Edit: FlantyNhiệt độ không khí ở Hải Thành vào tháng 11 giảm mạnh, gió lạnh cuốn bay từng chiếc lá, khiến mọi người rùng mình.
Ngôn Khanh quấn một chiếc khăn quàng cổ thật dày vội vã đến Truyền hình Thừa Phong để ghi âm theo thời gian đã ước định.
Nhưng người phụ trách lắp ghép với cô là An Lan lại quá bận, tạm thời không có thời gian rảnh gặp cô, cho nên cô chỉ có thể ngồi chờ trên dãy ghế dài ngoài hành lang.
Gần đây kinh tế của Truyền hình Thừa Phong bị đình trệ, cho dù là chương trình truyền hình hay phim truyền hình cũng đều bị đối thủ tàn nhẫn đè ép.
Ngày qua ngày nghẹn khuất, có thể tiết kiệm tiền thì sẽ tiết kiệm, ngay cả lúc nhiệt độ thấp thế này, điều hoà cũng không dám bật.
Ngôn Khanh sợ lạnh, cô giấu phân nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt bị đông lạnh đến ướt dầm dề ra bên ngoài.
Các nhân viên công tác đi qua đi lại ngoài hành lang đã sớm chú ý đến cô.
Người làm nghề này, từ sáng đến tối dạo quanh cái vòng tròn giải trí, ánh mắt rất độc, cho dù không thấy rõ ngũ quan của cô, nhưng chỉ với thân hình và dáng vẻ cũng có thể kết luận cô gái này tuyệt đối không phải người bình thường.
Mọi người liên tục đấu mắt với nhau, cuối cùng một chàng trai đã chiến thắng, anh ta ân cần tiến lên hỏi: “Cô là thí sinh tới ghi hình à? Tôi mang cô đi tìm người phụ trách.”
Ngôn Khanh ngước mắt.
Chàng trai không khỏi sửng sốt.
Nhìn gần mới phát hiện, đôi mắt cô cực kỳ linh động, như thể được bao bọc bởi hai luồng ánh sáng.
Cô không hề trang điểm, cũng không tồn tại bất kỳ dấu vết nhân tạo nào, trời sinh đã mang nét đẹp tươi tắn.
Ngôn Khanh khách khí giải thích: “Tôi không phải thí sinh, tôi tới tìm chị An Lan ghi âm.”
Chàng trai nghe xong thì hít vào một hơi.
Ngoại hình xuất sắc còn chưa tính, giọng nói còn đặc biệt như vậy, so với giọng nữ ngọt ngào thông thường, giọng cô thiên về khuynh hướng khàn khàn, chỉ một chút đã gãi đúng chỗ ngứa.
À — anh ta đột nhiên nghĩ ra, đúng là hôm nay An Lan có hẹn với một ca sĩ nghiệp dư trên mạng để thu âm chương trình tạp kỹ mới.
Lúc trước có người từng đề nghị, nếu cô hát dễ nghe thì không bằng để cô trực tiếp tham gia chơi luôn, kể cả nhan sắc chỉ ở mức trung bình, nói không chừng cũng có thể hút fans bằng thực lực.
Nhưng biểu cảm của An Lan rất tiếc nuối, nói mặc dù cô hát tốt, đáng tiếc bề ngoại lại có cản trở, không thích hợp để xuất đạo làm nghệ sĩ.
Hoá ra chính là cô à.
Chàng trai lập tức mất hết hứng thú.
Xem ra cô chỉ có dáng người với đôi mắt này được coi là đẹp, có lẽ trên mặt có khuyết điểm lớn nên mới cố ý lấy khăn quàng cổ che lại, không dám gặp người khác.
Anh ta hậm hực tránh ra, nhỏ giọng chia sẻ tin đồn với những người khác.
Vì vậy mà ánh mắt mọi người nhìn Ngôn Khanh cũng trở nên vi diệu, từ kinh diễm lúc trước biến thành tìm tòi cái lạ, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô xấu thành dáng vẻ gì.
Ngôn Khanh không hề hay biết về chuyện này, cô cố gắng nắm chặt chiếc khăn quàng cổ để sưởi ấm.
Không chờ bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, cô thò người ra nhìn, là An Lan đến.
Nửa năm trước cô còn định cư ở Canada, ngẫu nhiên được tiết mục thu âm của An Lan cứu mạng, cô rất cảm kích nên muốn báo đáp cô ấy.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc An Lan có việc dùng đến cô, cô liền lập tức mua vé máy bay về nước.
Lần trước khi An Lan cứu cô là vào cuối đông, cô mặc trang phục đặc biệt mập mạp, lại còn bởi vì ăn nhầm quả xoài mà làn da bị dị ứng nghiêm trọng, sưng đỏ không thể nhìn.
Chỉ sợ ngay cả người mình cứu trông có dáng vẻ như thế nào An Lan cũng không biết, vậy nên cô phải chủ động một chút.
Ngôn Khanh đứng lên, cười tủm tỉm nghênh đón cô ấy, vừa đi vừa đẩy khăn quàng cổ đang che chắn khuôn mặt.
Những cái nhìn náo nhiệt xung quanh lập tức tỉnh táo, đứng đầu là chàng trai đến gần cô lúc trước, anh ta nghểnh cổ muốn đánh giá khuôn mặt đằng sau chiếc khăn, chờ coi rốt cuộc cô có bao nhiêu xấu xí.
An Lan đang gọi điện thoại, căn bản không chú ý tới tình cảnh bên này, cô ấy còn đang bị phiền toái lớn bất ngờ hành hạ đến chết đây.
“Lúc tôi chọn Sở Dao làm nhân vật chính, cả tổ không phải đều đồng ý rồi sao? Lại không phải cá nhân tôi quyết định! Sao tôi có thể ngờ được cô ta bị người của công ty đối thủ đào đi chứ?! Chương trình cuối tuần phải ghi hình rồi, giờ bảo tôi đi đâu tìm người thay thế cho cô ta!”
Người trong điện thoại vô tình: “Nói gì cũng vô dụng, cần phải tìm người bằng được! Nếu tiến độ chương trình bị chậm trễ, lần này mà bị áp xuống nữa, toàn bộ tổn thất tính hết cho cô!”
An Lan mắng một câu thô tục.
Truyền hình Thừa Phong kết hợp với mấy nền tảng lớn lên kế hoạch cho một chương trình tuyển chọn tài năng của nhóm nhạc nữ, là giải đấu quan trọng hàng năm.
Có thể nói họ đã vận dụng mọi nguồn lực, nhưng không ngờ công ty đối thủ lại cực kỳ không biết xấu hổ, không tiếc một số tiền lớn phô trương làm theo, cũng tuyển chọn nhóm nhạc nữ.
Người tham gia so với bên này còn đẹp hơn, người cố vấn còn nổi tiếng hơn, cách thức thi đấu còn biến thái hơn!
Thừa Phong các cô ngàn chọn vạn tuyển hoa hậu giảng đường của Học viện âm nhạc – Sở Dao làm người chơi chính.
Kết quả thì sao, sắp đến thời gian ghi hình rồi mà đại tiểu thư này còn không hề có tiết tháo chạy đến cậy nhờ doanh trại của địch!
Ông trời muốn giết cô đây mà, cô chết mấy trăm lần cũng không đền nổi tổn thất này!
An Lan choáng váng muốn nhảy lầu, trong nháy mắt cô ấy nhìn thấy phía trước có một cô gái xa lạ đang tiến về phía mình, còn tưởng là thí sinh đến đi cửa sau, phiền đến mức vội vàng xua tay.
Xua được một nửa thì ngừng lại, người cũng theo đó mà ngây ngẩn, trợn mắt há hốc mồm.
Ngôn Khanh đứng trước mặt cô ấy, vừa lúc khăn quàng cổ hoàn toàn buông xuống, đôi mắt cong cong nói: “Chị An Lan, em là Ngôn Khanh, đến đây ghi âm.”
Diện mạo của cô lộ ra, vốn dĩ hành lang đang lộn xộn cũng yên lặng trong giây lát.
Một lát sau, hết tiếng chửi thề này đến tiếng chửi thề khác vang lên, cả nhóm người chờ cô đến làm trò cười cho thiên hạ — cằm suýt thì rớt xuống đất, An Lan càng muốn điên hơn, buột miệng thốt ra: “Em là Ngôn Khanh?! Em động dao kéo?!”
“Không có.” Ngôn Khanh cũng không tức giận, “Lần trước gặp mặt em mặc quá nhiều, lại còn bị dị ứng nên mới biến thành như thế, giờ đã ổn rồi.”
An Lan không rảnh lo rụt rè, cô ấy duỗi tay sờ mặt Ngôn Khanh để nghiệm chứng, xúc cảm mềm mại săn chắc, làn da không tì vết, khung xương hoàn mỹ, đôi mắt ngấn nước, chóp mũi cao nhỏ, hình dáng môi xinh đẹp đầy đặn đến mức chỉ muốn cắn cho một cái, quan trọng nhất là khi tùy tiện vuốt ve cũng không có bất luận điều gì khác thường, hoàn toàn tự nhiên chứ không phải do tạo hình, công nhận là tuyệt sắc.
Trái ngược, cái cô Sở Dao dung chi tục phấn[1] không có tiết tháo kia, nửa điểm cũng không đáng lưu luyến.
[1] Dung chi tục phấn: Dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.
Huống chi về mảng ca hát Ngôn Khanh còn có ưu thế rất lớn, cô có tận mấy bài hát nổi tiếng trên internet, chỉ hai ba câu đã có thể khiến người nghe chảy cả nước mắt.
Máu An Lan sôi trào, cô ấy nắm lấy tay Ngôn Khanh.
“Năm nay em hai mươi hả?”
“22.”
“Vừa tuổi! Ba tháng tới có thể dành được thời gian không?”
Ngôn Khanh không rõ nguyên nhân nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có thể.”
Giọng nói An Lan kích động đến phát run: “Có phải em muốn báo đáp chị không?”
“Dạ.”
“Nguyện ý nghe chị nói chứ?”
“Nguyện ý ạ.”
An Lan khóc nức nở: “Em nào phải tới ghi âm, căn bản là em tới cứu chị! Đi đi đi, giờ chúng ta lên tầng gặp lão đại, chị bảo em làm thí sinh! Là người chơi chính! Xuất đạo! Kỳ đầu tiên của chương trình chị sẽ áp đảo tất cả! Đánh đổ bọn chúng!”
***
Ngôn Khanh ở trên tầng tiếp nhận đánh giá suốt hai giờ.
Cái gọi là đánh giá, nói cho nghiêm túc, chứ trên thực tế là đứng trước một đám giám sát, tổng thanh tra, người huấn luyện, cùng với nhóm lãnh đạo cao cấp của Thừa Phong, nội dung thì lặp đi lặp lại như dưới đây —
“Mẹ nó chứ cái giá trị nhan sắc này! Là trời sinh?!”
“Xoay sườn mặt xem nào, phía sau, đổi sang góc chết đi, đợi chút để tôi nhìn, cô có góc chết không?!”
“Hát hai câu nghe một chút — thôi dừng dừng, không được, cái thiết bị rách nát gì đây, căn bản không phát ra tiếng của cô ấy!”
“Thế còn nhảy múa thì sao? Tới khoa tay múa chân vài cái —” Lãnh đạo cấp cao đẩy mắt kính, “Ồ cô không thể nhảy hả?”
Ngôn Khanh nghĩ, không nhảy được thì chắc chắn sẽ không được chọn đúng chứ? Nếu cô bị loại, có thể đổi phương thức khác báo đáp An Lan!
Nhưng mà giây tiếp theo: “Rất tốt rất tốt, cuối cùng cũng tìm ra chỗ để có thể tiến bộ rồi, như vậy mới càng có độ chân thật không phải sao! Mạnh yếu phối hợp, có thể tiến có thể lùi, hoàn mỹ, quyết định thế đi, ký hợp đồng, sáng mai đến đây ghi hình thử, cuối tuần chính thức thu hình.”
Ngôn Khanh chớp chớp mắt, ngốc luôn.
Xét về đạo lý, cô tới đây để ghi âm bài hát, chỉ đơn thuần là phía hậu trường, cũng chưa từng suy nghĩ đến việc lên màn ảnh, thậm chí là nhân vật chính của một chương trình tuyển chọn tài năng quan trọng, loại chuyện này cách cô quá xa xôi.
An Lan thấy cô chần chờ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói ra nỗi khó xử: “Khanh Khanh, tốt xấu thì cứ hoàn thành hai kỳ đầu tiên trước đã, chờ chương trình nóng lên, nếu em thật sự muốn chạy, chị lại nghĩ cách giúp em lui xuống cũng được mà, em giúp chị đi, bằng không chị thật sự mất mạng đó.”
Ngôn Khanh mềm lòng, lại nói vốn dĩ là cô đến báo ân, không thể để An Lan ăn nói khép nép như vậy được, cô hạ quyết tâm đồng ý: “Em sẽ cố gắng hết sức để thể hiện, nhưng hiệu quả được hay không, em không dám bảo đảm.”
Dừng một chút, cô lại không nhịn được mà nói: “Còn nữa… gọi Khanh Khanh cảm giác hơi kỳ quái, về sau chị gọi em bằng tên đầy đủ đi, hoặc gọi em là Ngôn Ngôn cũng được.”
Mãi cho đến lúc ký xong hợp đồng, An Lan với hốc mắt ửng hồng đưa cô vào thang máy, dặn dò buổi sáng ngày mai cần phải tới ghi hình, cô ấy vẫn thuận miệng nói câu “Khanh Khanh”.
Đây là cách xưng hô rất bình thường, trước kia cũng có người gọi vậy.
Nhưng mỗi lần nghe, chưa từng có ngoại lệ, đều khiến cô cảm thấy khó chịu từ trong xương cốt.
Trên thực tế, “Khanh Khanh” nghe cũng không có gì kỳ lạ, ngược lại còn rất êm tai.
Nhưng cô không có cách nào, mỗi khi hai chữ này được phát ra từ trong miệng người khác, trong lòng cô lại thấy buồn bực khó hiểu.
Nếu phải dùng từ ngữ nào để để hình dung, thì giống như… đây là cách xưng hô đặc biệt, chỉ thuộc về người đặc biệt nào đó, không cho phép bị xâm chiếm.
Ngôn Khanh đứng trong thang máy đi xuống, buồn cười lắc đầu, tình cảm trong 22 năm của cô muốn khen cũng chẳng có gì đáng khen, làm gì có người nào đó đặc biệt chứ.
Trong lúc cô còn đang âm thầm buồn bực thì lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp —
“Tìm.”
Chỉ một chữ đơn giản đã chuẩn xác bắt được thần kinh cô.
Cô là ca sĩ, nên vô cùng kén chọn các loại âm thanh, rất hiếm có ai thu hút được cô chỉ bằng một âm sắc, đây là lần đầu tiên.
Ngôn Khanh vô thức ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Cô phát hiện nó được truyền ra qua chiếc máy tính bảng trong tay hai cô gái phía trước.
Trên màn hình đang phát một đoạn phỏng vấn, sườn mặt người đàn ông bị phỏng vấn hướng về ống kính, làn da nhợt nhạt, mặt mày thâm thúy, dáng vẻ đẹp đến gian tà, môi mỏng thiếu huyết sắc mở ra, giọng điệu lạnh lùng: “Đương nhiên tìm, còn cần phải hỏi?”
Người dẫn chương trình tự biết mình lỡ lời, suýt thì bị hù chết, cậu ta liều mạng hoà giải.
Cô gái xem video cũng kinh ngạc đến ngây người, nhẹ giọng nghị luận với bạn học.
“Phóng viên nhà ai đây, không muốn lăn lộn nữa à? Dám chạm vào tử huyệt của Hoắc tổng.”
“Chắc vừa mới đi làm nên không hiểu chuyện, nhưng chắc là không làm tốt bài tập về nhà rồi, có ai trong vòng này mà không biết chuyện đó của Hoắc tổng chứ, ai cũng không dám đề cập đến, cậu ta ngược lại còn đi phỏng vấn.”
“Lại nói, Hoắc tổng thật đủ cố chấp, người yêu chết không vớt được thi thể, anh ta liền không tiếp thu được sự thật, chưa từ bỏ ý định mà điên cuồng tìm kiếm, không biết đến bao giờ mới từ bỏ.”
“Cậu cho là bao lâu, không phải cho rằng đoạn phỏng vấn này là mới chứ? Ít nhất ba tháng trước rồi, tính thời gian, tớ đoán bây giờ anh ta cũng đã từ bỏ.”
“Hả? Vì sao?”
“Tớ cũng nghe người khác nói thôi.
Cách đây ba năm, người yêu của Hoắc tổng xảy ra chuyện, bởi vì sự cố ngoài ý muốn không tìm thấy mà hai năm nay, toà án bên kia định thông báo sẽ tuyên bố tử vong.
Nếu chờ một năm nữa mà không có tiến triển gì thì sẽ chính thức tuyên bố tử vong, giờ đã đến hạn rồi.
Hoắc tổng hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.
Anh ta cũng nên bắt đầu lại từ đầu, nhìn xem cái đám đại tiểu thư thèm anh ta nhỏ dãi kia, còn cả đám nữ minh tinh tre già măng mọc nữa kìa.”
“Nói cũng đúng, ba năm rồi, tình cảm dù sâu đến mấy cũng đều phai nhạt, huống chi là kiểu như Hoắc Vân Thâm —”
Cái kiểu tàn nhẫn lạnh lùng, thủ đoạn như sấm sét, vì tranh đoạt Hoắc thị mà dùng bất cứ mánh lới nào, đuổi tận giết tuyệt toàn bộ người trong nhà như Diêm La Vương.
Lại còn có lời đồn nói từ nhỏ anh ta đã mắc bệnh điên, nhân cách vặn vẹo nên mới không được người nhà họ Hoắc tiếp nhận, ném ở bên ngoài nhiều năm chẳng thèm quan tâm.
Ai có thể dự đoán được tập đoàn Hoắc thị hùng hậu cuối cùng vẫn bị khống chế bởi đứa con rơi này.
Mọi người đều hiểu rõ vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc này không thể trêu chọc nổi, nhưng càng không chọc nổi thì giá trị con người lại càng cao, cộng thêm tướng mạo câu người kia nữa, quý nữ danh viện cũng được, nữ diễn viên nổi tiếng cũng được, ai mà chẳng nửa đêm mơ mộng, muốn nếm thử tư vị trên lưỡi dao sắc bén của Hoắc Vân Thâm.
Vừa vặn lúc ấy người đàn ông quay mặt qua, trong nháy mắt cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Câu nói kế tiếp quá mẫn cảm, các cô gái đè âm lượng xuống rất thấp, Ngôn Khanh mơ màng nghe, ánh mắt trước sau không rời khỏi màn hình.
Trái tim Ngôn Khanh run rẩy không thể giải thích, đập thình thịch không ngừng, cô dịch chuyển tầm mắt để bình ổn hô hấp.
Cô không hiểu mình bị làm sao, trước nay không quen biết vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc mà lại có phản ứng lớn như vậy.
Là do tướng mạo Hoắc Vân Thâm quá tuyệt, khí thế quá sắc bén, ánh mắt có thể hù chết người?
Chắc chắn rồi.
Ngôn Khanh tìm được lý do thích hợp nhất, khẽ thở phào, không hề nghĩ ngợi nhiều nữa.
Vài giây sau, thang máy đến nơi, Ngôn Khanh nắm chặt vạt áo, đón gió lạnh tìm được chiếc xe second-hand mình mới thuê.
Hải Thành có chữ “hải”, kỳ thật không liên quan gì đến biển, nhưng lại có một con sông lớn chia thành phố làm hai nửa.
Giang Nam là thành phố mới, Giang Bắc là thành phố cũ, nhưng đều phát triển rất tốt, các toà nhà cao tầng nguy nga cao chót vót, trong màn đêm phát ra ánh sáng lộng lẫy, không hổ là thành phố nổi tiếng bởi các toà Kim Tự Tháp.
Nhà cũ của Ngôn Khanh ở Giang Bắc.
Cô mở hướng dẫn, từ vị trí Truyền hình Thừa Phong ở Giang Nam bắt đầu xuất phát.
Trên đường, cô rẽ ngang qua siêu thị mua sắm đồ dùng sinh hoạt, vừa mua vừa nhớ đến các hạng mục An Lan đưa cô chuẩn bị, không cẩn thận lại đi dạo đến tối muộn.
Chờ đến lúc cô lái xe qua cây cầu bắc qua sông, trời đã về khuya.
Gió trên cầu rất dữ dội, Ngôn Khanh chỉ muốn nhanh chóng vượt qua.
Lúc đi đến giữa cầu, mắt cô thoáng nhìn ra ngoài, kinh ngạc phát hiện thấy có một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh lan can, quay mặt về phía con sông, vạt áo đen nhánh của anh ta đung đưa trong gió, giống như cánh chim hoảng hốt sẽ bị xé nát bất cứ lúc nào.
Ai đây? Hơn nửa đêm rồi còn chạy lên cầu ngắm cảnh, không lạnh à?
Ngôn Khanh thoáng nghi hoặc, nhưng lực chú ý cũng mau chóng quay trở lại việc lái xe.
Cô giẫm mạnh chân ga muốn tăng tốc, nhưng thân xe đột nhiên chấn động, bắt đầu giảm tốc độ không kiểm soát, gian nan trượt thêm mấy chục mét rồi chết máy.
Không thể nào, hỏng rồi?!
Ngôn Khanh lập tức gọi ngay cho nhân viên dịch vụ khách hàng của nơi cho thuê xe, không có ai tiếp máy.
Cô mới vừa về nước, không hiểu các cách thức cứu hộ khác, đành phải xuống xe trong lo lắng, hy vọng có thể xin giúp đỡ được từ những chiếc xe khác.
Nhưng quá muộn, thời gian này chẳng có mấy chiếc xe đi qua cầu.
Ngôn Khanh lạnh đến mức giậm giậm chân, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn thấy bóng dáng vừa rồi.
Anh ta vẫn còn đứng bất động tại chỗ.
Nhưng bên cạnh có một chiếc xe việt dã lớn đang đậu tại đó, chắc là một người hiểu biết xe cộ, dù không thể giúp thì cũng có thể nhờ anh ta hỗ trợ kéo xe về, giá cả có thể thương lượng.
Nghĩ vậy, Ngôn Khanh túm chặt vạt áo chạy về phía anh ta, khoảng cách càng gần, hình dáng anh ta càng rõ ràng.
Gió lạnh gào thét, thân hình người đàn ông cao lớn mà đĩnh bạt, bóng dáng thon gầy, tóc ngắn hỗn độn, làn da trắng như băng tuyết.
Giống như một quý tộc hút máu sống trong lâu đài cổ, thân phận hiển hách, tướng mạo hoa lệ mà trong phim thường đề cập tới.
Ngôn Khanh thử cất tiếng gọi: “Tiên sinh?”
Người đàn ông không để ý, chỉ rũ mắt đảo qua đồng hồ.
Sau khi xác nhận thời gian, anh ta bước về phía trước, duỗi tay nắm lấy lan can cầu, chân dài tùy ý nâng lên, đạp lên chỗ trang trí chạm rỗng trên lan can.
Ngôn Khanh ngừng thở, vội vàng hét: “Nguy hiểm!”
Anh ta muốn làm gì?!
Động tác người đàn ông lưu loát, rất nhanh đã đứng ở trên cao, không chút lưu luyến mà buông tay, thân thể nghiêng về phía trước, mắt thấy chuẩn bị ngã xuống mặt sông.
Ngôn Khanh chưa từng gặp trường hợp kiểu này, tim như ngừng đập, cô chạy như điên tới đó theo bản năng.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cô kéo lấy cổ tay anh ta.
Người đàn ông không có chuẩn bị, bất ngờ bị kéo nên suýt chút nữa mang theo cả cô xuống dưới, anh ta hung ác quay đầu như thể muốn nuốt sống luôn người nọ.
Cơn gió điên cuồng thổi qua Ngôn Khanh, mái tóc dài và chiếc khăn quàng cổ đồng thời bay về phía sau, khuôn mặt cô lộ ra hoàn chỉnh, run rẩy mà sợ hãi nói: “Anh không muốn sống nữa à!”
Im phăng phắc.
Ngôn Khanh rất nhanh đã cảm thấy không thích hợp, cô xoa mắt cẩn thận nhìn người trước mặt, sợi dậy thần kinh trong đầu kịp thời phát động.
Từ từ… nếu cô không nhận sai thì… đây không phải chính là cái người trong video trong thang máy… cái người bị miêu tả thành Satan Tu La nhân vật lớn nhà họ Hoắc… Hoắc Vân Thâm?!
Cô chưa kịp khiếp sợ thì đã phát giác ra tình trạng của Hoắc Vân Thâm quá mức dị thường.
Anh gắt gao nhìn cô, ngực phập phồng kịch liệt, song trong đôi mắt sâu lại là cuồng loạn không thể tin tưởng, bùng cháy như một ngọn lửa rừng.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn, theo phản xạ tính lùi về phía sau.
Lúc này Hoắc Vân Thâm lại nhảy xuống lan can, nâng cánh tay lên, năm ngón tay cứng rắn chế trụ sau cổ cô, túm cô vào trong lồng ngực.
Hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, nụ hôn nóng bỏng run rẩy áp xuống, ma sát thật mạnh, thậm chí còn cắn cô lung ta lung tung.
Ngôn Khanh hoàn toàn bị dọa ngốc, kêu rên liều mạng phản kháng.
Xương cốt cô đều bị anh làm cho đau nhức, cuối cùng anh cũng thoáng dời môi đi, âm thanh run rẩy, cố hết sức vang lên bên tai cô —
“Khanh Khanh, ba năm, sao giờ em mới trở về.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...