Khanh khanh ta ta

Chương 86
Ngôn Khanh và Hoắc Vân Thâm kết hôn nhiều năm như vậy, những nơi hẹn hò nhiều không kể xiết, nhưng thật đúng là chưa từng đi tới vườn bách thú, lần cuối cùng hai người tới nơi ngây thơ chất phác như vậy đã rất lâu rồi, hiện tại ngược dòng quay lại cao trung.
Năm cô nhận lời yêu anh, anh đưa cô tới vườn bách thú, tránh xa những ồn ào náo nhiệt bên ngoài, trong bụi cây nhỏ có những bông hoa dại trắng mềm mại, trái tim anh run lên, cúi người xuống lần đầu tiên hôn cô.
Hiện tại ngay cả bảo bảo cũng có, hồi tưởng lại khi đó vẫn giống như gần trong gang tấc.
Bên tai Ngôn Khanh ấm áp, lôi kéo anh hỏi: “ Bác sĩ xác nhận rồi sao? Bưởi Bưởi có thể đi ra ngoài chơi?”

Bưởi Bưởi còn rất nhỏ, cho tới bây giờ ra vào đều sử dụng xe, bình thường cũng đều hoạt động trong sân viện nhà mình, xa nhất chỉ nắm tay đi qua khu vườn nhỏ trong biệt thự.
Mỗi ngày đầu nhỏ đều mong chờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngóng trông có thể tới những nơi mới cùng ba mẹ.
Hoắc Vân Thâm gật đầu, một tay nâng Bưởi Bưởi đang nỗ lực dùng móng vuốt bò lên, một tay đặt lên tấm lưng nhỏ của vợ: “Thể chất của con rất tốt, phát triển nhanh, mấy tháng trước đã có thể đi ra ngoài rồi, hiện tại nhiệt độ không khí ấm áp, càng không có vấn đề gì.”
Bưởi ngọt nhỏ nghe cuộc đối thoại của ba mẹ cái hiểu cái không, trọng điểm đặt tất cả trong mấy chữ “Vườn bách thú” . Bé nhảy trên người ba, nãi thanh nãi khí kêu: “Cùng đi xem tiểu não rìu ——” (ta đoán từ này là phát âm vườn bách thú bị ngọng)
Ngôn Khanh chết mê chết mệt bộ dáng đáng yêu của bé, học theo ngữ khí của bé, cũng nũng nịu kéo dài âm điệu nói: “Tiểu não rìu nào có Bưởi nhỏ đáng yêu ——”
Gương mặt Bưởi nhỏ ửng hồng.
Tầm mắt Hoắc Vân Thâm đuổi theo vợ, ngữ khí mang theo ý cười sửa đúng: “Cộng hết lại cũng không đáng yêu bằng Khanh Khanh nhà ta.”
Bưởi Bưởi nghe hiểu những lời này, nghiêm trang gật đầu, đôi mắt đen nhánh như quả nho lớn tiếng tán đồng: “Ba nói đúng, mẹ là người đáng yêu nhất thế giới!”
Trước đó Hoắc Vân Thâm sắp xếp tốt công việc, Ngôn Khanh cũng điều chỉnh lại lịch trình. Tới cuối tuần, cả gia đình chọn buổi sáng sớm ít người, đi tới vườn bách thú có quy mô lớn nhất Hải Thành tại vùng ngoại thành.
Hoắc tổng ôm vợ xách theo bánh bao nhỏ, một nhà ba người mặc kệ đến chỗ nào cũng là phong cảnh đáng chú ý. Từ sớm Mẫn Kính đã dẫn người tới phụ cận sắp xếp, để anh chị có một kỳ nghỉ nhỏ an toàn không bị quấy nhiễu.
Bưởi Bưởi nhỏ bé được mẹ mặc cho bộ đồ gấu trúc mềm như bông, trên mũ có hai lỗ tai tròn xù xù, trên giày còn có đôi cánh nhỏ.
Đây là lần đầu tiên bé được tới một hoàn cảnh hoàn toàn mới mẻ rộng lớn, bé luôn miệng cười khanh khách mừng rỡ, vừa chạy lỗ tai nhỏ và đôi cánh nhỏ liền nhấp nháy lên xuống đầy háo hức.
Ngôn Khanh cầm di động chụp ảnh cho Bưởi Bưởi, chọn thời cơ bất ngờ quay đầu lại muốn chụp cho chồng một bức ảnh.
Không nghĩ tới vừa mới quay đầu nhìn lại, cô liền ngơ ngẩn.
Hoắc Vân Thâm dáng vẻ hào sảng đứng dưới ánh mặt trời, cầm chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, vẫn đi theo cô mọi lúc mọi nơi giống như trước kia, ống kính nhắm thẳng về phía cô, mặc kệ xung quanh có hỗn loạn tới đâu trong ống kính cũng chỉ có một mình cô.

Ngôn Khanh nghiêng đầu cười: “Thâm Thâm ——  anh còn mang theo máy ảnh sao?”
Hoắc Vân Thâm thản nhiên trả lời: “Làm fan đủ tư cách, mọi lúc đều phải chụp ảnh thần tượng.”
Một vài người qua đường ngẫu nhiên gặp được một nhà ba người đi vườn bách thú cũng chụp ảnh đăng lên Weibo, kèm theo một chuỗi tiếng thét chói tai. Bên này vừa kêu xong, bánh xe lập tức di chuyển, nghênh đón diện tích “A a a” lớn hơn nữa.
“Gấu trúc nhỏ của tôi!!! Đáng yêu muốn hộc máu!!! Hôm nay Khanh bảo cũng xinh đẹp, còn mặc đồ đôi với Hoắc tổng, ngao ngao ngao Hoắc tổng đẹp trai quá!”
“Tôi chỉ hận ảnh quá mờ! Nếu có ảnh độ phân giải cao thì thật tốt ô ô ô ô ô, thật muốn xem ——”
“Tôi có thể liếm những bức ảnh này một năm!”
“Chị em, hàm súc một chút, tôi có thể ba năm!”
Có người to gan lớn mật @ tài khoản chuyên dụng để truy tinh của Hoắc tổng “Cầu trạm trưởng xuất hình”.
Trong vườn bách thú, Hoắc tổng cảm thấy mỹ mãn ôm vợ tùy ý lướt di động, phá lệ thuận theo ý kiến mọi người một lần, thuần thục mở mấy trăm bức ảnh của Khanh bảo ra lựa chọn, sau đó dùng tài khoản truy tinh đăng lên Weibo.
Đề tài trên Weibo bị anh oanh tạc một cách dễ như trở bàn tay.
Hoắc tiên sinh tự tay khoe ân ái, chưa bao giờ thất thủ, nhiều lần khiến fans kêu rách cổ họng.
Nhưng trọng điểm nhanh chóng bị phát hiện ——
“Đợi chút, tiểu công tử của chúng ta, thậm chí một móng vuốt nhỏ cũng không xứng xuất hiện trong ống kính của ba sao ô ô ô ô.”

“Bảo bảo ủy khuất.jpg.”
“Bảo bảo nói, mẹ mau quản ba đi, con cũng muốn xuất hiện trong các bức ảnh QAQ”
Ngôn Khanh thuận tay lướt xem bị bình luận của mọi người chọc cho cười nghiêng ngả , cô dứt khoát triệu hoán Bưởi Bưởi trở về, dựa vào ngực Hoắc tiên sinh mở camera trước, bắt trọn hình ảnh một nhà ba người, sau đó đăng nhập Weibo đăng ảnh ——
“Bảo bảo nói: May mắn còn có mẹ chụp ảnh cho mình.”
Kế tiếp trên mạng náo nhiệt như thế nào, cô không quản nữa, nắm tay Hoắc Vân Thâm, chậm rãi dọc theo lộ trình tham quan đi về phía trước.
Bưởi ngọt nhỏ đi mệt, được nhận đãi ngộ cao, ngồi trong khuỷu tay ba, hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.
Vì sao hổ lại có vằn?
Vì sao khổng tước lại xòe đuôi?
Cái mũi dài của voi có tác dụng gì?
Có phải hươu cao cổ uống nước sẽ giữ nước lâu ở trong cổ hay không?
Quá nhiều câu hỏi, các vấn đề của trẻ con vừa ngây thơ cũng phức tạp, một số câu hỏi liên quan đến những kiến thức chuyên môn, thật sự không có cách nào giải thích. Cho dù Ngôn Khanh biết nhiều đến đâu cũng không thể chu toàn mọi mặt, đang định vụng trộm lên mạng tìm đáp án, Hoắc tiên sinh ở bên cạnh đã nhàn nhạt mở miệng.
Bưởi Bưởi hỏi một câu, anh thong thả ung dung đáp một câu.
Không phải có lệ, không phải dỗ dành, mỗi chữ mỗi câu đều vô cùng chính xác, nghiêm túc giảng giải cho Bưởi Bưởi nghe.
Ngôn Khanh nhịn không được vòng lấy cánh tay anh, gương mặt dán trên vai anh.
Anh nói muốn học làm một người ba đủ tư cách.
Anh chưa bao giờ nói suông.
Cho dù đơn giản như việc đưa con tới vườn bách thú, trước đó anh cũng đã làm tốt chuẩn bị, tự mình có thể giải đáp mỗi một câu hỏi non nớt của con trai.
Trong lòng Ngôn Khanh vô cùng ngọt ngào, nhẹ giọng nói với Bưởi Bưởi: “Có phải ba rất lợi hại hay không?”
Bưởi Bưởi vui vẻ tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, liều mạng gật đầu.
Mỗi lần Hoắc Vân Thâm trả lời xong một câu, bé con dùng đôi mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ nhìn ba, hai cánh tay nhỏ thịt đô đô vỗ vào nhau, giống như chú hải cẩu dùng sức vỗ vây lên người.
Thừa dịp lúc ba nói chuyện, bé còn tận dụng mọi thứ, mềm mại dùng âm điệu ngọt ngào bình luận——
“Ba thật tuyệt!”
“Ba của Bưởi Bưởi chuyện gì cũng biết!”
“Ba là bách khoa toàn thư của Bưởi Bưởi!”
Mới đầu thần sắc của Hoắc Vân Thâm còn nhàn nhạt, dưới sự bầu bạn chặt chẽ của Khanh Khanh và những lời sùng bái không ngừng nghỉ của Bưởi ngọt nhỏ, khóe môi anh dần nhếch lên, chỗ sâu nhất trong đôi mắt đen ẩn hiện ý cười.
Vườn bách thú nhà hàng chuyên phục vụ ăn uống, nhưng Ngôn Khanh không tính toán tới đó, tự cô và chồng chuẩn bị sẵn cơm trưa ở nhà, bày một bàn thức ăn đầy đủ trên bãi cỏ, nơi cho phép tổ chức dã ngoại.
Xung quanh có bóng cây xanh thấp thoáng, những bông hoa nhỏ dưới khóm hoa mới nở rộ.
Tiếng người và tiếng gió nơi xa đều bị ngăn chặn, chỉ còn lại một góc nhỏ an tĩnh ấm áp.
Hoắc Vân Thâm nhìn Ngôn Khanh chằm chằm, cô ngồi quỳ trên thảm lót, mái tóc dài được tóm gọn bằng sợi dây buộc tóc màu vàng nhạt.
Anh tiến lên tiếp nhận, ôm eo cô kéo tới trước ngực, tự mình động thủ, vuốt mái tóc đen của cô, dùng sợi dây quen thuộc nhất cố định lại.
“Khanh Khanh, anh muốn……”
Anh cười như không cười dừng lại.
Khi đó nụ hôn đầu tiên của hai người, anh cũng như vậy, nửa câu sau lưu lại giữa môi, chăm chú nhìn cô, không chịu nói hết.
Muốn hôn môi.

Muốn xâm chiếm.
Muốn nhét cô vào trong ngực chiếm làm của riêng.
Mắt hạnh của Ngôn Khanh cong cong: “Em cũng muốn.”
Hoắc Vân Thâm cúi người tới gần, khi môi chuẩn bị chạm môi, tiếng bập bẹ nũng nịu bất chợt vang lên ê ê a a: “Mẹ mẹ —— kem ——”
Bưởi ngọt nhỏ mở hộp đồ ăn của mình ra, từ trong chiếc hộp giữ nhiệt, bé phát hiện chiếc kem mà bé ngày đêm tơ tưởng nhớ thương, bé vội vàng lấy ra, nhưng nhớ lời ba nói nên bé không dám vụng trộm ăn mà ngoan ngoãn chạy tới hỏi ý mẹ.
Ngôn Khanh bị con trai bắt tại trận, gương mặt ửng hồng, trấn định nói: “Mẹ mang cho con đấy.”
Bưởi Bưởi hoan hô, sau đó lại ủy khuất mếu máo: “Bụng bụng đau.”
Ngôn Khanh sờ đầu nhỏ của con: “Bụng đau đã khỏi rồi, có thể ăn một chút, không thể ăn quá nhiều.”
Đôi mắt Bưởi Bưởi lập tức tỏa sáng, dùng muỗng nhỏ múc kem ở vị trí chính giữa xinh đẹp nhất, nâng cao đưa đến bên môi mẹ.
Ngôn Khanh mỉm cười tiếp nhận, Bưởi Bưởi lại múc một muỗng nhiều hơn ở bên cạnh, tha thiết đút cho ba.
Hoắc Vân Thâm không thích ăn những thứ này, nhưng cũng rũ mắt, phối hợp há miệng.
Lúc này Bưởi Bưởi mới đặt mông nhỏ ngồi xuống đất, tự múc cho mình một muỗng nhỏ, vươn đầu lưỡi yêu quý mà liếm liếm.
Hoắc Vân Thâm nhấc con trai đặt lên thảm, thuận tiện xoay người bé sang hướng khác, một tay vỗ về đầu nhỏ của bé không cho lộn xộn, tay còn lại kéo bả vai Ngôn Khanh hạ thấp xuống, hai người trao nhau nụ hôn sâu.
Anh nhấm nháp không đủ.
Thì ra kem……
Lại ngọt như vậy.
Vào mùa thu khi Bưởi Bưởi được ba tuổi, Ngôn Khanh được đề cử trong giải thưởng âm nhạc quốc tế có quyền lực và nổi tiếng nhất, cô được mời tới New York tham gia lễ trao giải.
Trùng hợp việc ký kết hợp đồng ảnh hưởng tới hạng mục quan trọng nhất của Hoắc thị trong năm sắp tới, Bưởi Bưởi cũng cần người thân chăm sóc, Hoắc Vân Thâm không thể không bị vợ vứt bỏ ở nhà.
Ngôn Khanh bảo đảm với Hoắc tiên sinh đang ủ dột: “Kết thúc em sẽ lập tức trở về! Hiện tại chị Lâm Uyển đặt chuyến bay muộn nhất ——”
Hoắc tổng buồn buồn: “Không cần đặt, bao trọn máy bay.”
Ngôn Khanh bật cười, nâng mặt anh lên xoa xoa, nhẹ giọng nói: “Không quá năm ngày.”
Hoắc Vân Thâm cắn cần cổ trắng như sứ của cô, khàn giọng yêu cầu: “Cho anh phần định mức để anh có thể chịu đựng trong vòng năm ngày.”
Ngôn Khanh nhu thuận ôm cổ anh, chủ động cởi cúc áo cho anh, mặc anh cướp đoạt.
Anh sợ chia lìa, cho dù ngắn ngủi cũng là cơn ác mộng, cũng may lúc này còn có Bưởi Bưởi.
Trước khi rời đi, Bưởi Bưởi nũng nịu không muốn rời xa mẹ, Ngôn Khanh ôm bé nói: “Bưởi Bưởi ngoan, chăm sóc ba thật tốt, con nhớ yêu ba hơn yêu mẹ một chút nha.”
Bưởi bưởi nhấp miệng nhỏ, trịnh trọng suy nghĩ, sau đó không nói một lời hôn bẹp một cái lên mặt mẹ.
Lần đầu tiên Hoắc Vân Thâm sống một mình cùng con trai, hơn nữa còn bị kéo dài tới vài ngày. Vừa nghĩ đến vợ anh liền cảm thấy không thích ứng, đầu đau như búa bổ, sắc mặt cũng không tốt, anh gạt vợ không ăn gì cả, nhưng vẫn đút cho Bưởi Bưởi ăn thật no.
Đương nhiên Bưởi Bưởi cũng luyến tiếc để ba hao tâm tốn sức.
Ngôn Khanh rời đi được ba ngày, Bưởi Bưởi làm một cú hích siêu đủ tư cách, thói quen mỗi ngày đều khích lệ ba, chân ngắn nhỏ chạy trước chạy sau ba, thấy ba nhíu mày xem văn kiện, bé bò lên sô pha đưa sữa hoa quả của mình cho ba uống, thấy ba nhắm mắt trầm mặt, bé sẽ hự hự chạy đến phía sau lưng ba, dùng đôi tay nhỏ bóp vai cho ba.
Không hề có tác dụng.
Nhưng rất đáng yêu.
Hoắc Vân Thâm xách con trai trên đùi, xoa bóp mặt bé, chọc chọc bụng nhỏ của bé, tâm tình hồi phục một cách ngoài ý muốn.

Anh thấp giọng hỏi: “Có nhớ mẹ không?”
Bưởi Bưởi dùng sức gật đầu.
Hoắc Vân Thâm nhìn đôi mắt trong suốt của con trai, cười nói: “Không cần quấn lấy ba, nhớ mẹ nhiều một chút, yêu mẹ nhiều một chút, mẹ con mang thai con rất vất vả.”
Bưởi Bưởi ngồi trong lòng ba, lâm vào trầm tư.
Mẹ cũng nói những lời như vậy.
Đều dặn bé yêu đối phương hơn một chút.
Ngày thứ 4 Ngôn Khanh rời đi, Hoắc thị ký kết xong hợp đồng, Hoắc Vân Thâm phải tham dự một cuộc họp quan trọng tại tập đoàn, chỉ có thể đưa Bưởi ngọt nhỏ tới văn phòng tổng bộ, dặn dò Mẫn Kính chăm sóc.
Bưởi Bưởi biết sắp được ra cửa, hơn nữa còn tới công ty của ba, bé cố ý mặc bộ đồ thú bông siêu cấp đáng yêu mẹ mua cho, trông giống hệt một con thú dễ thương được ba đưa đi làm.
Muốn cho người khác nhìn thấy Bưởi Bưởi của ba tuyệt vời như thế nào!
Hoắc Vân Thâm một thân tây trang màu đen, khí thế uy nghiêm không thể tới gần, đi đến đâu cũng khiến người ta phải cúi đầu khom lưng. Nhưng hôm nay đại ma vương đi làm, trên cánh tay lại xuất hiện thêm bảo bảo đội chiếc mũ con gấu siêu cấp đáng yêu.
Dọc theo đường đi từ nhân viên cho tới quản lý cấp cao của Hoắc thị, phàm là người liếc mắt tới thân ảnh Hoắc tổng đều bị khiếp sợ, nội tâm yên lặng sôi trào.
Hoắc Vân Thâm đặt Bưởi Bưởi vào trong văn phòng của mình, cúi người nói với con: “Ba đi họp, cả tầng này đều có thể chơi, cần thứ gì cứ nói với chú Mẫn Kính.”
Bưởi bưởi cười so với mật còn ngọt hơn: “Ba yên tâm!”
Chờ Hoắc Vân Thâm vừa đi, khuôn mặt nhỏ của Bưởi Bưởi liền trầm tĩnh xuống dưới, thật muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng nghĩ tới mẹ đang đi nhận giải thưởng lớn cực kỳ lợi hại, khẳng định rất bận rộn, mình không thể quấy rầy, vì thế bé liền ngoan ngoãn mở cửa đi ra ngoài hành lang hít thở không khí.
Trong phòng thư ký đang loạn cả lên.
Mọi người đều biết hôm nay tiểu công tử tới công ty, Hoắc tổng lại đi họp, không ai chăm sóc, một đám người lá gan lớn nóng lòng muốn thử.
Đối mặt với Hoắc tổng, bình thường ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng tiểu công tử đáng yêu như vậy, thoạt nhìn có vẻ dễ dụ, khẳng định có thể dễ dàng kéo gần quan hệ. Nhân lúc phu nhân không ở đây, còn có thể sờ sờ bánh bao nhỏ, vô cùng sảng khoái nha!
Không ngừng riêng phòng thư ký, các quản lý cấp cao cũng đang ngo ngoe rục rịch.
Văn phòng của Hoắc tổng bọn họ không dám tự tiện tiến vào, nhưng vừa nghe nói tiểu công tử ở hành lang, cả đám liền chịu không nổi.
Bưởi Bưởi đang ghé vào cửa sổ sát đất thích thú ngắm nhìn phong cảnh bên dưới, cửa thang máy vừa mở ra, cả trai lẫn gái liền tụ tập xung quanh người bé, liên thanh gọi đủ các loại nhũ danh: “Bưởi Bưởi”, “Bưởi ngọt”, “Bảo bảo ngoan”, “Em bé đáng yêu” ùn ùn không dứt, có người còn ý đồ muốn vuốt ve.
Mẫn Kính nhận được tin tức lập tức lên lầu, nhìn thấy đám người anh ta đang định mở miệng.
Nhưng Bưởi Bưởi so với anh ta càng nhanh hơn.
Bé ngửa đầu nhỏ, quyết đoán trốn về phía sau, âm điệu nãi khí mười phần, nhưng ngữ khí lại hết sức lạnh nhạt: “Mọi người không biết sao, cháu tên Hoắc Châm.”
Hành lang bỗng chốc yên tĩnh.
Lời nói tới bên miệng Mẫn Kính liền dừng lại, có chút giật mình nhìn Bưởi Bưởi.
Bưởi Bưởi đứng trước mặt một đám đông toàn người lớn, đôi mắt đen bóng trong vắt không gợn sóng, thậm chí còn có chút hờ hững, tiếp tục nói: “Cháu là Bưởi Bưởi và bảo bảo của ba với mẹ, không phải của người khác, mọi người đừng gọi bậy.”
Nói xong, bé không nhanh không chậm xoay người, trở lại văn phòng của ba mình, đóng “Phanh” cửa lại.
Hai tiếng sau, Hoắc Vân Thâm kết thúc cuộc họp, vừa mới ra khỏi phòng hội nghị, Mẫn Kính liền đưa một đoạn băng theo dõi tới đây.
Hoắc Vân Thâm chỉ muốn xác định quỹ đạo hành động của Bưởi Bưởi, ngoài ý muốn lại gặp được một màn trên hành lang.
Bé con ba tuổi ngọt ngào dễ thương, thì ra vẫn còn gương mặt thứ hai để đối phó với người bên ngoài.
Anh nhướng mi, đáy mắt dâng lên độ ấm khác thường.
Hoắc Vân Thâm trở lại văn phòng, đẩy cửa ra, Bưởi Bưởi đang ngủ gật ở bên trong, nghe thấy động tĩnh, lập tức xoa đôi mắt tỉnh lại. Nhìn thấy người tới là ai, bé té ngã lộn nhào xuống sô pha, giống hệt con thú nhỏ nhào qua ôm lấy chân anh, ngọt ngào gọi: “Ba, ba đã trở lại!”
Bé con hận không thể hòa tan trên đùi anh.
Hoắc Vân Thâm nâng con trai dậy, đặt lên bàn làm việc hỏi: “ Con không thích những người khác sao?”
“Không thích.” Bưởi Bưởi chu khuôn mặt nhỏ, nói chém đinh chặt sắt: “Con chỉ thích ba mẹ, chỉ là Bưởi ngọt nhỏ của ba mẹ thôi!”
Nhiệt độ trong mắt Hoắc Vân Thâm càng ấm hơn.
Anh biết Bưởi Bưởi rất ngoan ngoãn đáng yêu, anh cho rằng trời sinh tính tình như thế, cực kỳ tương phản với anh.
Không nghĩ tới……
Bưởi Bưởi giống anh.

Rất giống.
Không có bác ái, chỉ có chí ái. 
Đối với người quanh mình có bao nhiêu hờ hững lãnh tình, đối với người mình yêu thương sẽ có bấy nhiêu thâm tình quyến luyến.
Hoắc Vân Thâm ôm lấy thân mình nhỏ bé của con trai, trầm giọng nói: “Bưởi Bưởi thật ngoan.”
Bưởi Bưởi không chỉ bởi vì anh là ba nên mới thân cận.
Còn tâm hồn tương đồng của bọn họ được kết nối bằng huyết mạch.
Đây là bảo bối Khanh Khanh không tiếc nguy hiểm, đổ máu tặng cho anh, thân tình thuộc về anh.
Khanh Khanh……
Bưởi Bưởi cảm thấy dường như ba có chút khổ sở, ghé sát đầu nhỏ vào trước ngực ba, trịnh trọng nói: “Ba, ba dặn con yêu mẹ nhiều hơn, mẹ cũng dặn con yêu ba nhiều hơn, con đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ, con làm không được, con phải yêu hai người như nhau.”
“Nhưng mà,” bé cười với một thân mùi sữa: “Con có thể lặng lẽ bảo đảm với ba, con sẽ hôn mẹ ít đi một chút.”
Đồng tử Hoắc Vân Thâm hơi chấn động: “Vì sao?”
Bưởi Bưởi bụm mặt nói: “Bởi vì con hôn mẹ, ba ở bên cạnh sẽ cô đơn.”
Cái miệng nhỏ hồng nhuận, mặc dù ngắt quãng nhưng lại cực kỳ đứng đắn: “Mặc kệ con nhớ mẹ nhiều như thế nào, cũng không nhớ nhiều hơn ba, yêu mẹ nhiều như thế nào, cũng không yêu nhiều bằng ba.”
Đôi mắt Bưởi Bưởi trong sáng như đá quý: “Ba và mẹ là người yêu đối phương nhất, sau đó cùng nhau, cùng nhau yêu Bưởi Bưởi.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, ôm thân mình nhỏ ấm áp, hốc mắt có chút nóng lên.
“Bưởi Bưởi tốt như vậy.” Anh thấp giọng cười: “Đưa con đi đón mẹ.”
Bưởi Bưởi cao hứng nhảy lên: “Mẹ đã trở lại!”
Hoắc Vân Thâm cong môi: “Về trước thời hạn, mẹ con còn muốn lặng lẽ cho chúng ta kinh hỉ đấy.”
Ngôn Khanh nhận thưởng xong lập tức về nước, lo lắng máy bay bị delay, cũng sợ Thâm Thâm lo lắng cho nên cô không nói trước. Thời gian của cô có hạn, một vài cuộc phỏng vấn tất yếu đều hẹn sang vài phút ngắn ngủn khi máy bay hạ cánh.
Phóng viên hoàn toàn không ngại, có thể phỏng vấn được Khanh bảo đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Hiện giờ Khanh bảo đã có một vị trí vững chắc trong giới âm nhạc, mấy năm qua các giải thưởng lớn và quan trọng đều nhận không ngừng, thống lĩnh các bảng xếp hạng, người lại dịu dàng đáng yêu, còn có Hoắc thị khổng lồ hậu thuẫn, đổi thành ai đều muốn thân cận.
Phóng viên và máy quay nhắm mắt theo đuôi Ngôn Khanh, mắt thấy sắp tới cửa VIP, hầu hết các vấn đề đều đã hỏi xong, phóng viên vội vàng hỏi một câu cuối cùng: “Muốn hỏi Khanh bảo một chút, có rất nhiều chương trình về gia đình đều mời cô tham gia, đặc biệt chương trình《 Mẹ con là siêu nhân 》 đã chân thành mời cô rất nhiều lần, cô có suy xét hay không——”
Lời còn chưa dứt, đám người đột nhiên phát ra tiếng kinh hô, các ánh mắt đồng loạt hướng về phía trước.
Bên ngoài lối ra, chỉ cách khoảng mấy mét, một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt ngược sáng mà đứng, trong tay còn nắm một bé con phấn điêu ngọc trác.
Bé con thoát khỏi tay ba, lung lay chạy như bay về phía Ngôn Khanh, một đường sung sướng dùng thanh âm non nớt gọi “Mẹ ——”
Ngôn Khanh ném hành lý một bên, khom lưng đón lấy con trai.
Bưởi Bưởi lại không muốn ôm mà kéo góc váy mẹ tới trước mặt ba.
Hoắc tiên sinh căn bản không cần bé cố sức, chân dài bước ra, vài bước liền tới nơi, dang rộng hai cánh tay.
Ngôn Khanh lập tức nhào qua, đâm thẳng vào trong ngực anh.
“Thâm Thâm, sao hai người ——”
“Không cần vợ vất vả.” Hoắc Vân Thâm dùng sức ôm lấy cô, ở bên tai cô nói: “Anh tới cho em kinh hỉ.”
Hai mắt phóng viên như muốn mờ đi, còn lại nửa câu sau không nghẹn lại kịp, run rẩy phát ra: “Suy xét…… cùng bảo bảo tham gia.”
Bưởi Bưởi đang bịt mắt, từ khe hở ngón tay nhìn ba mẹ, nghe được lời phóng viên nói, bé xoay người qua hỏi: “Tham gia cái gì?”
Phóng viên đối mặt với Hoắc tiểu công tử, chạy chóng ngồi xổm xuống, đưa microphone tới gần cho bé: “Tham gia 《 Mẹ con là siêu nhân 》.”
Bưởi ngọt nhỏ lắc đầu: “Không tham gia.”
Phóng viên kinh ngạc với sự quyết đoán của bé.
Hoắc Bưởi Bưởi ba tuổi quay đầu lại nhìn ba mẹ vẫn còn đang ngọt ngào, bé che miệng cười trộm, giọng nói non nớt vô cùng thanh thúy: “Bởi vì mẹ cháu không phải siêu nhân, cả đời mẹ —— đều là công chúa và tiểu thiên sứ để ba và cháu bảo vệ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận