Khanh Vốn Phong Lưu

Đêm nay, Triệu Tuấn và Mi Nương triền miên một đêm, cho đến khi trời đã sáng mới ngáp trở về phủ.

Khiến cho y ngạc nhiên chính là, khi y tỉnh dậy, rõ ràng phát hiện đứng hầu bên cạnh sập, gấp chăn rửa mặt cho y chính là Mi Nương.

Ngơ ngác nhìn dung nhan của Mi Nương, Triệu Tuấn không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt mới kịp lên tiếng hỏi: “Mi Nương, tại sao nàng lại ở chỗ này?”

Y nhìn thoáng qua phía bên ngoài, “Ai bảo nàng tới?”

“Là thiếp.”

Trả lời y là tiếng cười trong trẻo của Phùng Uyển, nàng chậm rãi đi vào, nói về phía Mi Nương: “Lo lắng gì nữa? Còn không mau hầu hạ phu chủ thay quần áo?”

“Dạ.”

“Phu chủ?”

Triệu Tuấn không ngậm miệng lại được.

Phùng Uyển gật đầu mỉm cười rồi nói: “Phu chủ thứ lỗi, mới vừa rồi A Uyển đã uống qua trà của Mi Nương rồi.” Nàng cúi chào về phía Triệu Tuấn một cái, thấp giọng tạ tội, “A Uyển có tội, biết rõ phu chủ cả ngày vất vả, còn chậm chạp không chia sẻ khổ cực với phu chủ.”

Lúc này Triệu Tuấn hoàn toàn hiểu được. Hiểu rõ được điều này khiến y thực vô cùng vui vẻ. Khoan hãy nói Mi Nương này y cũng chơi đến nghiện rôi. Không hổ hồng kỹ ngay cả chữ “dương” cũng có thể nghĩ đến chữ “tao”, công phu giường chiếu đệ nhất kia thật là quấn người chặt chẽ.

Y nhìn thoáng qua tư thế của Mi Nương còn đang chắp tay, lại nhìn thoáng qua Phùng Uyển ung dung đoan trang, trong lòng rất thỏa mãn.

Bước đi đến phía trước mặt Phùng Uyển, Triệu Tuấn vươn tay ôm eo nàng.

Phùng Uyển mặc y ôm lấy, nàng khích lệ Mi Nương, căn dặn nói: “Mi Nương, mấy ngày nay phu chủ rất vất vả, ngươi hầu hạ ở thư phòng của chàng đi.”


“Vâng.” Giọng Mi Nương mừng rỡ truyền đến.

Triệu Tuấn nghiêng đầu đi, hôn một chút ở trên mặt Phùng Uyển, hạ thấp giọng nói: “Hôm nay ta đến chỗ nàng.”

Làm phu nhân hiền lành như vậy, phu chủ như y phải đến an ủi dỗ dành nàng.

Phùng Uyển cúi thấp đầu, lại khẽ trả lời: “A Uyển đau bụng, sợ là có điều bất tiện.”

Triệu Tuấn vừa được mĩ nhân, chỉ mong sao nàng nói như vậy, lập tức vội vàng nói: “Phu nhân chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Dạ.”

Phùng Uyển vừa đi, Triệu Tuấn lại ôm Mi Nương thân mật một phen. Trễ nãi thế này, buổi trưa đã nhanh đến.

Ngay sau đó, Triệu Tuấn lăn qua lộn lại, tắm rửa thay quần áo một lần nữa, vội vàng đi ra. Mới vừa ngồi lên xe ngựa, y luôn miệng hỏi: “Phu nhân đâu? Không phải nói hôm nay phải đi Hội Vân Lâu sao? Nàng còn chậm chạp làm gì? Nhanh đi, mau gọi nàng tới.”

Giọng nói của y tràn đầy không kiên nhẫn.

Đúng lúc này, giọng Phùng Uyển truyền đến từ một bên khác, “Phu chủ.”

Triệu Tuấn ngẩn ra, vội vàng nói to: “Mau mau lên xe.”

“Dạ.”

Phùng Uyển vừa lên xe, xe ngựa liền bắt đầu chuyển động chạy nhanh.


Ngồi ở trong xe ngựa, Triệu Tuấn có phần bất an, trong chốc lát y cau mày, nhất thời nói thầm ra tiếng.

Hội Vân Lâu cách Triệu phủ rất gần, chỉ qua hai khắc xe ngựa liền ngừng lại.

Triệu Tuấn hít sâu một hơi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Uyển.

Đối mặt với vẻ mặt yên tĩnh dịu dàng của Phùng Uyển, tâm tư phiền não của y nhất thời bình tĩnh nhiều. Triệu Tuấn đưa tay nắm lấy nàng, thấp giọng nói: “Uyển nương của ta khiến lòng người tĩnh lặng.”

Phải không?

Phùng Uyển khẽ mỉm cười.

Y buông nàng ra, sửa sang lại quần áo một chút rồi hỏi: “Có thể không đúng sao?”

“Không.”

“Đi thôi.”

“Dạ.”

Hội Vân Lâu hôm nay không có đông người. Triệu Tuấn vừa đi lên liền đưa ra ba tấm vàng lá, đau lòng nói: “Đến lầu hai.” Lầu hai là nơi quý nhân dùng cơm, chỉ là tiền chỗ ngồi đã phải ba tấm vàng lá.

“Được rồi! Mời khách quan!”

Triệu Tuấn căng thẳng gật gật đầu, y kéo kéo áo bào lần nữa, lúc này mới sải bước lên thang lầu.


Chẳng mấy chốc hai người đã lên lầu hai.

Trèo lên lầu hai nhìn ra xa, cột và xà được chạm trổ vô cùng tinh xảo. Chỉ có điều Triệu Tuấn cũng không có tâm tư để ý những thứ này. Y vừa chuyển tầm nhìn, liếc mắt một cái liền thấy được đám người ngồi ở bàn ngay chính giữa kia.

Nam tử trẻ tuổi tựa vào mép lan can, đang chuyện trò vui vẻ không phải là Ngũ điện hạ sao?

Ngồi cùng bàn với Ngũ điện hạ chỉ có một người, đó chính là thiếu niên tuyệt mĩ gần đây được loan truyền xôn xao, nhưng mà giờ phút này chàng đội đấu lạp (1), đấu lạp kéo xuống thật thấp, chỉ có thể thấy cằm trắng như ngọc.

(1):Đấu lạp là kiểu nón lá ngày xưa

xin_302030620080403155452

Cách nơi Ngũ điện hạ sáu bảy bước, ở trong góc, cả bàn tráng sĩ thể hình cường tráng hung hãn chính là hộ vệ của Ngũ điện hạ.

Ngoài ra, còn có năm sáu bàn thực khách rời rạc ngồi xung quanh.

Hai mắt Triệu Tuấn sáng ngời, cất bước liền đi về phía Ngũ điện hạ.

Tiếng bước chân y tiến tới gần truyền đến, bọn hộ vệ đồng loạt quay đầu lại xem.

Triệu Tuấn đi tới bên cạnh bàn, vái chào thật sâu, nói: “Ngũ…” Khó khăn lắm phun ra một chữ, đột nhiên một cái chân đưa ra, giẫm một cái thật mạnh.

Người giẫm y chính là Ngũ điện hạ.

Triệu Tuấn bị đau, thiếu chút nữa bật thốt lên kêu thảm thiết. Y mím môi, gương mặt lúc đỏ lúc trắng: Thảm rồi, Ngũ điện hạ không muốn bị người ta nhận ra. Ta chưa suy tính đến điểm này, chắc cy là khiến y không vui rồi.

Cú này của Ngũ điện hạ giẫm rất mạnh, nhìn thấy Triệu Tuấn ngoan ngoãn ngậm miệng, y chậm rãi thu về, giơ chén rượu nhấp một miếng, cau mày nói: “Vô cùng nhạt nhẽo, thật là mất hứng!” Y dằn chén thật mạnh xuống bàn!

Theo một tiếng “rầm” truyền đến, cả người Triệu Tuấn run lên: Trong lời Ngũ điện hạ có ý gì, chính là quát mắng y à?


Ngay lúc sắc mặt Triệu Tuấn vừa xanh lại vừa trắng đứng ở đó, thời điểm không biết như thế nào cho phải thì giọng nói Phùng Uyển dịu dàng vang lên, “Phu chủ, bên này có chỗ trống.”

Tiếng hô này của nàng có thể giải quyết vòng vây của Triệu Tuấn. Ngay sau đó y vội vàng đáp: “Biết rồi.” Vội vàng quay người đi về phía Phùng Uyển.

Giọng nói của Phùng Uyển kinh động thiếu niên kia.

Thiếu niên ngẩng đầu lên. Dưới đấu lạp, hai mắt của y giống như tia chớp xẹt qua mặt mũi của Phùng Uyển.

Nhìn thấy y đánh giá Phùng Uyển, Ngũ điện hạ khẽ cười nói: “Ngươi biết phụ nhân này?”

Thiếu niên gật đầu.

Ngũ điện hạ thấy thế, hai tay xòe ra, “Nếu như thế, cô vương sẽ tha thứ cho trượng phu của phụ nhân kia.”

Triệu Tuấn ngồi xuống, trán liền rỉ ra một dòng mồ hôi lạnh, y nhấp một hớp rượu, khàn khàn nói: “Xong rồi, xong rồi.” Trong giọng nói mang theo mất mát vô hạn.

Phùng Uyển vừa liếc mắt nhìn y, nhắc bầu rượu lên, rót đầy trên chén rượu của y.

Trong tiếng rượu ào ào, Triệu Tuấn vươn nhanh tay ngăn lại Phùng Uyển. Động tác của y quá đột ngột, khiến rượu trong bầu văng ra vung vẩy khắp nơi, cũng làm ướt vạt áo trước của y.

Triệu Tuấn nào có tâm tư để ý những thứ này? Y giữ thật chặt tay Phùng Uyển, khàn khàn khẽ nói: “Uyển Nương, nhờ vào nàng, tất cả chỉ có thể nhờ vào nàng.” Y cầu khẩn nói: “Từ trước đến nay Uyển Nương thông minh hơn người, nhất định sẽ có cách đúng không?”

Lúc này y muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Phùng Uyển từ từ để bầu rượu xuống, ngẩng đầu lên nhìn y.

Không thể nhận ra, khóe môi của nàng nhếch lên một chút cười yếu ớt: Đúng vậy, nàng sẽ giúp y. Ba tháng sau, nơi này sẽ bị kẻ địch tập kích bất ngờ, người trong thành bị giết sạch. Với thời gian ba tháng, nàng không có cách nào hòa ly (2) với Triệu Tuấn thành công. Phương pháp ổn thỏa nhất để rời khỏi nơi này chính là cùng đi với Ngũ điện hạ.

(2): Hòa ly là chế độ ly dị trong xã hội phong kiến cho phép vợ chồng thông qua hiệp nghị tự nguyện để thôi nhau. Nhưng trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ, phụ nữ bị trói buộc nghiêm trọng trong truyền thống “tam tòng tứ đức” và quan niệm trinh tiết, rất khó khăn thực hiện được nguyện vọng ly hôn. Nếu nói hòa ly thì phần lớn là hiệp nghị bỏ vợ hoặc “đuổi vợ”, thường dùng hòa ly để nhà chồng che giấu nguyên nhân bỏ vợ, nhằm để tránh khỏi “việc xấu trong nhà truyền ra ngoài” mà lựa chọn thay đổi hình thức khác.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, Trần Nhã đang chờ mình, chờ Triệu Tuấn ở Đô Thành. Nàng cũng không muốn sai hẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui