Khanh khanh ta ta

Chương 58
Ngôn Khanh không cảm thấy mình là người mềm yếu, đặc biệt là sau khi tiến vào giới giải trí, trải qua không ít lần lên lên xuống xuống, bị nghìn người chỉ trích cũng học được cách bình tĩnh đối phó.
Nhưng Hoắc Vân Thâm thì khác.
Anh vừa xuất hiện, cho dù chỉ với dăm ba câu cũng có thể dễ dàng phá vỡ hàng rào khó khăn lắm cô mới xây dựng được.
Vốn dĩ cô là một người khá mạnh mẽ, nhưng khi được anh ôm vào lòng như vậy, xong đời, chỉ trong một vài giây cô lập tức biến thành cô gái nhỏ nũng nịu, tiểu công chúa kim chi ngọc diệp, Hoắc phu nhân sống trong nhung lụa. Những ủy khuất khổ sở mà cô phải chịu đựng, hận không thể mở rộng ra gấp mấy vạn lần.

Cô được anh cưng chiều tới hỏng rồi.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm chóp mũi ửng hồng của cô, đôi môi di chuyển qua hôn lên, khàn khàn nói: “Là anh không tốt, khiến Khanh Khanh phải chịu ủy khuất rồi.”
Một câu này chọc đúng tuyến lệ của cô.
Hốc mắt Ngôn Khanh nóng lên, không bận tâm bốn phía đang có bao nhiêu người chú ý, gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào cần cổ ấm áp của anh, bàn tay dính bùn bôi loạn khắp nơi khiến quần áo của anh cũng lấm lem bùn đất.
Dù sao đây cũng là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, chính mình không biểu thị công khai chủ quyền, chẳng lẽ để một đám tiểu yêu tinh tâm thuật bất chính tới nhớ thương.
Hoắc Vân Thâm ôm cô gái nhỏ mềm mại tựa không xương, dán lên trán cô dỗ dành an ủi, sau đó quay người lại, quét mắt nhìn mấy người phụ trách nơm nớp lo sợ ở phía sau.
“Xin lỗi Hoắc tổng, chúng tôi không biết ngài sẽ tới, không kịp thời đón tiếp ——”
“Phu nhân…… ghi hình thật sự rất thuận lợi……”
Người thốt ra lời này, nói xong cũng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Hôm nay là buổi ghi hình cuối cùng để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, bờ ruộng bên này đều là bùn đất, hoàn cảnh không tốt, các nữ minh tinh đều không thích, bọn họ nghĩ chuyện tai tiếng nếu Hoắc thị không ra mặt, nói không chừng Nguyễn Gia thật sự có thể thượng vị. Rốt cuộc tâm tư Hoắc tổng ai đoán cũng không trúng, chính vì vậy lúc này mới an bài Ngôn Khanh tới đây.
Nào biết đụng phải họng súng, còn đâm cho vỡ đầu chảy máu.
Xem tình cảnh trước mắt này, Hoắc tổng rõ ràng đang che chở cho trân bảo.
Mấy người trong ban tổ chức hận mình ánh mắt vụng về, hối hận muốn đâm đầu vào tường, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hoắc Vân Thâm lạnh giọng hỏi hai chữ: “Thuận lợi?”
Không khí tựa như bị đóng băng, bão tuyết ùn ùn kéo tới.

Ngôn Khanh không muốn anh vì cô mà tức giận trước mặt mọi người, nhỏ giọng nói: “Thâm Thâm, chân trần có chút lạnh, em muốn rửa sạch.”
Tầm mắt Hoắc Vân Thâm chuyển xuống hai bàn chân tuyết trắng dính đầy nước bùn và vụn lá cải của cô. Mặc dù khí hậu Trúc Ninh ấm áp, nhưng trên mặt đất vẫn lạnh, mũi chân cô bị đông lạnh đến phiếm hồng, đầu ngón chân đáng thương hơi cuộn lại.
Ngôn Khanh như ý nguyện được ôm đi, trong lúc bận rộn còn quay đầu cho Hứa Mạt Hàm một ánh mắt trấn an.
Hứa Mạt Hàm thần thanh khí sảng, trả lại cho cô nụ hôn gió.
Hoắc Vân Thâm đưa Ngôn Khanh về phòng, đặt cô trên giường nhỏ, đứng dậy đi tìm chậu lấy nước ấm.
Anh thử nhiệt độ của nước, ngồi xổm xuống nắm bàn chân lạnh lẽo của cô cho ấm lại, mới cẩn thận bỏ vào trong chậu, cả chậu nước lập tức biến thành màu xám .
Ngôn Khanh ngượng ngùng co chân lại: “Em tự rửa.”
Hoắc Vân Thâm bắt lấy không bỏ, bàn tay anh to rộng dễ dàng khiến cô không thể động đậy. Lòng bàn tay hơi thô ráp cọ xát vuốt ve trên từng tấc da thịt, mang theo cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
Lỗ tai Ngôn Khanh nóng lên, cô dùng giọng mũi hỏi: “Sao anh lại trở về, không phải bốn năm ngày sao?”
Hoắc Vân Thâm tránh né chuyện email: “Ở không nổi nữa, muốn gặp em.”

“Vậy hợp đồng kia thì sao? Có chậm trễ hay không?”
Anh tránh nặng tìm nhẹ: “Yên tâm.”
Video nặc danh, giấc mơ đau lòng trên máy bay, hiện tại là cảm giác chân thật khi sờ vào Khanh Khanh, tất cả đều bùng cháy dữ dội trong lồng ngực Hoắc Vân Thâm. Anh gấp không chờ nổi muốn được cô an ủi, chiếm hữu cướp đoạt, thậm chí là một chút tra tấn nhỏ bé khi ân ái mãnh liệt, mới có thể bổ khuyết vào khoảng trống trong lòng anh.
Anh rũ mi mắt, che giấu cảm xúc.
Không thể dọa đến Khanh Khanh.
Hoắc Vân Thâm đè nén khát vọng lan tràn, động tác mềm nhẹ rửa sạch cho cô, nâng đôi chân tinh tế của cô lên, tiếp tục dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm.
Nhiệt độ trên người Ngôn Khanh tăng trở lại, bàn chân cọ cọ vào tay anh: “Thâm Thâm, em vẫn muốn tiếp tục tham gia chương trình, bằng không trong chuyện này cho dù chúng ta là người bị hại, chỉ sợ cũng sẽ bị xuyên tạc thành lâm trận bỏ chạy, chơi chiêu linh tinh. Em không hy vọng mang lại cho anh bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào.”
“Nghe lời vợ.”
“Về phần Nguyễn Gia, em hy vọng cô ta sẽ hoàn thành xong tập ghi hình đầu tiên này.”
“Được, một phút cũng không thiếu.” Hoắc Vân Thâm ngước mắt nhìn cô chăm chú: “Đặc biệt là phần biểu diễn phía sau, cô ta sẽ được cảm nhận cái gì gọi là tự rước lấy nhục.”
Chỉ mình anh tới vả mặt là không đủ, bước lên sân khấu để Khanh Khanh tự mình dẫm đạp, ngăn chặn mọi lời chỉ trích mới là thượng sách.
Ngôn Khanh không cần giải thích mà chồng cô đã hiểu, trong lòng cô vô cùng thoải mái, nhịn không được dùng mũi chân chọc chọc anh, nửa thật nửa giả oán giận: “Hoắc tiên sinh, bức ảnh kia chụp quá thân mật, em còn ghen tị đấy.”
Hoắc Vân Thâm không nói chuyện, nâng bàn chân lộn xộn của cô lên, thành kính cúi lưng, đặt một nụ hôn xuống.
Ngôn Khanh sửng sốt, trái tim đập dồn dập, nóng bỏng tới mức cô muốn rút chân lại.
Đó là chân, hơn nữa nó còn bẩn như vậy, cho dù rửa sạch cũng không được nha, sao anh có thể!
Hoắc Vân Thâm nắm chắc hơn, lông mi đen nhánh rũ xuống che lại ánh mắt mãnh liệt, đôi môi tinh tế hôn lên đầu ngón chân màu hồng nhạt.
Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Khanh Khanh, anh chỉ thuộc về một mình em, tư vị ghen tuông quá vất vả, em không cần, anh nếm trải là đủ rồi.”
Khi Nguyễn Gia bị vả mặt vang dội, cộng đồng mạng được một phen cao trào thì ban tổ chức của 《 Hàng đêm sênh ca 》cũng bị thay máu. Nội dung và hình thức ban đầu vẫn được duy trì, nhưng đội ngũ làm chương trình được thay đổi thành bộ phận bảo đảm an toàn và nổi tiếng hơn.
Hai ngày ba đêm ghi hình cho nửa tập đầu tiên nhanh chóng kết thúc, nửa tập sau Nguyễn Gia khóc thành dòng khẩn cầu được rút lui. Tuy nhiên ban tổ chức ra lệnh cưỡng chế, buộc phải ghi hình xong nửa tập còn lại, công ty quản lý của cô ta một tiếng cũng không dám ho he, hoàn toàn co đầu rút cổ.
Nguyễn Gia thanh minh: “Một quản lý cấp cao trong công ty xúi tôi làm chuyện này, ngay cả người đại diện của tôi cũng không nói gì, hiện tại bọn họ lại mặc kệ tôi!”
Không ai nghe lời cô ta nói, bọn họ đều biết Hoắc thị giữ cô ta lại chỉ vì muốn hoàn toàn đóng đinh cô ta trên cây cột sỉ nhục.
Ngôn Khanh và Hứa Mạt Hàm cùng nhóm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, sáng tác bài hát mới cũng như nước chảy thành sông.
Tinh lực của Nguyễn Gia dùng hết trên việc ăn vạ, trước kia cô ta đã sớm sắp xếp người làm việc thay mình, hiện giờ đành phải tay không bắt chó đi cày, sử dụng một bài hát hoàn toàn đi lệch chủ đề tham gia biểu diễn.
Trải qua thời gian chỉnh sửa ngắn ngủi, vòng đầu tiên của《 Hàng đêm sênh ca 》nhận được rất nhiều sự chú ý từ khán giả, chính thức bước lên chiến trường.
Sáu ca sĩ lần lượt rút thăm theo bảng xếp hạng hoàn thành nhiệm vụ ở phần đầu, theo thứ tự tiến hành biểu diễn. Từ phiếu bầu của người xem tại trường quay và ban giám khảo để xác định thứ hạng, người xếp cuối cùng sẽ bị đào thải.
Không biết là vừa khéo hay do ban tổ chức cố ý, Nguyễn Gia lên sân khấu ở vị trí áp chót, còn Ngôn Khanh lại là thí sinh cuối cùng, rất gần nhau.
Trước khi bắt đầu ghi hình, Hứa Mạt Hàm làm tốt tạo hình của một tra nữ lộng lẫy diễm lệ, ghé qua phòng nghỉ của Ngôn Khanh, bị mỹ mạo ngày càng thăng cấp của Hoắc phu nhân làm cho cả kinh hút khí.
“Thời điểm còn đi học cậu đã siêu cấp xinh đẹp, nam sinh nhìn lén cậu có thể vòng ba vòng trên địa cầu.” Hứa Mạt Hàm tấm tắc: “Nếu không phải hào quang của thiếu niên bất lương nhà cậu quá mạnh, đoán chừng người tới thổ lộ đã san bằng cửa ký túc xá rồi.”
Ngôn Khanh cười nhéo Hứa Mạt Hàm.
Mối quan hệ giữa phụ nữ rất dễ dàng thiết lập, huống chi giữa cô và Hứa Mạt Hàm còn tồn tại khoảng thời gian trân quý thời đại học. Tất cả những chuyện về Hoắc Vân Thâm trong năm đó, cô đều gấp không chờ nổi mà muốn nghe Hứa Mạt Hàm kể lại.
Lúc đầu Hứa Mạt Hàm cố kỵ Hoắc tổng, sợ cô nghe nhiều thần kinh sẽ có gánh nặng, nhưng không chịu nổi tiểu tiên nữ chớp chớp đôi mắt dò hỏi, nên càng nói càng nhiều.

Khi chuẩn bị ghi hình, Hứa Mạt Hàm hỏi: “Hôm nay Hoắc tổng không tới sao?”
“Chắc là không ——”
Ngôn Khanh còn chưa nói xong, màn hình chờ trong phòng nghỉ đúng lúc truyền phát hình ảnh từ sân khấu chuyển sang hàng ghế khán giả.
Chính giữa hàng ghế đầu tiên, người đàn ông ngồi ngay ngắn, khuôn mặt trầm tĩnh, áo sơmi sẫm màu không cài hai cúc áo trên cùng, lộ ra đường cong xương quai xanh sắc bén, đôi mắt anh nhướng lên, nhìn thẳng vào máy quay.
“Mẹ kiếp, hiên ngang như vậy!” Hứa Mạt Hàm che ngực: “Không hổ là Hoắc tổng!”
Ngôn Khanh bị sự ngọt ngào ngoài ý muốn bao phủ khắp thân thể.
Kẻ lừa đảo, ngày hôm qua còn nói bận rộn không thể tới, kết quả còn hiên ngang lọt vào ống kính như vậy, rõ ràng là muốn tuyên bố chủ quyền.
Ngôn Khanh nghĩ đến ca từ cô viết ra trong hai ngày anh xuất ngoại, gương mặt có chút ửng đỏ, cô nhẹ nhàng cong môi cười.
Sân khấu của《 Hàng đêm sênh ca 》khá xuất sắc, nhà tài trợ cung cấp đủ trợ lực, sân khấu mở màn đứng đầu cả nước về quy mô và kỹ thuật ánh sáng âm thanh. Dưới bầu không khí phụ trợ này, người thứ năm lên sân khấu là Nguyễn Gia có vẻ chật vật bất kham.
Cô ta vốn gồng mình lên để chống đỡ, khi nhìn thấy Hoắc tổng ở hàng ghế phía trước thì lập tức hoảng hốt, kéo theo phần biểu diễn xảy ra vô số các lỗi sai không đáng có.
Không đợi cô ta đi xuống, trên mạng liền tuồn ra chứng cứ cô ta mua lại sáng tác của người khác, hoàn toàn trở thành bia ngắm chỉ trích cho toàn bộ cư dân mạng.
Ngôn Khanh xuất hiện cuối cùng.
Cô chậm rãi bước vào ánh đèn sân khấu, mái tóc dài màu hạt dẻ hơi uốn xoăn buông xõa trên lưng. Chiếc váy dài làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, ánh mắt sáng ngời.
Đạo diễn cố ý đưa hình ảnh Hoắc tổng vào trong ống kính.
Hoắc tổng thong thả ung dung từ trong túi móc ra một chiếc kẹp tóc nổi bật hai chữ “Khanh bảo”, mặt không biểu cảm đeo lên đầu.
Tiếng thét chói tai lập tức vang vọng khắp trường quay.
Ngôn Khanh hơi giật mình một chút, ngay sau đó đôi mắt hạnh sáng lấp lánh lập tức cong thành vầng trăng non, hình ảnh này cũng được camera bắt giữ vô cùng sắc nét.
Nhạc đệm vang lên, cô đưa tay lên giá microphone, ngân nga nhẹ nhàng.
Khi cao trào bùng nổ, đôi mắt ngập nước của cô chạm vào Hoắc Vân Thâm, cô nhìn anh hát:
“Theo các vì tinh tú, tùy ánh trăng chảy xuôi, rong chơi trong sương mù.
Muốn xuyên qua mưa gió, mặc nắng mặc sương, đi bên cạnh anh.”
Ngày hôm đó, Ngôn Khanh lấy ưu thế tuyệt đối chiến thắng các vị khách mời khác, chiếm giữ vị trí thứ nhất trong tập đầu tiên.
Nửa tập tiếp theo được ghi hình tại Hải Thành, không cần trằn trọc bôn ba, sau khi buổi  biểu diễn kết thúc, Hoắc Vân Thâm không trì hoãn một phút nào, lập tức đưa vợ về nhà.
Ngôn Khanh ở trên xe bị anh hôn đến mơ màng, rõ ràng thân thể bị trêu chọc đến bủn rủn, nhưng đầu óc lại chịu đựng không nổi mà mệt rã rời.
Hình như cô càng ngày càng thích ngủ.
Về tới nhà, Ngôn Khanh ghé vào trong ngực Hoắc Vân Thâm, mặt gối lên vai anh, chỉ trong vài phút lên lầu thiếu chút nữa ngủ thiếp đi, cô không cam lòng nỗ lực mở to mắt.
“Có thể vì chuẩn bị cho cuộc thi nên em quá mệt mỏi.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em có thể kiên trì.”
Hoắc Vân Thâm đặt cô lên giường, dùng chăn quấn chặt, đè nén dục vọng: “Ngoan, em ngủ trước đi, anh còn một cuộc họp video, chờ em tỉnh lại anh cũng họp xong rồi.”
Thậm chí Ngôn Khanh còn chưa kịp đáp ứng, ý thức đã lâm vào vực sâu.

Cánh cổng ký ức bị va chạm đến vặn vẹo biến hình, ý đồ muốn dung hợp với hiện tại, mỗi lần thất bại đều khiến tinh thần cô bị quá tải, áp lực nặng nề.
Dường như mỗi lần cô nghe nói về chuyện quá khứ, hay nhớ được những mảnh vụn ký ức, trung khu thần kinh đều bị công kích nhưng lại không có cách nào thừa nhận.
Từ khi nào bắt đầu như vậy……
Hình như là, từ khi cô nhớ lại cái tên Hoắc Lâm Xuyên, cô đã phá vỡ một giới hạn nào đó khiến hồi ức trở thành gánh nặng, từng bước tra tấn cô.
Suy nghĩ của Ngôn Khanh trở nên hỗn loạn, cảm giác được những điều quan trọng đang dần biến mất. Cô không thể kiểm soát nó, giãy giụa tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi nằm trong chăn thở gấp.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm giấy dán tường, sau một hồi lại chuyển hướng sang ngăn tủ, tấm rèm, đèn trần, cùng khung ảnh trên bàn cạnh đầu giường.
Hai người trong ảnh chụp vô cùng thân mật, một người là cô, một người khác……
Ngôn Khanh nhìn chừng ba phút, cô bất chợt run lên, vô lực thở phào một hơi.
Cô ngủ tới ngốc luôn rồi, vì sao lại sững sờ trước ảnh chụp của chồng mình.
Ngôn Khanh duỗi tay cầm khung ảnh lên, yêu quý sờ sờ gương mặt Hoắc Vân Thâm, đôi môi dán lên hôn một cái, sau đó mới xoa thái dương ngồi dậy.
Cô đã ngủ hai tiếng, vì sao Thâm Thâm vẫn chưa lên?
Ngôn Khanh gấp không chờ nổi muốn gặp anh, cô xuống giường rời khỏi phòng ngủ, rón rén đi lên tầng 3, quả nhiên cửa phòng đang khép hờ, bên trong tràn ra ánh đèn.
Cô chỉ nhìn lén một chút, bộ dáng Thâm Thâm đang làm việc tuyệt đối siêu cấp đẹp trai.
Ngôn Khanh nhón chân bước lại gần, thông qua khe cửa nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đang ngồi trên ghế dựa, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình máy tính hắt lên ngũ quan sắc bén của anh. Anh không đeo tai nghe, thanh âm mơ hồ từ bên trong máy tính truyền ra ngoài.
“Hoắc tổng, Pollen ký hợp đồng với bên khác giá cả cao hơn chúng ta, đây là kết quả của việc ngài lâm trận bỏ về nước, gián đoạn cuộc đàm phán, chắc hẳn ngài sẽ không phủ nhận chứ?”
Bàn tay Ngôn Khanh đỡ khung cửa run lên.
Anh…… lâm trận bỏ về nước, gián đoạn cuộc đàm phán, hợp đồng căn bản không được ký kết?!
Bởi vì chuyện của cô?!
Lồng ngực Ngôn Khanh phập phồng, chóp mũi cay cay, bước chân không cẩn thận đụng phải cửa, Hoắc Vân Thâm lập tức nhìn qua, ánh mắt giật mình.
Thấy thần sắc anh dao động, mặc kệ có bao nhiêu người đang người đang nhìn trực tiếp, anh lựa chọn bỏ dở cuộc họp. Ngôn Khanh càng khổ sở hơn, cô nắm chặt tay bước nhanh trở về phòng ngủ, phanh một tiếng đóng cửa lại, gấp đến độ đi qua đi lại vài vòng trên mặt đất.
Sao anh có thể vì một chút phiền toái nhỏ của cô mà bỏ dở hợp đồng quan trọng như vậy để về nước! Còn lừa gạt khiến cô yên tâm!
Ngôn Khanh không biết mình đang lo lắng hay tức giận, cô muốn chất vấn anh, nhưng khi tiếng bước chân của anh truyền đến, cô lại không nói nên lời, dứt khoát ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ bên cạnh cửa sổ, không thèm quay đầu lại.
“Khanh Khanh.”
Không để ý tới anh.
Anh đến gần, đặt tay lên vai cô.
Ngôn Khanh tránh khỏi tay anh.
Trong lòng cô nghẹn muốn chết, không muốn nói đạo lý, không muốn làm cô vợ nhỏ dịu dàng, cô muốn cáu kỉnh lật trời một lần, để anh nhớ lâu một chút rằng anh tùy hứng tới mức nào.
Sau một lúc lâu, anh thấp giọng hỏi: “Khanh Khanh, em không tin anh sao?”
“Tin hay không không quan trọng!” Ngôn Khanh hít hít mũi: “Em chỉ không muốn để ý tới anh! Chuyện lớn như vậy, anh nói trở về liền trở về, thật sự không sợ xảy ra vấn đề sao? Hoắc thị bị anh hại phá sản thì phải làm sao bây giờ!”
Sau khi xúc động nói xong, đợi một hồi lâu phát hiện người phía sau không có động tĩnh.
Hoắc Vân Thâm không trả lời, ngay cả tiếng hít thở cũng gần như không có.
Ngôn Khanh cắn cắn môi, bàn tay hơi siết lại, phát tiết xong rồi, trái tim lại nhịn không được mà co rút đau đớn.
Sao cô có thể hung dữ với anh……
Còn nói…… không muốn để ý tới anh nữa.
Rõ ràng cô biết…… những lời này đều như cứa vào trái tim anh.
Ngôn Khanh cắn môi, không phải cô trách anh, cô chỉ đau lòng, luyến tiếc, bởi vì anh làm vậy không đáng giá, sợ anh bị thương tổn.

Nhưng mà cô ngu ngốc, dùng phương pháp không nên nhất để đối xử với anh……
Ngôn Khanh cố chống cự, đợi anh mở lời trước, thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không có kết quả. Cuối cùng cô chịu đựng không nổi lặng lẽ quay đầu lại, khiếp sợ phát hiện Hoắc Vân Thâm đang đưa lưng về phía cô ngồi ở mép giường, đầu hơi rũ xuống, bóng dáng lạnh lùng cô đơn, cả người chìm trong ánh đèn bàn u ám.
Trái tim cô như bị người siết chặt.
Mẹ kiếp, cô điên rồi, sao cô có thể bắt nạt anh như vậy!
Ngôn Khanh bất chợt đứng lên, dẫm lên thảm bước nhanh về phía anh, anh rũ lông mi để lại những bóng tối loang lổ, sườn mặt cô tịch yếu ớt, cả người trầm mặc, không nói tiếng nào.
Cô càng nhìn càng muốn khóc.
Thâm Thâm là vì cô, kết quả cô lại luôn miệng chỉ trích, đáng lẽ cô nên tin tưởng năng lực và quyết sách của anh mới đúng, nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, trong lúc vô tình khiến anh bị thương.
Tội của cô không thể tha thứ!
Ngôn Khanh chạy tới, ngồi xổm xuống ôm lấy chân anh cọ xát: “Thâm Thâm……”
Cô ngửa mặt nhìn anh, tròng mắt anh trống rỗng, ảm đạm quay đầu đi.
Hoắc Vân Thâm mím chặt môi thành một đường thẳng, cảm thụ được xúc cảm mềm mại trên đùi, không biết mình có thể chống đỡ sự dỗ dành của cô được bao lâu.
Cô lại cọ……
Hoắc Vân Thâm khí huyết cuồn cuộn, bàn tay dùng sức nắm chặt.
Nhiều nhất là mười giây.
Mười.
Ngôn Khanh hối hận muốn chết, gương mặt kề sát đầu gối anh, cánh tay ôm chặt chân anh.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt nhẫn nại.
Tám.
Bước đầu làm nũng của Ngôn Khanh không có kết quả, cô lựa chọn bò lên chân anh, mềm mại dựa vào ngực anh.
Hai bên thái dương của Hoắc Vân Thâm giật giật.
Năm.
Ngôn Khanh thì thầm: “Em tin tưởng anh, anh có nguyện ý nói cho em không?”, vừa nói cô vừa hôn lên gương mặt lạnh lùng của anh.
Mu bàn tay Hoắc Vân Thâm nổi đầy gân xanh, chuẩn bị ôm cô vào lòng, tận tình giải phóng áp lực mấy ngày hôm nay.
Hai.
Ngôn Khanh không có biện pháp, lông mi run run, quyết định làm một chuyện lớn để dỗ dành chồng.
Cô nhanh chóng kéo vạt áo hai dây lên, bàn tay thò vào trong cởi bỏ móc khóa, túm nội y ném ra ngoài.
Tiếp theo cúi đầu nhìn hai luồng mất đi sự trói buộc trước ngực.
Hình dạng hoàn mỹ, co giãn mười phần.
Rất tuyệt.
Trái tim Ngôn Khanh như nổi trống, cô hít sâu, ngoan ngoãn dùng tay nâng lên xoa nắn.
Đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Hoắc tiên sinh.
Đôi má cô đỏ hây hây, đuôi mắt nhiễm đầy sắc tình, nhẹ giọng hỏi anh.
“Hoắc tiên sinh, nếu không…… em tặng anh một đôi lễ vật vừa tròn vừa mềm mại, chắc hẳn còn rất thơm……”
“Anh…… có muốn nếm thử một chút không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận