Khanh khanh ta ta

Chương 68
Ngôn Khanh bị lăn lộn tới gần giữa trưa mới bò được xuống giường, quần áo trên người hỗn độn, mặc bừa chiếc áo sơmi của người đàn ông, khó khăn lắm mới che khuất được vết đỏ loang lổ trên đùi.
Cô dẫm lên chiếc thảm thủ công giá cả đắt đỏ cạnh mép giường, nội tâm rối rắm, chân thành cảm thấy mình làm phú bà có thể bao nuôi loại vịt con cực phẩm bậc này, khí thế không thể quá yếu.
Tuy rằng một buổi sáng bị anh lật qua lật lại ngược xuôi, nhưng dù sao cô cũng là người chi tiền, cần phải cứng rắn.
Ngôn Khanh lấy khí thế, hắng giọng quay đầu lại: “Tôi hỏi anh ——”

Nửa câu sau còn đang bị mắc kẹt ở bên miệng.
Vịt con cô bao nuôi còn đang nằm trên giường, chăn mềm hỗn độn, cơ thể trần trụi lười biếng dựa vào đầu giường, trên làn da trắng trẻo có những vết thương cũ mới sâu cạn không đồng nhất, càng thêm gợi cảm khôn tả.
Ngôn Khanh mất hết sức chống cự, đầu óc choáng váng trước sắc đẹp.
F**k, sao có thể như vậy, cô càng ngày càng muốn tiêu tiền cho anh.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm, mở miệng: “Hỏi anh chuyện gì?”
Khanh Khanh nhà anh thật đúng là lợi hại, ngay cả loại cốt truyện này cũng có thể nghĩ ra mà không có một chút chướng ngại nào, hơn nữa còn tự tư duy logic và tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ. Sau khi liều chết triền miên, không nghĩ tới cô lại nước mắt mênh mông mà quan tâm, phóng túng như vậy có cần trả thêm tiền hay không.
Hiện tại cô có thể hỏi anh chuyện gì? Hỏi anh bán sắc giá bao nhiêu sao?
Đáy mắt Hoắc Vân Thâm bùng cháy, anh chăm chú nhìn bàn tay càng ngày càng gần của cô.
Đầu ngón mềm mại của Ngôn Khanh trực tiếp chạm lên cơ ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve những dấu vết anh lưu lại sau những trận ẩu đả trước kia. Cô lã chã chực khóc nâng mặt lên, giận dữ hỏi: “Có phải khách hàng biến thái nào cố ý làm anh bị thương không!”
Huyệt thái dương của Hoắc Vân Thâm nhảy mạnh.
Ngôn Khanh thấy anh nhất thời trầm mặc, càng thêm xác nhận, khó chịu hít không khí, nâng anh dậy kiểm tra phía sau lưng, khiếp sợ phát hiện trên lưng anh rải rác không ít vết bỏng axít, cô lập tức nghiến răng nghiến lợi, nước mắt trào ra.
Vịt con của cô ngã vào hố lửa sao, quá khổ rồi.
Người đàn ông ưu việt biến thành như vậy, là ai nỡ ra tay tàn nhẫn, nếu anh thuộc về cô lâu dài, cô khẳng định sẽ dỗ dành sủng ái, cẩn thận nâng niu.

Từ từ, lâu dài……
Ngôn Khanh hít hít cái mũi, nhanh chóng hạ quyết tâm, túm lấy cổ tay Hoắc Vân Thâm: “Tiểu đáng thương, tôi mang anh ra ngoài ăn cơm dạo phố, tiền của tôi anh có thể tùy tiện sử dụng.”

Tiểu phú bà Ngôn Khanh mau chóng thích ứng với hoàn cảnh tốt đẹp, khẳng khái dắt vịt con đi dạo căn biệt thự cao cấp nhà mình, muốn đặt nhà hàng đưa anh đồ tốt, nhưng lại xấu hổ ý thức được đầu óc mình trống rỗng, đối với Hải Thành cô hoàn toàn không biết gì cả, đành phải giao toàn bộ cho vịt con Hoắc Vân Thâm tiến hành.
Đương nhiên Hoắc Vân Thâm lựa chọn nhà hàng cô thích ăn.
Ngồi trong nhà hàng đơn sơ mộc mạc, đối mặt với thức ăn chay đầy nước trên bàn, Ngôn Khanh nhíu mày nhìn trái nhìn phải một vòng, không khỏi đau lòng. Vịt con của cô thật sự quá thảm quá ngoan, vậy mà lại chọn nơi rẻ tiền như vậy, còn tiết kiệm không nỡ gọi mấy món ăn mặn.
Não bộ của cô tự giác cảm thấy thê lương, không lưu ý tới tốc độ Hoắc Vân Thâm thường xuyên gắp thức ăn cho cô, cô ngửi được mùi ngon ăn hết toàn bộ.
Sau khi ăn xong Ngôn Khanh ngựa không ngừng vó chạy đến trung tâm thương mại xa xỉ nhất. Bởi vì đang trong thời gian làm việc, cô càng nhìn càng âu yếm vịt con, móc ra chiếc thẻ đen không rõ lai lịch trong túi, quẹt thẻ không chớp mắt.
Cô có tiền, cô nuôi nổi.
Ngôn Khanh lướt nhanh như gió qua các mẫu mã mới nhất, ngón tay chỉ lần lượt từng mẫu thời trang nam, tròng mắt lấp lánh ngửa đầu nói với Hoắc Vân Thâm: “Anh cứ việc thử, thích hợp sẽ mua hết.”
Hoắc Vân Thâm một chút tính tình cũng không có, phát huy đầy đủ ưu thế mình có để hấp dẫn nhà tư bản Khanh Khanh, kiên nhẫn mười phần thay quần áo cho cô xem.
Vóc dáng người đàn ông cao lớn, vai rộng eo hẹp, ngay cả những bộ quần áo ở nhà đặt lên anh cũng khiến Ngôn Khanh hô hấp không thuận.
Lúc đầu Ngôn Khanh còn có thể đỏ mặt nhiệt liệt vỗ tay, sau đó lại dựa lưng vào ghế sô pha mềm như bông, cảm thấy nhu cầu cấp bách của mình là hít thở.
Con mẹ nó, đúng là quá đẹp trai.
Muôn cung cấp tiền cho anh muốn làm gì thì làm, muốn mua cả cửa hàng cho anh.
Ngôn Khanh lật mở xấp hóa đơn thanh toán thật dày, thấp thỏm suy đoán bằng này có đủ đả động trái tim vịt con hay không. Tới khi chờ trở lại trong xe, cô kéo kéo cổ tay áo anh, nghiêm túc nói: “Tôi có rất nhiều tiền.”
Hoắc Vân Thâm được cô vợ nhỏ sủng ái quá độ một ngày, dù nhiều dù ít cũng có chút hụt hẫng, cô coi anh trở thành vịt con động dục không động tình, dùng tiền tới mua thời gian của anh sao?
“Cảm nhận được.”
Ngôn Khanh nuốt nước miếng: “Tôi nguyện ý bỏ tiền cho anh, không chỉ hôm nay, về sau cũng vậy.”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm ngưng đọng, ngoài ý muốn nhìn về phía cô.
Cô cười vô cùng rực rỡ, tha thiết hỏi: “Nếu như vậy, anh có thể chỉ ở bên cạnh tôi, không bao giờ tiếp khách hàng khác hay không?”
Hoắc Vân Thâm nhìn mắt hạnh trong sáng của cô, bên môi chậm rãi nở ra nụ cười: “Vì sao lại đối xử tốt với anh?”
“Bởi vì tôi rất đau lòng anh……”
Ngôn Khanh nói xong cảm thấy không chuẩn xác, lại nhỏ giọng bổ sung: “Còn bởi vì thích anh.”
“Có lẽ sẽ rất mau,” cô ngoéo ngón út của anh: “Mau chóng yêu anh.”
Những hụt hẫng nhỏ bé đó của Hoắc Vân Thâm bị dăm ba câu của cô hòa tan, anh không hề khắc chế, ôm cô lên đùi, hôn gương mặt mềm ấm của cô: “Đáp ứng em, coi như một món quà, anh sẽ nói cho em một bí mật.”
Cho dù anh là vịt con, Khanh Khanh không chê, cho dù đoạn ký ức ngắn ngủi này hơi thái quá, nhưng anh cũng không muốn lưu lại bất cứ tì vết trong suy nghĩ của cô.
Tiểu phú bà chờ mong nhìn anh.
Anh hôn lên môi cô, tựa như than tựa như cười: “Anh không có khách hàng khác, đời này anh chỉ chạm qua duy nhất một mình em.”
Ngày này qua đi, Hoắc Vân Thâm ý thức tiềm lực của Khanh Khanh nhà anh quả thực vô hạn. Cốt truyện thư ký và tổng tài, phú bà và vịt vẫn chưa đủ, sau đó lại tới mối quan hệ cấm dục của giáo sư và sinh viên, bác sĩ tà tứ và người bệnh thanh thuần, cộng thêm ảnh đế phong lưu rất nhiều người mê muội, cô còn giúp lãng tử quay đầu nữa.
Buổi trưa ngày làm giáo sư đó, Hoắc Vân Thâm nhận được câu hỏi dò của ban tổ chức《 Hàng đêm sênh ca 》, tập thứ 3 có thể ghi hình bình thường hay không, đồng thời đưa ra một vài địa điểm, trong đó có một khu nghỉ dưỡng mới xây dựng ở vùng ngoại thành.
Mẫn Kính truyền đạt thông tin, Hoắc Vân Thâm tạm dừng vài giây, lạnh nhạt nói: “Ghi hình bình thường, chọn khu nghỉ dưỡng, dặn bọn họ điệu thấp chuẩn bị, địa điểm và khách mời lần này phải bảo mật.”
Mẫn Kính nhận ra ý tứ của anh.
“Thâm ca.” Giọng anh ta căng thẳng: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Vân Thâm nửa rũ mắt: “Tiết lộ hành trình cho người nên biết, lại cường điệu, thời gian còn lại của phu nhân không nhiều.”
Với tình huống của Khanh Khanh, đại khái không thể kéo dài tới một tháng, tính từ ngày bắt đầu đến công ty, nhiều nhất chỉ có mười ngày.
Mười ngày, mọi người đều biết anh sẽ bảo vệ Khanh Khanh kín kẽ, tùy tiện để người bên cạnh cô xuất hiện lỗ hổng, ngược lại sẽ dẫn người khả nghi. Chỉ có rời khỏi hàng rào an toàn, ra bên ngoài, ra vẻ lơ đãng tiết lộ hành trình bí mật mới có thể khiến Hoắc Lâm Xuyên yên tâm động thủ.
So với các hoàn cảnh thuần tự nhiên, các khu nghỉ dưỡng được xây dựng nhân tạo càng dễ dàng khống chế hơn.

Nhắc tới thời gian mười ngày này, cũng vì ép Hoắc Lâm Xuyên không thể kéo dài.
Anh sẽ mở đường cho Hoắc Lâm Xuyên tới khu nghỉ dưỡng.
Trước khi khởi hành tới khu nghỉ dưỡng, Hoắc Vân Thâm tỉnh dậy rất sớm, ôm lấy Ngôn Khanh ở trong lòng, liên tục hôn lên thái dương cô.
Không biết hôm nay Khanh Khanh sẽ nghĩ ra cốt truyện gì.
Anh đã quen với việc mỗi ngày sắm một nhân vật khác nhau, chỉ vì muốn cô vui vẻ, có thể mỉm cười với anh, cho dù người phản chiếu trong đôi con ngươi của cô có khác thường tới đâu, anh đều tình nguyện.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm u ám.
Hôm nay, có lẽ là ngày cuối cùng.
Anh hy vọng Khanh Khanh có thể tạo cho anh một bối cảnh tiếp cận gần với thực tế một chút, anh muốn làm chính mình yêu cô một ngày.
Khi ánh ban mai còn mờ nhạt, Hoắc Vân Thâm quỳ gối bên mép giường, khẽ chạm vào lông mi mảnh dài của cô.
Ánh mắt của Ngôn Khanh khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, môi anh giật giật, đang muốn há miệng, giọng nói của cô thật mềm mại: “Anh không đi đánh nhau sao? Thật tốt, sẽ không bị thương.”
Cô xoa xoa mắt, biểu tình lộ ra vẻ ngọt ngào thanh tú: “Vậy anh trở về trường cùng em đi học, được không?”
Đồng tử Hoắc Vân Thâm chấn động.
Anh nắm chặt tay cô, có chút buồn cười nhưng ra đến môi lại biến thành run rẩy.
Hôm nay, anh không phải người khác.
Anh là cậu học sinh bất lương trà trộn nơi đầu đường, bất cứ ai cũng lảng tránh, mà cô là cô nữ sinh xinh đẹp thuần khiết không chê anh dơ bẩn.
Hoắc Vân Thâm đè nén giọng nói run rẩy, tìm cho cô một lý do thích hợp tới khu nghỉ dưỡng. Cô là hoa khôi học đường được một gameshow lựa chọn, phải làm khách mời tạm thời trong vòng hai ngày.
Ngôn Khanh rất tín nhiệm anh, thuận lợi tiếp nhận cách nói này, chỉ là rời giường đi được hai bước, cô liền lúng túng nói với anh: “Phòng ở này thật lớn.”
Hoắc Vân Thâm hùa theo bộ dáng trước kia trong ký ức của Khanh Khanh, nhịn không được ôm lấy bả vai cô, khàn khàn nói: “Anh thuê cho em, muốn cho em một cuộc sống tốt.”
“Quá lãng phí.” Cô lắc đầu, chóp mũi hơi nhăn lại: “Em không muốn anh vất vả, anh cũng không cần chứng minh với người khác.”
Má cô trắng nõn, mắt hạnh nhìn anh: “Em biết anh rất tốt.”
Trái tim bị va chạm, cũng bị dòng nước lũ cực nóng bao vây.

Hốc mắt Hoắc Vân Thâm đỏ lên, anh ấn bả vai cô nghiêm túc dặn dò: “Khanh Khanh em nhớ rõ, mặc kệ hôm nay phát sinh chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ.”
Khu nghỉ dưỡng nằm tại vùng ngoại thành của Hải Thành, phàm là nhân viên công tác cần tiếp xúc với Ngôn Khanh đều đổi thành người thân tín. Bên người cô có Hứa Mạt Hàm và Âu Dương trái phải chăm sóc, hiện trường nhìn có vẻ nhân viên đông đảo, nhưng Ngôn Khanh lại có thể an ổn làm hoa khôi học đường của cô, không bị người khác nhận ra sự khác thường.
Hai người dựa theo sự phân phó của Hoắc tổng, thỉnh thoảng hỏi han ân cần với Ngôn Khanh, khiến cô ấn tượng rằng cô rất suy yếu. Mà Hoắc Vân Thâm cũng không theo sát cô giống như ngày thường, anh thối lui vào chỗ tối, lướt qua rất nhiều chướng ngại, bắt giữ sườn mặt ngẫu nhiên lộ ra của cô.
Mẫn Kính đi theo phía sau anh, nhíu mày nói: “Thâm ca, là tòa nhà đang thi công, 6 giờ chiều mỗi ngày sẽ ngừng làm việc, tất cả công nhân được sơ tán.”
Hoắc Vân Thâm ngước mắt nhìn qua.
Ngay phía trước địa điểm ghi hình có một tòa nhà được xây dựng theo phong cách Châu Âu đã hoàn thiện cơ bản đang trang trí ở bên ngoài. Nó sẽ sớm được sử dụng làm khách sạn, vì không muốn quấy rầy du khách tới khu nghỉ dưỡng nghỉ ngơi, thời gian nghỉ việc mới sớm như vậy.
Toàn bộ khu vực, đó là nơi thích hợp giết người nhất.
Hoắc Lâm Xuyên và anh chọn cùng một địa điểm.
Hoắc Vân Thâm khẽ gật đầu: “Làm tốt những chuẩn bị nên có, chuyện khác không cần phải xen vào.”
“Thâm ca, anh……”
“Đi thôi.”
6 giờ 10 phút chiều, đoàn làm phim của Ngôn Khanh tiến hành nghỉ ngơi giữa giờ, hiện trường hỗn loạn, Hứa Mạt Hàm và Âu Dương một trái một phái đưa cô về phòng.
Tất cả khách mời, chỉ có chỗ ở của cô là cách xa mọi người, nằm riêng một phương hướng.
Ngôn Khanh nhìn bốn phía xung quanh, không tìm được bóng dáng mình muốn gặp, cô hỏi: “Anh ấy đâu?”
Hứa Mạt Hàm kìm nén sự khẩn trương, xoa lòng bàn tay cô trả lời: “Trễ một chút anh ấy sẽ tới tìm cậu, anh ấy bảo tớ nói với cậu, đừng sợ, anh ấy ở đây.”
Ngôn Khanh không rõ, vì sao anh cứ dặn dò cô đừng sợ.
Ánh mặt trời lặn về phía tây, để lại ánh sáng mờ nhạt.
Ngôn Khanh nói lời tạm biệt cùng Hứa Mạt Hàm và Âu Dương, nghe được tiếng bước chân bọn họ xuống lầu đi xa, thẳng tới khi hoàn toàn biến mất, trời đất an tĩnh.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, bàn tay vừa mới đụng tới then cửa.
Trên chiếc thảm dưới mặt đất, có một bóng người không tiếng động tới gần, từ phía sau vươn tay che miệng cô lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận