Khanh khanh ta ta

Chương 73
Một câu của cô đã kéo Hoắc Vân Thâm từ vực sâu lạnh lẽo lên tận mây xanh, môi anh được cô thấm ướt, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể giao hòa với hai làn da đang dính chặt khiến tất cả những băng giá trong máu anh đều tan biến.
Trái tim bị nghiền nát ghép lại thành hình dạng hoàn chỉnh, một lần nữa đập mạnh trong lồng ngực.
Hoắc Vân Thâm để mặc cho cô cắn, bàn tay bị cắm kim tiêm kiên trì nâng lên, giữ chặt gáy cô gia tăng nụ hôn.
Nơi chóp mũi không còn mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo trong phòng bệnh, thay vào đó là mùi hương ấm áp triền miên trên người cô, không cần sử dụng nước hoa cũng có được. Anh không phải đang nằm mộng, Khanh Khanh đã trở về bên cạnh anh.

Hàng mi của Hoắc Vân Thâm cũng ẩm ướt, anh khép đôi mắt tiết lộ quá nhiều vẻ yếu ớt lại, tận sức cảm nhận sự tồn tại của cô.
Nụ hôn quen thuộc khắc cốt khiến Ngôn Khanh không thể khống chế, càng khóc càng ra sức hơn, cô muốn dùng những giọt nước mắt này miêu tả lại ba năm nghiêng ngả và ly biệt.
Hoắc Vân Thâm không cần cô nói gì, mỗi một chút tâm tư của cô anh đều hiểu.
Anh khàn giọng trả lời cô: “Chồng ở đây.”
Cảm xúc của Ngôn Khanh như vỡ đê, chỉ muốn dựa gần anh thêm một chút, không tự chủ cọ cọ lên người anh, áp má vào cần cổ của anh, khụt khịt muốn chui vào trong ngực anh mới có cảm giác an toàn.
Hoắc Vân Thâm so với cô thì càng mất khống chế hơn, bàn tay xoa xoa lưng cô, dù thân mật thế nào cũng ngại không đủ.
Tiếng gõ cửa loáng thoáng vang lên.
“Phu nhân, phu nhân? Ngài đang ở bên trong sao? Đến giờ đo huyết áp cho Hoắc tổng rồi.”
“Ngài không nói lời nào chúng tôi sẽ vào nhé?”
Hiển nhiên là đã gõ được một lát.
Cả căn phòng tràn ngập không khí sền sệt kích động, Hoắc Vân Thâm cảnh giác trước tiên, môi anh còn chưa kịp rời khỏi đôi môi mềm mại nóng bỏng, ngay sau đó cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy vào. Lúc này Ngôn Khanh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, lỗ tai không khỏi đỏ bừng, muốn trốn cũng không kịp.
Hoắc Vân Thâm kéo chiếc chăn hỗn độn che thân thể cô, Ngôn Khanh phối hợp chui vào trong ngực anh.
Xong rồi, mệt cô trước sau vẫn luôn duy trì thể diện của Hoắc phu nhân trước mặt người khác, chưa từng thất thố cực đoan khiến Hoắc tiên sinh mất mặt, kết quả chưa được bao lâu đã lộ nguyên hình?!
Cô ảo não cắn môi, giống như một chú chim cút nhỏ trốn ở trong chăn, nhưng đầu ngón tay lơ đãng đụng phải một mảnh ẩm ướt.

Ngôn Khanh hơi ngẩn ra, trong lòng chợt lạnh.

Cô đẩy chăn ra một chút, nương theo ánh sáng cuống quýt nhìn bàn tay mình, đỏ, máu……
Hoắc Vân Thâm ôm chặt cô gái nhỏ, tầm mắt quét qua đội y bác sĩ vừa vui mừng vừa khiếp sợ ở ngoài cửa, nhàn nhạt nói: “Ra ngoài trước đi.”
Anh vừa dứt lời, chiếc chăn thật vất vả mới che kín mít bất chợt bị mạnh mẽ xốc lên, Ngôn Khanh tách khỏi người anh, không rảnh lo quần áo không chỉnh tề, hình tượng có bao nhiêu không thích hợp để gặp người, quay đầu lại run rẩy gọi: “Miệng vết thương của anh ấy nứt ra rồi!”
Băng trắng trên bả vai và đùi của Hoắc Vân Thâm đều nhiễm máu.
Nhóm y bác sĩ trợn mắt há hốc miệng, nhất thời không tiêu hóa kịp lượng tin tức lớn như vậy.
Hoắc tổng đã tỉnh lại, phu nhân trốn trong chăn, mái tóc dài tán loạn trên lưng làm nổi bật bả vai và cần cổ trắng như tuyết, trên gương mặt tinh xảo giao hòa cả nước mắt và nét ửng hồng, hơn nữa thứ trên tay cô……
Đỏ, miệng vết thương của Hoắc tổng!
Cuối cùng đám người cũng tỉnh táo, đón nhận ánh mắt lạnh lùng vừa mở mắt đã khiến người ta sợ hãi của Hoắc tổng, bọn họ máy móc bước vào cửa, cúi đầu không dám nhìn loạn. Dưới sự giám sát chặt chẽ của phu nhân, thao tác nhanh chóng cúi người kiểm tra vết thương cho bệnh nhân, sau đó chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương.
Khi tháo băng gạc tới tầng cuối cùng, bác sĩ điều trị tri kỷ nhắc nhở: “Phu nhân, ngài đừng nhìn.”
Ngôn Khanh lắc đầu, giọng nói căng chặt: “Đổi đi.”
Bác sĩ biết rõ dưới băng gạc này cảnh tượng có bao nhiêu dữ tợn, do dự không đành lòng động thủ, Hoắc Vân Thâm bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: “Khanh Khanh nghe lời, quay đầu đi chờ anh, rất nhanh thôi.”
Ngôn Khanh rũ mắt, sợ kéo dài thời gian chịu tội của anh, không thể không thành thật xoay người, đưa lưng về phía anh, hai tay ôm lấy đầu gối, chôn mặt trong khuỷu tay.
Vốn dĩ cô rất gầy, trong khoảng thời gian này chỉ còn một bóng lưng nhỏ hẹp, tinh tế đơn bạc tới mức khiến người ta phải đau lòng.
Khi tỉnh dậy Hoắc Vân Thâm quá vội vàng, đa số miệng vết thương đều bị tổn thương, mu bàn tay cắm kim truyền cũng sưng thành màu tím xanh, nơi đó sẽ đau, nhưng nỗi đau đó lại không đáng nhắc đến.
Toàn bộ quá trình anh không hề rên một tiếng trong cổ họng, chờ các y bác sĩ xử lý tốt rời khỏi phòng bệnh, anh chạm vào ngón chân trần trụi trắng nõn của cô: “Bảo bảo.”
Ngôn Khanh gật đầu xem như đáp lại, sau đó dịch ra ngoài mấy centimet.
Năm ngón tay ấm áp của anh phủ lên mu bàn chân hơi lạnh của cô: “Ngoan, tới đây.”

Ngôn Khanh phiền muộn nói: “Miệng vết thương của anh không chảy máu nữa, em phải duy trì khoảng cách với anh ——”
Không chờ cô nói xong, người đàn ông càng nắm chặt mắt cá chân của cô hơn, kéo cô về bên người, cô mở to đôi mắt như hạch đào của mình, nhìn anh không biết phải làm sao.
Muốn thân cận, muốn hòa hợp thành một thể, nhưng cô cũng là đối tượng nguy hiểm, dễ dàng khiến anh bị thương.
Còn không bằng tự mình cách xa.
Lòng bàn tay Hoắc Vân Thâm vuốt ve làn da cô, nặng nề gọi: “Khanh Khanh, eo anh không bị thương.”
Ngôn Khanh hơi sững sờ.
…… Có ý gì.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm: “Tới đây, anh muốn gần em hơn.”
Ngôn Khanh ngộ ra, những nơi khác trên người anh phải đối xử cẩn thận, nhưng eo bụng về cơ bản không bị tổn thương, có thể gần gũi với cô. Cô quay đầu lại nhìn xem cánh cửa đã khóa kỹ hay chưa, xác định sẽ không có người tới quấy rầy mới ngoan ngoãn bò qua, nâng hai chân thon dài quặp lấy eo anh, cơ thể chậm rãi nằm xuống, đầu nhẹ nhàng gác lên bả vai không bị thương của anh, dịu ngoan nằm bất động.
Tuy nói tư thế này dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh không quá thuần khiết, nhưng có thể dựa vào cũng thỏa mãn rồi.
Hoắc Vân Thâm vỗ về lưng cô, hơi thở hơi nặng nề.
Ngôn Khanh nhỏ giọng hỏi: “Sau này em họ Vân hay là họ Ngôn?”
“Không quan trọng, đều là Khanh Khanh của anh.”
Ngôn Khanh chìm đắm trong hơi thở sạch sẽ lạnh lùng của anh: “Vậy vẫn lấy họ Ngôn, đem tiểu Vân Khanh giấu đi.”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng cười: “Anh thì sao? Em muốn gọi như thế nào?”
Ngôn Khanh thương lượng với anh: “Thâm Thâm được không, Vân Thâm là trước đây còn nhỏ em ngượng ngùng gọi quá thân thiết, hiện tại em thích gọi anh là Thâm Thâm.”
Anh ý vị thâm trường hỏi: “Có phải thiếu hai chữ hay không?”
Ngôn Khanh biết anh ám chỉ điều gì, mỉm cười bên tai anh, chậm rãi nói: “Vậy em đành phải bổ sung, Thâm Thâm bảo bối.”
Cánh tay của Hoắc Vân Thâm khép chặt, ôm lấy cơ thể gầy trơ xương của cô.

Anh chần chờ hồi lâu, có chút bất an hỏi: “Mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều, em……”
Ngôn Khanh nâng đầu, nắm cằm anh nghiêm túc đánh giá: “Gầy đi.”
Khóe môi anh hơi cong, đuôi mắt có vết nước.
Ngôn Khanh chăm chú nhìn anh hỏi: “Nửa câu sau anh muốn nói gì?”
“Anh không phải Hoắc Vân Thâm lúc trước, em có thích anh của hiện tại không?”
Ngôn Khanh véo mặt anh: “Em cũng không phải Vân Khanh lúc trước.”
Hoắc Vân Thâm thư giãn mặt mày, hiểu ý gật đầu: “Vợ anh có quá nhiều thân phận, còn có thư ký, tiểu phú bà, bệnh nhân ngây thơ ……”
Ngôn Khanh sửng sốt, xấu hổ và giận dữ tới mức hận không thể đâm đầu vào tường, dùng tay che miệng anh lại: “Anh chê cười em!”
Đôi môi anh dán vào lòng bàn tay cô, khẽ mấp máy: “Anh không chê cười em, anh yêu em.”
Yêu một mình em.
Yêu đến điên cuồng.
Ngôn Khanh rút tay về, trịnh trọng hôn lên môi anh, hỏi lại: “Cho nên, đáp án của em anh còn cần phải hỏi sao?”
Cô nói từng chữ một: “Thiếu niên trước kia, hiện tại là Hoắc tiên sinh, mỗi đêm đều đứng dưới ký túc xá bảo vệ em, giam giữ em tại Tinh Vân Giang, ông chủ lừa gạt em lên giường tại văn phòng, vịt con chỉ phục vụ một mình em, bác sĩ trị liệu ……”
Trong mắt cô có ánh sáng dịu dàng: “Em đều yêu.”
Vết thương của Hoắc Vân Thâm khôi phục rất nhanh, nhưng đùi phải bị thương quá nặng, trong thời gian ngắn không thể đi bộ bình thường. Khi anh có thể chống nạng xuống giường, anh liền quyết đoán lựa chọn xuất viện.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi xảy ra vụ nổ, ngày hôm đó nháo ra động tĩnh quá lớn, tiến độ ghi hình của《 Hàng đêm sênh ca 》phải tạm dừng, cảnh sát và các cơ quan liên quan đã vào cuộc điều tra. Bởi vì tại hiện trường còn có đông đảo đội ngũ các khách mời và nhân viên công tác của đoàn làm phim, thay vì cố sức che giấu, không bằng chủ động làm sáng tỏ.
Thông báo công khai của Hoắc thị không đi vào chi tiết cụ thể, chỉ nói tòa nhà đang thi công tại khu nghỉ dưỡng ngoài ý muốn phát sinh vụ nổ mạnh, đúng lúc Hoắc tổng và phu nhân ở hiện trường nên mới bị ảnh hưởng.
Đồng thời cho người âm thầm an ủi những người không may bị liên lụy, mọi người đều là người thông minh và biết im lặng.
Tuy nhiên đội quân khổng lồ do fans hâm mộ, người qua đường và quần chúng ăn dưa tạo thành sẽ không dễ dàng bỏ qua tin tức lớn như vậy. Đủ các tin đồn, suy đoán xuất hiện chỉ trong một đêm, Weibo bị spam, các diễn đàn bát quái và tin tức kéo dài ùn ùn không dứt.
Các cuộc tranh luận ngày càng gay gắt.
“Tôi có một người bạn là thiếu gia con nhà giàu, ba cậu ta có thân phận hiển hách, theo cậu ta nói kỳ thật Hoắc tổng đã sớm muốn sụp đổ. Hoắc thị khai thác thị trường nước Mỹ thất bại, tổn thất một khoản kếch xù, Hoắc tổng gần như bị tước mọi quyền lực, hình như vụ nổ mạnh này là cuộc tranh chấp bên trong nội bộ tập đoàn!”
“Bị tước quyền lực đã là gì, nghe nói ngay cả người cũng suýt chút nữa bị tàn phế, miễn cưỡng nhặt về một cái mạng.”

“Mẹ kiếp, vậy Ngôn Khanh còn có thể ở cạnh anh ta hay không? Vốn dĩ chỉ làm thế thân cho người cũ, danh tiếng tiền đồ tài nguyên đều nhận được rồi, hiện tại Hoắc tổng không còn gì cả, khẳng định sẽ ly hôn đi?”
“Mẹ nó, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày này, rốt cuộc vợ chồng thâm tình cũng ly hôn.”
“Chờ ly hôn +1!”
“Ô ô ô ô ô CP ngược luyến của tôi sẽ BE sao?”
Náo loạn mấy ngày, cuối cùng hashtag # ngồi chờ vợ chồng thâm tình ly hôn # mạnh mẽ xông lên đứng đầu, lấn át những thông báo chính thức về bộ phim mới của các nghệ sĩ nổi tiếng, hấp thụ luôn cả ánh sáng câu chuyện tình yêu của vị ảnh đế nào đó và cô tình nhân bé nhỏ.
Trong mấy ngày nằm viện, Hoắc Vân Thâm và Ngôn Khanh coi phòng bệnh thành phòng nghỉ trăng mật, ngoại trừ việc Hoắc tổng háo sắc ngo ngoe rục rịch bị cô vợ nhỏ ra cưỡng chế, thì hầu hết cảm xúc đều được thỏa mãn tới mức không chân thật, hai người không có cả thời gian chú ý tới tin tức lung tung rối loạn ầm ĩ trên mạng.
Mẫn Kính cũng rất đúng mực, mỗi ngày chỉ tới tìm Hoắc tổng ký một vài văn kiện quan trọng, những chuyện khác tuyệt đối không làm ô nhiễm lỗ tai hai người.
Ngày xuất viện, Ngôn Khanh giúp Hoắc Vân Thâm mặc quần áo, bởi vì vết thương ở chân chưa lành nên cô cố ý chọn cho anh chiếc quần rộng rãi.
Ngôn Khanh đứng trước mặt cài cúc cổ áo cho anh, ngón tay như có như không nhẹ nhàng lướt qua hầu kết nhô lên của anh, cô nhìn nó thong thả hoạt động lên xuống, đường cong vô cùng hấp dẫn.
Mặt cô bất giác nóng lên, tránh khỏi tầm mắt anh, đôi tay vuốt phẳng những nếp gấp không tồn tại trước ngực, sau đó dừng lại trên cơ bụng cứng rắn của anh, tiếp tục đi xuống giúp anh sửa sang lại thắt lưng bên hông.
“Khanh Khanh, em bỏ thứ gì vào túi anh vậy?”
Ngôn Khanh cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, cô lúng túng buông tay ra: “Bỏ di động của anh vào, không thoải mái sao? Quá cộm?”
“Ừm……” Anh thấp giọng đáp lời, cổ họng khô khốc thô ráp.
Ngôn Khanh vội thò tay vào túi quần anh, tính toán lấy điện thoại ra, bên trái không có, lại đổi sang bên phải……
Vẫn không có?!
Cô bừng tỉnh nhớ ra, bởi vì sợ anh khó chịu, cho nên cô thay đổi chủ ý, thuận tay cất vào túi xách của mình, vậy vì sao……
Bàn tay Ngôn Khanh vẫn còn ở trong lớp vải quần mềm mại, cô muốn rút ra, nhưng còn chưa kịp cử động đầu ngón tay ở sâu trong túi quần đã ngoài ý muốn chạm phải thứ gì đó.
To lớn nóng bỏng, mạnh mẽ công khai biểu thị sự tồn tại với cô.
Nhiệt độ trên tay tăng vọt, cô khẩn trương nuốt nước miếng, ngửa mặt nhìn tên đầu sỏ gây tội vừa lừa cô.
Đầu sỏ gây tội có một đôi mắt vừa đen vừa u ám, chuyên chú nhìn cô chằm chằm, chân thành vô tội lặp lại lời nói lúc trước của cô: “Vợ ơi, em nói đúng, quá lớn, không thoải mái.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận