Oanh một tiếng nổ vang lên, không ai biết là ai lại có thần lực như vậy, có thể ném tảng đá nặng như thế qua một bức tường cao! Thùng xe bị bẹp nát bấy, ngay sau đó là trùng trùng vũ tiễn bay tới, hung hăng cắm xuống phạm vi của xe ngựa. Nếu như không phải là Phạm Nhàn chạy nhân, thì hắn dù trốn trong thùng xe mà dùng công phu khéo léo tránh được tảng đá to, chỉ sợ lúc này cũng bị bắn thành nhím.
Vài hộ vệ của Phạm gia ngoại trừ Đằng Tử Kinh ra còn lại đều là cao thủ ngũ phẩm, đột nhiên gặp địch tập kích, cũng không hoảng sợ chút nào, rút yêu đao sáng loang loáng từ thắt lưng ra, vài đạo ngân quang lóe lên, cản hết đại bộ phận vũ tiễn, thế nhưng tiễn thủ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng khoảng cách lại quá gần, tiễn tới lại quá nhanh, đám hộ vệ cũng không thể chiếu cố được toàn bộ cơ thể, sau vài tiếng kêu đau đớn, lúc này trên đùi ba gã hộ vệ đều có vài mũi tên cắm vào, lảo đảo quỳ xuống mặt đất.
Một đợt vũ tiễn vừa kết thúc, ba gã hộ vệ cắn răng nhảy lên đầu tưởng, hoành đao ra, chém trái chém phải mấy gã tiễn thủ phía sau tường, chỉ là độc trên tiễn quá mức bá đạo, không được bao lâu thì cả ba gã hộ vệ cảm giác toàn thân ngứa ngáy, không thể khống chế được cơ thể, nửa quỳ xuống mặt đất.
Ngay vào lúc này, bọn họ vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi song chưởng to lớn bổ xuống đầu mình!
Phạm Nhàn trốn ở sau cây ngô đồng, tránh được tiễn phóng tới, nhưng không có cách nào chạy đi trợ giúp thuộc hạ của mình, tai nghe thấy thanh âm kêu thảm quen thuộc từ đầu tường truyền tới, trong lòng hắn cuồng nộ, bi thương, cuối cùng suýt nữa thì bị hai thanh kiếm tựa độc xà đâm thủng.
Vây khốn hắn là hai nữ nhân, ăn mặc quần áo màu đen, thân kiếm trên tay cũng dược sơn nước sơn màu đen tránh phản quang, rất rõ ràng là rất lành nghề ám sát. Phạm Nhàn trong lòng hiểu rõ, đối phương nếu không che mặt chạy ra khẳng định là muốn giết sạch cả năm người.
Quay đầu nhìn lại, đầu ngón chân quay nhẹ trên mặt đất, đầu gối khom xuống, làm cho chuôi kiếm bên trái trượt qua ngực trái mình, ngay sau đó lại gặp nguy hiểm bởi thanh kiếm bên phải.
Phạm Nhàn không có học qua chiêu thức võ công, chỉ là tiếp thu chỉ dạy suốt mười năm trời của Ngũ Trúc, cho nên lúc này né tránh toàn bộ đều là cử động theo bản năng. Cũng may hai thanh hắc kiếm kia tuy rằng linh động như xà, quỷ mị như khói, nhưng dù sao luận về tốc độ và độ chuẩn xác, còn kém quá xa so với thanh mộc côn trên tay Ngũ Trúc thúc, cho nên Phạm Nhàn mới có thể thoát khỏi được cảnh hiểm nguy này, tránh thoát được một lần công kích như giòi bám vào xương này.
Ba người chiến đấu dọc theo góc tường, Phạm Nhàn rốt cuộc cũng từ trong kinh hoảng mà tỉnh lại. Lúc này mắt nhìn hai thanh kiếm, dường như cảm thấy mũi kiếm trở nên chậm đi rất nhiều.
Mà hai nữ thích khách sắc mặt trắng bệch, cũng phát hiện ra đối phương nhìn như chật vật. Nhưng chính là hắc kiếm trong tay mình căn bản không thể đánh trúng hắn.
Vừa oanh một tiếng, bức tường nơi xa xa bị đổ, một người cao to lực lưỡng như cự linh thần từ trong bức tường đổ lao ra ngoài, chân trái đạp thẳng tới trước người một hộ vệ đang ngã xuống dưới tàng cây ngô đồng.
Ngày hôm nay bốn hộ vệ xuất môn theo Phạm Nhàn đã chết ba người, đây là một người cuối cùng. Nhưng hắn cũng tê dại toàn thân, lảo đảo ngã xuống dưới tàng cây, Phạm Nhàn vừa nãy không có chú ý, giờ nhìn lại mới phát hiện ra, thì ra đó chính là Đằng Tử Kinh. Phạm Nhàn trong lòng căng thẳng, kêu lên một tiếng đau đớn, liền muốn xông qua bên kia, chỉ là kiếm quang của hai nữ nhân quá độc ác, không thả lỏng một chút nào, vây khốn hắn ở trong.
Chính lúc này, Đằng Tử Kinh vốn nhìn qua đã hấp hối bỗng nhiên nhảy dựng lên khỏi mặt đất, thanh đao vẫn cất dấu ở sau lưng hóa thành một đạo quang mang kỳ lạ, chém mạnh vào cổ đại hán to lớn.
Phạm Nhàn trong lòng mừng như điên, nhưng ngay sau đó là vô cùng khiếp sợ.
Chỉ thấy đại hán kia chỉ hơi nghiêng đầu, giơ tay phải lên bắt một đao của Đằng Tử Kinh chém tới như đưa tay bắt một con ruồi vậy, một dòng máu chảy ra từ hộ khẩu đại hán, nhưng bàn tay hoàn toàn không bị chém đứt, thật không biết thân thể hắn làm bằng cái gì nữa!
Đằng Tử Kinh thấy tình thế không ổn, kêu lên một tiếng đau đớn, mũi chân điểm mạnh vào ngực đại hán, liền mượn lực phóng ra bên cạnh bức tường. Trong mấy người hộ vệ của Phạm Nhàn, Đằng Tử Kinh tuy là đầu lĩnh, tu vi võ đạo lại là một người yếu nhất, nhưng đầu óc của hắn lại là thông minh nhất.
Đại hán nhếch miệng cười, một quyền đánh quá. Đằng Tử Kinh lúc này cảm thấy độc trong tiễn bộc phát, cả người mềm nhũn, không có cách nào né tránh, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Đằng Tử Kinh kêu thảm thiết, toàn bộ chân trái đã bị một quyền này chặt đứt, té xuống đất, máy chảy ra như suối.
Lúc đại hắn bắt cây đao của Đằng Tử Kinh, Phạm Nhàn đã biết chuyện không thành, kêu lên một tiếng, cước bộ hơi dừng lại một chút, vừa lại thoát khỏi hiểm cảnh để cho hai thanh hắc kiếm chạm nhẹ vào ngực và bụng của mình, kiếm phong đâm qua vạt áo, đã làm cho trước ngực hắn xuất hiện hai vết thương đan chéo nhau.
Mà Phạm Nhàn rốt cuộc cũng lọt qua được khe hở trong tích tắc này, hai tay xoa xoa, hai đạo khói nhẹ màu hồng phấn bay lên, thẳng bay tới mặt hai nữ thích khách.
Nữ thích khách phản ứng thần tốc, bế khí khép miệng, mũi chân điểm nhẹ vào đất nhảy ra ngoài. Phạm Nhàn vất vả lắm mới có cơ hội như thế, đâu thể buông tha, hét lớn một tiếng, chân khí bá đạo trong cơ thể phóng ra, song chưởng rung lên, cánh tay trong lúc này dường như dài ra thêm một chút, bàn tay liền bóp tới yết hầu hai nữ thích khách.
Hai tiếng rắc rắc nhẹ nhàng vang lên, xương cổ họng nữ thích khách vỡ nát, máu từ miệng ọc ra, vô lực ngã vật xuống đất.
Mà lúc này, đại hán kia đã giơ tay lên, chuẩn bị bổ xuống đầu Đằng Tử Kinh.
Phạm Nhàn rất lạnh lùng, loại lạnh lùng này xuất phát từ kinh nghiệm làm người hai kiếp của hắn tới khi được Phí Giới cũng Ngũ Trúc dạy dỗ, hắn tự hỏi vì sao lúc này Ngũ Trúc thúc không có xuất thủ hỗ trợ, nhưng biết đây chính là một lần khảo nghiệm của mình cho những nguy hiểm sau này ở kinh đô. Nếu như ngay cả lần khảo nghiệm này còn không thể vượt qua, vậy chỉ có thể chứng mình mình căn bản không nên sống thêm ở thế giới này một khắc nào nữa.
Khoảng cách bốn trượng, chỉ trong nháy mắt hắn đã vượt qua, tay trái khẽ lật ném một viên dược hoàn vào miệng, tay phải giơ lên, liền chắn ngay trước mặt Đằng Tử Kinh đang hấp hối, đối chưởng với bàn tay đang trong không trung của đại hán kia!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong ngõ, làm cho những cây ngô đồng hai bên run lên bần bật, lá cây rụng lả tả.
Phạm Nhàn cảm thấy tay phải đau nhức tới tận xương cốt, một lực lượng cường đại chưa từng có từ trong lòng bàn tay đại hắn truyền tới, bất quá chỉ trong chốc lát, liền muốn không chống đỡ được rồi.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khóe môi chảy máu nhưng không một chút hoảng loạn, tay trái mò lấy nút bấm, chuẩn bị cho đối phương một kích trí mạng.
Nhưng lúc này một chuyện kỳ quái xảy ra.
Một cơn gió nhẹ thổi từ trong ngõ tới, mềm mại vô cùng mà vòng quanh người Phạm Nhàn, dường như có một lực lượng kỳ quái, lấy gió làm môi giới, liên tục chế trụ quanh người hắn, lực lượng này tuy rằng không lớn, nhưng vô cùng đáng ghét, vì nó đủ lực quấy rầy động tác kế tiếp của Phạm Nhàn.
Đại hán nhếch miệng cười ha hả, nhìn ánh mắt của Phạm Nhàn, nhưng bỗng chốc lại thấy cực kỳ giống như dã thú, trong hai mắt có màu hồng khủng bố.
Ánh mắt Phạm Nhàn nhìn xuyên qua bóng lưng rộng lớn của đại hán, thấy trong ngỏ có một bóng người, đầu mang mũ.
- Để cho ta bổ nát đầu ngươi đi.
Đại hán dường như phát hiện Phạm Nhàn có biện pháp nào đó, cuồng thanh cười, bàn tay tăng thêm vài phần lực lượng.
Phạm Nhàn hừ lạnh một tiếng, biết đây chính là khốn cảnh lớn nhất từ khi sinh ra tới giờ, cánh tay phải bắt đầu hơi run, ở trong lòng không ngừng cuồng hô: “Bổ cái con mẹ mày đấy!”
Trong thời khắc sinh tử này, chân khí từ lâu vốn đã yên ả như mặt hồ chu du toàn thân hắn, nay giống như gặp phải khiêu khích gì đó, không còn yên tĩnh được nữa! Một dòng chân khí cực kỳ mạnh mẽ từ tuyết sơn quan đi lên, tuần hoàn dọc theo cơ thể hắn rồi mạnh mẽ quán chú vào trong cánh tay phải.
Trong nháy mắt, Phạm Nhàn có một loại ảo giác, cánh tay phải của mình giống như sắt thép vậy.
Chân khí cường đại đối đầu làm cho hai bàn tay to bé khác nhau vô cùng bật ra khoảng chừng một tấc, ngay sau đó lại hung hăng đập vào nhau lần thứ hai.
‘Oanh’ một tiếng nổ vang, tạo thành vô số tiếng rít gàn, quanh thân thể hai người nổi lên vô số đạo chân khí, làm cho những phiến lá cây ngô đồng đang rơi rụng bị chấn thành nát bấy.
- Chết đi!~ Phạm Nhàn điên cuồng hét lên một tiếng, chân khí kinh khủng được khống chế thu về quyền đầu, rồi lại xuất ra một quyền, khích thẳng vào ngực đại hán. Trên mặt đại hán xuất hiện một vẻ rất kỳ quái, miệng ói ra máu, máu tươi bắn thẳng vào mặt Phạm Nhàn, trước ngực rõ ràng xuất hiện một cái hố to!
Nhưng không ai nghĩ được sức sống của đại hán này lại ngoan cường tới như vậy, thụ phải trọng thương, còn chưa ổn định thân thể, nhưng mà bàn tay to như quạt hương bồ hung hắn đập vào vai phải Phạm Nhàn. Vai phải của Phạm Nhàn lập tức giống như đậu hũ vậy, một mớ bầy nhầy, máu tươi lan tràn.
Nhưng Phạm Nhàn kiên cường ngoan độc từ trong xương tủy, ngày hôm nay rốt cuộc đã bạo phát ra, sau khi gặp phải thương nặng, cố chịu đau nhức mà hô lên một tiếng, cả người nương theo lực nhào vào trong lòng đại hán, tay trái móc chuôi dao găm từ chân ra, hung hăng chọc vào yết hầu của đại hán.
Sau đó hắn dùng sức kéo xuống.
Trước ngực đại hán đầu tiên bị đập thành một hố to, ngay sau đó bị rạch ngực, nội tạng cùng máu huyết trộn chung một chỗ thi nhau trào ra ngoài, chảy xuống chân hắn.
Hắn không thể tin được vào mắt mình, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, sau đó ngã xuống đất, tiếng vang như một cây cổ thụ bị chặt đứt gốc đổ xuống mặt đất vậy.
….
Toàn bộ yên tĩnh.
Phạm Nhàn thở phì phò, cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn khó khăn duy trì tư thế đứng thẳng, nhìn vào bóng người không rõ ràng đầu đội mũ trong ngõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...