Edit: FlantyTrên chân Ngôn Khanh hơi ngứa, nhưng không khó chịu, còn có chút thoải mái khác thường, khiến cho nội tâm cô dúm dó.
Mọi cảm xúc kịch liệt đã dần dần rơi rụng bởi những cái vuốt ve lặp đi lặp lại của Hoắc Vân Thâm.
Mẫn Kính nói đúng, người như Hoắc Vân Thâm, kể cả đạn đã lên nòng, anh cũng sẽ không chạm vào những thứ mà mình chán ghét.
Để đạt được mục đích của mình, anh hoàn toàn có thể thông qua cách thức đơn giản hơn.
Nhưng Hoắc tổng nhìn như không có gì không làm được, lại chỉ luống cuống tay chân với duy nhất cô vợ đã rời khỏi anh.
Giá trị con người ở trước mặt công chúng, địa vị, mặt mũi, anh cũng không để bụng.
Anh tình nguyện quá trình này trở nên quanh co, cũng không ngần ngại việc xuất hiện trên chương trình sẽ bị người ta lên án, chỉ bởi vì… anh đang dùng cách thức vụng về mà ấm áp để bảo vệ cô, hy vọng cô ít đi một chút kháng cự.
Ngôn Khanh lại lần nữa cảm thấy mình quá không dễ dàng.
Chua không? Chua, vì Hoắc tổng mà chua.
Ngọt không? Cũng ngọt, vì Vân Khanh mà ngọt.
Cô vừa chua lại vừa ngọt, kẹp ở giữa thật khó.
“Hoắc Vân Thâm, tôi không muốn cãi nhau với anh, chúng ta bình tĩnh nói đi.” Giọng Ngôn Khanh hơi khàn, song ngữ điệu lại luôn ngọt mềm, “Cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng đoạn cuối cùng anh nói giúp tôi, thật sự không thích hợp để phát sóng.
Đối với anh hay đối với tôi đều không tốt, sẽ gây ra nhiều suy đoán.
Anh để ekip chương trình cắt bớt đi, cũng đừng để mọi người trong trường quay lan truyền loạn lên trên mạng, chúng ta ghi hình bổ sung một đoạn bình thường, được không?”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt xuống rất thấp, dưới mi mắt hiện lên một bóng mờ.
Anh nhàn nhạt hỏi: “Đoạn cuối cùng, chỗ nào không bình thường?”
“Anh giúp tôi nhiều như vậy, cả S cũng cho tôi, có thể bình thường ư?” Vân Khanh đau đầu, “Có chuyện anh không biết, ngày đó lúc tôi lên xe anh bị người khác nhìn thấy, truyền ra tin đồn rằng có một cô gái mặc đồ màu vàng có quan hệ thân thiết với Hoắc tổng.
Sau khi tôi phủ nhận, Tống Tuyết Nhiên vừa vặn cũng mặc đồ vàng liền nhận lấy luôn thân phận bạn gái tin đồn này, giờ anh lại tàn nhẫn đẩy cô ta ra ánh sáng, đám tiểu cô nương kia chắc chắn sẽ chuyển ánh mắt đến tôi.”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày thật sâu.
Ngôn Khanh tận tình khuyên bảo: “Tôi chỉ là một thí sinh nhỏ, mỗi ngày sau này đều rất bận, phải liều mạng mà cố gắng để xứng với cấp bậc S Hoắc tổng trao cho.
Tôi cũng không dám làm bạn gái tin đồn của anh, đến lúc đó mọi người ở khắp nơi sẽ mắng chửi tôi, tôi thất sự không chịu nổi kích thích đó.”
Hoắc Vân Thâm không nói gì, cúi đầu, tiếp tục xoa bóp cho cô.
Bàn tay anh rộng lớn mà ấm nóng, xoa xong bàn chân bị thương, anh tiếp tục ấn dần lên trên, nắm lấy bắp chân trắng mịn nhỏ bé yếu ớt của cô gái.
Ngôn Khanh suýt nữa kêu ra tiếng, cả người mềm nhũn lảo đảo ngã về phía sau.
Hoắc tổng từng luyện qua rồi đúng không? Cũng sướng quá rồi, bao nhiều nhức mỏi khi nhảy nhót đều bị mười ngón anh nặn ra.
Hoắc Vân Thâm thấy cô ngoan ngoãn, lúc này mới ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng của cô: “Từ bạn gái tin đồn này không đúng, em là vị hôn thê.
Việc ghi hình cũng không có gì không bình thường, đối với Hoắc thị cũng tốt, Hoắc Vân Thâm cũng tốt.
Đi đến ngày hôm nay, vốn chính là vì có thể quang minh chính đại giúp em lấy lại công bằng.”
Ngôn Khanh ngẩn ngơ, mức độ cảnh báo tăng vọt lên gấp mười lần: “Từ từ… vị hôn thê?!”
“Mùa thu năm mười tám, em đồng ý chờ đủ tuổi sẽ gả cho anh,” Anh mím môi, không muốn để nỗi đau trào ra, “anh đã sớm chọn ngày, mỗi ngày đều ngóng trông em lớn lên, nhưng không tìm thấy em đâu, vừa đi đã ba năm, ngày đó đã sớm qua…”
Ngôn Khanh gấp muốn chết, lại không thể giải thích.
Hoắc Vân Thâm là một người cố chấp, cho dù cô kể hết về bản thân từ năm 1 tuổi đến 22 tuổi, anh cũng sẽ không nghe, kiên định coi cô thành Vân Khanh.
Cô có thể nhìn thấu, anh chính là một kẻ hoang tưởng cứng đầu, chương trình căn bản không trở thành cảng tránh gió của cô, mà ngược lại nó còn trở thành phạm vi khống chế của anh.
Nếu thật sự muốn chấm dứt, cô phải tìm ra điểm mà anh có thể từ bỏ giống như trước đây lúc cô ép bút máy vào động mạch của mình.
Người anh yêu là Vân Khanh, có phải… chỉ cần có thể chứng minh cô và Vân Khanh chỉ có vẻ ngoài và cái tên tương tự, những thứ khác hoàn toàn không giống nhau, là có thể khiến anh sớm nhận rõ thực tại mà hết hy vọng.
Cũng miễn khiến cô… lỡ may một ngày nào đó không cẩn thận rơi vào.
Ngôn Khanh nghĩ thông suốt, lên tinh thần, vỗ vỗ ghế dựa: “Hoắc tổng, anh nói với tôi một chút, rốt cuộc anh thích cái gì ở Vân Khanh?”
“Mỗi cái.”
Ngôn Khanh đổi cách biểu đạt: “Vì sao anh yêu cô ấy?”
“Không có lý do.”
Ngôn Khanh không hiểu sao lại bị đút cho đầy một miệng cẩu lương, bất đắc dĩ mà tìm từ: “Ý tôi là, Vân Khanh đối xử với anh thế nào?”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm: “Rất tốt với anh.
Mọi người đều coi anh là bệnh nhân, là tên điên, sợ anh, oán hận anh, nhưng cô ấy yêu anh.”
Ngôn Khanh thầm oán giận, là rất điên, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy câu nói này của anh đắng chát không chịu nổi, người anh yêu duy nhất đã không còn nữa.
Cô lại hỏi: “Tính tình Vân Khanh rất tốt đúng không? Chắc chắn là một tiểu thiên sứ dịu dàng săn sóc, không yêu tiền tài mà chỉ yêu con người.”
Nhìn dáng vẻ quyến luyến của Hoắc tổng, cô biết điều đó là đúng.
Một khi đã như vậy, cô sẽ thử một chút xem.
Ngôn Khanh lặng lẽ chắp tay trước ngực cầu nguyện, thật xin lỗi nữ thần, thật xin lỗi Hoắc tổng, tôi bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể đi lên con đường hơi ác liệt một chút.
Quãng đường còn lại, vì thay đổi hình tượng, Ngôn Khanh một mực xụ mặt trầm mặc, đối với các câu hỏi kế tiếp của Hoắc Vân Thâm nào là “Tình trạng cơ thể mùa Xuân Thu”, “Có quan hệ gì với Hạ Minh Cẩn”, đều lạnh băng lờ đi.
Hơn mười phút sau, xe chạy vào gara ngầm của một bệnh viên tư nhân cao cấp.
Công tác bảo mật tốt, Ngôn Khanh càng có không gian phát huy.
Ngay khi Hoắc Vân Thâm định ôm cô xuống xe, cô dùng sức đập “bộp” một phát vào tay anh, ánh mắt có gai, khẩu khí hung ác: “Hoắc Vân Thâm, anh có thể đừng động tay động chân với tôi được không! Tôi không tự đi được à?! Cách xa tôi một chút!”
Nói xong cô hất tay anh ra, tính nhịn đau đi về phía trước, kết quả cúi đầu nhìn, thảm rồi, Hoắc Vân Thâm còn chưa đeo giày cho cô!
Ngôn Khanh sầu chết, nhưng khí thế tuyệt đối không thể ném đi được, cô chạm một chân xuống đất, sau đó nhảy từng bước về phía trước.
Sắc mặt Hoắc Vân Thâm tối sầm, tiến lên đỡ cô.
Ngôn Khanh nhíu mày đẩy ra, miệng lưỡi chọc người, “Anh còn chưa xong phải không? Tôi đã sớm muốn nói với anh rồi, đừng tùy tiện chạm vào tôi, tôi ghét nhất loại người như anh, không hiểu tôn trọng, có chút tiền là muốn làm gì thì làm, anh sờ tôi tôi đều…” Cô cố gắng nói, “tôi đều cảm thấy buồn nôn!”
“Chán ghét”, “buồn nôn”, hẳn đều là những từ mang đến cho Hoắc Vân Thâm rất nhiều tổn thương.
Quả nhiên cô nhìn thấy đau đớn trong mắt anh.
Ngôn Khanh dịch chuyển ánh mắt, xoay người nhảy đi ấn thang máy, thái độ càng ác liệt: “Tập đoàn của anh lớn như thế mà không có việc gì làm à? Không sợ phá sản hả? Đi làm đi được không? Đừng có giống thuốc cao bôi trên da chó đi theo tôi nữa, phiền chết mất!”
Biểu cảm giọng điệu và cơ thể cô phối hợp hoàn mỹ, trong lòng cô đang len lén không thoải mái, vừa hung dữ vừa thấy có lỗi, cảm thấy nói không chừng mình có thể phát triển làm diễn viên…
Thang máy đến, Ngôn Khanh nhích vào, khẩn trương ấn nút đóng cửa.
Đã tỏ thái độ thế này rồi, Hoắc tổng là người kiêu ngạo như vậy, dù sao cũng phải nhốn nháo cáu kỉnh cô một cái đi chứ.
Nhưng mà ngay sau đó, cánh cửa thang máy đang dần dần khép kín bị một bàn tay chặn lại.
Hoắc Vân Thâm bước vào dưới ánh mắt ghét bỏ của cô, dùng sức bế cô lên, bờ môi mím chặt, không nói lời nào.
Ngôn Khanh kiên quyết giãy giụa, khuỷu tay nhiều lần không cẩn thận đụng vào dạ dày anh, mới đầu cô không kịp phản ứng, về sau chú ý đến tiếng rên rỉ nhẫn nhịn của anh mới kinh hồn táng đảm thu liễm lại.
Thang máy VIP cả một đường không có người.
Sau khi đi ra ngoài, lối đi cũng đặc biệt yên tĩnh.
Trong phòng khám khoa ngoại, bác sĩ và y tá đã sớm chờ sẵn.
Ngôn Khanh mặc niệm vài lần A di đà phật, cô chọn một cái khay dễ rửa nhất và không có nhiều đồ dễ vỡ, ném đi với vẻ mặt ngang ngược: “Cô làm gì đấy! Làm đau tôi cô không biết à?”
Y tá nhỏ xinh đẹp liên tục xin lỗi, tủi thân nói không phải mình, không quên nước mắt lưng tròng trộm ngắm Hoắc Vân Thâm, còn dựa sát vào người anh.
“Cô ngắm anh ta làm gì?” Ngôn Khanh rướn người, cố điều chỉnh giọng điệu trào phúng chua chát, “Thích à? Muốn trèo cao à? Cô có năng lực thế sao không nhào lên đi.”
Y tá nhỏ bị đâm trúng, hoảng hốt phủ nhận, cả phòng chữa bệnh và chăm sóc im lặng, không biết làm thế nào cho phải.
Hoắc Vân Thâm giơ tay lên xoa đầu cô, nghiêng mặt bảo: “Các người đi ra ngoài trước.”
Tiếp đó anh ngồi xổm xuống, sát trùng, đeo găng tay y tế, rồi tự xử lý cho cô.
Ngôn Khanh không ngờ anh sẽ làm vậy, chân run run muốn tránh, lại bị anh đè cổ chân lại, giọng nói rõ ràng ảm đảm hơn so với lúc trước rất nhiều: “Đừng nhúc nhích.”
Hoắc Vân Thâm gỡ băng gạc, để lộ vết thương biến dạng trên lòng bàn chân cô, nhẹ nhàng thổi thổi.
Ngôn Khanh không khỏi run lên, cảm giác tê dại không nói lên lời lướt qua, len lỏi khắp tứ chi.
Vành tai cô đỏ bừng, cắn môi quay mặt đi, lẩm bẩm bảo: “Anh… Anh có bệnh có phải không! Tên điên!”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, trầm mặc rửa sạch cho cô, kỹ thuật nhẹ nhàng, làm mơn trớn cảm xúc đau đớn trong cô.
Cảm xúc của Ngôn Khanh cứ lộn đi lộn về, nghèn nghẹn ở cổ họng, chóp mũi chua xót.
Chờ một lần nữa băng bó xong xuôi, cô sụt sịt mũi làm mặt quỷ: “Tôi đói bụng, không muốn động đậy, anh đi mua bánh dứa cho tôi, phải của Đỉnh Tường Ký, không được phái người khác.”
Bánh dứa (hình minh họa)
Cô từng nhìn thấy ở trên mạng, là một cửa hàng nổi tiếng, ăn ngon không thì không biết, nhưng phải xếp hàng rất dài.
Hoắc Vân Thâm sờ tóc cô, bàn giao cho người ngoài cửa trông coi cô, rồi một mình đi mua.
Trời rất lạnh, anh mặc một cái áo khoác ngoài có mũ che kín mặt, xếp hàng hồi lâu mới mua được.
Lúc trở lại phòng khám với một thân toàn khí lạnh, sợ ảnh hưởng đến cô, anh cởi lớp áo khoác ngoài ra trước, lộ ra chiếc áo ấm bên trong, xong sau đó mới đi vào.
Ngôn Khanh nhận lấy ngó nhìn, ghét bỏ mà ném lên bàn: “Tôi muốn loại vừa ra nồi, lạnh thế này sao ăn, không thấy ngon miệng, anh lại đi mua trà sữa cho tôi đi.”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng nói: “Được.”
Cô vì làm khó dễ mà nói ra khẩu vị phức tạp, căn bản đến chính cô cũng không nhớ được.
Hoắc Vân Thâm vẫn đi mà không hề có một câu oán giận.
Khi trở về, cái ly thì nóng, còn gương mặt anh lại tái nhợt.
Ngôn Khanh bị cảm giác tội lỗi hành hạ đến chết, tức giận uống một ngụm rồi lại đẩy ra, che giấu lương tâm nói: “Khó uống muốn chết.”
Cô ngẩng đầu: “Anh bảo tôi cần gì cứ nói, vậy thì đến trung tâm thương mại cùng tôi, tôi về nước không mang theo quần áo trang sức gì cả.”
Vân Khanh là một cô gái nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn, nhất định Hoắc Vân Thâm rất đau lòng.
Nhưng dưới sự chà đạp của cô.
Khẩn cầu Hoắc tổng hãy chán ghét cô.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt, một lần nữa bế cô lên, cẩn thận đẩy sợi tóc dính ở bên má cô ra: “Muốn đi đâu?”
“… Đắt! Càng đắt càng tốt!”
Tiêu sạch thẻ của anh!
Sự thật chứng minh là tiêu sạch không nổi.
Chân Ngôn Khanh không tiện, thân tàn chí kiên lắc lư đi trong các cửa hàng thương hiệu lớn.
Ngay từ đầu cô đã lén lút hỏi có thể trả hàng mà không có lý do hay không, tay nhỏ trắng trợn vung lên tiêu xài, giả vờ dáng vẻ hám giàu.
Hoắc Vân Thâm đi theo cô suốt cả quá trình, ngoại trừ việc bắt cô phải thay quần thì từ đầu đến cuối anh đều mặc kệ, lúc cô đứng không vững còn đỡ một cái.
Đẹp trai, hiểu chuyện, không có điểm mấu chốt, một máy ATM tuỳ thân không có hạn mức.
Ngôn Khanh mua mệt, mệt đến nỗi sắp không giả bộ được nữa.
Cô sợ thất bại trong gang tấc, yêu cầu muốn quay về chỗ chương trình.
Hoắc Vân Thâm đưa cô trở lại xe, cô lanh lẹ ngồi vào ghế lái phụ, để phòng anh ngồi sát bên, còn cao cao tại thượng ra lệnh cho tài xế: “Đi.”
Đủ ghê tởm chưa, đủ đáng ghét chưa, đủ không có tiêu chuẩn chưa.
Chính cô cũng muốn hỏng mất rồi.
Nào biết Hoắc Vân Thâm lại mạnh mẽ kéo cửa ra, nắm lấy hai tay cô xách ra khỏi ghế lái phụ, rồi khuỵu gối vác cô lên vai.
Ngôn Khanh sợ tới mức nhảy dựng lên, bị anh đẩy vào hàng ghế sau.
Cửa xe “bụp” đóng lại.
Tấm ngăn giữa ghế điều khiển và ghế sau được hạ xuống, tạo thành một không gian kín.
Sắc mặt Hoắc Vân Thâm đóng băng, anh đưa tay vuốt ve cần cổ trắng như sứ của cô.
Ngôn Khanh thấp thỏm nuốt nước miếng: “Anh, anh làm gì? Coi như biết tôi không phải Khanh Khanh, cũng không cần giết người diệt khẩu chứ!”
Đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm khẽ động, đẩy chút bụi bặm trên cổ cô ra.
Làn da kề nhau, nhiệt độ lan tràn mất kiểm soát.
Hoắc Vân Thâm hỏi: “Chơi chán chưa?”
“Anh…”
“Có thể ngoan không?”
“Hoắc Vân Thâm! Tôi đã như vậy rồi, anh còn chưa từ bỏ ý định?” Ngôn Khanh trợn tròn mắt, “Tính tình tôi xấu như thế, không có tố chất, ham hư vinh, hám giàu, thích tiêu tiền, lại còn giày vò anh, anh vẫn cho rằng tôi là Vân Khanh?”
“Là em.”
Ngôn Khanh điên lên, bóp khuôn mặt mình tức giận nói: “Còn nói cái gì mà yêu tất cả của Vân Khanh, tôi thấy anh cũng chỉ yêu khuôn mặt này của Vân Khanh thôi!”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối sầm lại, giữa hai đầu lông mày càng thêm dữ tợn.
Anh nắm lấy cổ Ngôn Khanh, đẩy ngã cô xuống chân mình.
Ngôn Khanh không có phòng bị mà nằm sấp xuống, ngực đè vào cơ bắp săn chắc của anh, cái mông cũng theo đó nhếch lên.
Tay Hoắc Vân Thâm mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hơi giương cao, nhẹ nhàng rơi xuống bờ mông bị bao bọc bởi lớp vải dệt, khẽ “bốp” một cái.
Ngôn Khanh bị đánh đến ngây ngốc, đỏ bừng cả khuôn mặt, triệt để choáng váng.
Lúc cô choáng đến thất điên bát đảo, lại nghe thấy giọng nói uy hiếp trầm thấp vang lên bên tai.
“Còn dám nói bừa, lột quần đánh.”.