Hắn rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt trầm tĩnh, môi nhếch
thành một ý cười lười biếng, tốt thôi, mấy lời vừa nãy cứ coi như một
hồi vui đùa đi.
“Ta biết ngươi sẽ nói như vậy.” Hắn nhìn vào đôi mắt trong trẻo của
nàng, cười đến mây gió mù mịt, cười đến rất thẳng thắn, tựa như chẳng để ý gì đến hành động của mình.
“Ta sẽ không tiết lộ ra ngoài chuyện ngươi đã đến Trung Nguyên, nhưng khuyên ngươi nên nhanh chóng quay về!” Hề Hề giương mắt nói, đôi mắt
sáng thản nhiên nhìn về phía Liệt Phong.
Liệt Phong tựa người trên ghế, mười đầu ngón tay đan vào nhau, tao
nhã ung dung cười yếu ớt, ánh nến lăn tăn nhảy nhót quanh quẩn trên đầu
hắn, tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt.
“Nếu ngươi đồng ý cách xa Hàn Tuần một chút, ta sẽ quay về Tái Bắc.”
Hắn khẽ nói, đôi mắt phản xạ ánh nến, càng trở nên thâm trầm hơn.
Hai người bỗng dưng nguội lạnh, khách khí không khác gì hai người xa lạ.
Cả hai đều ý thức được lời khuyên của đối phương là có ý tốt, tuy nhiên lại chẳng ai làm được.
Hề Hề phiêu nhiên xoay người, chậm rãi nói: “Cáo từ!”
Liệt Phong ngồi trên ghế, tựa như không hề nghe thấy lời nàng, mãi
đến khi Hề Hề khuất hẳn trong bóng tối, mới ý bảo thị vệ La Cáp đang
đứng ở cửa đuổi theo.
Bên dưới ngọn đèn, Liệt Phong khẽ cười, tươi cười nhưng lại chua xót, mỗi một lần khóe môi cong lên, là một lần trái tim đau tựa như bị lưỡi
đao hung hăng cắt vào. Hắn bưng lên chung trà, đặt bên môi, nhấp một
ngụm, trà đã lạnh, một mùi vị đắng chát lạnh ngắt chậm rãi theo yết hầu
chảy vào người.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể dập tắt đi ngọn lửa quyết liệt mang theo tình cảm nồng nàn của hắn.
Liệt Phong dập tắt ánh nến, nằm ngửa trên ghế.
Khoảng không tối đen, chẳng có ánh trăng.
Lòng hắn cũng chìm vào bóng tối, dường như chẳng thể tìm thấy một tia hy vọng nào.
Có một giọng nói ẩn ẩn từ trong bóng tối truyền đến, giọng nói ấy rất lạnh lùng, nàng không thích ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không thích ngươi. Nàng là Tuyết Sơn Thánh Nữ, lòng của nàng chỉ ở thiên hạ…
Liệt Phong luôn có thể làm tất cả, lần đầu tiên nếm trải cảm giác không thể nắm bắt trong tay.
Hôm qua nàng là tù nhân của hắn, hắn không thể nắm bắt được, hôm nay cũng thế, cũng là cái cảm giác ấy.
Gió đêm xuyên qua song cửa, thổi bay quần áo hắn, cũng đồng thời quấy nhiễu trái tim hắn.
Đã quá nửa đêm, nên bóng đêm càng sâu hơn.
Bên trong làn gió đêm yên tĩnh, Hề Hề chậm rãi rời đi, cuộc đời nàng lần đầu tiên cảm thấy bàng hoàng và chua xót đến vậy.
Phía sau có tiếng bước khẽ, Hề Hề ngừng bước quay đầu lại, phát hiện thị vệ La Cáp của Liệt Phong đang đi theo nàng ở xa xa.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Hề Hề thấp giọng hỏi, tuy đã biết hắn là Liệt Phong phái đến bảo vệ nàng.
“Tả Hiền Vương lo lắng cho cô nương!” La Cáp cung kính nói.
“Không cần, La Cáp, ngươi vẫn nên quay về khuyên Tả Hiền Vương của
ngươi sớm trở về Tái Bắc thì hơn.” Hề Hề dừng chân, chậm rãi nói.
“Chúng ta đã từng khuyên, nhưng vương gia không đồng ý! Bởi vì…” La Cáp do dự một chút, không biết có nên nói không.
“Bởi vì sao?”
La Cáp do dự một lát, rốt cuộc nói: “Dung phi đã mất tích.”
“Diệp Từ Dung? Sao có thể như thế, không phải nàng đang ở cùng với
Hàn Tuyên trong vương phủ sao? Sao lại mất tích? Hàn Tuyên thì sao?”
Nghe thấy tin này, Hề Hề vạn phần kinh dị, cứ ngỡ rằng vương phủ của Tả
Hiền Vương là nơi an toàn nhất.
“Do mất tích cùng Dung phi còn có một người.” La Cáp thấp giọng nói, “Là A Mộc Đạt, hắn đã mang Dung phi đi.”
“A Mộc Đạt?” Trước mắt Hề Hề bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ phiêu dật, hắn mang Diệp Từ Dung đi?
Hề Hề lúc này mới hiểu, vì sao ngày ấy nàng nhìn thấy A Mộc Đạt, có
cảm giác hắn không giống người Bắc Thương quốc, ngược lại rất giống
người Nam Triều.
Kết quả hắn thật sự là người Nam Triều.
Nếu cứu Diệp Từ Dung, vậy hắn hẳn là người của Lãnh Nguyệt.
Diệp Từ Dung rốt cuộc có thể trở về bên Du ca ca của nàng? Người hữu
tình ắt có thể ở bên nhau thật ư? Thế nhưng hiện tại Hàn Tuyên thì sao?
Một người si tình như vậy, vì Diệp Từ Dung mà bỏ cả giang sơn, hiện tại
lại công dã tràng.
“Hàn Tuyên không có việc gì chứ?” Hề Hề lo lắng hỏi.
“Hắn không sao cả, vương gia đã lệnh cho người bảo vệ hắn thật tốt,
còn nhận lời mang Dung phi quay trở về!” La Cáp chậm rãi nói.
Hề Hề chợt nhớ đến lời Liệt Phong nói, đến Trung Nguyên là vì nàng,
xem ra là đang đùa giỡn với nàng, mà nàng lại tự mình đa tình.
Hắn vẫn thích Diệp Từ Dung hơn, có lẽ là như thế?
Nghĩ đến đây, lòng Hề Hề ngược lại rất bình tĩnh.
Một đêm khổ sở, Hề Hề cũng mệt mỏi, khi trở lại Liên Hương uyển trong Tướng phủ, liền ngã mình lên giường. Ngủ đến chính Ngọ mới dậy, mà khi
Hề Hề vừa thức, liền nghe thấy một tin tức khiến Hề Hề rất đau đầu từ cô cô Ứng Nương.
Hàn Lung thế nhưng lại xin thái hậu tứ hôn, muốn phong Hề Hề làm trắc phi của hắn.
Ngày ấy Hàn Lung từng nói sớm muộn gì cũng có được nàng, Hề Hề không
hề để ý. Hiện tại không ngờ hắn lại hành động như vậy, đã xin thái hậu
tứ hôn.
Mặc cho Hề Hề buồn bực, thừa tướng Sử Tiêu lại hoan hỉ vô cùng, gần như đã đồng ý.
Sử Tiêu không có con gái, đang lo lắng không thể kết thân với hoàng
thất, hiện giờ đột nhiên từ trên trời rớt xuống chuyện tốt như thế, sao
không đồng ý cho được.
Hề Hề chải chuốt một phen, rồi vội vàng đi vào trong cung, bất kể thế nào, nàng cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Từ Trữ cung sau cơn mưa, không khí vô cùng mát mẻ, còn có mùi hơi
nước vờn quanh. Dù vậy hoa nở lại không được rực rỡ, mà có chút thưa
thớt.
Thái hậu đang lúc thưởng trà, xung quanh có mấy cung nữ hầu hạ.
Hề Hề quỳ trên mặt đất, hết sức dịu dàng, đưa ra nhiều lý do, hòng từ chối ý tốt của thái hậu.
Thái hậu nghe vậy, cũng không để ý, nhẹ nhàng hạ chung trà xuống, hòa ái nói: “Hề Hề này, ai gia sớm đã biết ngươi không phải một nữ tử bình
thường, sẽ không trèo cao vịn vào quyền quý. Ngươi từ chối hôn sự này,
làm cho ai gia càng thích ngươi hơn. Ai gia nhất định phải giữ ngươi lại trong cung.” Thái hậu dừng một chút, nhìn Hề Hề thật sâu, rồi nói tiếp: “Lần này Hàn Lung đã quỳ cầu xin ta hết nửa ngày, xem bộ dạng hắn rất
cuồng dại, ngươi hãy đồng ý đi.”
Hề Hề không nghĩ đến mình đưa ra nhiều lý do như vậy, thái hậu vẫn
không lọt tai, trong lòng không khỏi tức giận, đây là hoàng gia sao? Chỉ bằng một câu đã quyết định cả đời người khác.
Nhìn thấy thái hậu vẻ mặt không thay đổi, Hề Hề biết có nhiều lời
cũng vô ích, có khi chỉ tổ chọc giận thái hậu, nên Hề Hề liền hành lễ
rồi lui ra ngoài.
Nàng sẽ không gả cho Hàn Lung, sau khi hoàn thành sứ mệnh, nàng sẽ ngay lập tức rời khỏi Nam Triều.
Hề Hề thần sắc thản nhiên bước đi trong cung.
Có tốp năm tốp ba cung nữ đi qua, tay chân bận rộn, quét dọn hoa rơi rụng vì gió mưa trên đất.
Hề Hề băng qua cầu sơn đỏ, ngẩn ngơ đi đến Ngự Hoa viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...