Khanh Vốn Phong Lưu

Phùng Uyển đờ ra một lúc mới tỉnh táo lại, nàng khẽ kêu một tiếng, đưa tay che dấu răng, vẻ mặt đau khổ chuẩn bị cầu trợ Vệ Tử Dương, nhìn thấy dáng vẻ của chàng, lại đành ngậm chặt môi.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng người truyền tới, “Lang quân có ở đây không? Một người tên Triệu Tuấn bảo có chuyện quan trọng cần tìm.”

Triệu Tuấn?

Vệ Tử Dương nhìn chằm chằm Phùng Uyển, cười lạnh nói: “Phu chủ nàng cũng xem trọng nàng thật.”

Chàng dắt tay nàng, nói: “Đi, qua gặp y đi.”

Phùng Uyển bị kéo mà lảo đảo mấy bước, thấy chàng càng bước càng nhanh thì hoảng hốt, nàng lắp bắp nói: “Tiểu lang.”

“Hửm?” Vệ Tử Dương quay đầu lại, híp mắt nhìn nàng.

Phùng Uyển lập tức sửa cách gọi, “Lang quân, có thể cho ta rửa mặt trước, một lúc sau ra gặp phu chủ có được không?”

Nàng mở to đôi mắt đẹp đẽ long lanh, tay phải che dấu răng, vẻ mặt buồn khổ.

Vệ Tử Dương liếc mắt, chàng kéo tay nàng ra, trên gương mặt trắng noãn của Phùng Uyển hiện rõ dấu răng. Chàng vươn ngón giữa chạm lên dấu răng, hờ hững nói: “Nàng xấu như thế, ai thèm đụng vào nàng? Gặp phu chủ của nàng thì bảo là bị va phải.”

Va phải cái gì mà có dấu răng chứ?


Phùng Uyển tức vô cùng, nàng nhìn chằm chằm Vệ Tử Dương, không nhịn được đành dịu giọng đáp: “Được, ta nói với phu chủ, ta bị chó cắn.”

Lời này tức là mắng Vệ Tử Dương là chó.

Mắt Vệ Tử Dương trở nên u ám, chàng quan sát Phùng Uyển một lúc lâu, cười lộ hàm răng trắng như tuyết, nói: “Khá lắm phụ nhân, mắng người cũng lịch sự như thế.” Phụ nhân trước mắt này thanh tĩnh như mặt hồ, đôi mắt đẹp như ánh sao kia vô cùng trong suốt, cứ như nàng có thể nhìn thấu thế sự chuyển vần, cứ như nàng vốn đã quen với mưa to gió lớn.

Ánh mắt như thế, vẻ mặt như thế, mỗi khi Vệ Tử Dương nhìn thấy, đều kích động muốn đích thân phá hủy, muốn đập cho tan nát.

Đáng tiếc, nàng không bao giờ sợ hãi, chỉ kinh ngạc, có hành động gì đó thì cũng chỉ chớp mắt một cái mà thôi.

Vệ Tử Dương yên lặng một lúc, mắt liếc nàng, túm mạnh lấy cổ tay nàng, nói với giọng ngang ngược: “Không cho rửa mặt.”

Phùng Uyển bị kéo đi vậy thì vô cùng khó xử, lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng….”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Vệ Tử Dương nói: “Dù sao phu chủ của nàng cũng nhịn giỏi lắm mà.”

Nhắc tới Triệu Tuấn, giọng nói của chàng tỏ ý xem thường. Đúng vậy, tính cách của Triệu Tuấn khác hẳn chàng, chàng xem thường Triệu Tuấn cũng phải thôi.

Vệ Tử Dương kéo Phùng Uyển đến sảnh đường. Vừa vào, chàng liền trở nên ưu nhã. Dưới ánh mắt trợn tròn của Phùng Uyển, Vệ Tử Dương được tỳ nữ hầu hạ thay một chiếc áo bào màu tím nhạt, mỏng như cánh ve, có thêu cảnh trăm loài chim đang vui đùa.

Chàng chậm rãi đến chỗ sập, khom gối nằm nghiêng lên.


Chàng vừa đặt người xuống, mấy tỳ nữ đã lập tức tiến lên, một người quỳ gối sau lưng chàng, chải mái tóc đen dài đến tận eo của chàng, một người đấm bóp bắp chân cho chàng, một người ngồi cạnh bóc vỏ nho, cẩn thận đút tới bên môi chàng.

Cứ như vậy, thiếu niên mang vẻ tàn nhẫn, còn chấp chứa nét ngây thơ vừa nãy, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một công tử phú quý.

Vệ Tử Dương chậm rãi ăn một quả nho, nghiêng mắt nhìn Phùng Uyển đang ngơ ngác nhìn mình, mắt phượng hẹp dài yêu mị mang ánh đỏ như lưu lyhíp lại, chàng cất giọng khàn khàn, lười biếng nói: “Khanh khanh, nàng chảy nước bọt kìa.”

Phùng Uyển hết hồn đang định lấy tay áo lau đi, lập tức phản ứng lại. Vệ Tử Dương đã vui vẻ cười ha ha.

Vừa rồi, Phùng Uyển quả là đã nhìn đến ngây người.

Cho đến nay, nàng đã từng nhìn thấy chàng chật vật vô cùng, thấy chàng ngang ngược vô lễ, thấy chàng đa tình hài hước. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy chàng ưu nhã cao quý như thế, cứ như một người được trời cao ưu ái.

Nàng chưa bao giờ biết, một người chỉ cần thay một bộ quần áo, đổi nét mặt đã có thể biến thành loại người khác.

Nàng thật sự không thể tin được, một thiếu niên từng là một tên ăn mày lại có một ngày có được phong độ như thế, cứ như sinh ra đã ưu nhã cao quý như thế.

Vẻ ngơ ngác ngốc nghếch này của Phùng Uyển quả thật đã lấy lòng Vệ Tử Dương, chàng khẽ híp mắt phượng, như cười như không nhìn nàng mấy lần, giọng nói khàn khàn mê hoặc hơi cất cao: “Cho Triệu Tuấn vào đi.”

“Dạ.”

Người hầu tuân lệnh rời đi, Vệ Tử Dương nhìn về phía Phùng Uyển, thấy nàng hiền thục cúi đầu, đứng ở một góc, chàng vẫy tay, dịu dàng gọi: “Đến đây.”


Phùng Uyển vẫn cúi đầu, vẫn hiền thục như thế, cứ như không hề nghe thấy tiếng chàng gọi.

Vệ Tử Dương nheo mắt, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Tới đây”. Rõ ràng là giọng nói dịu dàng, nhưng lại khiến mọi người trong phòng đều yên lặng.

Phùng Uyển thở dài, chậm rãi đến gần chàng.

“Đến cạnh ta.”

Phùng Uyển lại thở dài, đến đứng cạnh chàng. Nàng đứng sát chàng như thế, có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ từ da thịt đối phương.

Liếc nhìn nàng, Vệ Tử Dương thỏa mãn gật đầu, nói: “Nhớ ngẩng đầu lên.”

Phùng Uyển cười khổ, nàng hít sâu. Trong sự tĩnh lặng, nàng thấp giọng nói: “Lang quân, thiếp là nữ nhân đã có chồng, không được trêu chọc như thế.”

Giọng nói của nàng dịu dàng kiên định, nàng cúi đầu, mang theo vẻ khẩn cầu và bất đắc dĩ.

Vệ Tử Dương không trả lời, cũng biết nàng đang lẳng lặng nhìn mình bằng đôii mắt đẹp đẽ tĩnh lặng lại trong suốt kia. Cứ như đối mặt với nàng, là một đệ đệ hoặc đứa trẻ khiến nàng không biết phải làm sao.

Chàng biết, khi phụ nhân này nhìn chàng, luôn không kìm lòng được mà có sự dịu dàng và tình cảm của người mẹ. Thậm chí chính nàng còn không phát hiện được niềm thương yêu, kính trọng lại có chút ngưỡng mộ ẩn chứa trong ánh mắt đó. Mỗi lúc như vậy, ngoài cảm giác thoải mái, chàng còn hơi tức giận, muốn đập phá thứ gì đó.

Khóe miệng Vệ Tử Dương nhếch lên, chàng liếc qua bóng người càng lúc càng gần bên ngoài, mắt phượng hơi xếc liếc sang, trả lời với giọng khàn khàn mị hoặc: “Phụ nhân thì sao? Bổn lang quân cũng không ghét bỏ.”

Chàng vừa dứt lời, người bên ngoài liền cứng cả người.


Một lúc lâu, giọng nói căng thẳng, đè nén lại cung kính của Triệu Tuấn vang lên từ bên ngoài: “Triệu Tuấn cầu kiến….”

Không đợi y nói xong, Vệ Tử Dương đã nhịn không được quát khẽ: “Vào đi.”

Tiếng quát này khiến Triệu Tuấn bên ngoài nghẹn họng. Đứng ngoài cửa, y nhìn bóng người như ẩn như hiện bên trong mà cắn răng, Triệu Tuấn cười lạnh nghĩ: Cũng chỉ là một tên kỹ nam, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta khinh! Chờ lão tử leo lên cao, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!

Y cung kính đáp một tiếng, đẩy cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở, y liền nhìn thấy thiếu niên như ngọc đang nằm trên sập, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn. Đồng thời, cũng nhìn thấy Phùng Uyển đang đứng sát bên thiếu niên, cúi đầu không nói.

Nhìn Phùng Uyển, Triệu Tuấn gọi thắm thiết: “Uyển Nương?”

Gọi một tiếng xong, y liền cúi thấp hành lễ với Vệ Tử Dương, cười tươi rói, nói: “Lang quân thứ tội, phụ nhân của ta làm việc lỗ mãng ngu dốt, không biết suy nghĩ, kính xin lang quân….”

Y còn chưa dứt lời, giọng nói lười biếng, mị hoặc động lòng người của Vệ Tử Dương đã vang lên, “Thôi đi, nàng trở về cùng y đi.”

Tay chàng vung lên, hai hộ vệ đi ra, làm tư thế mời với Phùng Uyển.

Trong khi Triệu Tuấn cứng họng không nói được gì, Phùng Uyển cúi đầu đi ra, nàng đến cạnh y, khẽ nói: “Phu chủ, đi thôi”

“Hả? Được, được. Đa tạ lang quân Vệ gia khoan dung độ lượng.” Vừa thở dài, Triệu Tuấn vừa đi theo ra khỏi phòng.

Hai người vừa đi, một hộ vệ đến sau Vệ Tử Dương, thấp giọng nói, “Lang quân, phụ nhân này dù sao cũng là người đã có phu chủ, ngài làm thế, chỉ sợ sẽ phá hoại danh tiết của người ta.”

Vệ Tử Dương nghe thấy thế, thờ ơ nói: “Cũng không phải là chết, phá hủy danh tiết thì phá hủy danh tiết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui