Khanh khanh ta ta

Chương 76
Buổi ghi hình của《 Hàng đêm sênh ca 》 đã đến hồi kết thúc, toàn thể khách mời ngồi  vây quanh trên sân khấu nghe công bố thứ hạng. Ngôn Khanh vững vàng giành vị trí thứ nhất, các ca sĩ cùng tranh tài khác đều thán phục.
Không ai lo lắng thành tích tốt của cô là do sự xuất hiện của Hoắc tổng làm ảnh hưởng, Hoắc Vân Thâm rất cẩn thận, cố ý chờ tới khi bỏ phiếu xong mới lộ diện, anh muốn cho Ngôn Khanh một đánh giá công bằng nhất.
Giọng hát của Khanh Khanh, chưa bao giờ cần thêm bất cứ nhân tố nào khác.
Tổng đạo diễn của《 Hàng đêm sênh ca 》cũng liên tục gật đầu với Ngôn Khanh, nhỏ giọng nghị luận với giám đốc âm nhạc bên cạnh: “Ban đầu mời Ngôn Khanh, có hơn phân nửa là nhìn trúng độ hot của các đề tài, không có chờ mong quá lớn đối với khả năng ca hát của cô ấy, không nghĩ tới ……”

Tổng giám cười than: “Còn không phải sao, giọng hát của cô ấy ở trong giới tìm không ra người thứ hai, ngay cả sửa cũng sửa không ra, vừa linh hoạt kỳ ảo vừa trầm khàn rõ ràng. Bộ dáng xinh đẹp tựa như không dính khói lửa phàm tục vừa có thể tăng nhiệt độ, hơn nữa vừa có thể sáng tác nhạc, bài hát 《 Đom đóm 》vừa ngọt ngào lại hấp dẫn, chương trình vừa phát sóng liền hái được không ít thành quả trên các bảng xếp hạng, tuyệt.”
“Có thể lấy thân phận nữ minh tinh trở thành ca sĩ danh xứng với thực, cô ấy là người độc nhất, tuyệt vời đâu chỉ có những thứ đó.” Đạo diễn châm thuốc: “Ngoại hình khí chất cũng rất đặc biệt, những gương mặt nổi trội trong làng điện ảnh tôi thấy không ai có thể xinh đẹp như cô ấy, khó trách Hoắc tổng sẽ thích.”
“Thật đáng tiếc, có thể được Hoắc Vân Thâm lạnh lùng kiêu ngạo để ý như vậy, kết quả lại chỉ là kẻ thế thân……”
Thời điểm hai người lén nói thầm, quá trình ghi hình đã kết thúc toàn bộ, “Thế thân” Ngôn Khanh từ trên sân khấu đứng dậy, mang giày cao gót bước vài bước đến nơi Hoắc Vân Thâm đang chờ cô.
Trong tay Hoắc tổng đang cầm áo khoác, đường cong ngón tay mảnh khảnh rõ ràng, màu da trắng lạnh nổi bật trên chất vải nhung sẫm màu. Lịch sự tao nhã, thu lại uy thế thường ngày, khiến không khí tại trường quay không còn giống như đi trên băng mỏng nữa.
Rốt cuộc trước mặt anh, mỗi người đều cụp mi rũ mắt, cẩn thận hô hấp.
Áo khoác giơ lên, bao lấy Ngôn Khanh.
Hoắc Vân Thâm ôm lấy vợ rời đi trước, Mẫn Kính và mấy trợ thủ đồng thời tiến vào, trong tay cầm theo mấy túi quà sang trọng, lần lượt tặng cho ban tổ chức chương trình và các vị khách mời mỗi người một phần.
Trợ lý Mẫn nhàn nhạt cười: “Mọi người đều là đồng nghiệp của phu nhân, đây là một chút tâm ý nhỏ của Hoắc thị, mời vui lòng nhận cho.”
Tâm ý nhỏ?
Có người chờ không kịp mở túi ra xem, trừng mắt há hốc miệng, ở đây không thiếu người có những món đồ hay trang phục đắt tiền, nhưng bọn họ cũng vô cùng ngạc nhiên trước thứ mà mình nhận được.
Tiện tay liền đưa ra mấy chục món quà giá trị lên tới sáu bảy con số, hơn nữa còn là với những đồng nghiệp tạm thời mà thôi.
Sợ rằng Hoắc tổng muốn sủng Ngôn Khanh lên tận trời rồi.
Không khí trong phòng thu rất náo nhiệt, Hoắc Vân Thâm nắm tay Ngôn Khanh lên xe, trên đường trở về, tin nhắn của Lâm Uyển liên tục nhảy ra.
《 Tóc đen 》 là bài hát kết thúc bộ phim cổ trang được phát sóng online vào đêm nay, vừa phát sóng cao trào liền thay nhau nổi lên. 《 Tóc đen 》 cũng làm nhạc đệm xuất hiện nhiều lần trong 3 tập đầu tiên, phối hợp với cốt truyện phá lệ bắt tai, điều này đã giúp Ngôn Khanh thu hoạch được rất nhiều fans mới.

Thật trùng hợp, trò chơi trực tuyến do Ngôn Khanh làm đại diện cũng cùng thời gian tuyên bố sẽ chính thức phát hành MV quảng bá. Lúc trước “nữ thần cổ trang” bị nghi ngờ, danh hiệu này được thể hiện qua các bức ảnh động một chút cũng không giả. Hơn nữa phong cách giai điệu và giọng hát rất hài hòa với《 Tóc đen 》, song song chứng minh thực lực của cô.
“Nữ thần cổ trang” thật sự có phần bôi nhọ tài hoa của Khanh bảo, các fan nhiệt huyết mênh mông sửa lại thành “Nữ thần cổ phong”(*) sau đó đẩy lên hot search.
(*):Cổ phong là một thuật ngữ chỉ nếp xưa, phong cách cổ, những nét đẹp tinh hoa thời xưa, được người đời sau chú trọng, ưu tiên lưu giữ và phát triển.
Mặc kệ dựa vào giá trị nhan sắc hay giọng hát, thật ngại quá Khanh bảo của chúng ta đều đứng trên đỉnh núi mà người phàm trần không thể nhìn lên nổi.
Nhưng so với điều này, cảnh quay cuối cùng trong MV mới khiến cư dân mạng như được tiêm máu gà.
Ảo ảnh về vị tướng quân thân mặc áo giáp, chỉ có vài giây ngắn ngủn, nhưng mà ——
Kia căn bản chính là Hoắc Vân Thâm đi!
Nhóm antifan vốn đang hashtag # Nếu Ngôn Khanh có cốt khí thì đừng làm thế thân nữa # lập tức tức điên người. Một giây sau liền dẫn dắt hướng gió, trào phúng fans của Ngôn Khanh mắt bị mù nằm mơ đi, Hoắc Vân Thâm là thân phận gì, sao có thể tham gia đóng MV?!
Trên xe, Ngôn Khanh khiếp sợ dừng màn hình tại hình ảnh kia, đưa điện thoại cho Hoắc Vân Thâm xem: “Công ty trò chơi dám quay sườn mặt anh!”
Hoắc Vân Thâm cười như không cười nhìn cô.
Ngôn Khanh ngộ ra: “Anh bày mưu đặt kế?!”
“Không phải, bọn họ tới hỏi anh, chẳng qua anh chỉ không cự tuyệt mà thôi.”
Nghe ngữ khí này, trông thì có vẻ lạnh lùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế ánh sáng trong mắt sắp nổ thành pháo hoa luôn rồi.
Ngôn Khanh nhịn cười, túm ống tay áo anh: “Nhưng mà Hoắc tiên sinh, rất nhiều người không tin đấy là anh.”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, ôm Ngôn Khanh vào trong ngực, hai tay vòng qua người cô, đưa di động tới trước mắt cô, đôi môi dán sát lên vành tai non mềm: “Hoắc tiên sinh có chứng cứ.”
Anh mở album ra, Ngôn Khanh mới kinh ngạc phát hiện trong di động của anh tất cả đều là ảnh chụp của cô.

Sau khi lật rất nhiều trang về trước, hình ảnh dừng lại vào thời điểm chạng vạng khi cô mặc đồ cổ trang.
Anh đã dặn tổ đạo diễn phải chụp thật nhiều ảnh ở đủ các góc độ.
Ngôn Khanh cho rằng anh định chọn mấy tấm ảnh dùng tài khoản chính đăng lên, không nghĩ tới Hoắc Vân Thâm lại đăng nhập tài khoản phụ chuyên dùng để truy tinh, thuần thục viết lời dẫn, đăng đầy chín ô.
Những bức ảnh của anh luôn chụp gần và rõ ràng, rất nhiều hành trình bí mật của Ngôn Khanh được anh chụp lại. Fans hâm mộ vẫn luôn hoài nghi anh là nhân viên công tác bên người Ngôn Khanh, thậm chí có người còn nhắn tin mắng anh lấy việc công mưu đồ việc tư.
Hôm nay một khi mấy bức ảnh này được đăng lên, những suy đoán lúc trước như bị một búa giáng mạnh, không cần dựa vào sườn mặt, trực tiếp sử dụng gương mặt chính diện có độ sắc nét cao.
Đây chính là Diêm Vương mặt lạnh Hoắc Vân Thâm không sai!
Tài khoản chuyên dùng để truy tinh nhất thời bị bao vây.
Ngôn Khanh nín thở, luôn cảm thấy chuyện này không bình thường: “Thâm Thâm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Ngực Hoắc Vân Thâm dán lên sống lưng gầy gò của cô, hoàn toàn giam cầm thân thể mảnh khảnh trong lòng, anh thấp giọng cười: “Tới, cho bảo bảo xem trò hay.”
Anh lại đăng nhập vào tài khoản chính của mình, tìm được bức ảnh tài khoản phụ vừa đăng, ấn nút chia sẻ.
Trong khung văn bản, anh viết 6 chữ cực kỳ đơn giản——
“Theo đuổi ngôi sao của tôi.”
Đây là một tài khoản khá nổi tiếng trong giới người hâm mộ, từ trước đến nay chỉ đăng ảnh mà không nói quá nhiều. Một đám người từng mắng và nguyền rủa anh, truy tìm thân phận thật sự của anh, đối với bài viết đầu tiên của anh trên weibo “Đây là vợ của tôi” còn bình luận nói một đống lời trào phúng ……
Hoắc Vân Thâm nói, chính là anh.
Cả đêm không đếm được có bao nhiêu người ngủ không yên, trong đó cũng bao gồm đoàn làm phim cổ trang, roẹt roẹt roẹt tiếc nuối xé nát vô số khăn tay.
Bọn họ là nhà sản xuất lớn, nổi tiếng, vốn tưởng rằng có thể ôm đồm hot search, chiếm hết nổi bật, nhưng Hoắc tổng vừa ra tay, tất cả bọn họ đều là cặn bã, một giây sau ngay cả quần lót cũng không còn dư thừa. Rốt cuộc Hoắc phu nhân hát bài hát của bọn họ, bọn họ có thể cọ chút nhiệt độ.
Vấn đề đáng sợ chính là, bọn họ từ đạo diễn cho đến nhân viên công tác đều là fans của Ngôn Khanh từ thời kỳ《Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》. Lúc trước một đám người hùng hùng hổ hổ chạy tới tài khoản “Đây là vợ của tôi”  xem náo nhiệt, trăm miệng một lời quát mắng——
“Cút cút cút, Khanh bảo là vợ của tôi.”
Muốn chết rồi.
Ngôn Khanh duỗi tay che màn hình di động của Hoắc Vân Thâm, quay đầu lại hôn anh, lẳng lặng nói: “Thâm Thâm, anh đặt bản thân mình quá thấp.”
Phía sau người đàn ông của cô có toàn bộ Hoắc thị, mà sau khi Hoắc thị được anh tiếp quản, tác phong cũng giống như anh, luôn lạnh lùng và trang nghiêm, mặc kệ trường hợp nào cũng sát phạt quả quyết, không nói nhân tình.
Anh cũng luôn là sự tồn tại không thể bỏ qua trong dư luận.
Nhưng hiện tại……
Anh tự tay nâng cô lên tận đám mây, còn mình thì hận không thể đứng trong khe rãnh.
Hoắc Vân Thâm nặng nề nói: “Em cảm thấy anh thấp, là bởi vì em không nhìn mặt trên của thế giới, mà là đang nhìn anh.”
Nhiều ánh sáng phồn hoa như vậy không hấp dẫn được cô, điều đầu tiên cô nghĩ tới là cúi đầu đau lòng vuốt ve anh.
Cô gái ngốc của anh.
Ngôn Khanh cọ tới cọ lui thay đổi phương hướng ở trong lòng anh, đối mặt với anh, nhẹ giọng nói: “Ngại quá, tầm mắt em rất nhỏ, không nhìn ra được thế giới, chỉ nhìn được một người.”
Hoắc Vân Thâm thỏa mãn lẩm bẩm: “Vậy khi nào vợ mới đính chính thân phận cho anh, anh không muốn làm tra nam.”
Ngôn Khanh nhớ tới cư dân mạng mắng anh là “tra nam”, bật cười xoa xoa mặt anh, cố ý giữ bí mật: “Vậy phải xem biểu hiện của anh.”
Những tin nóng lần lượt chất thành núi trong buổi tối ngày hôm nay, có một tin tức tuy rằng lúc ấy không có đủ độ chú ý, nhưng sau hai tuần bị lật lại bất chợt trở thành tụ điểm của những tiếng thét chói tai.
Weibo đó rất bình thường, là một nữ minh tinh có trăm vạn người hâm mộ.
Nữ minh tinh đó chỉ đăng hình chiếc váy màu trà xanh mà Ngôn Khanh mặc khi biểu diễn, cùng với một bộ châu báu trang sức. Đêm hôm ấy đề tài quá nhiều, đa số mọi người chỉ vội vàng lướt qua, đơn giản là thấy nó đẹp chứ không có thời gian để xem xét kỹ, nhưng mà nó chính là ——
Chiếc váy của một thương hiệu cao cấp, giá cả lên tới 8 con số.
Có rất nhiều châu báu ở mặt sau của chiếc váy, nếu không cẩn thận sẽ bị lóe tới hoa mắt.
Bác chủ còn cố ý viết một lưu ý đặc biệt, căn cứ theo thông lệ bán hàng của hai thương hiệu này, đó đều là vật sở hữu của Ngôn Khanh.
Khi các nữ minh tinh muốn tham dự thảm đỏ với quy mô lớn, khâu chuẩn bị lễ phục cũng sẽ liên hệ mượn tài trợ khắp nơi. Ngôn Khanh lại khen ngược, tùy tiện tham gia một buổi biểu diễn liền khoác lên người vô số nhân dân tệ.

Nhóm antifan quả thực sắp bị chọc giận muốn bỏ mình.
Khiến người ta sốt ruột nhất không phải vị phu nhân hào môn Ngôn Khanh này có bao nhiêu xa xỉ, mà lý do được đăng lên Weibo.
Hai thương hiệu cao cấp hàng đầu, một bên tuyên bố Ngôn Khanh là đại sứ thương hiệu, một bên sau hàng loạt các chủ đề liên quan tới Ngôn Khanh công bố cô là người phát ngôn của quý mới.
Các tài nguyên những nữ minh tinh tranh nhau tới đổ máu, ổn định vững chắc rơi vào trong tay Ngôn Khanh.
Có nhiều fans hâm mộ tỏ vẻ nghi ngờ, giám đốc điều hành của cả hai thương hiệu lớn không hẹn mà cùng hồi đáp ngắn gọn.
Ý tứ sau khi tổng kết không khác nhau là bao ——
Ngôn Khanh chỉ cần đứng ở đó, cả người liền rất “Quý”.
Người con gái do đại gia tộc dạy dỗ, từ trong xương đã mang một loại sức hút không thể coi thường, lại được người yêu thương coi như trân bảo mà nuôi dưỡng. Cô không cần cố ý chế tạo đề tài, không cần dựa vào trang dung để nâng đỡ ánh hào quang, cũng không cần kinh sợ bất cứ phong ba nào. Cô chỉ cần mỉm cười, mặc chiếc váy bình thường nhất lay động làn váy thản nhiên ca hát, chính là hình ảnh không gì sánh được mà thương hiệu đang cần.
Một tháng này Ngôn Khanh bận tới mức chân không chạm đất.
Ba bìa tạp chí, bốn quảng cáo, ngoại trừ hai thương hiệu trang sức và đồ trang phục, còn có đại ngôn của thương hiệu đồ trang điểm và đồ uống chocolate, cộng thêm việc hoàn thiện và ra mắt album mới.
Ngôn Khanh biết, cô vắng vẻ Thâm Thâm.
Nhưng cô phải chuẩn bị cho hai sự kiện lớn.
Sự kiện thứ nhất, cô được mời tham dự buổi lễ trao giải quan trọng, có rất nhiều giải thưởng hấp dẫn, nhưng người chiến thắng cuối cùng đạt được vương miện nổi tiếng sẽ có hai cơ hội biểu diễn.
Trong số các buổi lễ trao giải, chỉ có buổi lễ này là nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Trước một ngày diễn ra buổi lễ long trọng, Ngôn Khanh chuẩn bị suốt đêm, mồ hôi đầm đìa nằm trên sàn nhà phòng luyện tập, gửi tin nhắn WeChat cho Hoắc Vân Thâm: “Thâm Thâm bảo bối, mời anh 7 giờ tối mai tới xem em biểu diễn.”
Thâm Thâm bảo bối trả lời cô: “Mèo nhỏ Khanh Khanh, thỉnh em ghi nhớ rốt cuộc là ai.”
Ngôn Khanh cười chết, hỏi anh: “Là ai nha ——”
Thâm Thâm bảo bối kiềm chế dấu chấm than vô dụng: “Là vợ của anh.”
Ngôn Khanh lăn trên mặt đất một vòng, gửi tin nhắn giọng nói cho anh, mềm như bông dỗ dành: “Ngoan, mấy ngày nay rất đặc biệt, chờ xong mấy ngày này em sẽ bồi thường cho anh.”
Hoắc Vân Thâm đứng dựa vào xe trong gió đêm, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên phòng luyện tập, giống về trở về thời điểm trước hàng đêm đợi dưới ký túc xá muốn gặp cô một lát.
Anh khắc chế xúc động muốn xông lên ôm lấy cô, đôi mắt đen ánh ý cười, ngữ khí mang theo sự tàn nhẫn: “Muốn bồi thường gấp bội.”
7 giờ tối ngày hôm sau, trong phần cao trào của buổi lễ, tổ hợp 8 người xuất đạo sau 《Thiếu Nữ Đỉnh Cao》được mời lên sân khấu biểu diễn với tư cách là khách mời.
Khi đó trong tập thi cuối cùng, Ngôn Khanh rút khỏi cuộc thi nhường vị trí xuất đạo cho người xếp thứ 10, nhưng bản thân người nọ và toàn thể thí sinh đều nhất trí cự tuyệt.
Tám người các cô xếp thành hàng, vị trí C  vĩnh viễn bỏ trống.
Trên sân khấu có một vài máy quay nhắm thẳng tổ hợp tám người vừa hát vừa nhảy ca khúc nhạc dance với tiết tấu nhanh. Khi biểu diễn hết lời 1, ánh đèn sân khấu bất chợt biến đổi, một vầng hào quang màu bạc chiếu về phía giàn giáo.
Trên hàng ghế đầu tiên, một người từ khi tới đây đến giờ vẫn luôn ngồi thẳng nhắm hai mắt. Lúc này mới trịnh trọng lấy ra một chiếc bờm tóc màu hồng đã được nâng cấp, mở công tắc đeo lên đầu.
Trong hội trường đen kịt, bất chợt hai chữ “Khanh bảo” vô cùng sáng rõ.
Bàn tay vẫn chưa dừng lại, tiếp tục trải tấm băng rôn vải mềm được gấp lại, ngựa quen đường cũ treo ở phía trước lan can, chỉ cần ấn nút lập tức biến thành tấm đèn bài to lớn.
Kế tiếp còn hai tấm dạ quang, nội dung giống hệt đèn bài, đơn giản rõ ràng: “Khanh bảo, anh ở chỗ này”.
Một vài động tác như vậy chỉ diễn ra trong vài giây, khí tràng quanh thân anh bị tiếng ồn ào náo động che giấu, dẫn tới các cô gái nhỏ lớn ngồi bên cạnh, khó hiểu hỏi anh: “Khanh bảo biểu diễn sau——”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã kéo mũ và khẩu trang xuống.
Mà bên trên sân khấu, ánh đèn nổi bật trên giàn giáo.
Hội trường tĩnh mịch trong một cái chớp mắt, ngay sau đó là tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc.
Ngôn Khanh tóc dài búi cao, ngẩng cao đầu trong vàng hào quang, đôi chân dài dưới chiếc váy ngắn tinh tế thẳng tắp, đường nét gương mặt được chiếu lên màn hình lớn với độ phân giải cao. Diễm trang ướt át, cô cong môi cười trước ống kính, thanh âm lười biếng chuẩn xác tiếp nối câu hát tiếp theo trong bài hát.
Đây không phải ca khúc nguyên gốc mà là một đoạn nhạc được cô sáng tác lồng vào đó, không hề đột ngột ngược lại còn hồn nhiên thiên thành.

Tám thành viên của nhóm tự động tách ra hai bên, chùm tia sáng đẩy Ngôn Khanh về phía trước, cô đứng ở vị trí C với tư cách là người hát chính.
Hội trường hoàn toàn sôi trào.
Hoắc Vân Thâm đứng trong đám người cuồng nhiệt, giơ cao đèn huỳnh quang trong tay.
Ngôn Khanh cầm microphone, xuyên qua đám đông náo nhiệt, lập tức nhận ra người mà mình muốn tìm kiếm, hơn nữa còn nhìn thấy câu nói đã đồng hành cùng cô trong mọi chặng đường.
Cô là thí sinh nhỏ bé nhút nhát, anh vĩnh viễn là fan hâm mộ trung thành.
Anh theo đuổi cô một đường, cô không muốn idol của Hoắc tiên sinh dừng lại trong đêm bị toàn cư dân mạng thóa mạ, cô muốn lấy phương thức như vậy tặng anh màn trình diễn rực rỡ nhất.
Không chỉ tại hội trường mà toàn bộ cư dân mạng đều phát cuồng vì màn hợp tác bất ngờ này.
Bỏ qua những thứ khác, năng lực nghiệp vụ và sự hưởng thụ của thị giác tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng không thể thay đổi.
“Trời ạ, vị trí C chân chính! Vị trí C luôn bị bỏ trống nên là cái dạng này nha!”
“Thần tiên! Vì sao rời khỏi sân khấu lâu như vậy còn có thể giết người máu chảy thành sông?!”
“Tôi hối hận rồi, tiểu tỷ tỷ có thể trở lại làm idol được không ô ô ô ô ô.”
“Đã kết hôn thì sao! Tôi không ảo tưởng cưới cô ấy, tôi có thể ảo tưởng trở thành cô ấy!”
Kết thúc màn hợp tác biểu diễn cùng 8 cô gái của Thiếu Nữ Đỉnh Cao, Ngôn Khanh đối mặt với khán giả, thoải mái hào phóng đưa đôi tay lên đỉnh đầu, làm thành hình trái tim.
Theo phương hướng của cô, rất nhiều người quay đầu lại, bất ngờ đụng phải Hoắc tiên sinh đã gỡ bỏ xuống lớp ngụy trang, vững vàng cầm đèn huỳnh quang cổ vũ Khanh bảo.
Hội trường lại một lần nữa mất khống chế.
Vào cuối buổi lễ, Ngôn Khanh dựa trên số lượt bình chọn đứng đầu internet thuận lợi đội chiếc vương miện nổi tiếng, cô một lần nữa thay đổi váy áo bước lên sân khấu, ngồi trước đàn dương cầm, cười mỉm nói: “Ba phút kế tiếp, là một bài hát mới.”
Mọi người đều biết tên album và bài hát chủ đề trong album sắp ra mắt của cô vẫn còn được bảo mật.
Đôi mắt trong veo của Ngôn Khanh, lấp lánh một chút ánh nước.
“Tên bài hát là 《 Niệm Thâm 》.”
Người đàn ông dưới sân khấu sửng sốt, con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Ngôn Khanh ấn phím đàn.
Câu hát đầu tiên, âm cuối pha trộn một chút nghẹn ngào, gãi đúng chỗ ngứa rung động lòng người.
Ba phút, ánh mắt không hề rời khỏi thân ảnh bất động kia.
Rõ ràng rất nhỏ, nhìn không rõ, nhưng cô có thể cảm giác được tất cả cảm xúc của anh.
Câu hát cuối cùng, cô hát: “Sau gió tuyết, em và anh cùng bạc đầu.”
Lông mi của cô treo đầy nước mắt, cũng nghe được rõ ràng tiếng giọt nước mắt vô hình của anh, chìm vào trái tim nóng bỏng của cô.
Ngoại trừ đêm nay, Ngôn Khanh còn chuyện thứ hai phải làm.
Sau khi album 《 Niệm Thâm 》 được phát hành lập tức hoả tốc chiếm cứ các bảng xếp hạng lớn, mỗi ngày đều tự đánh nhau với chính mình ở trên bảng xếp hạng. Một số tựa đề  cũng nhanh chóng trở thành từ khóa phổ biến hàng đầu, thành công tiến thẳng vào cuộc đua của giải thưởng quyền uy nhất nền âm nhạc hiện nay.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được nhóm antifan khai hỏa với Ngôn Khanh.
Từ tên đến ca từ của 《 Niệm Thâm 》, bọn họ đều trào phúng cô làm thế thân nhưng không hề có điểm mấu chốt.  “Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn” cũng vô cùng đau đớn đăng Weibo, quỳ gối cầu xin Ngôn Khanh chừa cho mình chút thể diện.
“Chẳng những không ly hôn, còn coi mình như chính cung?!”
“Bị sủng tới mê muội đầu óc rồi đúng không!”
Ngôn Khanh hoàn toàn không để tâm.
Giải thưởng sẽ tổng hợp thành tích từ năm ngoái đến năm nay.
Nền kinh tế âm nhạc đang đình trệ, đã rất lâu rồi chưa từng có ca sĩ có thể kéo theo nhiệt độ đồng thời có thực lực như vậy. Tuy rằng chỉ là một album đơn lẻ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn cho dù là doanh số bán thật hay là số liệu trên internet đều vượt xa các ca sĩ phát hành cùng năm.
Buổi tối lễ trao giải, Ngôn Khanh không cho Hoắc Vân Thâm tới.
Lần này không giống buổi biểu diễn lần trước.
Cô có rất nhiều lời muốn nói.
Cô không muốn…… anh xuất hiện tại hiện trường, đối đầu trực diện với nơi đầu sóng ngọn gió.
Lễ trao giải tiến triển hơn phân nửa, Ngôn Khanh nhận được giải thưởng ca khúc được yêu thích nhất năm, nhưng thứ cô muốn là “Nữ ca sĩ của năm”, nó như một lời khẳng định cho tất cả sự cố gắng của cô.
Cho tới 10 giờ đêm, buổi lễ sắp đến hồi kết thúc, đó là giải thưởng duy nhất chưa công bố.
Bên trên màn hình chạy rất nhiều ca sĩ được đề cử.
Khách mời trao giải cố ý thả chậm tốc độ.

Ngôn Khanh siết chặt nắm tay, cảm xúc bỗng nhiên tràn lan.
Cô rất nhớ Hoắc Vân Thâm.
Đã rất nhiều ngày rồi cô không được ở cạnh anh.
Ngôn Khanh mím môi, không chú ý tới hàng ghế phía sau cô không xa, từ đầu đến cuối luôn có một người đàn ông chăm chú nhìn cô.
Khách mời cao giọng đọc từng chữ một.
“Nữ ca sĩ của năm, Ngôn Khanh.”
Ngôn Khanh lập tức được ánh sáng bao quanh, cô gấp không chờ nổi muốn đứng lên, bước lên bậc thang, theo ánh đèn cùng nhau bước về phía trước.
Trong bóng tối phía sau lưng cô, người đàn ông tây trang giày da cũng đứng dậy, đi theo cô tới bên cạnh sân khấu.
Trong bữa tiệc có rất nhiều đồng nghiệp và người hâm mộ, ánh mắt mọi người nhìn Ngôn Khanh luôn mang theo sự phức tạp, dường như bọn họ đều muốn túm lấy cô hỏi một câu: “Đầu óc cô có bệnh gì, một hai phải làm thế thân cho người ta.”
Ngôn Khanh tiếp nhận microphone, nhìn biển người đen nghìn nghịt phía dưới.
Khi mọi người đều cho rằng cô sẽ nói bài phát biểu cảm nghĩ lên nhận giải thông thường, Ngôn Khanh mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà ổn định.
“Tôi từng bị bệnh một trận.”
Toàn hội trường đột nhiên yên tĩnh.
Ánh mắt Ngôn Khanh mềm mại, cô đỡ microphone khẽ nói: “Bệnh tới mức mất đi ký ức, hơn 3 năm qua tôi cho rằng mình là một người khác, không biết mình tên Vân Khanh, cũng không biết trên đời còn có người đang ngày qua ngày nổi điên tìm kiếm mình khắp nơi.”
Hội trường lễ trao giải rộng lớn đồng loạt vang lên tiếng kinh hô và hít không khí.
Hoắc Vân Thâm không chớp mắt nhìn anh yêu đứng trên sân khấu.
Chóp mũi Ngôn Khanh phiếm hồng.
“Ngày tôi ký hợp đồng tham gia 《Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 là lần đầu tiên tôi nghe người khác nghị luận về cái tên Hoắc Vân Thâm, sau đó tôi dùng thời gian nửa năm rốt cuộc mới lấy lại được thân phận Vân Khanh trở về bên cạnh anh ấy.”
“Anh ấy không tìm thế thân, tôi cũng không phải kẻ thay thế.”
“Tình cũ của Hoắc tiên sinh, chính là tôi.”
“Giải thưởng này,” Ngôn Khanh cười ra nước mắt: “Tôi muốn dành cho Hoắc tiên sinh, là  lễ vật của Hoắc phu nhân. Giữa chúng tôi không có ngược luyến, sẽ không ly hôn, tôi cũng muốn nói cho mỗi người chú ý tới tin tức tìm người của anh ấy……”
Ngôn Khanh nắm cúp, một khắc này cô nhìn thấy đôi mắt sáng quắc đứng dưới bóng đèn cạnh sân khấu.
Sao anh lại ở đây!
Ngôn Khanh thất thanh một tiếng, âm cuối run run: “Anh ấy tìm được rồi.”
Trong tiếng ồn ào, Ngôn Khanh đầu nặng chân nhẹ bước xuống, Hoắc Vân Thâm rời khỏi phạm vi bóng tối, bước lên bậc thang, vươn tay đỡ cô.
Vết thương ở chân anh đã lành, không cần sử dụng bóng tối làm lá chắn.
Anh có thể đứng ở nơi sáng nhất, nghênh đón cô trở về.
Sau khi giải thưởng lớn nhất được công bố, tương đương với việc đặt dấu chấm kết thúc cho lễ trao giải. Mọi năm thời khắc tan hết sự phồn hoa, năm nay lại bị các phóng viên điên cuồng bao vây chen chúc.
Trên thảm đỏ rời khỏi lễ trao giải, Hoắc Vân Thâm cởi tây trang cẩn thận bao lấy bả vai tinh tế cùng cánh tay trần của Ngôn Khanh. Anh ôm eo cô, cả người như một bức tường đồng vách sắt che chở cho cô.
Đèn flash vây kín lối đi.
Các phóng viên không dám tới quá gần, chỉ có thể lấy đề-xi-ben ra tìm, phấn khởi mồm năm miệng mười vội vàng đặt câu hỏi.
“Hoắc tổng, xin hỏi Ngôn Khanh thật sự là tình cũ ngài đau khổ tìm kiếm sao?”
“Ngôn Khanh và Vân Khanh xác thật là một người?”
“Ngay từ lúc bắt đầu ngài đã khẳng định sao? Hay là trước tiên coi cô ấy là thế thân, sau này mới chậm rãi phát hiện?”
Vệ sĩ hai bên dẹp đường, các phóng viên vẫn vây chặt không chịu bỏ qua.
Hoắc Vân Thâm dừng bước chân.
Anh kéo Ngôn Khanh vào trong lòng, vén những sợi tóc mai lòa xòa trên má cô, ngước mắt nhìn về phía mấy chục ống kính.
Các phóng viên đều nín thở, chờ đợi đáp án của anh.
Hoắc Vân Thâm ôm chặt vị phu nhân trẻ tuổi mỹ mạo của mình, hiếm khi lộ ra nụ cười.
Anh mở miệng, một câu vô cùng khí phách.
“Không có người cũ người mới, cả đời này của tôi, chỉ có cô ấy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận