì không? Nhanh lên, đợi lát nữa trời sáng bị người ta nhìn thấy thì không hay." Một người đang đứng trên đình giữa hồ, dựa vào lan can nơi đó, cẩn thận thấp giọng nói.

Một hồi lâu không có lời đáp lại, khi người nọ đang định nói tiếp gì đó, mặt hồ đột nhiên truyền đến tiếng khuấy nước, sau đó là một cái đầu nhô lên khỏi trong nước, thở hổn hển nói, "Hồ này sâu quá, ta bơi rất lâu vẫn không nhìn thấy đáy."

"Vậy rốt cuộc ngươi có nhìn thấy cái gì không?"

"Ở đây ngoại trừ cá tôm chính là nước bùn, có thể có cái gì được nữa? Ta thấy tên kia đang chơi xỏ chúng ta." Người ở dưới nước bất bình căm giận nói, ánh mắt liếc xéo về phía nam nhân đang ngủ ngon lành ở trong góc đình.

Nếu không nhìn kỹ thật sự không thể phát hiện ra được, còn có một người nữa đang nằm nơi đó.

Nghe thấy vậy, người đang dựa vào lan can không nhịn được co giật khóe miệng. Bọn họ không phải đang bị chơi xỏ, đúng không?

Bọn họ đã rất bận rộn cực khổ ở đây, hắn ta thì ngược lại, chỉ nằm ngủ ở đó như một con lợn, nói gì mà chỉ cung cấp tin tức nhưng sẽ không dùng sức. Và điều quan trọng nhất là tin tức hắn ta cung cấp không biết có đúng hay không.

"Thôi thôi, ngươi lên bờ trước đi, ta sẽ xuống đó kiểm tra."

Người nọ ở dưới nước nghe thấy như vậy, lập tức nhảy lên khỏi mặt nước, đáp xuống ở trong đình.


Mặc dù ngâm mình ở trong nước lâu như thế, nhưng quần áo và tóc tai của người này lại không dính một giọt nước nào, trông vẫn rất sạch sẽ thoải mái tươi mới, thực sự không phải người bình thường có thể làm được.

Trong hồ lại truyền đến một tiếng "bõm bõm", đó là do người nọ ở trong đình lúc trước nhảy xuống hồ, trong chốc lát đã không còn nhìn thấy tung tích của hắn, mặt hồ cũng dần dần khôi phục sự yên tĩnh.

Người kia đang ngủ hồi lâu trong góc cuối cùng khẽ cựa thân mình, dường như bị đánh thức bởi vì tiếng nước. Hắn ta ngồi dậy ngáp một cái lười biếng, ngái ngủ nói, "Đã tìm thấy chưa?"

"Hồ này rất sâu, ta bơi không bằng hắn, không bơi được quá lâu, vì vậy hắn đã nhảy xuống kiểm tra."

"Vậy à......" Hắn ta lại ngáp dài một lần nữa, dường như đang muốn chìm vào một giấc ngủ khác.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Giọng nói trong trẻo êm tai, mang theo lạnh lẽo của đêm đen bất chợt vang lên.

Nam nhân đang cảm thấy buồn ngủ đột nhiên giật mình một cái, cơ thể cứng lại trước khi còn chưa chìm vào giấc ngủ, chậm rãi quay đầu lại.

Đối diện với đình ở giữa hồ, thiếu nữ một thân quần áo trắng như tuyết đang đứng ở đó, tóc dài có chút rối tung xoã xuống sau người, gương mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp đến mức loá mắt, mắt phượng hơi híp, mang theo dò xét chăm chú nhìn bọn họ.

Nam nhân đột nhiên ngượng ngùng cười cười, vươn tay ra vẫy chào thân thiện, "Tiểu nha đầu, đừng sợ đừng sợ, người một nhà."

Khanh Vũ nhíu mày, người này...... chẳng phải là nam tử áo xám cùng một đám với Lâu Quân Nghiêu bọn họ hay sao? Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới Vĩnh An Vương phủ làm tặc??

Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ không mấy thiện cảm của thiếu nữ, có vẻ như nghi ngờ bọn họ đang làm chuyện gì đó mờ ám.

Lúc hắn ta đang bối rối nên giải thích như thế nào, trên mặt hồ đột nhiên bắt đầu sủi bọt, dường như người ở dưới hồ đang muốn ngoi lên.

Hắn ta đột nhiên có một ý tưởng, lòng bàn tay âm thầm phát lực, đẩy người bên cạnh vừa mới bò lên khỏi mặt hồ không lâu đang chăm chú nhìn trên mặt nước. Tên kia vừa mới bò lên không lâu, bây giờ lại bị đánh rơi vào trong hồ nước. Trùng hợp là, hắn đúng lúc rơi trúng vào tên ở dưới hồ vừa mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Hai người kia đều không kịp đề phòng, cùng nhau uống một ngụm nước.

Nam tử áo xám mỉm cười mở miệng nói, "Trời nóng quá, hai người bọn họ không thể ngủ được, nghe nói nước ở đây đặc biệt mát lạnh, vì thế bọn họ kéo ta tới đây tắm rửa...... Ha ha ha không có chuyện gì không có chuyện gì, khiến ngươi tỉnh giấc, ngươi quay về ngủ tiếp đi, chúng ta lát nữa sẽ rời đi."

Khanh Vũ, "......"

Hai người trong hồ thiếu chút nữa đã sặc chết người, "......"

Ai kéo ngươi tới đây tắm rửa? Đúng là nói dối không hề chớp mắt. Rõ ràng là gia hỏa nhà ngươi buổi tối không cho người ta ngủ, kéo hai người bọn họ ra đây làm chuyện khổ sai.

Nghe nam nhân kia nói như vậy, Khanh Vũ khẽ nhếch môi, sau đó sâu kín nói, "Bây giờ trời đã sang thu, ban đêm tương đối giá lạnh, các ngươi...... chỉ tới đây tắm rửa?"

Xem nàng là đồ ngốc ư?

Nụ cười của nam tử áo xám cứng lại một chút. Tiểu nha đầu này...... thật sự không dễ bị lừa.

Nhưng Bạch Chi Ngạn tên kia đã nói, ngàn vạn lần đừng để nàng phát hiện ra, cho dù bị phát hiện cũng không được nói sự thật. Mặc dù hắn ta không biết vì sao phải lén lút như thế, nhưng đầu óc của tên Bạch Chi Ngạn thường rất thông minh, suy nghĩ thấu đáo, nghe lời hắn sẽ không sai.

"Nha đầu, ta hoàn toàn nói thật với ngươi!" Nam tử áo xám đột nhiên nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc mở miệng.

"Hả?" Khanh Vũ nhướng mày, dường như có chút tò mò muốn nghe hắn ta nói gì.

Nam tử áo xám do dự một lát, dường như hơi khó mở miệng. Một hồi lâu sau hắn ta mới mở miệng nói, "Hai tên gia hỏa này...... thật ra là không cẩn thận nên trúng ám chiêu của người khác. Tuy nhiên, dược tính của loại xuân dược này quá lợi hại, quá khốc liệt. Ta vốn định tìm cho bọn hai nữ nhân để giải quyết, nhưng chủ thượng của chúng ta quản giáo quá nghiêm, không cho phép chúng ta chơi nữ nhân. Vì vậy ta chỉ có thể đưa bọn họ tới nơi này, để bọn họ ngâm ở trong nước một đêm, sau khi dược tính tan đi thì sẽ không sao."

Hai người vô tội ở trong nước, một lần nữa nằm không cũng bị trúng đạn, "......"

Tại sao bọn họ lại phải ra ngoài làm việc cùng với gia hỏa này? Kết quả là còn bị hắn ta bôi nhọ bằng đủ thứ bịa đặt?!

Mẹ nó, thật sự không muốn nhịn nữa, bây giờ bọn họ chỉ muốn đánh người.

Khanh Vũ nghe thấy vậy thì khá sửng sốt, sau đó nở nụ cười quái dị, "Vậy sao? Ngươi để bọn họ lên đi, ta trát mấy cây ngân châm giúp bọn họ, hoá tan dược tính là được. Nửa đêm thế này ngâm mình ở trong nước không tốt đối với thân thể."

Những lời nói quan tâm này quả thực khiến hai người kia gần như muốn khóc. Trái tim của cô nương này cũng đẹp giống như người nàng......

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của nam tử áo xám lại khiến bọn họ muốn nổ tung tại chỗ.

Chỉ thấy hắn ta đê tiện cười hề hề, sau đó xua tay, "Không cần không cần, bọn họ da dày thịt béo rẻ tiền, chỉ thích ngâm mình trong nước, ngươi không cần quan tâm đến bọn họ. Thật sự, ngươi hãy nhanh chóng quay về đi, chúng ta đảm bảo sẽ không làm chuyện gì xấu."

Ngươi mới da dày thịt béo, ngươi mới rẻ tiền!!

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ nam tử áo xám sớm đã chết trăm ngàn lần.

Thấy vậy, Khanh Vũ không cố chấp nữa, chỉ nhướng mày đầy ẩn ý, "Vậy các ngươi cứ tự nhiên đi!"

Đợi đến khi bóng dáng thiếu nữ đã đi xa, nam tử áo xám mới giống như được giải thoát, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn ta quay đầu về phía hai người dưới nước đang nhìn chằm chằm vào mình, "Hai người các ngươi còn không nhanh chóng lên đây? Nếu không có ta, hai người các ngươi đã bị bại lộ, còn trừng ta làm gì!"

Nghe thấy vậy, hai người kia nhảy lên khỏi mặt nước, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng, "Nếu đúng như vậy thì phải cảm ơn ngươi đã yểm trợ giúp chúng ta."

"Được rồi được rồi, đều là người một nhà, không cần khách sáo." Nam tử áo xám tươi cười lộ ra một hàm răng trắng. Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt hắn ta loé lên hai bóng người lao tới cực nhanh, còn mang theo một luồng gió cực mạnh.

"Bốp!"

"Bốp!"

Âm thanh của hai cú đánh như bị trời giáng.

"A a a —— các ngươi muốn tạo phản đúng không?!"

Ha ha, chúng ta đã muốn đánh ngươi từ lâu.

Cứ như vậy, hai người kia bị nô dịch hơn nửa đêm nhướng mày vui vẻ quay về phục mệnh, cùng với nam tử áo xám phía sau với hai quầng mắt thâm cực kỳ bắt mắt, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ đáng sợ.

Vân Lai Các.

"Có tin tức gì không?"

Một người cao gầy trong đó tiến lên hai bước, cung kính nói, "Chủ thượng, chúng ta đã tìm ở trong hồ rất lâu, nhưng vẫn không phát hiện ra một chút dao động bất thường nào. Vì thế ta đoán, rất có thể Lăng Thư đã phán đoán sai, khiến chúng ta trở về tay trắng."

Lăng Thư, đó là tên của nam tử áo xám.

Nam nhân luôn lầm lì thờ ơ, cả ngày lười biếng như người không xương, không ngờ cũng có một cái tên nhẹ nhàng dễ nghe như thế.

"Các ngươi đã lục soát cẩn thận chưa?" Bạch Chi Ngạn từ ngoài cửa dạo bước tiến vào, "Mặc dù Lăng Thư thường ngày trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng thời khắc mấu chốt chưa từng làm rơi dây xích. Việc tìm kiếm hồn thể, chỉ có cặp mắt Âm Dương của hắn mới có thể nhìn thấy được tinh mị quỷ quái."

Nghe thấy vậy, hai người kia đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói, "Nhưng tên kia chỉ bắt chúng ta tìm tới tìm lui ở trong nước, bản thân mình thì nằm ngủ nơi đó, chẳng làm việc gì cả, lại còn bị người ta phát hiện."

Bạch Chi Ngạn kinh ngạc nhướng mày, "Sao lại bị phát hiện?"

"Có lẽ vì đối phương nghe thấy tiếng động. Đó là một thiếu nữ dung mạo cực kỳ xinh đẹp, Lăng Thư dường như còn rất quen thuộc với thiếu nữ kia."

"Là Khanh Vũ."

Bạch Chi Ngạn lập tức hiểu ra, ánh mắt mang theo một chút dò xét nhìn về phía Lâu Quân Nghiêu đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt nam nhân vẫn như mọi khi, mắt tím thâm thúy mê người hơi nheo, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ánh mắt Bạch Chi Ngạn sáng lên, "Thật ra ta thấy rất kỳ lạ, vì sao nơi Lăng Thư điều tra ra được lại chính là chỗ nha đầu Khanh Vũ đang ở. Trong này liệu có mối liên hệ gì hay không?"

Lâu Quân Nghiêu nghe thấy vậy thì chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía hắn, ánh mắt hơi trầm xuống, "Thật ra, ta cũng từng nghi ngờ lai lịch thân thế của tiểu hồ ly. Thiên phú y thuật cao siêu y của nàng, còn có võ kỹ và thân thủ thần bí, đều không phù hợp với đại lục cấp thấp. Điều này thật sự rất đáng nghi."

"Cho dù nàng là thiên tài tuyệt thế, đại lục cấp thấp trăm năm cũng không thể tìm ra được một người, chưa kể nàng căn bản không có tài nguyên tốt để tu luyện, sau lưng cũng không có cao thủ chỉ điểm. Nàng dường như được sinh ra với tài năng dị bẩm." Bạch Chi Ngạn tiếp lời nói.


Lâu Quân Nghiêu cũng chậm rãi mở miệng, "Cao thủ ở Vân Trung Thiên nhiều như mây, nhưng cao thủ chân chính không hiện thế lại không nhiều. Trong số những nữ tử lợi hại, nhiều năm trước, Lam cô cô được xem như một vị oanh động nhất Vân Trung Thiên. Trận thiên tai năm đó đã khiến không biết bao nhiêu người tử thương, chỉ có nàng mới xoay chuyển được cục diện, vì vậy mới được mọi người kính trọng. Nhưng thời gian nàng ở Vân Trung Thiên chỉ ngắn ngủn ba mươi năm, sau đó dần dần bị mọi người quên lãng."

~~~ Hết chương 127 ~~~

Chương 128: Phượng Thiên Ngân

Bạch Chi Ngạn nghe thấy vậy thì hiếm khi trên mặt cũng hiện lên một chút thâm trầm, "Chuyện này năm đó là một chấn động đối với Vân Trung Thiên. Đúng như ngươi đã nói, Lam cô cô có năng lực như thế, vì sao lại chết ly kỳ như vậy? Thậm chí......"

Hắn không nói câu kế tiếp, bởi vì thật sự quá tàn nhẫn.

Người nọ năm đó chẳng những hồn phách bị chia năm xẻ bảy, ngay cả cơ thể cũng bị tổn thương nghiêm trọng, một từ thống khổ không thể diễn tả hết.

Lúc đó Lâu Quân Nghiêu suýt nữa đã đại khai sát giới, chẳng qua lúc ấy hắn một lòng muốn hồi sinh người nọ, vất vả mấy năm mới bảo tồn được cơ thể người nọ hoàn hảo không hảo tổn gì.

"Lam cô cô cũng là một người có y thuật cực kỳ huyền diệu, thành tựu cao thâm, thậm chí có thể hồi sinh người chết, vì thế nên mới bị Vân Trung Thiên gọi là Quỷ Thủ Y Tiên......"

Nói đến đây, Lâu Quân Nghiêu dừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía Bạch Chi Ngạn, "Ngươi có từng tự hỏi, vì sao tiểu hồ ly là một người ở đại lục cấp thấp, nhưng có thể giải trừ cổ độc và huyết chú mà ngay cả ngươi, một thiên tài trăm năm của Thần Y tộc cũng đều bó tay bất lực?"

Bạch Chi Ngạn trong nháy mắt bừng tỉnh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khó tin trừng lớn, "Ý của ngươi là, Khanh Vũ rất có khả năng...... là hậu nhân của Lam cô cô?"

"Mặc dù nàng không giống Lam cô cô, nhưng tính tình lại giống bảy tám phần, trông có vẻ bình dị dễ gần, nhưng thực chất lại lạnh lẽo thấu xương. Cả hai đều cao ngạo ngang ngược, cũng không sợ chết." Lâu Quân Nghiêu chậm rãi nói.

Bạch Chi Ngạn dường như hiểu ra điều gì đó, dò hỏi, "Thì ra ngươi vẫn luôn nghi ngờ điều này, thế nên ngươi mới để ý nha đầu kia nhiều như thế?"

"Có thể xem như vậy!"

Bạch Chi Ngạn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi có tâm tư gì đó!"

Mặc dù hắn lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng Lâu Quân Nghiêu vẫn nghe thấy, mắt tím mị hoặc sáng lên, "Ngươi tưởng cái gì?"

Bạch Chi Ngạn xoa xoa mũi, hơi mất tự nhiên nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi đối với nha đầu kia...... Khụ khụ, giống như kiểu tâm tư của nam nhân đối với nữ nhân!"

Một lần nữa, đây vốn là một vấn đề muôn thủa.

Lâu Quân Nghiêu nhất thời nói không nên lời, khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần phức tạp nhìn hắn hồi lâu, "Ta nhớ rõ đã từng nói với ngươi, tiểu nha đầu kia chỉ mới mười mấy tuổi, ở trong mắt ta nàng chỉ là một hài tử. Nếu dựa theo thâm niên và số tuổi, ta lớn hơn nàng vài thế hệ, sao ta có thể có tâm tư đối với một hài tử được chứ?"

Bạch Chi Ngạn vẫn luôn cảm thấy Lâu Quân Nghiêu chỉ đang kiếm cớ, không thể không biện hộ, "Tuổi tác thì sao? Vân Trung Thiên đầy rẫy những lão quái vật sống mấy ngàn năm cũng chẳng có gì lạ. Mới hai trăm tuổi giống như ngươi, ở đại lục cấp thấp này chỉ giống như mới ngoài hai mươi tuổi mà thôi. Ngươi nói giống như mình rất già vậy đó."

Lâu Quân Nghiêu sâu kín nhìn hắn một cái, "Thực tế ta còn lớn tuổi hơn ngươi."

Vậy sao? Có cần thiết phải nhớ kỹ loại chuyện sinh ra trước hắn nửa ngày hay không?!

"Chuyện ở Vân Trung Thiên, gần đây phiền ngươi để mắt một chút. Dù sao thời gian chúng ta rời đi cũng khá lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện." Lâu Quân Nghiêu nói.

Bạch Chi Ngạn sửng sốt một chút, "Ngươi định đi đâu ư?"

"Ừ." Lâu Quân Nghiêu lên tiếng, "Chuyện của Lam cô cô, ta định sẽ trực tiếp xử lý. Không biết vì sao gần đây ta luôn nghe thấy tiếng nàng đang gọi ta, khiến ta không thể yên lòng."

Từ nhỏ hắn đã không cha không mẹ, máu lạnh vô tình, nhưng cũng có một điểm yếu mềm trong một góc không rõ của trái tim hắn.

Người kia đóng một vai trò rất quan trọng ở trong cuộc đời của hắn, hiện giờ không có gì quan trọng bằng việc hồi sinh cho nàng.

Nếu như năm đó nàng không vô tình chết mất, hắn sẽ không bị cổ độc và huyết chú kia tra tấn gần trăm năm, ngay vào thời điểm quan trọng khi nàng đang giúp mình giải độc, nàng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, vì thế độc trong thân thể hắn không thể kiềm chế, càng ngày càng thêm điên cuồng, biến hắn thành người không ra người quỷ không quỷ.

Trong đó nhất định là có một âm mưu bí ẩn nào đó.

Nếu hiện giờ hắn đã khỏi hẳn, hắn chắc chắn sẽ tìm hiểu mọi chuyện.

Đôi mắt tím thần bí của nam nhân dường như đang hứng chịu một cơn bão kinh hoàng, gương mặt tuấn tú sắc sảo như được trời cao điêu luyện tràn ngập phẫn uất, khiến người cảm thấy áp bức ngột ngạt.

Sắc mặt Bạch Chi Ngạn thâm trầm. Hắn biết, nam nhân này từ trước tới nay luôn làm theo ý mình, không để tâm tới bất cứ chuyện gì, bởi vì hắn ta không quan tâm, nhưng nếu như hắn ta bắt đầu nghiêm túc, hắn ta sẽ cố chấp đến nỗi đáng sợ.

Và lúc này dáng vẻ của hắn ta tất nhiên là bắt đầu nghiêm túc, sắp thể hiện ra bản chất thật sự của mình.

Có lẽ Vân Trung Thiên yên lặng nhiều năm như thế, hỗn loạn nhiều năm như thế, thật sự lại muốn bắt đầu một đợt thay đổi mới.

***Edit: Emily Ton***

Kể từ sau tai nạn bất ngờ xảy ra ở U Minh Hạp Cốc, Tần Phương không còn bố trí cho bọn họ ra bên ngoài rèn luyện nữa, ông chỉ đang không ngừng củng cố kiến thức và tăng cường tu luyện nâng cao tu vi cho bọn họ.

Mười năm trước ông cũng từng là đạo sư có địa vị cao thượng ở Phiêu Miểu Tông, chỉ là trải qua mười năm biến hóa, Phiêu Miểu Tông có lẽ đã thay đổi rất nhiều. Nhưng những tri thức đó là cố định, cho dù vạn vật biến đổi thì chúng cũng không thay đổi.

"Trên đại lục này có rất nhiều chức nghiệp khác nhau, nhưng được nhiều người biết đến nhất là bốn loại: võ sư, luyện dược sư, luyện khí sư và hồn sư. Những chức nghiệp hi hữu còn lại tạm thời bỏ qua. Bên trong Phiêu Miểu Tông có tất cả năm phân bộ, ngoại trừ bốn loại chức nghiệp trên, còn có một phân bộ đặc biệt khác là những chức nghiệp cực kỳ hiếm thấy. Những người có khả năng hiếm có như vậy chỉ khoảng hơn mười người, nhưng lại đều là cao thủ thâm tàng bất lộ......"

Khanh Vũ hứng thú lắng nghe, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi, "Tiền bối, ngài rời khỏi Phiêu Miểu Tông nhiều năm như thế, không biết có nghe nói về năm người đứng đầu trong bảng xếp hạng bây giờ hay không?"

Nàng vừa hỏi câu này, Khanh Bắc trầm ngâm nhìn về phía nàng. Yến Tích Vũ và Yến Tích Nhu bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, không biết vì sao nàng lại hỏi điều này.

Tần Phương nghe thấy vậy thì chỉ ngẩn người một chút, sau đó gật đầu, "Ta từng nghe nói về bọn họ. Năm đó mấy người kia chẳng qua vẫn là những tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, nhưng lại là hạc trong bầy gà, phá lệ chói mắt ở trong một đám thiếu niên. Lúc ấy lão đại của bọn họ là Phượng Thiên Ngân, mặc dù cũng mới mười lăm tuổi, nhưng lại không có bất cứ đạo sư nào dám nhận hắn. Bởi vì tiểu tử kia thật sự quá thông minh, thiên phú quá kinh người. Và mấy người xếp hạng phía dưới hắn, có thể nói đều do một tay hắn tạo ra. Bây giờ mỗi người đều là nhân vật khó lường."

Khi nói về những người này, Tần Phương không ngừng khen ngợi, lời nói dường như cực kỳ yêu thích và ngưỡng mộ người nọ, "Tiểu tử Phượng Thiên Ngân hiếm khi lộ diện. Bộ môn đặc biệt trong Phiêu Miểu Tông chính do một tay hắn sáng lập nên. Hắn cũng là một Khôi Lỗi sư cực kỳ hiếm có ở trên đại lục."

Khôi Lỗi sư...... (*con rối sư)

Vẻ mặt của Khanh Vũ đột nhiên hơi hoảng hốt, dường như nghĩ tới điều gì, có chút thất thần.

"Chỉ là hắn đã không còn ở Phiêu Miểu Tông nhiều năm. Từ xưa đến nay, những ngày quan trọng của tông môn, ví dụ như đại hội thí luyện hay đại hội giữa các tông môn hắn cũng chưa từng xuất hiện. Mỗi năm chỉ có mấy người kia lộ diện. Nhưng thí nghiệm đệ tử nhập môn lần này, có lẽ các ngươi là những người may mắn. Nghe nói Phượng Thiên Ngân sẽ ra mặt chủ trì. Địa vị của hắn ở Phiêu Miểu Tông không hề tầm thường, từ xưa tới nay chỉ có hắn là ngoại lệ. Trong số rất nhiều đệ tử như vậy, vị trí của hắn có thể so sánh với vị trí của trưởng lão thứ mười hai. Nếu như các ngươi may mắn nhìn thấy hắn, cần phải kết giao với hắn một chút."

Yến Tích Vũ nghe thấy vậy, trong đầu bắt đầu tự động hình dung về Phượng Thiên Ngân ở trong đầu. Người này trẻ tuổi tràn đầy hứa hẹn như thế, tên cũng rất dễ nghe, chắc chắn là một nam tử cực kỳ ưa nhìn. Nếu như nàng có cơ hội kết bạn......

Nhưng ngay lúc đó, một khuôn mặt giống như băng ngọc khác đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng. Cặp mắt tím thần bí tôn quý, mang theo khí phách lạnh lùng ngạo mạn coi thường thiên hạ, khiến người động lòng không thôi.

Yến Tích Vũ đột nhiên giật mình một cái, gương mặt ửng đỏ, có chút ảo não. Không ngờ giữa ban ngày ban mặt, nàng lại có suy nghĩ như vậy, thật là...

Nhưng nghĩ lại, người nọ dường như có quan hệ rất tốt với Khanh Vũ. Hơn nữa...... ánh mắt nàng lại lặng lẽ đánh giá thiếu nữ đang nghiêm túc lắng nghe một chút. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nàng ấy, vẫn tinh tế đến mức không thể chê vào dâu được. Con ngươi hẹp dài lười biếng khép hờ, cảnh tượng mê người nói không nên lời.

Yến Tích Vũ không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, ánh mắt có chút ai oán. Vì sao nam nhân kia lại cứ phải chọn kết giao với Khanh Vũ?

Nếu đó là người khác, nàng còn có thể cạnh tranh một chút, nhưng Khanh Vũ...... Nàng thật sự bắt đầu cảm thấy, khoảng cách giữa các nàng quá xa, căn bản không thể so sánh, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy.

Lần đó trải qua rất nhiều nguy hiểm ở U Minh Hạp Cốc, dường như Khanh Vũ vẫn luôn bảo vệ bọn họ. Những sự ghen ghét ngày xưa trong lòng nàng đã chậm rãi biến mất, hiện tại có chỉ cảm kích và khâm phục nàng ấy.

Rõ ràng mấy năm trước nàng ấy vẫn luôn là thiếu nữ ti tiện yếu đuối nhát gan, dung mạo bình thường, một ngày kia lại đột nhiên lột xác thành một nữ tử phong hoa tuyệt đại, tỏa sáng vạn trượng. Nếu như đổi thành nàng, cho dù mấy năm sau nữa, chỉ sợ cũng không thay đổi được.

Trước kia người nàng sùng bái nhất chính là Yến Ngưng Lạc, chẳng những là thiếu nữ đệ nhất thiên tài Thanh Lan Quốc, nàng ta còn cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa được hoàng đế ban cho thân phận "Ngưng Phượng quận chúa" cao quý. Một phần ba nam nhân trên đại lục đều muốn cưới nàng ta, từ khi còn bé người theo đuổi đã nhiều không kể xiết. Quả thực tất cả chuyện tốt đều bị nàng ta chiếm hết, cho dù ghen ghét cũng ghen ghét không nổi.

Con người ta luôn có tâm lý như vậy, họ sẽ ghen ghét với một người tài giỏi hơn mình, nhưng lại tuyệt đối sẽ không ghen ghét một người xuất sắc hơn mình quá nhiều.

Nếu như thân phận cao quý và sự ngưỡng mộ của mọi người đối với Yến Ngưng Lạc đã chinh phục nàng, vậy thì Khanh Vũ có lẽ chính là ở khoảnh khắc cho dù mất mạng cũng muốn cứu bọn họ đã chinh phục nàng.

Bởi vì nếu đó là một người nào khác, đều sẽ không cứu một người tràn ngập ác ý với mình. Nhưng Khanh Vũ đã làm được điều đó. Kể từ thời điểm đó, trái tim của Yến Tích Vũ đã thay đổi rất nhiều, có một số lĩnh vực khác cũng tự động thay đổi trong vô thức.

Vì dụ như sau khi nàng tu luyện xong, nàng phát hiện ra thuộc tính nguyên tố linh căn vẫn luôn được xem là vô dụng của mình, đã chuyển từ linh căn giả thành linh căn thật, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn lúc trước rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận