Khanh Vũ Phúc Hắc

Chương 110: Bảo vệ mình vì mọi người

Chỉ là bóng dáng lão giả đã dần dần biến mất. Khi Khanh Vũ nhanh chóng đuổi theo, mặt đất đột nhiên rung chuyển rồi sụp đổ, tách ra thành hai nửa, ngăn cản đường đi của nàng.

Thân thể Khanh Vũ không thể đứng vững bên rìa mép vực, ánh mắt âm trầm dọa người, hơi thở cả người vô cùng áp lực. Nàng giữ nguyên tư thế cúi người bên chỗ bờ vực, nhìn vực sâu vạn trượng phía dưới, không nói lời nào.

Mộ Lai có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biểu tình này của Khanh Vũ, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ không có nụ cười, chỉ có bão tố sắp tới, khiến người không rét mà run.

Một người thường xuyên cười, đột nhiên trở mặt nhăn nhó, thật sự rất đáng sợ.

"Khanh Vũ, ngươi không sao chứ?" Mộ Lai cẩn thận cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi.

Phía sau, Lâu Quân Nghiêu chậm rãi bước tới, cánh tay thon dài kéo tay thiếu nữ lên khỏi chỗ nguy hiểm, sau đó lùi lại xa xa một chút, "Người kia vừa mới nói gì mà khiến ngươi phản ứng dữ dội như thế?"

Đôi mắt đen nhánh của Khanh Vũ khôi phục tiêu cự một chút, nàng chớp chớp mắt, giơ tay xoa huyệt thái dương, "Không có gì, có thể là ta nghe lầm."

Lâu Quân Nghiêu không bị nàng lừa gạt như thế, hắn chậm rãi hỏi, "Rõ ràng lão ta biết gì đó, và đó cũng là chuyện ngươi vẫn luôn muốn biết."

"Đừng nói nữa." Ánh mắt Khanh Vũ đột nhiên lạnh lùng, "Chuyện của ta, tự ta sẽ giải quyết."

Thật ra lúc đầu nàng không tò mò lắm về bí mật thân thể này, nhưng vì có quá nhiều chuyện đáng ngờ xuất hiện khiến nàng bối rối, vì thế nàng không thể không tìm hiểu rõ ràng.

Tuy nhiên, dù sao đây cũng là việc riêng, liên quan đến thân thế của nàng, nàng không muốn quá nhiều người biết đến.

"Ta có thể giúp ngươi." Lâu Quân Nghiêu thấy thái độ của nàng bỗng nhiên đông cứng, ánh mắt hiện lên một chút không vui.

Tiểu hồ ly này biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, khi mỉm cười dịu dàng có thể hóa thành một vũng nước, lúc lạnh nhạt quả thực có thể biến thành một con dao nhọn sắc bén chọc thẳng vào tim.

Khanh Vũ nghe thấy hắn nói như vậy, cụp mắt xuống, "Đa tạ, nhưng ta không cần."

Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai người Bạch Chi Ngạn, "Hôm nay đa tạ các ngươi, ngày khác ta sẽ dâng một trăm đan dược cao phẩm đáp tạ."

Nói xong, nàng và Mộ Lai cùng nhau rời đi trước.

Mặc dù không biết vì sao Khanh Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế, nhưng Mộ Lai vẫn rất lo lắng cho nàng, gật đầu có ý cảm ơn với mấy người một chút, sau đó theo nàng rời đi.

"Tiểu nha đầu này, cái gì cũng tính toán rõ ràng rành mạch. Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, sao nàng cũng phải như vậy." Bạch Chi Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu. Có vẻ như ý định muốn lừa nàng đến Vân Trung Thiên thật sự quá khó.

"Nhưng, vừa rồi vì sao nàng đột nhiên biến sắc? Lão đầu kia trước khi đi đã nói gì? Khanh nhi?" Bạch Chi Ngạn sờ sờ cằm trầm ngâm nói, "Hay là có quan hệ gì tới thân thế của nha đầu này?"

"Nàng không phải là một thứ nữ trong vương phủ sao? Thân thế gì nữa??" Nam tử áo xám bối rối hỏi.

"Ngươi ngốc sao?" Bạch Chi Ngạn hung hăng trừng hắn ta một cái, "Ngươi cảm thấy nàng có thể so sánh với mấy tiểu nha đầu cùng tuổi ở Vân Trung Thiên chúng ta sao? Những điều khác không nói, ngươi có chú ý đan hoả của nàng không, thậm chí còn mạnh hơn đan hỏa của ta rất nhiều. Ngươi cảm thấy phong thủy đại lục hạ giới có thể dưỡng ra được bao nhiêu người biến thái như vậy?"

"Chỉ có hai khả năng, hoặc nàng là một lão yêu quái có tu vi nghịch thiên đã đoạt xá trọng sinh, hoặc chính là thân thế bất phàm. Cha mẹ nàng là tuyệt thế cường giả, vì vậy nên đã di truyền thiên phú cho nàng."

Nam tử áo xám nghe nói như vậy, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Vậy nói không chừng, cha mẹ nha đầu này có khả năng là người Vân Trung Thiên?"

Bạch Chi Ngạn hừ lạnh một tiếng, "Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã nghi ngờ rồi, được chưa?"

Nếu không phải như thế, chỉ cần y thuật của một tiểu nha đầu ở đại lục hạ giới đều mạnh hơn cả hắn, thiếu chủ Thần Y tộc là hắn còn có mặt mũi để lăn lộn nữa sao?.

"Ha ~" Nam tử áo xám mệt mỏi ngáp một cái, "Lăn lộn một đêm, mệt chết ta, mau trở về ngủ thôi!"

"Đi thôi Quân Nghiêu." Bạch Chi Ngạn nói một câu với người bên cạnh, nhưng đột nhiên phát hiện có điều không thích hợp. Sau khi tiểu nha đầu rời đi, vì sao gia hỏa này sao lại yên tĩnh như thế?

Hắn đang tức giận ư?

Bạch Chi Ngạn nghi ngờ nhìn qua, phát hiện những đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc của nam nhân kia, không biết từ khi nào đã hơi ửng đỏ, khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lùng đạm mạc càng thêm chói mắt.

"Có chuyện gì xảy ra với ngươi?" Bạch Chi Ngạn đến gần vài bước, lúc định kiểm tra xem hắn có chỗ nào không đúng, kết quả liền cảm nhận được sức nóng phát ra từ hắn, lập tức trừng lớn đôi mắt hoa đào, "Sao trên người ngươi lại nóng như thế?!"

Mắt tím của Lâu Quân Nghiêu hơi nheo lại, vươn tay phải. Trong lòng bàn tay của hắn, đột nhiên có một vết thương mỏng dài, không sâu, nhưng có thể nhìn thấy máu.

Nam tử áo xám cũng hiện lên vẻ khiếp sợ trừng lớn hai mắt, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan hết, "Ngươi bị thương! Trời ơi, vết thương từ đâu ra?!"

Không thể trách hắn ta hoảng sợ như thế, hắn ta đã đi theo bên cạnh nam nhân này mấy trăm năm qua, từ trước tới nay đều là hắn vừa ra tay không người nào sống. Đừng nói hắn bị thương, thậm chí ngay cả tóc của hắn người khác đều không động tới được một sợi!

Vì vậy, cho dù trước mắt chỉ có một vết máu nho nhỏ, cũng đủ để hắn ta khiếp sợ.

"Câm miệng." Bạch Chi Ngạn thấy hắn ta ầm ĩ như vậy thì không chịu được, chân dài trực tiếp vươn ra đạp hắn ta một cái, "Ngươi là đồ con lợn hay sao? Trên người hắn nóng như thế, vừa nhìn đã biết bị xích hỏa quỷ lúc nãy cào phải, ngươi còn hỏi cái gì!"

Nam tử áo xám đột nhiên bị đạp một chân, còn bị mắng ngu xuẩn, bất bình một chút rồi nhẹ giọng hỏi, "Lúc nãy không phải chủ thượng vẫn ổn hay sao?"

Hơn nữa tiểu nha đầu kia còn kiểm tra rồi mà.

"Ngươi ngốc sao? Nếu tiểu nha đầu kia biết được sẽ cảm thấy thiếu nợ chúng ta, sau này có thể sẽ trở nên xa cách, Quân Nghiêu sẽ để nàng biết hay sao?!" Bạch Chi Ngạn lại mắng hắn ta một trận.

Nam tử áo xám quả thực sống không còn gì luyến tiếc, vì sao hắn ta lại bị gắn tội danh xuẩn ngốc, hắn ta đã làm sai điều gì?

Bạch Chi Ngạn mắng xong lại quay đầu, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, "Sao có thể khiến mình bị thương? Ngươi không biết thân thể mình rất đặc biệt, không thể bị thương hay sao? Lỡ may bị nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ? Thật đáng lo ngại!"

Bạch Chi Ngạn và Lâu Quân Nghiêu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thời gian ở bên nhau nhiều nhất. Mặc dù hắn luôn bị Lâu Quân Nghiêu độc miệng đả kích, nhưng người kia vẫn luôn là quan tâm hắn nhất. Bởi vì không có người nào hiểu Lâu Quân Nghiêu hơn hắn. Nam nhân này đã chịu đủ đau khổ.

Lâu Quân Nghiêu nhìn vẻ mặt đau khổ đang nhìn chằm chằm vào vết thương trong lòng bàn tay của mình, cười khẽ một tiếng, "Vết thương nhỏ như thế cũng đáng để ngươi mang dáng vẻ này? Như thế nào, xem ra y thuật của thiếu chủ Thần Y tộc dường như đang tuột dốc."

"Phi, ai có tâm tư đùa giỡn với ngươi." Bạch Chi Ngạn không vui, "Chỉ cần vết thương nhỏ này cũng đủ khiến ngươi đau đớn tột cùng. Ngươi bị xích hỏa quỷ cào mà còn nói không sao. Sốt một ngày một đêm là xem như nhẹ."

Hắn căm giận nói, sau đó đột nhiên ngừng lại, cặp mắt hoa đào xinh đẹp nheo lại, chậm rãi nói, "Quân Nghiêu! Nói thật, lần sau đừng làm như vậy nữa."

"Cái gì?" Lâu Quân Nghiêu kinh ngạc nhướng mày, không hiểu vì sao Bạch Chi Ngạn lại đột nhiên nói những lời này.

"Trước đó, rõ ràng ngươi có thể bình yên vô sự tránh thoát, không phải hay sao? Vì muốn đảm bảo nha đầu kia không bị chút thương tổn nào, ngươi đã giảm tốc độ nên mới có nguy cơ bị cắn bởi xích hoả quỷ."

Khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của Bạch Chi Ngạn ngày thường rất bất cần đời, hiện tại trở nên nghiêm túc, "Không sai, đầu kia rất có năng lực, hơn nữa có không ít con át chủ bài thần bí. Nếu đến lúc trưởng thành chúng ta có thể sử dụng, đúng là một chuyện tốt. Nhưng ngươi không cần phải làm nhiều như vậy vì nàng, thậm chí phải mạo hiểm thân thể tôn quý của ngươi. Ngươi là Ma Vực vương, chỉ có ngươi khỏe mạnh, Ma Vực mới có thể lớn mạnh lên, đệ tử Ma Vực mới có thể luôn kiên định với tín ngưỡng ở trong lòng mình, sau này mới có thể phát triển Ma Vực thành thế lực mạnh nhất Vân Trung Thiên. Vì vậy, ngươi cần phải vì tất cả mọi người trong Ma Vực, bảo vệ tốt bản thân mình."

Có thể nói, Lâu Quân Nghiêu thật sự đã bị mọi người trong Ma Vực quá sủng ái nên mới tuỳ ý làm bậy, vô pháp vô thiên.

Bất luận hắn nói gì, làm gì, những người đó đều nhiệt tình đi theo hắn, tán thành với hắn. Ngay cả khi tâm tình nam nhân này lúc vui lúc giận thất thường, thường trút giận lên người hạ nhân, bọn họ đều tuyệt đối không hề oán hận nửa câu, thậm chí vì để hắn có thể vui vẻ, cho dù bị đánh mấy trăm roi cũng không thành vấn đề.

Hắn đúng thật là một nam nhân rất có ma lực, có thể khiến cho người bên cạnh cam tâm tình nguyện máu chảy đầu rơi vì hắn. Khi nội tâm hắn cảm thấy vui vẻ, bên môi hiện lên một độ cong, cũng đủ khiến cho bọn họ từ bỏ tất cả những gì mình có.

Ngay cả Bạch Chi Ngạn trước đây lúc còn trẻ, cũng vì câu nói lãnh đạm của hắn, "Lúc ngươi ở đây, ta dường như cảm thấy mình không đơn độc."

Chính vì những lời này, Bạch Chi Ngạn đã quyết định lựa chọn đi theo bên cạnh hắn. Hắn quá cô độc, cô độc từ lúc vừa sinh ra đã không biết thế nào là đau thương khổ sở, không biết khóc là gì.

Cặp mắt tím thần bí luôn nở nụ cười rạng rỡ như vì sao lấp lánh. Hắn cười khi tức giận, cười khi buồn bã, và cười khi đau thương. Thậm chí ngay cả khi hắn đích thân ra tay tiêu diệt toàn bộ gia tộc kẻ thù đã giết hại cha mẹ hắn năm đó, tự tay giết chết đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi đang khóc của kẻ thù, hắn cũng cười.

Hắn nắm lấy chiếc cổ trẻ con yếu ớt, từ lúc tiếng khóc vang dội cho đến khi khuôn mặt nhỏ dần dần trở nên xanh tím không còn hơi thở, hắn dường như đang tự nói với chính mình, đau buồn và tuyệt vọng.

Hắn nói, "Vì sao ngươi có thể khóc thoải mái như vậy, mà ta không thể."

Hắn nói, "Vì sao ngươi nhìn thấy cha mẹ chết thảm có thể khóc lóc thảm thiết, mà ta không thể."


Hắn nói, "Vì sao ta phải sống giống như ác ma, mỉm cười nhìn thế gian này. Không thể phóng túng cười to, không thể khổ sở khóc lớn."

Hắn nói, "Vì sao ta phải trở thành một kẻ máu lạnh không có nước mắt, trời sinh đã chú định là một ngôi sao cô độc, không ai có thể đến gần."

Vô số câu hỏi phát ra từ trong miệng hắn, nhưng xác chết đầy đất khắp nơi, không có một người nào có thể trả lời hắn.

Cuối cùng, hắn chợt cúi thấp đầu xuống, cười khúc khích thành tiếng, nói như điên khùng, "Nếu ý trời như thế, vậy thì ta đành phải...... đi ngược lại thiên đạo không có mắt!"

Kể từ sau khi đó, tính tình kiêu ngạo của chủ nhân Ma Vực không người nào không biết không người nào không hiểu: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Năm đó tất cả mọi người đều tránh xa ba thước, vừa nghe tên là sắc mặt kịch biến.

Đó chính là ma đầu xưng vương xưng bá ở Vân Trung Thiên, tu vi cực cao, hành tung thần bí khó lường, còn có một đám thủ hạ toàn là cao thủ vô cùng cường đại cực kỳ trung thành tận tâm. Có thể nói, hắn cực kỳ uy phong lẫm liệt.

Hoành hành ngang ngược ở Vân Trung Thiên gần trăm năm, cuối cùng có người thật sự không thể nhìn được nữa, lúc này mới liên hợp lại xuống tay với ma đầu này. Cũng bởi vì hắn quá mức kiêu ngạo, vì thế mới bị mắc mưu.

Từ đó về sau, Lâu Quân Nghiêu bắt đầu thu liễm tính tình của mình lại, không còn cao ngạo hung hăng không ai bì nữa. Hắn trở nên cực kỳ trầm ổn, nội tâm cũng trở nên cường đại hơn, không có bất luận kẻ nào hay bất luận chuyện gì có thể khiến hắn động tâm. Điều này khiến cho Bạch Chi Ngạn vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Nhưng trước mắt, hắn lại phát hiện có một chuyện không ổn cho lắm.

Dường như đột nhiên xuất hiện một biến số, và nó là một biến số có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.

Thậm chí vì biến số này, hắn đã phá vỡ nguyên tắc của mình, làm quá nhiều chuyện mà hiện tại hắn không nên làm.

Lâu Quân Nghiêu nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Chi Ngạn, nói đùa, "Biết ngươi quan tâm ta, ta rất cảm động. Nhưng ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, đây chẳng qua là chút thương thế nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, không đáng ngại."

"Quân Nghiêu, đừng tiếp tục làm chuyện gì vì nha đầu kia nữa. Mặc dù nàng ấy đã cứu ngươi, nhưng ngươi cũng đã cứu nàng ấy. Đúng như nàng ấy đã nói, các ngươi không ai nợ ai."

Lâu Quân Nghiêu có chút kinh ngạc, "Chẳng phải ngươi có ấn tượng khá tối đối với nàng ấy sao?"

"Đây là hai chuyện khác nhau." Bạch Chi Ngạn nghiêm mặt nói, "Nếu như vì ngưỡng mộ nàng mà khiến ngươi có nguy cơ bị thương, ta đây tình nguyện từ bỏ sự ngưỡng mộ đó."

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu lim dim sâu kín, không nói chuyện nữa.

Nam tử áo xám vẫn ở bên cạnh lắng nghe hồi lâu, lúc này đột nhiên nói một câu, "Ta nói một lời, các ngươi đừng tức giận......"

Hai người cùng nhau nhìn qua, dường như có chút tò mò xem hắn ta có thể nói ra chuyện gì khiến người tức giận.

"Ta luôn có cảm giác... Bạch Chi Ngạn, thật ra có phải ngươi ngưỡng mộ chủ thượng rất nhiều năm rồi hay không?" Nam tử áo xám đã suy ngẫm về điều này từ lâu, chậm rãi nói ra những lời táo bạo mà rất có khả năng sẽ khiến mình bị diệt khẩu.

~~~ Hết chương 110 ~~~

Chương 111: Tiểu tuyết và tiểu than

Bạch Chi Ngạn, "......"

Ha ha, hắn không tức giận, thật sự.

Nhưng hắn đơn thuần chỉ muốn nhổ cái đầu của gia hỏa này xuống, nhìn xem bên trong chứa đầy thứ vớ vẩn gì.

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều chỉ diễn ra trong một đêm, vì thế Khanh Bắc hoàn toàn không biết chuyện Khanh Vũ đã đi ra ngoài, còn tưởng rằng nàng vẫn luôn ở trong Du Nhiên Cư.

Mộ Lai đã từ biệt nàng, bởi vì nàng ấy muốn về Mộ gia trước để giao tụ khí đan cho phụ thân chữa thương. Hơn nữa bởi vì lúc này có người nào đó thật sự quá mức kiêu ngạo, nàng ấy cần phải chỉnh đốn lại những kẻ tiểu nhân âm mưu quỷ kế sau lưng một chút.

Nếu không, một ngày nào đó, đại gia tộc Mộ gia đã truyền thừa qua nhiều thế hệ, chắc chắn sẽ bị những người đó hủy diệt.

Trước khi rời đi, nàng ấy và Khanh Vũ đã hẹn ước, sẽ cùng nhau đi tới Phiêu Miểu Tông.

Vẫn còn bốn tháng nữa mới tới ngày Phiêu Miểu Tông tuyển nhận đệ tử, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra trong thời gian này.

Ở phía bên kia, nằm sâu bên trong tầng tầng lớp lớp hẻm núi, có một tòa kiến trúc nguy nga hùng vĩ thần bí ở nơi bí ẩn nhất. Đó là Ám Sát Điện huyền thoại nằm trong Tiêu Dao Cốc.

Trong một trúc lâu thanh nhã yên tĩnh, một nam tử mặc áo choàng trắng như tuyết, thân mình cao lớn đang đứng trước cửa sổ.

Mái tóc đen dài xoã sau lưng, nhẹ nhàng bay lên bay xuống theo làn gió nhẹ. Một vài con chim bói cá đậu trên bậu cửa sổ, mổ thức ăn cho chim nằm rải rác trên đó, cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không sợ người.

Nhìn từ bên cạnh, các đường nét trên khuôn mặt tinh tế của nam nhân dường như được mạ một lớp vàng sáng chói. Lông mày thanh mảnh, đôi mắt thanh thoát cùng với hàng mi dài cong vút, phủ một bóng nhỏ trên đôi mắt khép hờ của hắn. Xuống chút nữa là chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt, hàm dưới với đường cong hoàn mỹ, chính giữa là khe rãnh huyền thoại tượng trưng cho sắc đẹp, thường được gọi là Mĩ Nhân Câu.

Chỉ với một bên sườn mặt thôi cũng có thể khiến rất nhiều nữ tử tự cho rằng mình đẹp đều cảm thấy xấu hổ.

"A Trạm, ngươi thức dậy sớm thế?" Giọng nói ấm áp hiền hậu chậm rãi vang lên. Người vừa tới có thân hình cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to, cực kỳ tuấn lãng, đúng là Phong Kỳ.

"Xem ra ngươi gần như khôi phục hoàn toàn. Lúc trước ngươi thật sự khiến cho chúng ta sợ hãi. Mặc dù lúc đó nguyên khí của ngươi bị thương nặng, nhưng không ngờ sau khi khôi phục tu vi lại tăng lên rất nhiều. Đúng là cát nhân tự có thiên tướng." Phong Kỳ trêu ghẹo nói.

Nam tử nghe thấy vậy thì khẽ nhúc nhích, chậm rãi xoay người. Khi cả khuôn mặt hiện ra trước mắt người khác, càng khiến cho ánh mắt người cứng lại.

Không vì lý do nào khác, bên trái khóe mắt dưới của nam nhân, có một đóa hoa màu đen sinh động như thật đang nở rộ, nhỏ như móng tay cái, nhưng vô cùng bắt mắt, khiến người có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng độc đáo của nó.

Nam tử vốn có khuôn mặt xuất trần như tiên, nhưng bởi vì đóa hoa màu đen, cùng với đôi mắt hẹp dài mở ra hết cỡ, khiến hắn tà khí nói không nên lời.

Không ngờ một người có thể dung hợp một cách hoàn hảo giữa tiên khí và tà khí như thế, không khiến cho mọi người cảm thấy mâu thuẫn.

Nếu như vừa gặp một công tử giống thần tiên như vậy, đoán chừng không ai có thể liên tưởng đến một sát thủ máu lạnh giết người không chớp với hắn. Nhưng người này lại chính là sát thủ, còn được biết đến là sát thủ Thần cấp duy nhất trong truyền thuyết của đại lục.

Hề Trạm Thần lớn lên quá mức mị hoặc nhân tâm, đẹp đến nỗi khiến người mê hồn.

Thậm chí có tin đồn rằng, có người đã bỏ ra rất nhiều tiền để có thể nhìn thấy mặt hắn, có thể nói với hắn một câu, cho dù chết cũng không hối tiếc.

Nhưng cho dù vậy, người thực sự nhìn thấy khuôn mặt Hề Trạm Thần rất ít, ngoại trừ người Ám Sát Điện, cũng chỉ có người chết.

Ngay cả trong Tiêu Dao Cốc, rất ít người đã từng nhìn thấy hắn.

Bởi vì người này thật sự quá đặc biệt, ngoại trừ nhiệm vụ ban đêm, hắn không bao giờ rời khỏi ngôi nhà trúc của mình.

Hề Trạm Thần rời khỏi cửa sổ, lấy chiếc áo choàng bên cạnh mặc vào, "Có chuyện gì sao?"

Phong Kỳ xoa mũi nói, "Mấy ngày trước cốc chủ sai người tới đây truyền lời, nếu như thân thể ngươi tốt rồi, muốn ngươi đi xem xét tiến độ huấn luyện gần đây của bọn họ một chút. Chỉ còn mấy tháng nữa là tới thời gian tuyển nhận đệ tử, không cho phép bọn họ chểnh mảng trong quá trình tu luyện. Mấy ngày nữa sẽ tới ngày giao lưu giữa đệ tử Tiêu Dao Cốc và Phiêu Miểu Tông, cốc chủ nói ngươi mang mấy hạt giống tốt qua đó, nhân tiện thăm dò Phiêu Miểu Tông một chút."

Hề Trạm Thần lẳng lặng nghe hết những lời hắn nói, sau đó vô cảm ném ra hai chữ, "Không đi."

"......" Hắn đã biết kết quả sẽ như thế này.

"Ngươi có thể cho ta lý do hay không? Ta phải trả lời cốc chủ bên kia." Phong Kỳ bất đắc dĩ nói.

"Phiền phức, không muốn đi." Hề Trạm Thần nói.

Đối với Hề Trạm Thần mà nói, những việc này quả thực không có ý nghĩa. Với công phu kia, hắn có thể tiếp nhận thêm vài nhiệm vụ trên trăm triệu lượng.

Phong Kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Thôi được. Ta đành phải làm ác nhân."

Nói xong, Phong Kỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói, "Đúng rồi, lúc trước Mộ gia hình như xảy ra một số chuyện, nhưng Mộ Lai không thỉnh cầu chúng ta chi viện, vì thế chúng ta không nhúng tay vào. Nhưng ân tình này chúng ta nhất định phải trả lại, nếu không sau này sẽ luôn có điều cố kỵ."

Hề Trạm Thần đã bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra sau đó, nhưng cũng may có tiểu tử Diệp Hiên cả ngày bám lấy hắn lảm nhảm mấy chuyện nguy hiểm xảy ra lúc ấy.

Nói gì mà lúc ấy mình thiếu chút nữa đã bị ăn mòn thành một bãi máu loãng, sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.


Nhưng hắn nhớ rất rõ, Diệp Hiên đã nói, người cuối cùng cứu hắn không phải đại tiểu thư Mộ gia, mà là một vị thiếu nữ áo trắng xinh đẹp chưa từng gặp qua, hình như là bằng hữu của Mộ Lai, quan hệ của hai dường như khá thân thiết, chẳng qua không rõ thân phận, cũng không lưu lại tên họ, sau đó không có tin tức gì nữa, vì thế lúc ấy bọn họ đã đưa thù lao đến cửa Mộ gia.

Nghe nói thiếu nữ kia cực kỳ thần bí, ngay khi xuất hiện đã trực tiếp nghiền áp xà cổ ăn mòn hắn, cuối cùng thủ pháp giải cổ càng độc đáo hơn, cực kỳ đơn giản thô bạo, nhưng lại cực kỳ hữu hiệu.

Hề Trạm Thần đột nhiên nghĩ tới chuyện này, thuận miệng hỏi một câu, "Có tra ra được tin tức của thiếu nữ áo trắng hay không?."

Phong Kỳ có chút kinh ngạc, không ngờ đây là lần đầu tiên hắn hỏi về một người xa lạ, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời, "Không có tin tức cụ thể, nhưng nghe nói là người mà Mộ Trì phải tới kinh đô Thanh Lan Quốc để mời. Có lẽ nàng ấy là một tiểu thư gia tộc nào đó, khí chất trên người không giống người thường."

Hề Trạm Thần không tiếp tục hỏi nữa, xoay người rời khỏi nhà trúc.

"Ngươi đi đâu?" Phong Kỳ nghi ngờ nhìn hắn.

"Đi gặp cốc chủ." Hề Trạm Thần không quay đầu lại nói.

Phong Kỳ không thể không nhịn được bật cười. Gia hỏa này, vẫn cứng miệng mềm lòng như thế.

*** Edit: Emily Ton ***

Kể từ khi Khanh Vũ mang về hai tiểu thú đáng yêu, tiểu tuyết trở nên cực kỳ ngoan ngoãn một cách lạ thường.

Gia hỏa mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng, lúc này cả ngày đều ở bên cạnh Khanh Vũ, chỗ nào cũng đều đi theo, quả thực giống như một miếng băng dán.

Khanh Vũ sao có thể không biết nó, gia hỏa này đang sợ địa vị của mình khó giữ, sợ nàng sẽ bỏ quên nó, vì từ giờ ngay cả đan dược nó chỉ được nhận một nửa, một nửa kia được đưa cho linh thú khác, quả thực cảm giác cực kỳ nguy cơ.

Trong khi đó, Nhục Nhục rất ngoan ngoãn, ngày thường không hề chạy loạn. Khi Khanh Vũ luyện đan, nó chỉ ngồi ở trên bàn, hai bàn chân ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt xanh xinh đẹp nghiêm túc nhìn chằm chằm vào động tác của nàng, không giống như tiểu tuyết, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm gây sự một chút, hoặc là trộm ăn mấy viên, bộ dáng nhỏ đáng yêu quả thực rung động lòng người.

"Nhục Nhục, lại đây để ta sờ một chút." Khanh Bắc mở miệng dụ dỗ.

Khanh Vũ không hề giấu hắn, nói với hắn đây là vật nhỏ nàng nhặt được khi đi kiếm ăn ở U Minh Hạp Cốc vào buổi tối hôm đó, hơn nữa nó có thể nói chuyện.

Lúc ấy Khanh Bắc đã kinh ngạc hồi lâu, nhưng hắn đương nhiên sẽ giữ bí mật này, vì thế ngày thường ở trong mắt người ngoài, đây là một con sủng vật đáng yêu, dù không biết nó thuộc chủng loại gì.

Ngay cả khi Khanh Bắc là một thiếu niên, cũng không cưỡng lại được mị lực của tiểu gia hỏa.

Không có cách nào khác, nó thật sự quá dễ thương khiến người yêu thích, mặc dù ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, cũng khiến người không thể dời khỏi tầm mắt. Quan trọng nhất chính là, tiểu thú này quá đẹp.

Tiểu gia hỏa đang toàn tâm toàn ý theo dõi mẫu thân luyện đan, nghe thấy có người gọi mình, lỗ tai đáng yêu giật giật, quay đầu nhỏ qua, có chút không vui nhăn mũi, cự tuyệt không chút lưu tình, "Không muốn."

Khanh Bắc đau lòng, "Vì sao?"

"Bởi vì ta là của mẫu thân, chỉ có mẫu thân mới có thể sờ ta." Nhục Nhục nghiêm túc trả lời, "Hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, ta chính là một nữ hài tử băng thanh ngọc khiết, nếu ngươi sờ soạng ta, ta sẽ mất trinh tiết."

Khanh Bắc sững sờ, nữ hài tử băng thanh ngọc khiết?

Hắn không nghe lầm đúng không?! Hiện tại linh thú đều đã lợi hại đến nông nỗi này sao? Chẳng những có thể nói tiếng người, còn nói rất nghiêm trọng!

Mặc dù Khanh Vũ đang luyện đan, nhưng không hề phong bế các giác quan, nàng vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Chẳng qua lúc vừa nghe thấy những gì Nhục Nhục nói, nàng thiếu chút nữa đã phá huỷ cả một lò đan dược.

Gia hỏa này đúng là vô giá.

Đợi đến khi Khanh Vũ luyện xong lò đan dược, Nhục Nhục lập tức nhảy xuống khỏi bàn, lộc cộc đi tới bên cạnh Khanh Vũ, khuôn mặt nho nhỏ cực kỳ dễ thương, ánh mắt trong veo nhìn nàng chằm chằm.

Khanh Vũ mỉm cười, cúi người nhặt cục than đen lên, xoa xoa đầu nhỏ mềm mại của nó.

Đúng vậy, cục than đen.

Sau khi Khanh Vũ mang nó về mới phát hiện, gia hỏa này có hai màu sắc khác nhau giữa ban ngày và ban đêm. Vào ban đêm, nó là một quả cầu trắng tinh như tuyết, ban ngày sẽ biến thành một cục than đen. Không biết vật nhỏ này rốt cuộc thuộc chủng loại gì, không ngờ có thể đổi màu, nhưng cả hai màu đều đáng yêu như nhau.

Cục than đen nằm gọn trong vòng tay Khanh Vũ, sau đó ngoan ngoãn tìm một vị trí thoải mái rồi nằm im, dường như đặc biệt tận hưởng cảm giác được nàng ôm vào trong ngực.

Khanh Bắc nhìn với vẻ ngưỡng mộ, không biết vì sao gia hỏa này không muốn được hắn ôm, rõ ràng hắn đối xử với nó tốt như vậy, còn thường xuyên cho nó ăn.

Nhìn ánh mắt ai oán của thiếu niên, Khanh Vũ đột nhiên bật cười, nói, "Có lẽ vì chưa quen đệ, sợ người lạ! Thời gian lâu rồi chắc là sẽ tốt hơn."

"Vậy vì sao nó lại gọi tỷ là mẫu thân?" Khanh Bắc khó hiểu hỏi, "Đệ nhớ ở trong sách từng nói, sau khi thú sinh ra, người đầu tiên mà nó nhìn thấy, sẽ bị nhận là người thân nhất của nó. Vậy nên, chẳng lẽ người đầu tiên mà tiểu thú này nhìn thấy là tỷ?"

Khanh Vũ nhướng mày, vuốt ve lỗ tai của cục than nhỏ ở trong lòng ngực, "Mặc dù trông nó rất nhỏ, nhưng không giống như vừa mới sinh ra. Hơn nữa ta nhớ trước đây chưa từng nhìn thấy nó, nếu không sao ta có thể quên được một vật đáng yêu thế này?"

Không ngờ, nàng vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác được thân thể tiểu thú cứng đờ một chút rồi giống như nức nở, nhỏ giọng nghẹn ngào nói, "Mẫu thân gạt người, rõ ràng...... rõ ràng người đã quên Nhục Nhục......"

Giọng nói thống khổ đáng thương khiến trái tim Khanh Vũ mềm nhũn, nàng nói với giọng nhẹ nhàng an ủi, "Được rồi, được rồi. Cho dù ta đã quên, nhưng ngươi thật sự yếu ớt giống như tiểu hài tử nhân loại thích khóc."

"Nhục Nhục vốn dĩ là một tiểu hài tử......" Tiểu thú ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn nàng, nghiêm túc nhưng ngượng ngùng, "Là hài tử của mẫu thân......"

Khanh Vũ, "......"

Gia hỏa này lại tiếp tục nữa rồi, hết sức đáng yêu để câu dẫn nàng, đúng là gian lận!

Khanh Bắc bật cười "Phụt" một tiếng, rất có hứng thú trêu đùa tiểu thú, "Ngươi nói xem, tỷ tỷ của ta có bao nhiêu năng lực, có thể sinh ra một tiểu gia hỏa như ngươi? Vậy cha ngươi đâu, cha ngươi đâu rồi?"

Khanh Vũ không còn lời nào để nói, người này còn hăng hái tranh cãi với một con linh thú, thật là...

Nhục Nhục nghe thấy vậy, bĩu môi, "Nhục Nhục không có cha."

"Di, đáng thương vậy sao? Ngươi đáng yêu như thế mà không có cha!" Khanh Bắc tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

"Nhục Nhục do mẫu thân sinh ra, liên quan gì đến cha?!" Nhận ra hắn đang cười nhạo mình, Nhục Nhục tức giận gầm lên.

Khanh Bắc, "......" Không có cha, làm thế nào sinh ra tiểu hài tử ngốc như ngươi.

~~~ Hết chương 111 ~~~

Chương 112: Hắn không thuộc về nơi này

Mỗi ngày của một người một thú đều luôn như vậy, khiến người dở khóc dở cười.

Sau khi Khanh Vũ luyện xong đan dược, nhân lúc linh lực vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, thần thức nàng đã tiến vào trong không gian.

"Chủ nhân?"

Cảm giác được hơi thở của nàng, Táng Mai lập tức hiện thân, cặp mắt vàng bạc có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Khanh Vũ lên tiếng, "Sao vẫn chưa ngủ?"

Không có gì lạ khi nàng như thế hỏi. Lúc trước hồn thể của gia hỏa này vẫn còn tàn khuyết, bởi vì quá mức suy yếu nên ngủ cả ngày.

Táng Mai nghe thấy vậy thì có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói, "Hiện tại mỗi ngày ta đều chăm chỉ tu luyện, hoàn thiện bản thân, đuổi theo bước chân chủ nhân."


Rốt cuộc, hồn thể đã tàn khuyết nhiều năm như vậy, có rất nhiều thứ cần phải làm lại từ đầu.

"Bây giờ ngươi càng ngày càng biết vuốt mông ngựa." Khanh Vũ cười nhìn hắn một cái nói, sau đó không tiếp tục để ý tới hắn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua ở trên hư không, lập tức một quyển sách khổng lồ cao khoảng nửa người xuất hiện trước mắt, khi rơi xuống mặt đất thì phát ra một tiếng động nặng nề.

Trên tấm bìa da cổ xưa, có mấy ký tự cổ phức tạp: 《Thiên Y Pháp Giám》.

Kiếp trước hay kiếp này, số lần Khanh Vũ lật xem quyển sách này, có thể đếm được trên mười ngón tay.

Một mặt bởi vì nàng có bản lĩnh đã nhìn qua là không quên được, chỉ cần đọc qua một lần là có thể nhớ kỹ, hơn nữa nàng có thể lý giải những tinh tuý trong đó. Mặt khác là bởi vì, trong đó có y thuật và độc thuật vượt quá năng lực của nàng, vì thế khi tu vi của nàng chưa đạt tới cảnh giới nhất định, nàng không thể truy cập được nội dung phía sau.

Nhưng mấy ngày gần đây, có lẽ vì tâm cảnh biến hóa, nàng mơ hồ lại đột phá một mức độ nhỏ, không ngờ Thiên Y Pháp Giám đã lập tức giải khóa ba bốn trang.

Nếu như ở kiếp trước, một chút đột phá nho nhỏ như thế căn bản không đáng để nàng nhắc tới, nhưng đối với tình trạng quá mức nhỏ yếu của nàng hiện tại mà nói, xem như đã có tiến bộ rất lớn.

Phải biết rằng nàng tới dị thế nhiều năm như thế, nhưng Thiên Y Pháp Giám chỉ giải khóa có mười trang mà thôi. Cuốn sách nặng dày chừng một ngàn trang, hiện giờ lại chỉ có thể truy cập một nửa nội dung của nó.

Táng Mai nhìn thấy cảnh đó, có chút vui sướng nói, "Chủ nhân, tu vi của ngươi lại tiến bộ không ít."

Khanh Vũ không có cảm xúc gì, thờ ơ nói, "Vẫn còn quá chậm."

Táng Mai nhẹ giọng an ủi nói, "Rốt cuộc thân thể này không thể so với thân thể chủ nhân kiếp trước, mọi phương diện đều thua kém quá nhiều, vì thế có thể đạt được tiến bộ lớn như thế đã rất không tệ."

Khanh Vũ thở dài một hơi.

Nhiều năm đã trôi qua, thi thể kiếp trước của nàng có lẽ đã biến thành phân bón trồng hoa.

Thân thể hiện tại, mặc dù thiên phú không quá cao, nhưng cũng xem như sáng sủa, hơn nữa làn da cũng rất xuất chúng, nàng không có gì bất mãn.

Nhìn thấy Khanh Vũ cụp mắt xuống lật xem mấy tranh sách mới, Táng Mai có chút tò mò hỏi, "Sao hôm nay chủ nhân lại nhớ tới kiểm tra Thiên Y Pháp Giám?"

Sắc mặt Khanh Vũ có chút tối tăm, chậm rãi nói, "Đã nhiều ngày trôi qua, trong đầu ta luôn xuất hiện một số hình ảnh không thể hiểu được, quấy nhiễu lòng ta không yên, vì vậy nên nghĩ tới chuyện xem xét một chút, có thể tìm được đan phương có hiệu quả trấn định ngưng tâm ở trong này hay không."

"Hình ảnh không thể hiểu được?"

"Ừ." Khanh Vũ gật đầu, hơi thở quanh thân sa sút suy sụp chưa từng có, "Mỗi khi ta mơ hồ cảm giác được một chút manh mối, hình ảnh kia liền đột nhiên biến mất. Thậm chí chỉ cần ta nhắm mắt lại, ta sẽ vô thức chìm vào giấc mộng, sau khi tỉnh lại, ta đều không nhớ gì cả."

Bị dày vò như vậy mấy ngày mấy đêm, nàng đều không ngủ được, cảm giác tiều tụy rất nhiều.

Táng Mai sửng sốt một chút, dò hỏi, "Chủ nhân có từng nhìn thấy Tu La tràng xuất hiện lần nữa hay không?"

Khanh Vũ bị hỏi như vậy thì đột nhiên ngẩn người, mặc dù nàng không nhớ rõ lắm, nhưng cảnh tượng kia quá mức khắc sâu, khiến người khó có thể quên, "Dường như từng có."

"Chủ nhân còn nhớ lúc ấy ta nói nguồn gốc của Tu La tràng đó không?"

"Trước khi tuyệt thế cường giả chết, niệm lực cường đại tự thân biến ảo ra không gian ấy."

"Không sai, thông thường nếu cảnh tượng ấy thường xuyên xuất hiện, chỉ có một khả năng."

"Cái gì?"

"Chủ nhân của không gian kia, đang gọi ngươi."

Khanh Vũ có chút kinh ngạc mở miệng, "Đó không phải là không gian sau khi cường giả chết rồi mới xuất hiện hay sao?"

Táng Mai vẻ mặt nghiêm túc nói, "Nhưng, chỉ có lời giải thích duy nhất này có lý, nếu không sao ngươi lại thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng đó?"

Trong nháy mắt Khanh Vũ trở nên yên lặng, sau đó nói với giọng khàn khàn, "Ta cảm thấy, có lẽ sẽ liên quan tới thân thế của ta."

Nữ nhân không thể nhìn thấy rõ dung nhan, rất có thể chính là mẫu thân của nàng.

Đây không phải là suy đoán lung tung của nàng, đó thật sự là một loại phản ứng theo bản năng. Khoảnh khắc khi nhìn thấy nữ nhân kia, nàng thật sự cảm thấy có một loại cảm giác rất kỳ diệu đang chỉ dẫn mình tới gần bà ấy.

Đó là sức kéo bản năng giữa cốt nhục chí thân nhất.

Nơi đó......

Trong đầu Khanh Vũ đột nhiên hiện lên cảm giác đau đớn quen thuộc, khiến nàng trong lúc nhất thời tái mặt.

Nó lại xảy ra lần nữa!

Mỗi khi nàng cố gắng nhớ lại những hồi ức đó, đầu sẽ luôn đau nhức không thể hiểu được, giống như đang ngăn cản nàng nhớ tới quá khứ.

Mắt phượng xinh đẹp quyến rũ trong nháy mắt tối sầm lại, bên trong tràn đầy lạnh lẽo băng tuyết khiến người sợ hãi. Ngăn cản không cho nàng nhớ lại ư? A! Sẽ không lâu nữa, nàng nhất định sẽ bắt được gia hỏa đang giở trò quỷ sau lưng!

*** Edit: Emily Ton ***

Lâm Uyên Quốc.

Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ khi Thương Hải Vương về nước, nhưng điều khó tin nhất vẫn là một chuyện.

Mặc dù tài trí vô song nhưng trời sinh bệnh thể, đế vương của bọn họ bị tiên đoán sống không quá 30 tuổi, trong khoảng thời gian này có thể nói đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Bởi vì thân thể yếu nhược, Nguyệt Mộ Thần không thể gặp gió khi bị cảm lạnh, cũng không thể lặn lội đường xa, nếu không chỉ một chút biến cố nho nhỏ đều đủ để lấy mạng nhỏ của hắn.

Nhưng hai tháng qua, khí sắc của hắn ngày một tốt hơn. Một người vốn không thể thượng triều quá lâu, bây giờ có thể kiên trì được hơn nửa canh giờ, quả thực là kỳ tích buông xuống.

Càng khiến cho các đại thần khiếp sợ không thôi chính là, có một lần bọn họ nhìn thấy bệ hạ đang luyện kiếm vào sáng sớm tinh mơ.

Thật ra tu vi của Nguyệt Mộ Thần không thấp, bởi vì thân thể yếu nhược nên từ trước tới nay đều không thể hoạt động, càng đừng nói tới luyện võ. Không ngờ bây giờ có thể nhìn thấy cảnh tượng hắn cầm kiếm, quả thực khiến người giàn dụa nước mắt.

Trời cao phù hộ, thân thể bệ hạ bọn họ cuối cùng đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, không cần suốt ngày lo lắng cho sức khỏe của hắn nữa.

Và tất cả những biến hóa này, toàn bộ mọi người đều quy công trên người Thương Hải Vương cường đại mà thần bí kia. Bất luận là mười mấy năm trước, hay là hiện giờ, mỗi một lần hắn ta xuất hiện, dường như đều sẽ xảy ra kỳ tích, xoay chuyển càn khôn, mọi chuyện cuối cùng đều được giải quyết êm đẹp.

Người nam nhân này, là phúc tinh của Lâm Uyên Quốc. Chỉ cần hắn ta ở đây một ngày, Lâm Uyên Quốc sẽ vĩnh viễn đều không sụp đổ.

Nguyệt Mộ Thần mặc một thân thường phục ngắn gọn, thanh kiếm trong tay vũ động như rồng bơi trong nước, hiệu quả lưu loát. Đôi mắt trong veo sắc bén, nội thị bên cạnh lúc đầu kinh tâm động phách hiện tại đã trở nên quen thuộc, vô cùng vui mừng nhìn động tác của nam nhân. Trên khuôn mặt lịch sự tao nhã của nam nhân không hề có suy yếu mệt mỏi, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn rất có sức sống.

Vào thời khắc cuối cùng, Nguyệt Mộ Thần đột nhiên dừng động tác, xoay thanh kiếm về một hướng, phóng thẳng vào cái cây cách đó mười mét. Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, không ngờ cây kia đã bị bổ đôi, trực tiếp tách ra.

Phía sau thân cây, một thiếu nữ dáng người tinh tế xinh xắn, với đôi mắt to màu xanh rung động lòng người vẫn đang ngây ngốc đứng ở nơi đó. Một lúc lâu sau nàng mới lấy lại tinh thần, bất mãn bóp eo nhỏ trách mắng, "Hoàng huynh, huynh đang muốn mưu hại thân muội phải không? Không sợ thanh kiếm sẽ đâm muội bị thương?!"

Nguyệt Mộ Thần vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, "Ai bảo muội yên lặng trốn ở nơi đó. Hoàng huynh còn tưởng tên trộm nào đó. Hơn nữa, hoàng huynh chỉ có một muội muội bảo bối như thế, yêu thương còn không đủ, sao có thể khiến muội bị thương."

Những lời này chẳng những đã giải thích tất cả, còn nhân tiện xoa dịu muội muội đang xù lông của mình. Có thể nói một công đôi việc.

Nguyệt Mộ Thần vẫn luôn là người cực kỳ thông minh.

Nghe thấy lời này, Nguyệt Tâm Nhan dù không vui nhưng cũng không tức giận nữa. Nàng vui mừng chạy tới nắm lấy tay Nguyệt Mộ Thần, vẻ mặt vui sướng nhìn hắn nói, "Hoàng huynh, nhìn thấy sức khỏe của huynh càng ngày càng tốt, muội thật sự rất vui vẻ. Sau này nếu huynh chán ghét quản lý triều chính, muốn lười biếng thả lỏng một chút, muội có thể mang huynh ra ngoài chơi. Bên ngoài có nhiều nơi rất thú vị, đến lúc đó để Dạ Ly ca ca làm khổ sai, giúp huynh xử lý việc triều đình mấy ngày. Dù sao hắn cũng không thích ra ngoài."

Nói xong, Nguyệt Tâm Nhan còn nhấp môi cười trộm một chút, dường như cảm thấy mình rất thông minh khi nghĩ ra được ý tưởng này.

Nguyệt Mộ Thần sửng sốt một chút.

Để Khanh Dạ Ly quản lý triều chính ư? Hắn cũng rất muốn nói như vậy với Nhan Nhan, nhưng tiểu nha đầu thích Khanh Dạ Ly như thế, nếu biết Khanh Dạ Ly sẽ rời đi, có lẽ nàng sẽ khổ sở rơi nước mắt!

Mặc dù nhìn nàng là một tiểu nha đầu luôn tùy tiện hoang dã, nhưng người nàng để ý nhất, chỉ có hai người thân là hắn và Khanh Dạ Ly đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, sống với nhau mười mấy năm qua.

Hắn nên nói với Nhan Nhan như thế nào về chuyện, chỉ còn mấy tháng nữa Khanh Dạ Ly sẽ phải rời khỏi Lâm Uyên Quốc?

Trên thực tế, đừng nói đến lúc đó Nguyệt Tâm Nhan sẽ không tiếp thu được, ngay cả hắn lúc trước khi nghe được tin tức này, cũng thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Người nam nhân này, thật sự đã hạ quyết tâm rời đi.

Theo lý thuyết, năm đó trong lúc vô ý hắn đã cứu Khanh Dạ Ly một mạng, và Khanh Dạ Ly ở lại Lâm Uyên Quốc mười mấy năm cũng là vì hắn, bình định cung loạn năm đó, giúp hắn một bước lên ngôi hoàng đế, còn phát triển Lâm Uyên Quốc trở nên cường đại hơn. Hắn ta đã trả lại ơn cứu mạng gấp trăm gấp ngàn lần rồi.

Nhưng Nguyệt Mộ Thần biết, người nam nhân Khanh Dạ Ly này, từ trước tới nay đều không thuộc về Lâm Uyên Quốc.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn ta đã nói rõ điều đó.

Hắn ta đang đợi một người, nếu như không đợi được, hắn ta sẽ vĩnh viễn ở lại và giúp đỡ Lâm Uyên Quốc. Nhưng nếu như hắn ta tìm được người, hắn ta chắc chắn sẽ đi theo người nọ đến chết. Với hắn ta mà nói, người nọ chính là sinh mệnh của mình.


Có lẽ, người nam nhân này thật sự là có duyên không phận với Lâm Uyên Quốc!

Thiên Cực điện là nơi ở của Khanh Dạ Ly.

Đó là một cung điện xa hoa rộng lớn không hề thua kém so với tẩm cung của hoàng đế. Một nơi rộng lớn như vậy, ngoại trừ Khanh Dạ Ly, chỉ có A Cẩm và hai hạ nhân, cực kỳ trống vắng.

Nhưng cho tới nay, Khanh Dạ Ly đều đặc biệt yêu thích sống trong không gian yên tĩnh gần như tĩnh mịch này, không người nào quấy rầy. Hắn là người lạnh lùng, có thể cả ngày không nói một câu, giống như băng trên núi vạn năm không tan. Mặc dù ánh nắng mặt trời chói chang, toàn thân hắn vẫn luôn toát ra vẻ lạnh lẽo.

~~~ Hết chương 112 ~~~

Chương 113: Mộng kiếp trước

Phần lớn thời gian, hắn luôn đắm chìm ở trong mộng, trong đó có quá khứ mà hắn nhớ nhung.

Nữ hài sở hữu một đôi mắt biết cười, dường như mọi ưu sầu phiền muộn đều không thể dừng ở trong đó.

Nàng luôn gọi hắn một cách ngọt ngào "Tiểu Dạ".

Mặc dù bị ngăn cản không cho đến gần hắn có thân phận thấp kém, nhưng trong những đêm đông, lúc mọi người đều đang ngủ yên, cửa phòng hắn luôn được âm thầm mở ra.

Bóng dáng mảnh mai uyển chuyển của thiếu nữ linh hoạt lẻn vào, không hề cố kỵ leo lên giường của hắn. Khi bàn tay nhỏ lạnh lẽo thò vào trong chăn và đánh thức hắn dậy, nàng sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp với vẻ mặt vô tội nhìn hắn, mềm lại đáng thương.

Nàng nhẹ giọng nói, "Tiểu Dạ, ta lạnh."

Hắn không muốn nàng luôn bị phạt vì mình, vì thế thái độ vẫn luôn lạnh nhạt xa cách. Hắn nói, nam nữ khác nhau, bọn họ nên giữ khoảng cách một chút, tránh bị người đời đàm tiếu.

Thật ra khi đó, bọn họ chỉ là những thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi, đúng là tuổi liều lĩnh ngông cuồng. Hắn trời sinh là người trưởng thành trầm ổn hơn những hài tử cùng tuổi, còn thiên tính của nàng vẫn luôn hoạt bát, thường xuyên nghịch ngợm gây sự, giống như một tiểu công chúa vô ưu vô lo.

Thân là con cháu dòng chính trong gia tộc, thiên tư thông minh, ngộ tính cực cao, cực kỳ được những trưởng lão tiền bối yêu thích, bởi vậy nàng có rất nhiều sủng nịch, không phải là tiểu công chúa thì là gì.

Nhưng tiểu công chúa lại rất khác người. Nàng rất hoạt bát rộng rãi, nhưng lại không có bất kỳ bằng hữu thân thiết nào. Người thân cận nhất với nàng, chính là thiếu niên nàng nhặt được trong tuyết rồi mang về nhà. Nàng yêu thích hắn ở mức độ nào? Không chỉ đặt tên cho hắn, còn ban cho hắn dòng họ giống mình.

Đây là vinh quang kiểu gì? Người ta nói rằng, nói thiếu niên này đời trước làm bao nhiêu chuyện tốt mới có may mắn như vậy, được tiểu công chúa ưu ái.

Nhưng chỉ có bản thân hắn biết, suốt thời gian qua, chỉ có nàng vẫn luôn đeo bám hắn.

Nàng đã không có cha mẹ từ khi sinh ra.

Nghe người ta nói, phụ thân nàng bị phản bội trong khi đang làm nhiệm vụ, rơi vào ổ phục kích. Phụ thân nàng đã liều chết mở một con đường máu, giúp đồng bạn trong gia tộc trốn thoát, nhưng bản thân mình lại chết vì bị trọng thương quá nặng.

Lúc ấy mẫu thân nàng đã cận kề ngày sinh, khi nghe được tin tức này thì hôn mê bất tỉnh. Bởi vì cảm xúc thăng trầm quá lớn nên đã sinh trước ngày, chủ yếu là vì đau buồn dồn nén trong lòng, chuyển dạ khoảng một ngày một đêm vẫn không sinh được. Cuối cùng khi đứa bé được sinh ra thì bà ấy đã hoàn toàn kiệt sức, không còn hơi thở nữa.

Từ đó nàng đã được gia gia nuôi lớn.

Không biết vì sao, thân thế đáng thương như thế nhưng nàng vẫn luôn lạc quan. Lúc sinh ra nàng không hề khóc, chỉ biết cười, hiện tượng chưa từng thấy trước đây, một đứa trẻ vừa mới sinh ra đã biết cười.

Hắn từng hỏi nàng vì sao luôn cười, không mệt ư?

Lúc ấy vẻ mặt nàng trở nên ngưng trọng, sau đó nói rất nhẹ, "Mệt, nhưng biết làm sao được? Những người khác đều có cha mẹ người thân che chở, nhưng ta chỉ có một mình."

"Nếu như một tiểu nữ tử không nơi nương tựa, không trở nên mạnh mẽ, xuất chúng, không khiến cho bọn họ chú ý, trong gia tộc tràn ngập âm mưu quỷ kế, ta sớm đã chẳng còn một chút xương cốt."

Nàng có thể bị thương, nàng có thể khóc thút thít, nhưng không ai thương hại nàng như vậy.

Vì vậy lúc nam nhân lòng muông dạ thú Khanh Thiên Lân xuất hiện, chỉ đối xử tốt hơn với nàng hơn một chút, cũng đủ để khiến nàng mất cảnh giác. Hơn nữa, hắn ta đã xuất hiện với thân phận huynh trưởng, quan tâm và sủng ái nàng vô tận, càng khiến nàng không hề đề phòng hắn ta.

Cuối cùng khi nàng phát hiện ra gương mặt thật của Khanh Thiên Lân, một sự thay đổi lớn đã xảy đến với nàng. Tính cách nàng thay đổi rõ rệt, trước giờ luôn thích vui cười, nàng dường như trở thành một người luôn mang theo mặt nạ để sống, khiến người khác không thể cảm nhận được vui buồn của nàng.

Kể từ đó, nàng trở nên gai góc lạnh ùng, lạnh nhạt vô tình, và trái tim kia dường như cũng trở nên càng thêm cứng rắn, không ai có thể mở ra.

Mối quan hệ với hắn cũng chậm rãi trở nên xa cách, có lẽ nàng không muốn tin tưởng vào ai nữa, sợ rằng mình sẽ bị tổn thương.

Nhưng không sao, lần này đến lượt hắn, hắn sẽ vẫn luôn bảo vệ bên cạnh nàng, không bao giờ để bất luận kẻ nào thương tổn nàng.

Cảnh tượng sau đó đã thay đổi, nàng từ thiếu nữ non nớt mười mấy tuổi, biến thành một nữ nhân trưởng thành quyến rũ. Nàng chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn. Tuy nhiên, một giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ khoé môi nhếch lên của nàng, nhuộm đỏ cả mắt hắn.

Trước khi nàng ngã xuống, hắn ôm chặt lấy nàng, thân thể không ngừng run rẩy. Hắn chưa từng sợ hãi như thế, nụ cười yếu ớt vừa rồi của nàng, giống như muốn nói lời từ biệt với hắn.

"Ta mệt mỏi quá......" Giọng nói của nàng nhẹ đến mức giống như một làn gió nhẹ liền có thể thổi bay, nhưng lại rõ ràng khắc sâu ở trong lòng hắn như vậy.

"Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ lập tức gọi người tới cứu. Đừng sợ, không sao......" Hắn không biết vì sao mình có thể nói ra được nhiều lời như thế. Nam nhân từ trước đến nay trầm mặc ít lời, lần đầu tiên đáy mắt tràn ngập kinh hoảng.

Ngón tay thon dài sạch sẽ không ngừng lau chà vết máu chảy ra trên môi nữ hài, nhưng càng lau càng nhiều. Máu tươi không chỉ nhuộm đỏ toàn bộ bàn tay của hắn, ngay cả quần áo trên người hắn cũng nhuộm thành màu đỏ tươi.

"Đáng chết, vì sao không ngăn lại được, vì sao......" Đôi mắt lo lắng của nam nhân đỏ đậm, trên khuôn mặt tuấn tú là nỗi đau bất lực, "Đừng chảy nữa, cầu xin ngươi. Ta phải gì mới có thể cứu ngươi......"

"Tiểu Dạ......" Những ngón tay tinh tế lạnh lẽo xoa gương mặt hắn, giống như có chút nuối tiếc, "Đứa nhỏ ngốc, ngươi khóc cái gì! Nam nhi không dễ rơi nước mắt."

Nước mắt hắn rơi trên cổ nàng, nóng bỏng người.

Chỉ là nàng không biết, không ngờ hắn sẽ mất bình tĩnh vì mình, chảy xuống những giọt nước mắt trân quý.

Nam nhân không biết mỉm cười này, một ngày kia cũng sẽ khóc .

"Tiểu Dạ, ta đột nhiên hối hận vì đã mang ngươi về." Nữ hài lẳng lặng nhìn hắn. Sau khi câu nói này được thốt ra, biểu tình của hắn trong nháy mắt đông cứng.

"Nếu như ta không mang ngươi về, có lẽ ngươi vẫn có thể sống yên ổn không cần lo lắng. Từ khi ngươi đi theo bên cạnh ta, ngươi đã chịu khổ rất nhiều. Chờ sau khi ta chết, không biết những người đó sẽ đối phó với ngươi thế nào. Ta thật sự không yên lòng về ngươi......"

Hắn gầm nhẹ giống như con thú bị vây, "Ngươi sẽ không chết, ngươi không thể chết được!"

"Cho dù ngươi tới địa ngục, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi. Dù ngươi ở nơi nào, ta đều nhất định sẽ tìm được ngươi!" Hắn ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, dường như sắp sụp đổ, "Ngươi đã nói không bao giờ bỏ rơi ta. Ngươi gạt ta, ngươi là kẻ lừa đảo!"

"Hứa với ta, ngươi sẽ...... sống tốt."

"Ta không muốn ——"

Bên trong tầng tầng lớp lớp màn che, một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn ra, những ngón tay thon dài trắng nõn gần như trong suốt.

Nam nhân chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, đôi mắt xanh đen giống như dã thú vẫn còn mang theo một chút mông lung do vừa tỉnh ngủ. Khi sự mê mang biến mất, một cảm giác ớn lạnh thấu xương tận đáy có thể được nhìn thấy.

Từ sau khi gặp Khanh Vũ, hắn rất hiếm khi rơi vào ác mộng lần nữa. Vì sao hôm nay......

Vẫn là giấc mộng này. Đây có thể là một điềm xấu sắp xảy ra hay không?

Hắn để chân trần, mặc một chiếc áo lót màu đen đơn giản, đạp lên trên mặt đất lạnh lẽo. Ba ngàn sợi tóc bạc đan xen vào màu đen, tạo nên một cảnh tượng tươi đẹp mộng ảo.

Ánh mắt hắn thờ ơ nhìn ngọn cây cao lớn bên ngoài. Rất nhiều lá cây bị gió thổi rơi xuống rào rạt. Trời đã sang thu.

Vào khoảng mùa đông này, hắn có thể gặp lại nữ hài của hắn, sẽ không bao giờ tách ra nữa.

Nhưng giấc mơ đến quá đột ngột, khiến hắn lâm vào bên trong hoang mang. Có chuyện gì sắp xảy ra, hơn nữa liên quan đến đến sự an nguy của Tiểu Vũ hay không?.

Những chiếc lá rụng lả tả giống như sinh mạng đang đe dọa lão nhân, sắp kết thúc quãng đời còn lại của tuổi xế chiều. Lá rụng về cội, đón chờ những mầm sống mới trong năm tới.

Đôi mắt thú màu xanh lục đột nhiên nổi cuồng phong, hơi thở cả người hoá thành băng giá. Toàn bộ những chiếc lá rụng trong một đêm đều ngưng kết lại, thậm chí có rất nhiều lá đang rơi ở giữa không trung đã bị đông cứng trước khi rơi xuống mặt đất. Ánh mặt trời chiếu lên chúng, tản ra ánh sáng nhiều màu, cực kỳ đẹp đẽ động lòng người.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ đều vỡ vụn ra, hóa thành những tinh thể băng nho nhỏ, biến mất vào hư không.

Cuộc sống mới......

Hắn sẽ không để người kia có cơ hội cho một cuộc sống mới.

*****

Bên kia.

Bởi vì thể chất của Lâu Quân Nghiêu rất đặc biệt, một khi bị thương sẽ rất khó khỏi hẳn, vì vậy những người bên cạnh hắn vẫn thường xuyên chăm sóc cho thân thể hắn. Đừng nói bị cắt một vết thương nho nhỏ, thậm chí nếu không cẩn thận va vào thứ gì đó, trước khi sự việc xảy ra sẽ luôn có người vọt lên trước làm tấm đệm thịt cho hắn, có thể thấy được thân thể nam nhân thân này rốt cuộc quý giá bao nhiêu.

Sau khi trở về từ dưới lòng đất, mặc dù vết xước rất nhỏ không đáng kể, Bạch Chi Ngạn đã xử lý rất cẩn thận, nhưng cả người hắn vẫn nóng bừng như cháy khoảng một đêm, tới buổi trưa ngày thứ hai mới lắng xuống.

Bạch Chi Ngạn lo lắng sốt ruột, cả đêm không hề chợp mắt, sợ gia hỏa này xảy ra chuyện gì, ngay cả khi có thuộc hạ ở đây gác đêm nhưng hắn cũng không chịu rời đi một bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận