Khánh Hi Kỷ Sự


Sứ trưng cấp lương các nơi đã được triệu về, mật báo cũng bớt đi rất nhiều cho nên Tịch Tà có thời gian để điều dưỡng, dần dần bình phục.

Sáng sớm hôm đó đã bị hoàng đế gọi đến xem bàn cờ mà hắn và Thành Thân vương chơi rồi lại giải thích một chặp cho hai người.

Hoàng đế bỗng nhiên nhớ ra đã nhiều ngày chưa cưỡi ngựa bắn cung, liền cùng Thành Thân vương đi vào vườn Tử Nam, nghĩ mấy ngày trước Tịch Tà bị bệnh, không nên mệt nhọc, bèn bảo hắn đi về nghỉ.
Vào tuần cuối[1] tháng Tư, thời tiết đã hơi nóng rồi.

Tịch Tà nới xiêm áo ra, uống vài ngụm nước ấm, mới thở hổn hển, Tiểu Thuận Tử đã hoảng loạn tiến vào, lắp bắp nói: “Tứ gia, tứ gia tới rồi.”
“Tứ gia thì làm sao?” Tiến Bảo theo sát, bước vào cửa, “Em sáu, tên học trò này của em thấy anh mà cứ như thấy ma, uổng công trước nay anh thương nó như vậy.”
Tịch Tà đứng dậy cười nói: “Gần đây tứ sư ca có khỏe không? Tiểu Thuận Tử, qua đây dập đầu đi.”
Tiến Bảo lắc đầu bảo: “Mệnh nô tài còn có cái gì mà tốt hay không tốt chứ? Đứng lên đi.” Hắn ta kéo Tiểu Thuận Tử lên, “Trong mắt trong lòng cậu chỉ có một mình em sáu, dập đầu vậy ấm ức lắm.”
Tiểu Thuận Tử bị hắn ta chạm vào người thì giật nảy rùng mình một cái: “Tứ, tứ gia đừng lấy Tiểu Thuận Tử ra đùa, tôi đi pha trà cho tứ gia.”
“Trà thì không cần.” Tiến Bảo nghiêm mặt nói, “Tôi mang theo ý chỉ của Nghị phi nương nương.”
Tịch Tà phủi xiêm áo: “Nô tỳ Tịch Tà thỉnh an Nghị phi nương nương.” Hắn định quỳ xuống thì bị Tiến Bảo đưa tay ngăn lại.

“Đến trước mặt nương nương hẵng thỉnh an.

Hôm nay Hoà thục nghi đến cung Khánh Tường nói chuyện với nương nương một lúc.” Tiến Bảo nói đến đây thì thấp giọng bảo, “Hoà thục nghi vào cung đã được một tháng, ngay cả mặt hoàng thượng cũng chưa trông thấy.

Vạn tuế gia cũng đã nhiều ngày không đến cung Khánh Tường.

Hai vị nương nương nói đến đây thì nghĩ dạo này em sáu rất được sủng ở trước mặt hoàng thượng nên muốn anh lặng lẽ cho đòi em qua, hỏi em xem gần đây hoàng thượng yêu thích gì, thích đến nơi nào.”
Tịch Tà mỉm cười: “Em đã biết, xin để em thay xiêm áo.

Sư ca hãy ngồi một lát.

Tiểu Thuận Tử, giúp ta phủi trang phục trong cung.” Hắn và Tiểu Thuận Tử đi vào phòng trong, vừa mặc quần áo, vừa thấp giọng nói với Tiểu Thuận Tử, “Ta cảm thấy hết sức kỳ quặc, con đến vườn Tử Nam tìm đại gia, nhị gia, kể việc này cho họ.

Phải nhanh, nếu không tính mạng của ta sẽ có nguy đấy.”
Tiểu Thuận Tử ra sức gật đầu, lại đi ra cùng Tịch Tà và tiễn hai người ra ngoài.
Cung Khánh Tường ở đông lục cung, rất gần viện Cư Dưỡng.

Bình thường Tịch Tà cắt thử quần áo cho Nghị phi thường xuyên tới chỗ này nên vừa vào cửa đã muốn đi đến chính điện.

Tiến Bảo cười nói: “Bây giờ nương nương không ở chính điện, đang ở trong buồng lò sưởi phía tây đấy.” Dứt lời bèn bảo Tịch Tà chờ ở dưới bậc, còn mình vào thông báo.

Lát sau, hắn ta đi ra bảo: “Nương nương đã cho mọi người lui rồi, em vào phía tay trái là được.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
2.

Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo
3.

Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
4.

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
=====================================
“Làm phiền sư ca rồi.”
Trên gương mặt thanh tú của Tiến Bảo tỏa ra hào quang, nụ cười đoan chính xinh đẹp, nói: “Snh em mình cả, chớ nói lời như vậy.”
Tịch Tà cười nhạt: “Sư ca chăm sóc em, em sẽ ghi nhớ.” Đây là lần đầu tiên Tịch Tà vào buồng lò sưởi phía tây cung Khánh Tường, ở giữa chỗ này không bày ghế mà chỉ trống không, hai bên có một phòng nhỏ được tách ra.

Cửa phòng đóng kín, không một tiếng động, chỉ có thể nghe tiếng bước chân mình khẽ vang lên “sàn sạt”, càng cảm thấy nơi này tôi tăm mà oi bức, tản ra hương thơm kỳ dị khiến người ta dần dần thêm phần men say.

Tịch Tà hết sức cẩn thận, thầm nghĩ phải bình tĩnh đối phó, kéo dài tới lúc hoàng đế tới rồi nói sau.

Lúc bấy lễ nghĩa càng cung kính hơn, hắn khom người báo tên ở trước cửa, lớn tiếng nói: “Nô tỳ Tịch Tà nhận lệnh cho đòi đến thỉnh an nương nương.”
“Kẻ nào to gan như vậy?” Cung nữ bên trong cánh cửa hét lớn một tiếng, chợt đẩy cửa đi ra, “Lại dám xông vào phòng tắm của nương nương?”
Bức rèm che bị cung nữ kia rẽ sang hai bên, cơ thể thon dài trắng nõn giống như tia chớp chiếu sáng cả cung điện u ám mềm mại thở nhẹ trong gợn nước đang lăn tăn.

Chỉ chớp mắt, cơ thể thiếu nữ diễm lệ đầy đặn mang theo vẻ xán lạn của nụ hoa nở rộ nổ tung như sấm rền ở trước mắt Tịch Tà, làm hắn hít một hơi lạnh, lùi lại phía sau mấy bước.

Thế giới hỗn loạn kia đang gió cuốn mây tan chùn bước từ trong tầm mắt của hắn, ánh mắt chỉ bị ánh sáng như ngọc trắng ấy buộc chặt, không thể dời đi.
“Tên nô tài nào mà to gan như vậy?” Nghị phi khoác áo mỏng đi ra khỏi căn phòng bên phải, thiếu nữ nấp ở phía sau một đám cung nữ trong tiếng quát phẫn nộ của nàng ta.
“Nô tỳ Tịch Tà thỉnh an nương nương.” Tịch Tà kinh ngạc phát hiện tiếng của mình lại đang run rẩy, nghe thấy tiếng cười gằn của Nghị phi mà vẫn như tiếng ầm ĩ ngoài viện khi đương ngủ say bỗng tỉnh lại từ sự hồ đồ sau cơn kinh hoàng.
“Đem tên nô tài này tới chính điện.” Nghị phi ra lệnh một tiếng, lập tức có mấy cung nữ cao lớn định tiến lên trói người.
“Không cần!” Tiến Bảo phất tay xua họ đi rồi nói, “Em sáu, anh biết võ công của em cao cường.

Chỉ vẻn vẹn mấy sợi dây thừng có thể làm gì được em chứ? Sư ca khuyên em một câu, lúc này hãy ngoan ngoãn đi thôi.”
Tịch Tà đứng dậy phủi xiêm áo, trong nụ cười đã lộ ra phong thái sắc bén: “Tôi hiểu rồi, chỉ cần tôi sống sót thì sau này còn phải đa tạ sư ca đã chỉ cho.”
Ánh mắt Tiến Bảo không hề nao núng, cười hì hì đợi Nghị phi ngồi lên ghế sau bức rèm che, chỉ vào dưới đất bên ngoài rèm, bảo Tịch Tà quỳ xuống.
Nghị phi nói: “Việc này khó đây.

Tên nô tài này là người hầu ở cung Càn Thanh, còn phải xin ý chỉ của hoàng hậu.”
Chẳng bao lâu, thái giám nhỏ chạy ra ngoài đã truyền: “Hoàng hậu có ý chỉ, đùa giỡn tần phi, tự tiện xông vào màn trướng của chủ nhân thì không giữ được nữa.” Ý chỉ này quả thực tới quá nhanh, Nghị phi gật đầu nói: “Người đâu, mang ra ngoài đánh chết!”
Tịch Tà biết lúc này biện bạch, cầu xin đều vô dụng, ngẩng đầu thấy vẻ tàn nhẫn, thỏa mãn, thích thú trong mắt Tiến Bảo thì ngờ được họ muốn đánh nhanh thắng nhanh, dù mình gắng gượng cũng sẽ gãy xương sống lưng chỉ trong chốc lát, tuyệt đối không thể may mắn tránh khỏi.


Lúc suy nghĩ trong đầu xoay như chong chóng, thái giám cầm gậy đã đánh xuống, quát lên: “Mau tạ ơn!”
Nghị phi thấy Tịch Tà chẳng kêu một tiếng, ánh mắt quăng tới lại lạnh như băng làm nàng ta kinh sợ, lo nghĩ, không khỏi cầm khăn tay lên, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hột nơi chóp mũi.
“Hãy khoan!” Giọng nói êm dịu nhưng kiên quyết làm Nghị phi giật nảy mình, một thiếu nữ áo hoa chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi đi vào từ bên ngoài điện, làn váy và ống tay áp mang theo vẻ dịu dàng như mây trôi lướt qua trước mắt Tịch Tà, “Còn chưa hỏi rõ ngọn nguồn, sao nương nương lại muốn giết hắn?”
Nụ cười của Nghị phi có chứa thần thái của người đàn bà quần quý đã thấm nhuần nhiều năm, nàng ta đứng dậy kéo thiếu nữ đến ngồi chung ở bên.

“Hoà thục nghi vào cung chưa lâu, không biết những tên nô tài này xảo trá bỉ ổi.

Hắn dám xông vào phòng riêng của chủ, đùa giỡn tần phi, là tội lớn không được phép ở trong cung.

Hoàng hậu đã hạ ý chỉ, nay mà tha cho hắn thì tương lai sẽ là mối tai họa to lớn.”
“Lời ấy của nương nương chưa thỏa đáng.

Gì mà đùa giỡn tần phi? Người này…” Thiếu nữ vẫn chưa quen tùy tiện gọi người khác là nô tài, lúc dùng giọng nói dịu dàng nhắc đến “người này” thì ngoái đầu trông về phía Tịch Tà.

Vì lông mi dài rậm che phủ nên mắt phượng hơi xếch đen như bóng đêm làm người ta mơ mộng.

Vẻ mặt ửng đỏ sau khi tắm gặp phải ánh mắt mê man, nóng bỏng trên khuôn mặt trắng như tuyết của Tịch Tà thì càng đỏ lên, giống như hoa đào nỏ đầy dưới bầu trời xanh thẳm, cánh hoa đỏ bay tán loạn, lúc rực rỡ đến mức tận cùng lại sinh ra vẻ tươi đẹp vô hạn, “Rõ ràng lúc ở bên ngoài, người này đã nói là nhận lệnh cho đòi mà đến, đã báo tên xin gặp thì không thể gọi là ‘Tự tiện xông vào’ được.

Cung nữ phục vụ trong phòng đã biết không thích hợp mà còn muốn mở cửa mới thật là không làm tròn bổn phận, sao có thể vu cáo ngược lại hắn đùa giỡn tần phi? Hai chữ ‘đùa giỡn’ này làm tổn hại danh dự em, chưa hỏi rõ, sao có thể đánh chết hắn được?”
Nghị phi bị nàng hỏi đến ngẩn ra, chợt cười nói: “Đương kim hoàng hậu đã hạ ý chỉ, em chất vấn như vậy, lẽ nào muốn kháng chỉ à?”
Thiếu nữ phất tay áo đứng lên, kiên định nói: “Kháng chỉ là một chữ ‘chết’.

Việc này không hỏi rõ ràng, danh tiết của em bị tổn hại, không còn mặt mũi gặp người khác thì cũng là một con đường chết thôi.

Em sẽ tự đến chỗ hoàng hậu, hoàng thượng và thái hậu để nói!”
“Không ngờ nàng còn nhỏ tuổi mà lại rất có khí phách!” Hoàng đế nói lớn tiếng, sải bước vào cửa, sau đó mới nghe được một tiếng hô to của Cát Tường: “Hoàng thượng giá đáo!”
“Hoàng thượng vạn phúc!” Nghị phi bước nhanh ra khỏi rèm, dẫn Hoà thục nghi và cung nữ thái giám quỳ xuống, trong lòng biết không ổn, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Vạn phúc cái gì!” Hoàng đế cưỡi ngựa xông thẳng vào cung Khánh Tường, trong tay vẫn nắm roi ngựa, quất trên không trung một cái, “Người bên cạnh trẫm đều sắp chết sạch rồi, có thể có lúc nào an bình à?” Đoạn xoay lại, dùng một tay nhấc Tịch Tà lên, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, quần áo dính sơn đỏ trên gậy, đã chịu nhục thì không khỏi nổi cơn thịnh nộ, “Ngay cả người của cung Càn Thanh mà nàng cũng dám đánh chết, đi quá giới hạn tới mức này, trong mắt còn có trẫm không?”
Nghị phi cố gắng nói: “Tên nô tài này đùa giỡn tần phi, hoàng hậu có ý chỉ nói không giữ được nữa.”
“Đùa giỡn tần phi? Vậy bắt những người này tịnh thân làm gì?” Hoàng đế tùy tiện ngồi ở trên ghế, càng nói càng giận, đập “bốp” một chưởng ở trên bàn trà, “Tần phi? Tần phi nào? Sao trẫm chưa nhìn thấy?”
Hoà thục nghi dập đầu nói: “Hoàng thượng vạn phúc.

Nô tì Mộ thị, vào cung một tháng, vẫn chưa có duyên gặp vua.”
Hoàng đế cười khẩy một tiếng: “Có người gặp mặt mỗi ngày thì đã sao, chẳng thấy tiến bộ hiền lương thục đức gì hết.”
Cát Tường, Như Ý đều khuyên hoàng đế bớt giận.

Tịch Tà quỳ trước chân hoàng đế, nói: “Là do nô tỳ không biết quy củ của cung Khánh Tường, tùy tiện vào điện.

Xin hoàng thượng bớt giận!”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Ánh mắt hoàng đế sáng quắc, căm tức nhìn Nghị phi.

Nghị phi khấu đầu, lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Tiến Bảo đột nhiên quỳ bò lên trước, dập đầu vài cái rồi nói: “Vạn tuế gia bớt giận! Vốn là nương nương cho đòi Tịch Tà đến gian bên phải của buồng lò sưởi phía tây để hỏi, chắc là Tịch Tà không nghe rõ, báo tên xin gặp ở bên ngoài phòng tắm gian bên trái.

Lúc đó Hoà thục nghi đang tắm, các cung nữ hoảng loạn để Tịch Tà bắt gặp.

Nương nương quý trọng thanh danh của Hoà thục nghi nên mới xin ý chỉ xử phạt.

Đây là một hiểu lầm, sai lầm của Tịch Tà vốn không lớn, nương nương cũng không có tội lỗi gì, xin vạn tuế gia bớt giận!”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng đế nói thì nói vậy nhưng giọng vẫn u ám, “Nếu Tịch Tà vô ý thì việc hôm nay cho qua đi.

Tịch Tà tạ tội với nương nương rồi về đi.”
Tịch Tà quỳ nói: “Nô tỳ còn trẻ lỗ mãng.

Xin nương nương, Hoà thục nghi thứ cho tội đáng chết muôn lần của nô tỳ.”
Hoàng đế sai Cát Tường đưa Tịch Tà về viện Cư Dưỡng rồi mới nói với mọi người: “Đứng lên cả đi, các người vô công rồi nghề cả ngày cũng không dễ dàng gì.”
Nghị phi lau nước mắt, rũ tay đứng nghiêm một bên, nghe hoàng đế vẫn đang nói: “Nàng nên quản thúc người bên trong cung mình cho tử tế, về sau đừng để trẫm nghe thấy chuyện bỉ ổi thế nữa.”
Hoàng đế chưa nguôi giận, đi tới ngoài cung Khánh Tường rồi mà vẫn chưa thấy liễn, bèn nói: “Chẳng lẽ còn muốn trẫm cưỡi ngựa về cung Càn Thanh à?”
Như Ý tiến lên phía trước nói: “Vạn tuế gia, nơi đây cách cung Tiêu Cát của Hòa thục nghi không xa, chi bằng vạn tuế gia đến đó nghỉ một lát?”
“Không đi đâu hết!” Hoàng đế vứt roi ngựa xuống mặt đất, “Về cung Càn Thanh!”
Không lâu sau Cát Tường quay lại bẩm báo, Tịch Tà chỉ chịu một gậy, không có gì đáng ngại.

Sắc mặt hoàng đế mới dịu lại, hắn ta truyền chỉ lệnh Tịch Tà sau này không được nhận lệnh truyền đòi đến các cung khác ngoại trừ cung Càn Thanh.

Lúc bấy hắn ta mới thấy sợ hãi muộn màng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Tịch Tà nhận được ý chỉ, nói với Khương Phóng tới hỏi thăm: “Đã ăn một gậy rồi mới được ý chỉ này, khả năng xoay chuyển của hoàng đế vẫn không nhanh bằng thái hậu.”
Hắn nới lỏng phần trên áo, lộ ra một vết bầm đen trên lưng, làn da trắng như tuyết làm tôn lên nom dữ tợn lạ thường.

Khương Phóng không dám thờ ơ, cẩn thận ấn xuống xương sườn của hắn, một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm bảo: “May quá, xương cốt đều không sao.”
Tiểu Thuận Tử mừng húm: “Vậy là tốt rồi, trông thật đáng sợ.

Chung quy là công lực của thầy sâu xa.”
Tịch Tà nói: “Không phải công lực ta sâu xa, là người cầm gậy kia nương tay.

Con đi bọc một ngàn lượng bạc, lén lút tạ ơn hắn đi.”
Tiểu Thuận Tử thè lưỡi: “Một ngàn lượng! Năm đó Tiểu Thuận Tử được người ta cứu một mạng, thầy chỉ cho có hai trăm lượng làm quà cảm ơn, tòm lại là tính mệnh thầy đáng tiền.”
Khương Phóng “xì” một tiếng: “Thằng nhãi nhà cậu sao lại bì được với thầy cậu.

Nếu là tôi thì năm đó sẽ trỏ vào mũi người kia, nghiêm khắc mắng hắn sao không để cho cậu sớm xong đời, giữ đến bây giờ ăn nói xấc láo khiến người chán ghét.”
Tịch Tà mặc xiêm áo xong, cười nói: “Đại thống lĩnh sốt ruột đến điên rồi à? So đo với thằng nhãi này làm gì? Miệng chó của nó mọc ra được ngà voi à?”
“Tôi sốt ruột.” Khương Phóng nghiêm mặt nói, “Trong cung chỗ nào cũng đều đâm sau lưng, trên đầu lục gia bao phủ mây đen, một khi có sơ xuất gì thì chẳng phải là hoàng thượng bỗng mất đi một cánh tay ư? Lúc này kẻ đầu tiên phải trừ chính là tên Tiến Bảo kia, còn hắn thì khó tránh khỏi thêm phần thị phi.”

Tịch Tà nói: “Vẫn chưa cần vội như vậy, lúc này hắn ta ở ngoài sáng, không nên trò trống gì.

Trừ hắn ta rồi, đối thủ vẫn sắp xếp người khác ở trong tối thì lại không dễ dàng đề phòng.

Vả, sư huynh đệ cùng học một thầy đấu đá nhau thì chung quy sẽ làm người ta thấy chua xót.” Hắn nói thì nói vậy nhưng ánh mắt lại lóe lên ý khác.
Khương Phóng ngầm hiểu, đứng dậy cáo từ.
Tiểu Thuận Tử luôn nói năng không kiêng dè ở trước mặt Tịch Tà, đột nhiên hỏi: “Nói đi nói lại, tóm lại hôm nay thầy có trông thấy gì?”
Tịch Tà giật mình, chỉ cảm thấy vầng hào quang diễm lệ ấy vẫn rọi ra một mảnh mê man trong lòng hắn, đôi mắt kinh hãi, cái eo mảnh, hai cánh tay duyên dáng của thiếu nữ che đậy hai ngọn đồi đầy đặn vẫn sống động như thật cứ mãi luẩn quẩn trong lòng hắn không chịu tan đi.

Trong bồn tắm sơn đỏ cúa đai đồng mạ vàng, tấm lưng dịu dàng trắng ngần, dính đầy bọt nước như trăng sáng trắng muốt, e lệ nhô lên từ phía đông trong núi phủ mây mù.

Vì sao nghĩ tới đây, mình lại dâng trào máu nóng, cả người như bị rút hết sức lực, cuối cùng chỉ còn lại hận thù thuần túy lạnh thấu xương? Nửa đêm đi dạo ngoài cửa, mặc cho gió đêm phất qua cả người nhưng lòng vẫn nhộn nhạo khó yên.

Tịch Tà ngồi dưới hiên, ngửa đầu nhìn bầu trời, chợt có ý muốn ôm trăng sáng vào lòng mà khẽ khàng chạm tới.
Chẳng phải cơ thể cô gái kia cũng hoàn hảo không tỳ vết giống vầng trăng sáng đó sao?
Tịch Tà bỗng giật mình bừng tỉnh.

Chẳng lẽ mình đã nảy sinh thứ gọi là dục vọng lần đầu tiên rồi ư? Nhiều năm trước mình từng nói “biết vào cung là có ý gì”, thì ra cho dù cậu bé mười hai tuổi tài trí hơn người, có can đảm có kiến thức nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả.
Mây trôi nhanh, ánh trăng bỗng nhiên biến mất, bóng tối đang khắc thật sâu vào khuôn mặt trong sáng trẻ trung của Tịch Tà.

Hắn nghĩ trong khoảnh khắc đó mình đã mở được con mắt thứ ba, năm tháng của buổi loạn lạc vẫn luôn ở trong mắt mình nay trở nên thong thả dịu dàng.

Đương lúc Minh Châu nương theo ánh mai đi vào trong viện, lần đầu tiên Tịch Tà phát hiện Minh Châu lại chậm rải, uyển chuyển vén nhẹ tóc mây như thế.

Khi nàng nhìn lên ánh sáng ở ngọn cái cây già, khuyên tai xanh biếc sẽ nhẹ nhàng đong đưa ở chiếc cổ trắng nõn của nàng.

Nàng đưa mắt trông lại, đôi môi cũng như thể lộ ra mùi thơm ngát của hoa sen nở rộ: “Lục gia dậy sớm thế không sao chứ?”
Tịch Tà cười nói: “Ban đầu không có trở ngại gì, nhưng sau đó đặt lưng xuống giường thì hơi nhâm nhẩm đau, chỉ ngủ được hơn một canh giờ.

Cô hãy pha ấm trà đặc để tôi tỉnh táo lại.”
“Vâng.”
Minh Châu đi pha trà, Tịch Tà tự đi thay quần áo.

Tiểu Thuận Tử còn trẻ tham ngủ, Tịch Tà không so đo chuyện ấy với cậu nên vẫn chưa dậy thì hai người cũng không muốn đánh thức cậu, chỉ ngồi dưới hiên ăn lót dạ, nói mấy câu chuyện phiếm một lát.

Lúc mặt trời mọc vẫn còn đẹp mà bấy giờ sắc trời càng ngày càng âm u, mây đen nhân gió đông ùn ùn kéo tới.

Minh Châu đứng lên nói: “Chắc là trời muốn mưa.

Hôm nay tôi còn phải đến cung Khánh Tường dạy thêu, chi bằng thừa dịp còn chưa mưa, lấy bọc đồ của tôi tới trước.”
Tịch Tà hơi động trong lòng, mới định nói thì Minh Châu đã vội vã đi mất.

Chẳng bao lâu sau mưa nhỏ đã tí tách bay xuống, Minh Châu ôm bọc đồ ở trước ngực, rảo bước quay lại.

Tịch Tà cười nói: “Cô đúng là lười, sao không mở ô?” Nói rồi lấy khăn tay từ trong tay áo phủi đi hạt mưa nhỏ trong tóc nàng.
Minh Châu nói: “Không ngờ mưa tới nhanh như vậy!” Nàng đi gấp nên mặt hây hây đỏ, lông mi cũng dính hạt mưa, con mắt đen láy phản chiếu sắc mưa, có một vẻ thông tuệ nhẹ nhàng hiếm thấy ở các cô gái trong cung.

Minh Châu thấy hắn nhìn mình hồi lâu, cầm khăn tay mà ngẩn ra thì không khỏi cười, sẵng giọng: “Lục gia, ngài đang nhìn cái gì đấy?”
Có người phì cười ngoài cửa, Như Ý căng tay áo che trên đầu, chạy đến dưới hiên, thấy vẻ mặt bối rối của Tịch Tà thì càng cười vui vẻ hơn: “Đúng đấy, em sáu đang nhìn cái gì đấy?”
Minh Châu phỉ nhổ, nói: “Lại là nhị gia không đứng đắn này.”
Như Ý bảo: “Học cách nói chuyện của cô là không đứng đắn, thế lục gia nhìn chằm chằm cô kia thì nghiêm chỉnh à?”
Minh Châu đỏ mặt, nói: “Giờ tôi phải đến cung Khánh Tường rồi, không nói với nhị gia nữa.”
“Chờ đã.” Tịch Tà kéo ống tay áo của nàng nói, “Tôi có mấy câu muốn nói với cô.”
Như Ý cười to bảo: “Nói đi, nói đi, anh vừa ăn lót dạ vừa chờ!”
Tịch Tà gọi Minh Châu vào trong phòng, nói nhỏ vài câu bên tai nàng, cuối cùng bảo: “Giao cho cô làm đấy.” Lúc bấy mới tiễn nàng ra bên ngoài, tự mình mở ô ra đưa cho nàng nói: “Cẩn thận.”
Minh Châu gật đầu: “Tôi biết rồi.” Đoạn đi quanh co dưới chiếc ô trúc xanh.
“Đáng tiếc!” Như Ý đột nhiên nói.
“Nhị sư ca lại muốn nói gì?”
“Không có gì.” Như Ý lắc đầu, “Thành Thân vương đang ở cung Càn Thanh chờ gặp em đấy.” Thấy Tịch Tà nhặt ô lên định đi, vội bảo, “Cứ thong thả thôi.

Hoàng thượng nói rồi, chậm rãi đi vào là được.

Cũng để cho anh ăn lót dạ và nghỉ một lát đã.”
Tịch Tà cũng ngồi xuống, uống mấy ngụm trà rồi lại bắt đầu đờ ra.

Như Ý lén liếc thấy, lặng lẽ cười.
Thành Thân vương trông thấy Tịch Tà, gần như là nhảy lên, quan sát cả người hắn một phen mới cười nói: “Hôm qua ta cũng sốt ruột đến phát điên đấy.

Hoàng thượng tới đúng lúc, anh không sao là được.”
“Nhờ có lòng nhớ mong của vương gia.” Tịch Tà lại dập đầu tạ ơn với hoàng đế.
Hoàng đế nghĩ đến chuyện ngày hôm qua vẫn nghiến răng nghiến lợi, biết rõ là thái hậu xui khiến lại không thể nói rõ, chỉ đành bảo: “Sau này khanh cũng phải cẩn thận, các chủ nhân trong cung ai nấy đều rất lợi hại đấy.” Hắn ta lại ban thưởng hai bình bạch dược mà Tây vương Bạch Đông Lâu cống nạp và mười lượng vàng cho Tịch Tà, vẫn cảm giác không thể bồi thường sự nhục nhã của hắn trước mặt mọi người, cơn tức lại lớn hơn, “Ngay cả người bên cạnh trẫm cũng dám nói giết là giết.

Khanh chờ đấy, khi nào đó trẫm sẽ trút giận cho khanh.”
Tịch Tà cười nói: “Hoàng thượng! Là do bản thân nô tỳ không cẩn thận, hai vị nương nương không so đo, nô tỳ đã muốn niệm Phật rồi, nào còn giận gì?”
Thành Thân vương cũng thưa: “Qua rồi thì thôi, chẳng lẽ thật sự vì một nội thần mà xử phạt hoàng phi? Hoàng thượng đúng là tức đến hồ đồ rồi.

Nào nào nào, sáng hôm nay không có việc gì, Tịch Tà cầm cờ cho hoàng thượng, chơi cờ, chơi cờ nào.”

Mưa bên ngoài càng rơi càng to, hoàng đế nhìn hai người bọn họ cầm cờ chém giết, trong lòng lại sinh ra sự bình tĩnh vui vẻ, tình thế dần căng thẳng, sau này chẳng biết lúc nào mới có thời gian an nhàn thế này.

Suy cho cùng thì tài đánh cờ của Tịch Tà cao hơn, hạ một nước xuống đã khiến Thành Thân vương đau khổ suy nghĩ hồi lâu, Tịch Tà một mực đỡ cằm yên lặng chờ.

Nước này Thành Thân vương lại rơi vào thế bị động, đoán trước Tịch Tà nhất định sẽ đánh như bay nhưng một lát sau vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, y ngẩng đầu nhìn lên, Tịch Tà đã như đi vào cõi thần tiên từ lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tịch Tà!” Ngay cả hoàng đế ngồi bên cũng thấy lạ.
“A, vâng.” Tịch Tà nhìn bàn cờ, thuận tay đánh một quân.
Hoàng đế lặng lẽ gọi Như Ý vào trước mặt, hỏi: “Sao thế? Chưa bao giờ thấy hắn không yên lòng như thế.

Lẽ nào hôm qua chịu nhục trước mặt mọi người, đến bây giờ vẫn còn khó chịu à?”
Như Ý phì cười, nói nhỏ ở bên tai hoàng đế.

Trên mặt hoàng đế nổi lên nụ cười kỳ diệu, nói: “Thì ra là thế.”
“Gì vậy ạ?” Thành Thân vương mới vừa đánh xong một nước, cũng lại gần, “Nói cho thần nghe thử với.”
Hoàng đế cười gật đầu với Như Ý, Như Ý nhắc lại lời vừa rồi một lần.

Thành Thân vương cất tiếng cười to: “Anh nói bậy, cho dù là nội thần, đã lớn như vậy rồi, làm sao lại không biết phụ nữ trông như thế nào.”
Tịch Tà nghe những lời này, sắc mặt trắng nhợt cả ra, dường như vành mắt cũng đỏ lên theo.

Hoàng đế nào biết là do sát tính của hắn đại phát, chỉ nghĩ lúc này hắn đang luống cuống tay chân trong tiếng cười của mọi người, lại nghe Thành Thân vương còn đang nói: “Sớm nghe Cát Tường nói Hoà thục nghi là nhân vật tuyệt sắc, hôm qua hoàng thượng thấy có phải vậy không?”
Hoàng đế bảo: “Lúc trẫm đi vào, người đã quỳ khắp một phòng, nàng cúi đầu trả lời, còn có thể nhìn thấy gì?”
Chợt nghe “cách” một tiếng lanh lảnh, Tịch Tà đánh một quân đen xuống bàn cờ, thu tay về rồi lạnh lùng nói: “Đã đánh cờ xong, nô tỳ xin cáo lui.”
Hoàng đế và Thành Thân vương nghe giọng hắn chói tai, tình tình bỗng mãnh liệt thì giật nảy mình, kinh ngạc trông hắn chậm rãi lui ra rồi mới quan sát bàn cờ, quân đen kia rơi vào trong con rồng lớn giãy giụa hồi lâu của Thành Thân vương.

Hai người tính toán rất lâu, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của nhau, cờ đến giai đoạn giữa, hơn bảy mươi quân cờ trắng bị một chiêu của hắn ăn sạch, Thành Thân vương chỉ còn lại ba mươi mấy quân cờ sống trên mặt bàn.

Thành Thân vương lau mồ hôi, hai người cùng cười.
“Làm người như Tịch Tà cũng phải lúng túng, hoàng thượng còn không mau đi xem xem Hoà thục nghi này là hạng nhân vật thế nào.” Thành Thân vương nói.
Hoàng đế cười bảo: “Có lý.

Cát Tường, Như Ý, lập tức truyền chỉ cho cung Tiêu Cát, đêm nay trẫm sẽ đến.”
Thành Thân vương còn có ý khác, kéo Như Ý lại nói: “Anh là người phong lưu, anh hãy nói thành thật đi, ở ngoài cung có mấy cô vợ bé?”
Như Ý cười nói: “Oan uổng, nô tỳ còn trẻ, nào có tiền mua đất xây nhà, không giống đại sư ca Cát Tường của nô tỳ…” Anh ta lại nói khẽ với Thành Thân vương, “Nô tỳ chỉ thường xuyên qua lại ở ngõ Lan Đình thôi.”
“Tốt lắm, có việc giao cho anh đây.” Thành Thân vương bí mật bàn bạc với anh ta một hồi, chỉ chốc lát sau Như Ý đã cầm túi tiền đầy vàng của Thành Thân vương hì hì đi ra, vung vẩy tay áo lại đến viện Cư Dưỡng.
Bên này Minh Châu cũng đã quay về, nói lại với Tịch Tà: “Nghị phi vốn không muốn gặp tôi, tôi chỉ nói có chuyện lớn liên quan đến tính mệnh mới gặp đấy.”
Mọi người trong cung đều biết Minh Châu và Tịch Tà thân thiết.

Lúc trước Nghị phi còn chưa kết oán với Tịch Tà, đã thích Tịch Tà giỏi đoán ý người, hầu hạ chu đáo, lại thích Minh Châu sảng khoái lanh lợi.

Nay bị thái hậu xui khiến làm việc, ngược lại làm hoàng đế giận dữ trách mắng, tức giận đến mức đau bệnh ở trên giường, sao lại gặp nàng? Chỉ là cung nữ nói chuyện liên quan đến tính mệnh của nương nương, nói gì thì nói cũng phải gặp.

Nghị phi chọc giận hoàng đế, rất sợ còn có tai hoạ về sau, chỉ đành ngồi dậy gọi nàng vào.
Minh Châu dập đầu thưa: “Nương nương, sự việc quan trọng…”
“Các cô xuống phía dưới.” Nghị phi phất tay cho mọi người lui, Minh Châu mới đến gần hơn.
“Nương nương chớ giận, Tịch Tà có nói mấy câu muốn nô tỳ bẩm lại với nương nương.” Minh Châu thừa dịp Nghị phi còn chưa tức giận, tạ tội thay Tịch Tà trước.
“Hắn còn có gì để nói nữa? Bây giờ là tâm phúc trong mắt hoàng thượng, chỉ sợ ở trong lòng hoàng thượng còn tôn quý hơn những tần phi bọn ta.”
“Nô tài vẫn là nô tài, còn có thể lật trời hay sao?” Minh Châu cười nói, “Trong lòng Tịch Tà cũng không có ý trách nương nương.”
Nghị phi hừ một tiếng.
“Trong lòng Tịch Tà chỉ hận sư huynh đệ học cùng một thầy mà lại ầm ĩ như thế.” Minh Châu nhỏ giọng u oán nói, “Trong lòng đố kị sư đệ có quyền thế thì cũng thôi, tại sao còn muốn hãm hại nương nương?”
Nghị phi “ồ” một tiếng, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Minh Châu.
Minh Châu cười: “Nương nương là một người chủ tôn quý hiền lành, từ trước đến giờ đãi người dưới rất ôn hòa.

Nếu tụi nô tỳ không đoán sai thì lúc đó tất có người khác giỏi trò xấu ở sau lưng.

Bụng dạ kẻ này cũng chẳng hướng về Nghị phi nương nương đâu.”
Nghị phi lãnh đạm nói: “Cô đang nói Tiến Bảo?”
Minh Châu chẳng nói đúng sai, chỉ tiếp tục: “Xin nương nương nghĩ lại, trước đây có phải người này đã nói một mũi tên trúng hai con nhạn không ạ? Tịch Tà là một con, tạm thời không nhắc đến.

Chỉ e tương lai Hoà thục nghi trẻ đẹp sẽ độc chiếm sự yêu chiều, không bằng cùng một thể…”
Nghị phi cười lạnh nói: “Các cô nghĩ thật chu đáo.”
“Bọn họ đều từ một thầy dạy mà ra nên cũng không khác nhau nhiều, chỉ là…” Minh Châu thở dài, “Dung sắc của nương nương nghiêng nước nghiêng thành, lại sinh cho hoàng thượng một vị công chúa, chỉ cần qua hai năm nữa tất sẽ sinh ra hoàng tử.

Nương nương xuất thân tôn quý, tương lai mẫu nghi thiên hạ thì có khó gì? Chỉ vẻn vẹn một Hoà thục nghi, xuất thân nghèo hèn, có thể nhìn thấy mặt hoàng thượng hay không cũng chưa biết được, cần tên nô tài kia bận tâm làm gì chứ?”
Nghị phi hơi động lòng, trên mặt hơi hiện nụ cười.

Minh Châu vội vàng nói tiếp: “Nương nương lại nghĩ xem, chuyện này người ra mặt đều là nương nương, nếu hôm qua Tịch Tà chết thật, chủ nhân của ý chỉ kia chỉ cần thoái thác là nghe nương nương bẩm báo, bản thân hoàn toàn không biết là xong rồi, chỉ có một mình nương nương chịu trận lôi đình của hoàng thượng, chỉ sợ sau này sẽ không đến cung Khánh Tường nữa.

Đến lúc ấy, ai mới là người cười?”
Nghị phi rùng mình một cái, đứng lên hung ác nói: “Thì ra là thế, đây không phải là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn, vốn cũng đã gài bẫy cả ta, một mũi tên trúng ba con nhạn! Chuyện mà thành, mặt ngoài ả vẫn có thể lấy lòng, lại không làm mất lòng hoàng thượng.

Hay cho một ả đàn bà cay độc!”
Minh Châu nói: “Lòng dạ độc ác thì cũng đành, lại còn có rất nhiều nô tài nghĩ kế cho nàng ta.

Nương nương có tin vui mang thai, lý ra nàng ta nên hận đến mức nghiến răng, làm cái gì có chuyện phái nô tài tâm phúc đến cung Khánh Tường? Bây giờ nghĩ lại, ngay cả nô tỳ cũng phải lau mồ hôi thay nương nương.

Vẫn là Tịch Tà biết ơn nương nương đãi tụi nô tỳ không tệ, bảo người của cung Càn Thanh để ý hơn.

Nương nương còn nhớ lúc ấy mỗi một thang thuốc người uống đều do Như Ý của cung Càn Thanh tự mình đến xem qua không? Nương nương chỉ nói là do vạn tuế gia phái đến, nhưng sao vạn tuế gia lường được dự tính của vị chủ nhân kia? Chẳng phải là hai sư huynh đệ bọn họ cùng hợp sức bảo vệ nương nương ư? Tịch Tà nghĩ tới đây vẫn rất đau lòng đấy ạ.”
“Ta còn nghĩ tên Tiến Bảo này đang yên lành không làm nô tài ở cung Khôn Ninh lại trung thành tận tâm ở cung Khánh Tường, thì ra là một tên súc sinh giấu giếm dã tâm!” Hàm răng trắng như tuyết của Nghị phi cắn lên môi, đuôi lông mày đã lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Minh Châu nói: “Hôm qua nương nương có thấy hắn ta xoay chuyển mau nhường nào không? Hoàng thượng vừa đến đã phủi sạch quan hệ với mình, người như thế lõi đời khéo đưa đẩy, nương nương phải cẩn thận hơn.”
Nghị phi gật đầu, thấy Minh Châu có ý xin cáo lui, rất lâu sau mới hạ quyết tâm, nói: “Cô về nói với Tịch Tà, không phải ta muốn làm khó dễ cho hắn, chỉ là trong cung có người nói hắn cả ngày cùng ăn cùng đi với hoàng thượng, dung mạo hắn quá xuất chúng, chỉ sợ hoàng thượng nảy suy nghĩ khác.

Ôi, hôm nay hắn muốn cô truyền lời tới, ta rất cảm ơn hắn.

Giờ hắn ở bên được hoàng thượng yêu quý, chỉ cần hoàng thượng còn đến cung Khánh Tường thì tương lai mọi người cùng chăm sóc nhau.”
Tịch Tà nghe Minh Châu kể đến chỗ này thì cười bảo: “Tức là tôi giúp nàng ta leo lên ngôi hậu, nàng đảm bảo cho vinh hoa phú quý của tôi.

Hừ hừ, mơ đẹp quá!” Hắn quay lại nói với Minh Châu, “Cô làm rất tốt, nếu cô ham tiền tài hay gì gì đó thì tôi có bạc để cám ơn cô đấy.”
“Đừng nhắc tới cảm ơn với không cảm ơn.” Minh Châu đáp, “Chỉ cần lục gia không sợ tôi gây rắc rối, lại dẫn tôi đi ra ngoài một lát là được.”
Tịch Tà mới đồng ý đợi thời tiết đẹp sẽ ra ngoài cung du ngoạn, chợt nghe Như Ý kêu to tiến đến: “Tịch Tà, hai anh em ta ra ngoài đi dạo nào!”
Tịch Tà cau mày nói: “Mưa to thế chạy loạn khắp nơi làm gì? Nhị sư ca tự đi đi.”
Như Ý cười nói: “Đây là hoàng thượng phái đi, sư ca muốn thành công thì không thể không có em giúp đỡ.

Hoàng thượng đã cho phép rồi, còn không mau đi?”

Tịch Tà hỏi mấy lần, Như Ý chỉ cười, không chịu nói là đi đâu, thúc giục hắn khoác áo dầu, đeo guốc đi mưa.

Tiểu Thuận Tử cũng không bận rộn muốn tìm đồ che mưa của mình thì bị Như Ý gọi lại: “Có liên quan gì đến thằng nhãi nhà cậu? Việc bọn ta làm cơ mật cỡ nào chứ? Tốt nhất là cậu ngoan ngoãn trông nhà đi.” Minh Châu mù mịt, lo lắng nhìn hai người ra ngoài.

Lúc này đã giờ Thân rồi, Như Ý vẫn thong thả, ra khỏi cung rồi qua cầu Thừa Vận, đến cửa Bảo Thạch trước, không thèm nhìn các quán nhỏ hai bên mà đến thẳng tiệp “Hồng Hạp”.

Chưởng quầy từ bên trong nhìn thấy, chạy tới chắp tay thi lễ: “Nhị gia! Nhị gia! Trời mưa lớn như vậy còn ghé đến quán nhỏ, đúng là dát vàng cho quán, mời vào mời vào.”
Như Ý gập ô cười nói: “Quán nhỏ cái gì? Dát vàng cái gì? Ngoại trừ trong cung thì chỗ của ông là lắm vàng nhất rồi, chớ chế nhạo tôi.” Đoạn trỏ vào Tịch Tà nói, “Đây là anh em tôi, mau lấy đồ trang sức đầu đẹp, thoa vòng đẹp của ông ra đây cho em sáu của bọn tôi xem thử.”
Tịch Tà theo vào, kéo ống tay áo của Như Ý: “Nhị sư ca muốn làm gì đấy?”
“Em quen hầu hạ ở bên cạnh chủ các cung, thấy nhiều châu báu vô giá hơn, mắt sáng như đuốc, thay anh chọn vài món tốt trước đi.”
Chưởng quầy đã nâng từng hộp từng hộp đồ trang sức đắt đỏ trong tiệm ra.

Tịch Tà nhìn một lát rồi chỉ vào một đôi đài sen phỉ thúy xanh biếc, một đôi vòng tay vàng khảm đồi mồi, nói: “Vẫn chưa thấy mấy vật này.”
Chưởng quầy giơ ngón cái nói: “Đúng là người bên cạnh hoàng thượng, mắt thật tinh tường!”
Như Ý nói: “Nếu đã tốt thì tôi sẽ lấy.”
Người làm thuê tính bằng bàn tính xong, nói: “Tổng cộng bảy mươi ba lượng.”
Chưởng quầy mắng: “Bảy mươi ba lượng cái gì? Bảy mươi lượng là bảy mươi lượng!”
Như Ý cười, lấy ra hai tờ ngân phiếu bốn mươi lượng, nhét vào trong tay chưởng quầy: “Chỉ cần đồ tốt thì không thiếu chút tiền ấy đâu.”
Chưởng quầy vội vàng sai người dùng hộp gỗ lom đựng đồ trang sức, bọc bằng giấy rắc vàng, lại sợ trời mưa làm ướt nên cố ý dùng lụa dầu bọc lại, cung kính tiễn tới cửa và dâng bằng hai tay.
Tịch Tà thấy sắc trời dần tối bèn thúc giục: “Vậy cũng là việc? Cửa cung sắp khóa rồi, sư ca nên về sớm thôi.”
Như Ý cười bảo: “Không giấu em, đêm nay hoàng thượng ở lại cung Tiêu Cát, không cần chúng ta nên cố ý để hai anh em ta nghỉ một ngày, sáng mai lại về cũng chẳng sao.”
Tịch Tà nghe thấy ba chữ “cung Tiêu Cát”, sắc mặt lại trắng nhợt.

Như Ý đã gọi xe, kéo hắn lên nói: “Khó lắm mới ra được, đi uống chén rượu đi!” Anh ta thì thầm vài câu với phu xe, xe ngựa bèn lộc cộc về hướng bắc, qua cầu Song Thu sang sông.

Tịch Tà sẵng giọng: “Nhị sư ca đúng là thích làm theo ý mình, đang đi đến chỗ nào đấy?” Như Ý chỉ nói qua loa lấy lệ: “Đến rồi sẽ biết.” Xe ngựa đã quẹo mấy khúc cua, Tịch Tà tinh mắt, trông thấy trên hai chữ “Lan Đình” trên biển hiệu của nhà lầu phía trước, không khỏi phỉ nhổ: “Sớm đoán được nhị sư ca không đứng đắn thì em đã không ra ngoài.”
Như Ý không nói lời nào, kéo hắn nhảy xuống xe: “Anh em ta không còn nhỏ nữa, cũng nên ra ngoài chơi đùa, có sao đâu?”
Cát Tường thấy hoàng đế phê tấu chương quá muộn, tiến lên khuyên đi dùng cơm.

Hoàng đế ném bút xuống, cười nói: “Sáng sớm còn nói đến cung Tiêu Cát, chi bằng ăn tối ở đó.”
Cát Tường vui vẻ thay hoàng đế, phái người đến cung Tiêu Cát truyền tin, sai người chuẩn bị cỗ kiệu, mở mui che mưa xong rồi mời hoàng đế di giá.

Cung Tiêu Cát ở phía bắc của đông lục cung, ven đường phải đi qua cung Khánh Tường.

Hoàng đế nhớ đến trước giờ đều ở đi vào cửa Khánh Tường này, nhớ tới tình cảm năm xưa thì không khỏi muốn than Nghị phi hồ đồ.

Suy cho cùng thì Cát Tường là kẻ giỏi đoán ý người, cách màn kiệu nói: “Vạn tuế gia, phía trước sắp qua cung Khánh Tường rồi, nghe nói hôm qua lúcNghị phi thức dậy, cơ thể không được dễ chịu…”
Hoàng đế không nói một tiếng, chỉ từ tháo quạt xuống khỏi người, đưa ra ngoài mành.

Cát Tường bèn vội vàng nhận lấy, chạy đến giao cho thái giám trước cửa cung Khánh Tường, thấp giọng nói: “Anh đi nói với Nghị phi nương nương, mặc dù vạn tuế gia còn bực bội nhưng dù sao đã có tình cảm nhiều năm với nương nương, nay hối hận lời nói hôm qua quá đáng nên cầm một tín vật tới, muốn nương nương tự trân trọng thân thể.

Không có nương nương hầu hạ, vạn tuế gia cũng chẳng vui.” Thái giám mừng lắm, vội vàng cầm quạt chạy vào.
Cát Tường lại đuổi kịp loan giá của hoàng đế, kêu to ở cửa cung Tiêu Cát: “Vạn tuế gia giá đáo!”
Hoà thục nghi đã chờ chực hồi lâu, lúc này dẫn người trong cung đợi dập đầu đón giá: “Nô tì Mộ thị cung nghênh thánh giá của hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Hoàng đế đã nghe nói dung sắc của nàng hơn người nhưng lại chưa bao giờ lưu ý mà ngắm, lập tức tự mình tiến lên đỡ: “Đứng lên đi.” Hắn ta vốn định bảo nàng ngẩng đầu lên xem, lại thấy cổ tay nhỏ nhắn mềm mại trong tay đang run rẩy, trong lòng thương tiếc, không miễn cưỡng nữa.
“Truyền thiện đi.” Hoàng đế ngồi rồi gật đầu với Cát Tường.

Đây là bữa cơm trong cung tần phi, chỉ dâng lên mười sáu món ăn lớn nhỏ.

Cát Tường tươi cười nâng chén ngọc đều đặn tới, ấy mới là rượu hợp cẩn.

Hoàng đế nhận lấy uống một hớp, lại trao cho Hoà thục nghi, nàng khẽ ngửa đầu uống cạn.

Cát Tường buột miệng khen, nói mấy lời may mắn.

Hoàng đế cười nói: “Ngồi đi.”
Cát Tường thấy Hoà thục nghi thấp thỏm lo âu, chỉ vắt khăn tay cúi đầu ngồi hầu thì cười nói: “Không phải là Hoà thục nghi sợ gặp người đấy chứ? Nếu như nô tỳ mà có ngoại hình như Hoà thục nghi thì sẽ lượn lờ trên đường cái cả ngày, chỉ sợ người khác không nhìn thấy thôi.”
Hoàng đế cười rằng: “Không cần khanh đi khoe khoang, khắp kinh thành có người nào không biết khanh là một tên không biết xấu hổ?”
Lúc bấy Hoà thục nghi mới ngẩng đầu lên cười, dung nhan diễm lệ bỗng làm muôn hoa thất sắc.

Hoàng đế chợt thấy hoa mắt, ngây ra một lát, lúc tỉnh táo lại mới thấy vui sướng ngất ngây, than thở: “Thảo nào…”
Cát Tường cười, lặng lẽ lui ra.

Hoà thục nghi càng thấy bứt rứt, đỏ ửng mặt mày, vẻ xinh đẹp càng tăng lên.

Hoàng đế nhìn nàng, uống chén rượu rồi hỏi: “Ở trong cung đã quen chưa?”
“Vẫn ổn ạ.” Giọng Hoà thục nghi dịu dàng trang nhã.
“Nhớ nhà không?”
“Có lúc sẽ nhớ nhung ạ.”
“À? Nàng cũng là con gái nhà quan lại, cha nhậm chức ở đâu? Trong nhà còn có những ai?”
“Cha thần thiếp từng là đại tướng quân Tư mã Chấn bắc, hơn mười năm trước đã từ quan về quê, bây giờ cha mẹ đều ở nhà, còn có một anh trưởng.”
“Nàng còn có một anh trưởng? Tên là gì? Đang nhậm chức gì? Sau này trẫm sẽ để ý, cũng tiện dẫn dắt hắn.”
Hoà thục nghi lại cười một tiếng, nói: “Anh cả thần thiếp tên Xán, tự Ly Tư.

Thần thiếp cũng không biết hiện giờ anh trưởng ở nơi nào.

Trước kia cha thần thiếp đã nhờ bạn cũ chăm sóc để anh ấy làm quan nhưng anh lại không muốn, dưới cơn nóng giận đã trốn đi, sáu bảy năm rồi cũng không thấy về, bây giờ chắc đã tòng quân ở đâu đó.”
Hoàng đế cười nói: “Họ Mộ, Mộ Xán, Mộ Ly Tư, nghe thật giống tên con gái.

Theo như nàng nói, anh trưởng nàng cũng là một người con trai tốt có khí phách đấy.”
Hoà thục nghi vội nói: “Tuy tên anh trưởng hơi mềm yếu nhưng là do một vị cao nhân tặng đấy ạ.

Đạo sĩ kia xem tướng mạo của anh trưởng, nói trong mạng anh kim khí lớn mạnh, tính cách kiên cường, tất có tai nạn liên quan đến quân đội, trong tên phải có hỏa mới có thể khắc chế.”
“Thì ra cha nàng cũng tin cái này?”
“Ban đầu cha thần thiếp không tin, sau lại thấy anh trưởng quả nhiên thích võ nghệ binh pháp, mặc dù ngoại hình không xấu nhưng trời sinh tính cứng rắn giống như Kim Cang chuyển thế nên mới giậm chân đấm ngực mà hối hận, sớm biết thế trước đây đã đặt tên là Thán, tự Hỏa Thiêu là xong rồi.”
“Mộ Thán[2], Mộ Hỏa Thiêu?” Hoàng đế không khỏi phì cười, “Vậy còn nàng thì sao, ở nhà gọi là gì?”
Hoà thục nghi lại đỏ mặt: “Tên mụ của thần thiếp là Từ Tư.”
“Mộ Từ Tư…” Hoàng đế chỉ cảm thấy cái tên này cực kỳ xứng với bộ dạng thướt tha uyển chuyển, đưa tình của nàng, trong lòng cảm thán một tiếng, lúc này tâm thần đều tập trung vào người nàng, tùy tiện ăn ít đồ ăn rồi nắm tay nàng chậm rãi đi về hướng tẩm cung.

Mỗi khi đi một bước lại thấy tay Mộ Từ Tư lạnh hơn một chút, hắn ta ngồi vào mép giường, nắm tay nàng để vào lòng, cười nói: “Khá hơn chút nào chưa?”
Trong mắt Mộ Từ Tư toàn là vẻ sợ hãi, nghi hoặc, thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ thiếu nữ còn không biết hầu hạ, ra vẻ, chỉ run rẩy nói: “Chưa ạ.”
Hoàng đế không nhịn được mà mỉm cười, ôm nàng ở trong lòng, cảm thấy ngực nàng mềm mại sát vào ngực mình, máu chảy cuộn trào mãnh liệt, tình dục khó đè nén, bèn dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên trán nàng mà rằng: “Lát nữa là ổn thôi.”[1] Tuần 10 ngày.
[2] Thán 炭: than gỗ, than củi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui