Khanh khanh ta ta

Chương 17
Ngôn Khanh trằn trọc trên giường nhỏ ký túc xá cả đêm không ngủ, khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng chợp mắt, kết quả trong đầu tựa như trái bom đếm ngược, không ngừng tích tích tích nhắc nhở cô, đừng ngủ, ngủ nữa người trong chiếc xe kia sẽ nổ tung mất.
Trong lòng cô rất rõ ràng, cô không lay chuyển được Hoắc Vân Thâm.
Hoắc tổng nói rất dễ nghe, cho cô bảy ngày suy xét, hết bảy ngày nếu cô còn không chịu, nói không chừng sẽ còn rất nhiều chiêu cực đoan đang chờ cô.
Kết hôn đúng là chuyện đại sự, nhưng hiện tại là thời đại nào rồi, hợp đồng hôn nhân ba năm cũng không quan trọng bằng mạng sống, tự do, hoặc không ngừng dây dưa tra tấn.

Thành thật đi vào khuôn khổ, còn việc thiện nào hơn.
Kỳ thật ngoại trừ không cho “Hồng hạnh vượt tường” thì những điều kiện Hoắc tổng đưa ra đều không tồi, đủ tôn trọng.
Huống hồ điều quan trọng hơn chính là câu “Anh cho em một tuần để suy nghĩ”, những lời này tựa như một cây châm, ê ẩm đau đớn đang mắc kẹt trong các dây thần kinh. Khi  kỳ hạn cuối cùng bước đến, nó biến thành một cơn sóng tự phát theo bản năng.
Phảng phất như Hoắc Vân Thâm mới là người yếu thế, nếu cô không đáp ứng anh sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Cho nên Ngôn Khanh bị một tiếng trống tinh thần thúc giục xuống giường, sợ mình sẽ lùi bước nên cô chỉ tùy tiện xử lý một chút liền chui vào xe của Hoắc tổng. Vốn dĩ dù nhiều dù ít cô cũng có chút một chút hờn dỗi, nhưng đối diện với nụ cười của Hoắc Vân Thâm giống như làm tan rã bầu trời đầy trời sương tuyết, cả người được mạ lên một tầng sắc màu ấm áp.
Ngôn Khanh không có cốt khí lại cảm thấy chút vị ngọt ngào bởi nụ cười ấy.
Gương mặt này của Hoắc Vân Thâm, bộ dáng tươi cười thật đúng là cực phẩm nhân gian.
Ngọt ngào xong rồi, cô lại cảm thấy chua xót, đáng tiếc mệnh của cực phẩm nhân gian thật sự quá khổ, kết hôn với Vân Khanh giả mà vẫn vui vẻ thỏa mãn như vậy.
“Sửa miệng gì đó thì thôi bỏ đi……” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, rút tay khỏi bàn tay của anh, mắt nhìn Cục Dân Chính gần trong gang tấc bên ngoài cửa sổ, nhắc tới chính sự: “Hợp đồng đâu?”
Hoắc Vân Thâm không chần chờ, rút ra 2 bản hợp đồng tiêu chuẩn từ trong túi tài liệu ra, đặt vào tay cô.
Sự tình quan trọng, Ngôn Khanh không dám hàm hồ, kiểm tra từng câu từng chữ xong, nội dung xác thật giống với lời nói ngày hôm đó. Hoắc Vân Thâm còn thêm một số điều khoản có lợi với cô, lật tới tờ cuối cùng cô không biết mình nên khóc hay cười, Hoắc tổng có bổ sung thêm hai điều khoản.
“Trong thời gian thực hiện hợp đồng, cấm yêu đương, cấm yêu thầm, cấm đáp lại bất cứ người nào theo đuổi, cấm động tâm đối với bất cứ người nào theo đuổi.”
Hai bên thái dương Ngôn Khanh nhảy dựng lên.
Hoắc tổng quá cẩn thận, sau khi nói mấy “Không được” vẫn chưa hết giận còn bổ sung thêm 4 điều cấm liền.
Một điều khoản khác chính là: “Nếu Ngôn Khanh tự nguyện ở lại, duy trì mối quan hệ hôn nhân cả đời với Hoắc Vân Thâm, hợp đồng có thể giải trừ bất cứ lúc nào.”

Đầu ngón tay Ngôn Khanh gõ gõ lên dòng chữ: “Hoắc tổng, dòng này không cần đâu, không có khả năng, chờ hết kỳ hạn ba năm, thân thể và tâm tình của anh được khôi phục, hai chúng ta một phách hai tán, tôi sẽ không lưu luyến gì anh, anh cũng biết rõ ràng tôi không phải Vân Khanh, điều này không có ý nghĩa.”
Hoắc Vân Thâm rũ lông mi, trả lời đứng đắn: “Nguyên tắc nói chuyện hợp tác của tôi là không để lại lỗ hổng, cho dù khả năng cực kỳ nhỏ cũng muốn viết lên giấy trắng mực đen. Huống chi hiện tại mới bắt đầu, sao em có thể xác định chuyện này hoàn toàn không có khả năng.”
Ngôn Khanh có một bụng lời muốn nói, sau khi ngẫm nghĩ vẫn quyết định từ bỏ không muốn cãi cọ với anh. Hoắc Vân Thâm là loại người mặt không đổi sắc trên bàn đàm phán, nếu thông minh một chút thì không cần tốn nhiều miệng lưỡi.

Không bằng dùng sự thật chứng minh.
Ngôn Khanh dùng hai phút yên lặng nhớ lại quãng thời gian làm thiếu nữ độc thân của mình, đề bút ký tên, hợp đồng có hiệu lực.
Hiện tại là cuối tuần, Cục Dân Chính vốn đóng cửa nghỉ ngơi nhưng lại ngầm mở một đường cho Hoắc tổng.
Ưu điểm là không có nhiều người hỗn tạp, tránh được nguy hiểm bị chụp lén, toàn bộ quá trình xử lý rất nhanh. Ngôn Khanh trộm ngắm người bên cạnh, nhìn thấy khi anh ký tên, xương ngón tay cầm bút bị siết đến trắng bệch, lông mi treo tầng hơi nước mơ hồ.
Trong lòng Ngôn Khanh rúm ró, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Vân Khanh.
Dường như cô đang bá chiếm chồng của nữ thần……
Sổ hồng nhanh chóng tới tay, Ngôn Khanh tâm tình phức tạp nhìn nó chằm chằm, nếu chỉ nhìn vào ảnh chụp thì hai người quả thật rất xứng đôi.
Bức ảnh đầu tiên của cô và Hoắc tổng, có lẽ cũng là bức ảnh cuối cùng.
Ngôn Khanh không có cảm giác chân thật, nhiều tầng thân phận, tạm thời cũng không cảm giác được sự khác biệt, cô đưa giấy hôn thú cho Hoắc Vân Thâm: “Hoắc tổng, anh giữ đi, để ở chỗ tôi không an toàn, vạn nhất bại lộ thì thê thảm.”
Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cả người lâng lâng, cô chuẩn bị cáo biệt cùng người chồng trên giấy tờ: “Chuyện nên làm đã làm xong xuôi, chúng ta ai bận việc người nấy đi? Tôi muốn trở lại chương trình, vòng loại trừ tiếp theo sẽ khởi động chế độ bình chọn trực tuyến, theo số lượng bình chọn để quyết định đi hay ở. Tôi cần thời gian chuẩn bị, hơn nữa đêm nay sẽ phát sóng tập đầu tiên, mọi người đã hẹn nhau cùng xem tập thể.”
Hoắc Vân Thâm vuốt ve hai chữ “Ngôn Khanh” trên giấy hôn thú.
Ngôn Khanh cũng tốt, Vân Khanh cũng được, đều là Khanh Khanh, là vợ của anh, từ nay buộc chặt ở bên nhau, đến chết cũng không thay đổi.
Hầu kết anh lăn lộn, cực lực áp chế sự cuồng nhiệt đang sôi trào trong ngực, cẩn thận cất hai quyển sổ hồng đi, mắt đen cụp xuống nhìn chăm chú cô gái nhỏ ngốc nghếch căn bản không hiểu khái niệm “Đã kết hôn” ở trước mắt này.
Nên dạy cô từng bước một, làm thế nào để đối xử với chồng của mình.
Ngôn Khanh phất phất tay, đang định xuống xe, bả vai lại bị Hoắc Vân Thâm giơ tay đè lại. Cô lần đầu làm vợ người ta, thật sự không có kinh nghiệm, anh vừa chạm vào liền hốt hoảng.
“Có chuyện gì?”
Hoắc Vân Thâm chỉ vào mặt mình: “Sau này thời điểm rời đi nhớ phải hôn tạm biệt.”
Ngôn Khanh bị bộ dáng nghiêm túc của Hoắc tổng làm cho khiếp sợ ho sặc sụa : “Mới vừa ký xong đã phải làm động tác thân mật như vậy?!”
Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng vuốt lưng thuận khí cho cô, đồng thời cố chấp gật đầu: “Không tính là thân mật, anh còn chưa bảo em hôn môi.”
Ngôn Khanh tức giận bật cười, cũng có lý, thật đúng là không cách nào phản bác.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm trầm tĩnh, không nhanh không chậm giảng đạo lý cho cô: “Nếu là vợ hợp pháp của anh, lại đáp ứng ký hợp đồng trị liệu với anh rồi, việc đầu tiên không phải là đối tốt với anh sao? Chẳng qua thơm má bình thường mà thôi, yêu cầu của anh thực quá mức sao?”
Ngôn Khanh không thể không thừa nhận năng lực điều hòa tiết tấu của Hoắc tổng, bộ dạng anh đúng lý hợp tình như vậy, cô thật sự á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, cô đã nói mình sẽ chuyên nghiệp diễn hết vở kịch kéo dài ba năm, nỗ lực hết sức chữa khỏi bệnh cho tiểu thiên sứ.
Không trả giá một chút làm sao được.
“……Được rồi” Ngôn Khanh duỗi tay, động tác lưu loát kéo lấy cổ áo Hoắc Vân Thâm, kéo đầu anh thấp xuống, nhón chân, mềm mại dán lên má anh “Như vậy có thể đi rồi sao?”

Cô không nhớ anh nhưng thói quen lại giống trước kia như đúc.
Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ nhưng một hai cứ phải túm anh xuống hôn mới vui vẻ.
Nơi bị môi cô chạm qua nóng như nổi lửa, ngay cả hai bên tai cũng đỏ lên một cách không thể khống chế.
Cơ bắp cứng đờ, anh vội vàng quay đầu đi che giấu, không muốn để cô nhìn thấy cảm xúc mừng như điên đến run rẩy của mình, e sợ sẽ dọa đến cô.
Ngôn Khanh ngồi vào xe, nhiệt độ cơ thể cũng bị Hoắc tổng ảnh hưởng mà tăng cao, cô ghé trán lên cửa kính để hạ nhiệt, thuận tay lướt Weibo đã lâu không sờ tới.
Cô muốn tiêu khiển nên đã theo dõi mấy tài khoản bát quái, bình thường tùy tiện ha ha ăn dưa, trăm triệu không nghĩ tới, lúc này lại ăn dưa lên chính đầu mình.
Tin tức lan tràn, số lượng tin nhắn bình luận và chia sẻ đều phá con số cực hạn, nhìn lại trang chủ, trong số những ảnh chụp màn hình, mười tấm thì có bảy tám tấm đều là cô.
Trong đó đa số là hình ảnh cô mặc đồng phục thí sinh, đi kèm là những lời dẫn vô cùng bắt mắt:  “《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 thực ra là một ca sĩ nổi tiếng trên mạng, thân hình nóng bỏng giá trị nhan sắc nghịch thiên”, “Chỉ là thưởng thức?! Tiểu tiên nữ được người cầm quyền Hoắc thị tự mình che chở”, “Xuất thân hào môn, một lần lưu lạc không có nhà để về bước nhầm vào chương trình tài năng”.
Ngôn Khanh đọc đến ê răng, đây là cái gì, cô lần theo ngọn nguồn tìm được trailer tập đầu tiên của《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao  》mới được công bố vào sáng nay.
Sáng sớm cô ngồi xổm ở ngoài cửa Truyền thông Thừa Phong, không trang điểm không có nhà để về, cô mặc sườn xám hát nốt cao, cùng với…… Hoắc Vân Thâm cho cô đánh giá cấp S ngay tại chỗ.
Không phải đã nói sẽ xóa bỏ đoạn này sao?!
Cô vội vàng nhìn kỹ, lời nói lúc ấy của Hoắc Vân Thâm thế nhưng bị sửa lại một số chi tiết.
Ngôn Khanh ngốc lăng một lát, sau đó gọi điện thoại cho An Lan, An Lan xin lỗi nói: “Xin lỗi Ngôn Ngôn, nhóm quản lý cấp cao thảo luận mấy lần cuối cùng vẫn cho rằng đoạn này là tinh hoa điểm nóng, xóa bỏ thì quá đáng tiếc. Chị đại diện cho những người làm chương trình trưng cầu ý kiến Hoắc tổng, anh ta đồng ý chỉ cần chúng ta sửa lại một vài chi tiết, nói…… Đừng để em phải khó xử, không cần đẩy em tới nơi đầu sóng ngọn gió nhanh như vậy, dễ dàng bị tổn thương.”
Thay đổi một chút cảm giác ái muội liền biến mất.
Nhưng rõ ràng cô đang được Hoắc thị coi trọng.
Đề tài, toàn bộ nhiệt lượng đều được giữ lại, sạch sẽ không dính bụi bặm.
Hoắc Vân Thâm thực hiện đúng như theo hợp đồng, cho cô sức mạnh cũng ôn hòa bảo vệ cô, cô tự nhiên cũng phải sửa lại thái độ đoan chính của mình, mau chóng thích ứng vai trò mới, quan tâm anh hơn một chút, dù sao đã đáp ứng rồi, trốn tránh mãi cũng không được.
Lãnh chứng xong, ván đã đóng thuyền, trốn tránh là yếu đuối, phải căng da đầu để ứng phó.
Ngôn Khanh chắp tay trước ngực, thành tâm cầu nguyện: “Nữ thần, chớ có trách tôi, thật sự là vì chồng cô bị bệnh không nhẹ.”
8 giờ tối, tập đầu tiên của《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao  》 được phát sóng trực tiếp, dự đoán sẽ nổi tiếng mười phần. Chỉ số thảo luận về Ngôn Khanh vẫn đang chạy, các hot search liên quan cũng dồn ép đối thủ tới gắt gao.
Các thí sinh tập trung trong phòng luyện tập, tụ thành một đám chim sẻ nhỏ, khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình lớn trên tường, mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, cả căn phòng bị bao phủ bởi bầu không khí lo lắng. Ngôn Khanh bị ảnh hưởng, cũng yên lặng nuốt nước miếng.
Thời gian đếm ngược kết thúc, di động cô trộm giấu rung lên.
Vân Thâm: “Anh ở trong xe chờ em, năm phút, nếu em không xuống anh sẽ đi lên.”

Ngôn Khanh không muốn: “Tôi đang xem chương trình a a a a a, anh lại muốn dẫn tôi đi đâu?”
Vân Thâm: “Về nhà, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Ngôn Khanh nhanh chóng giấu điện thoại đi, sợ bị ai đó nhìn thấy.
Trên màn hình lớn bắt đầu phát sóng, mở đầu gọi là trái tim thiếu nữ, Ngôn Khanh thở dài trong lòng, thật quá tàn nhẫn, đề nghị của các người, cấp S của các người, còn cô đã là thiếu phụ không thể không đi cùng người chồng trên giấy tờ.
Trước đó Ngôn Khanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, cho nên cũng không nháo ra cảm xúc gì, cô nghe lời lên xe, hỏi: “Đi nhà cũ Giang Bắc sao?”
Nơi mà cô đã nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.
Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Đi phòng tân hôn của chúng ta.”
Ngay cả phòng tân hôn cũng chuẩn bị tốt rồi!
Lúc này Ngôn Khanh mới ngước mắt nhìn Hoắc Vân Thâm, bên trong ánh sáng nhá nhem, thay vì mặc tây trang anh đã thay đổi một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, cổ áo cởi bỏ mấy cúc lộ ra đường cong xương quai xanh rõ ràng sắc nhọn, hướng lên trên là hầu kết, đi xuống là ngực, nơi nào cũng không thể bắt bẻ.
Cô không dấu vết di dời ánh mắt, hắng giọng nói: “Anh chuẩn bị khá đầy đủ.”
Hoắc Vân Thâm nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay: “So với suy nghĩ của em thì càng chu toàn hơn.”
Chiếc xe xuyên qua màn đêm lái vào khu biệt thự yên tĩnh khiêm tốn ở Giang Bắc, càng tới gần trái tim của Ngôn Khanh càng đập nhanh. Cho dù cô có tiếp nhận thân phận mới như thế nào thì trong xương cốt cũng vẫn bất an, thậm chí đối mặt với không gian sắp tới của hai người, không hiểu sao cô có chút run rẩy nhè nhẹ.
Hoắc Vân Thâm nhận ra, bàn tay nắm thành quyền không động đậy, trầm mặc điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Tới nơi, anh xuống xe trước, đi ra vài bước, bảo trì khoảng cách khiến cô yên tâm sau đó mới xoay người nhìn về phía cô, đưa tay ra.
Anh không có lúc nào là không nghĩ đến việc nuốt cô vào bụng, một lần nữa chiếm cô làm của riêng, nhưng anh buộc phải nhẫn nhịn, chờ cô thả lỏng.
Ngôn Khanh nhìn căn biệt thự cao cấp trước mặt, có chút phát ngốc.
Không phải cô bị choáng ngợp bởi giá trị của nó, mà là……
Từ những khung cửa sổ lớn sát đất tới mỗi một chuỗi đèn nhỏ nhấp nháy, có thể so sánh với nơi tụ họp thường niên trong lễ Giáng Sinh.
Nó hoàn toàn trái ngược với khí chất của Hoắc tổng.
Ngôn Khanh bị hấp dẫn, trong ánh mắt đang trợn to tựa như tỏa sáng lấp lánh, cô nhịn không được hỏi: “Vì sao anh lại trang trí nhà ở như vậy.”
Gương mặt Hoắc Vân Thâm bị che giấu bởi nhiều tầng ánh sáng: “Bởi vì em thích.”
Ngôn Khanh bị chọc trúng tâm tư, không khỏi dậm chân, một người trưởng thành như cô! Sao có thể! Thích đồ vật ấu trĩ như vậy!
Cô nghẹn đỏ mặt, không có sức chống cự mà liếc mắt, ở trên lầu cũng có.
Cửa sổ tầng hai màu sắc rực rỡ!
Đúng vậy, cô rất thích.
Ngôn Khanh nỗ lực giữ gương mặt nghiêm túc cùng Hoắc tổng đi lên bậc thang, những cảm xúc thấp thỏm bất an trong lòng bất tri bất giác được anh lẳng lặng vuốt phẳng.
Các đồ vật thô cứng lạnh lẽo trong nhà đều được thay thế bằng gam màu nhẹ nhàng ấm áp, tâm lý phòng bị của Ngôn Khanh bị quét sạch, Hoắc Vân Thâm đứng trên cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai, lại lần nữa vươn tay: “Có mấy căn phòng muốn cho em xem.”
Thái dương Ngôn Khanh giật giật, sau đó nâng tay lên.
Khi phát hiện ra có điều gì không đúng thì bàn tay đã nằm gọn trong tay Hoắc Vân Thâm.

Anh dắt cô lên tầng hai, vừa đẩy cửa phòng đầu tiên, Ngôn Khanh trực tiếp kêu thành tiếng, bên trong gần như là một phòng thu âm chuyên nghiệp và hoàn hảo với đầy đủ các thiết bị ca hát gì cũng có. Tùy tiện quét mắt vài lần cũng thấy được rất nhiều thứ đắt tiền mà cô không thể mua nổi.
Tiếp theo là căn phòng thứ hai, cửa vừa mở ra Ngôn Khanh liền bị lóa mắt, tủ quần áo xếp đầy một phòng, bên trong chằng chịt có không biết bao nhiêu món đồ, cạnh cửa là kệ giày và tủ trang sức, ánh sáng lấp lánh hận không thể phát sáng toàn bộ căn phòng.
“Anh…… Những thứ này……”
“Đều cho em.”
Ngôn Khanh kiên trinh bất khuất: “Tôi sẽ không bị vật chất mua chuộc!”
Hoắc Vân Thâm trầm thấp nở nụ cười: “Đây chỉ là một phần nhỏ, anh không tính toán mua chuộc em bằng những thứ này. Chỉ là em có điều không biết, rốt cuộc một nữ minh tinh nổi tiếng cần có bao nhiêu trang phục.”
Lòng bàn tay có chút thô ráp của anh cọ cọ vào chóp mũi cô: “Tuy nhiên em cũng không cần biết, anh sẽ chuẩn bị tốt.”
Ngôn Khanh hô hấp không thuận, kiên quyết kháng cự xem những phòng khác.
Tiếp tục xem nữa, cô sợ mình sẽ tái phát bệnh tim.
Hoắc Vân Thâm nói: “Chỉ xem thêm 1 phòng nữa, được không?”
Ngôn Khanh bán tín bán nghi: “Thật sự chỉ 1 phòng nữa?”
Đuôi mắt Hoắc Vân Thâm hơi cong, dắt cô lên tầng 3.
Anh từ phía sau nhẹ nhàng đẩy vai cô, đưa cô đến trước cánh cửa trong cùng.
Là phòng ngủ, trong bầu không khí lưu chuyển mùi nước hoa quen thuộc, thuộc về cô, cũng thuộc về chiếc chăn của anh.
Ngôn Khanh nhìn chằm chằm giường lớn, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo.
Giọng nói của Hoắc Vân Thâm từ đỉnh đầu cô truyền xuống dưới, anh khẩn cầu: “Khanh Khanh, anh có thể ôm em một lát không?”
Hoàn cảnh nguy hiểm như vậy Ngôn Khanh đương nhiên muốn phản đối, tuy nhiên lời nói đến bên miệng, anh đã từ sau lưng cúi người lại đây, hai tay vòng lấy eo cô.
Lúc đầu nói trước khi thực hiện động tác thân mật sẽ hỏi ý kiến cô, kết quả hỏi như vậy sao? Hỏi mà thôi, kỳ thật không muốn nghe câu trả lời?!
Ngôn Khanh hơi giãy giụa: “Hoắc Vân Thâm, có chuyện từ từ nói, anh buông tôi ra trước. Còn có, rõ ràng anh biết tôi là ai, sau này đừng gọi tôi như vậy, đổi cách xưng hô khác được không?”
Hoắc Vân Thâm ôm cô chặt hơn, bắt lấy tay cô, không cho cô lộn xộn.
“Được” Anh nói giọng mũi, rầu rĩ rồi lại từ tính mười phần: “Nghe em, hiện tại lập tức đổi.”
Ngôn Khanh liều mạng lay động bức tường đồng vách sắt vây lấy mình, bỗng dưng cảm giác ngón áp út bên tay trái nóng lên, một vòng tròn kim loại dính đầy nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, dưới động tác của anh vững vàng nằm gọn trên ngón tay.
Nhất thời cô quên cả việc kháng cự, cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn bóng loáng trên tay.
Môi Hoắc Vân Thâm như có như không cọ qua bên tai cô, âm lượng không cao, ngữ khí nặng nề, khó có thể kìm nén được lệ ý run rẩy và ẩn nhẫn.
Anh nói: “Vợ à, hoan nghênh em trở về nhà.”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận