Khánh Dư Niên

Phạm Kiến nhíu nhíu mày, đặt bát nước quả trong tay xuống, dường như độ nóng của nó làm ông có chút phỏng tay:

- Ta không phải là muốn bào chữa cho Liễu thị, chỉ là lúc đó nàng tìm người, biểu hiện ra bên ngoài là nghe theo mệnh lệnh của nàng, nhưng thực tế người nọ nghe theo mệnh lệnh bên trong hoàng cung. Liễu thị trong chuyện này, bất quá chỉ là một người thế tội mà thôi.

Phạm Nhàn nhíu mày hỏi:

- Là ai trong cung muốn ta phải chết? Vì sao muốn giết ta? Chẳng lẽ bọn họ biết ta là nhi tử của gia chủ Diệp gia sao?

- Bọn họ đương nhiên không biết!

Phạm Kiến không biết vì sao trở nên kích động dị thường, tay phải gắt gao sít chặt người hắn nói

- Người biết chuyện này không ai muốn làm tổn hại ngươi cả, nếu có người muốn tổn hại tới ngươi, nhất định không phải vì nguyên nhân đó.



- Lẽ nào toàn bộ kinh đô cho tới bây giờ còn chưa có biết quan hệ giữa mẫu thân và phụ thân sao? Nếu như những người đó biết qua hệ của phụ thân với Diệp gia, vì sao lại không có người hoài nghi đứa con tư sinh như ta là con của gia chủ Diệp gia?

Phạm Nhàn tràn đầy hoài nghi tự hỏi vấn đề này, trong lòng có chút lạnh, phát hiện sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng hắn căn bản không dám mở miệng hỏi, ngược lại chỉ yếu ớt nói rằng:

- Bởi vì nguyên nhân gì? Bốn năm trước ta mới chỉ là một bé trai mười hai tuổi, ở xa tận Đạm Châu, cũng không có liên can gì tới kinh đô cả.

- Bốn năm trước, cũng là thời gian bệ hạ thu Lâm gia cô nương làm nghĩa nữ, cũng chính là lúc hắn chỉ phúc vi hôn cho quận chúa, khi đó bệ hạ quyết định rồi, tương lai sản nghiệp hoàng thương, sẽ do ngươi tới quản lý, cũng là một lần đó, tên của ngươi lần đầu tiên xuất hiện trong câu truyện của mọi người trong hoàng cung. Mắt thấy một hài tử mới mười hai tuổi sắp nắm giữ đống vàng bạc trong nội khố, ngươi ngẫm lại xem mấy quý nhân trong hoàng cung sẽ lựa chọn như thế nào?

- Tất nhiên là chọn cách giết chết ngươi một cách sạch sẽ.


- Giám Sát viện điều tra bốn năm. Trên cơ bản đã điều tra xong việc này, chỉ là không có chứng cứ, không làm gì được những người đó.

Phạm Nhàn nở nụ cười:

- Cho dù có chứng cứ, chỉ sợ cũng không làm được chuyện gì. Dù sao Giám Sát viện là thần tử, những người đó là chủ tử.

Phạm Kiến gật đầu.

- Người muốn giết ta là ai?

- Hoàng hậu, trưởng công chúa.

Phạm Kiến mỉm cười:

- Bất quá ngươi vẫn bình yên lớn lên, hơn nữa còn vào kinh, tin tưởng rằng…cho các nàng ấy thêm lá gan, cũng không dám mạo hiểm với cơn giận dữ của hoàng đế bệ hạ mà hạ độc thủ với ngươi.

Phạm Nhàn bi ai nói rằng:

- Ngài quá lạc quan rồi, cho dù là giết ta, hoàng đế chẳng lẽ còn làm gì được lão bà cùng muội muội của mình sao?

Phạm Kiến không có trả lời, ngược lại nói rằng:

- Thời gian gần đây, Tĩnh Vương thế tử nhất định nghĩ biện pháp thân cận với ngươi, hơn nữa hắn nhất định sẽ tìm biện pháp cho ngươi đi gặp mặt nhị hoàng tử. Ngươi nên cẩn thận xử lý một chút.

Phạm Nhàn đáp ứng, biết các đai tộc trong kinh đô đều chủ động hoặc bị động tỏ rõ lập trường về chuyện này, hoàng tử tranh đoạt quyền thừa kế thiên hạ, tuy rằng nhìn qua có vẻ cũ kỹ, nhưng vô luận ở thế giới nào cũng là một tiết mục không thể thay đổi, chỉ cần tấm màn che sân khấu được giật lên, những con hát ở sau tấm màn sẽ bước lên trên sân khấu. Hoặc là dùng ba thước kiếm, hoặc dùng ba tấc lưỡi, diễn cho người khác nhìn, cũng diễn cho chính mình xem, Phạm phủ nếu như muốn công bằng, theo sát hoàng thượng, dường như là một nỗ lực cực kỳ lớn mới được.


Đêm khuya, Phạm Kiến một mình cô độc ngồi trên ghế thái sư, vừa ngồi uống chén nước quả đã lạnh, vừa nghĩ tới những điều Phạm Nhàn vừa nói. Nghĩ tới cái giá phải trả cho hết thảy những đau đớn của mình năm đó, khóe môi hắn co quắp lại một chút, lại nghĩ tới những tháng ngày máu tươi tuôn chảy trong kinh đô. Vào một buổi tối ảm đạm không ai rõ, phụ thân hoàng hậu đang run rẩy dưới đao, còn mình thẳng tay chém xuống đầu đối phương, cái đầu lăn lông lốc, dường như nhớ tới thanh âm kia, Phạm Kiến khóe môi hiện lên nụ cười ôn nhu.

...

Cuộc sống mấy ngày sau của Phạm Nhàn rất là tự tại, mỗi ngày đều hưởng thụ đại ngộ của thiếu gia trong phủ, thỉnh thoảng đi chơi, đi tới thư cục nhìn xem tình trạng thế nào rồi, còn với vị Diệp chưởng quỹ kia bàn tán chút chuyện, tất cả mọi sự đều thuận lợi, cho nên Thôi tiên sinh môn khách trong phủ trở về bên cạnh Ti Nam bá tước. Mà cứ cách một ngày đêm vào buổi tối, Phạm Nhàn lại đi tới Hoàng thất biệt viện kia, tìm đường quen thuộc mà nhảy vào, chỉ là lúc này cửa sổ không hề đóng lại nữa rồi, cô nương đùi gà luôn luôn yên lặng chờ đợi hắn.

Cho nên bình thường có chạy đi đâu, đều không phải bởi vì “luyến gian tình nhiệt”, thật sự là bệnh tình của Lâm Uyển Nhi không mắc lại, mọi người trong hoàng gia đều là đầu gỗ, cũng may ngự y sau khi được Ti Nam bá tước phủ đưa cho một ít hối lộ, rốt cuộc cũng mở miệng tán thành việc có chút dầu mỡ mới có thể có lợi cho thân thể của quận chúa.

Phạm Nhàn bình thường đi vào trong đó, chính là bởi vì đưa cái ăn tới, cùng với dược hoàn tự mình phối chế, bởi vì sợ có xung đột với dược hoàn của Ngự y kê, cho nên dùng dược liệu rất ôn hòa, trừ lần đó ra, còn lại mang rất nhiều thức ăn ngon, thỏa mãn cái miệng nhỏ ngày một tham ăn của vị hôn thê. Cứ như vậy qua mấy ngày, thân thể của Lâm Uyển Nhi rõ ràng có chút khởi sắc, trên mặt đã có chút hồng nhuận, cũng không phải là loại đỏ tươi không khỏe mạnh như trước đây, hơn nữa cũng béo hơn trước một chút, gương mặt tròn hơn.

Lâm Uyển Nhi còn nhức đầu hơn, nhưng Phạm Nhàn cũng vui mừng không gì sánh được, nghĩ thầm lúc thành thân rồi, chẳng phải mỗi ngày đều có thể vuốt ve cô gái xinh đẹp mình yêu thương nhất này sao?

Thị vệ biệt viện thật có chút lơi lỏng, hơn nữa hồi ở Đạm Châu Phạm Nhàn thường xuyên bị Ngũ Trúc bắt huấn luyện leo núi, cho nên hàng đêm tới thâu hương rất tốt, đúng là không ai phát hiện ra được. Nhưng mà bệnh căn của Lâm Uyển Nhi cũng không có cách nào trừ bỏ tận gốc, Phạm Nhàn trong lòng mong chờ Phí lão sư trở về hơn lúc nào hết, thực sự không được, sau khi thành thân, tìm biện pháp rời khỏi kinh đi, Phạm gia ở Thương Sơn có một biệt viện, là chỗ thích hợp an dưỡng nhất.

Trải qua những đêm tiếp xúc thân mật, đôi phu thê sắp thành thân này đã sớm quen thuộc hơn rất nhiều, không biết vì sao, từ lúc nhất kiến chung tình (tình yêu sét đánh) trong Khánh miếu, hai người có những điểm cực kỳ tương tự nhau, có lẽ là dung mạo, có lẽ là khí chất trên người, có lẽ là cách nhìn sự vật bên ngoài,… Phạm Nhàn, Uyển Nhi đều cảm giác được hương vị tâm đầu ý hợp tuyệt vời trong mối tình đầu, do vậy từ hai người nam nữ có chút xa lạ, biến thành liếc mắt một cái là biết đối phương nghĩ cái gì như bây giờ cũng không có mất bao nhiêu thời gian.

Lâm Uyển Nhi nhìn mặt hắn, vẻ ưu sầu hiện lên nói:

- Chàng mỗi ngày dùng hương thơm đưa Tứ Kỳ vào giấc ngủ, lâu ngày không có vấn đề gì chứ?

Phạm Nhàn thoải mái nói:

- Hôm đầu tiên đã nói rồi mà, hương thơm này chỉ có lợi không có hại cho thân thể.


Lâm Uyển Nhi nghĩ tới ngày đầu tiên hắn tiến vào phòng mình, không khỏi cười khúc khích một cái, nói rằng:

- Nếu như lúc đó coi chàng là hái hoa đạo tặc, chàng phải làm sao?

Phạm Nhàn cười khổ nắm tay nàng:

- Y Thần, có một số việc phải cho nàng biết.

Lâm Uyển Nhi nghe hắn gọi nhũ danh mình có chút xấu hổ nói rằng:

- Chuyện gì?

- Ừ…Nếu như nàng muốn giết ta, phỏng chừng là rất khó đi.

Phạm Nhàn cười hì hì nói:

- Từ nhỏ ta đã theo người lợi hại học tập, cho nên mặc dù trong nội tâm là một văn nhân nhưng thực ra ngược lại ta lại là một mãng phu đó.

Lâm Uyển Nhi thở dài nói:

- Biết rồi, nếu như không phải là mãng phu, sao lại đánh nhi tử của Quách Thượng Thư bên đường chứ, chuyện nóng hổi như vậy, cho tới bây giờ còn chưa yên ắng kìa.

Lại nói tiếp, vụ án Phạm Nhàn đánh Quách Bảo Khôn vẫn chưa kết thúc, hai bên ra sức đấu đá, kinh đô phủ đã sớm treo cờ hàng, giơ miễn chiến bài, đưa vụ án cho hình bộ, dùng danh nghĩa là: vụ án phức tạp, khó có thể giải quyết, kỳ thực vụ án có cái gì mà phức tạp dâu, nếu như muốn tra ra thật sự, chỉ cần bắt mấy hộ vệ cùng đi dạo với Phạm Nhàn trong kinh đô lúc ấy, sau đó dùng hình, là minh bạch thôi, nhưng mà vấn đề liên quan tới bối cảnh hai nhà lên không đơn giản, cho nên vụ án trở nên phức tạp vô cùng.

Đây là đường ngang ngõ tắt, là chính đạo trong quan trường, vụ án vừa đưa tới bộ hình, tới lúc bộ hình phải đau dầu, hiện nay đang tìm cách mời trong cung hạ chỉ, nhượng lại vụ án này Giám Sát viện, tuy nhiên loại vụ án trị an này không liên can tới phạm vi quản lý của Giám Sát viện, nhưng hai bên đều là quan viên, mà Giám Sát viện lại có chức trách giám sát quan viên, cho nên nói cũng được, quan lại kinh đô đều biết viện trưởng đại nhân Giám Sát viện, là người không để bất kỳ quan viên nào vào mắt.

Cho nên Quách gia đang chờ Giám Sát viện bắt đầu điều tra ai đó, ai ngờ Phạm Nhàn cũng đang chờ ngày nào đó. Trên tay hắn cầm lệnh bài của Phí Giới đưa cho, thì sợ gì đám quỷ dạ xoa của Giám Sát viện.


Ban đêm yên tĩnh, Phạm Nhàn hơi chút thất thần, an ủi Lâm Uyển Nhi:

- Việc này đừng quá lo, vài ngày nữa tự nhiên sẽ nhạt đi.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới mẫu thân của thiếu nữ trước mắt, đã từng nỗ lực giết mình bốn năm trước, lông mày không khỏi cong lên một chút.

Lâm Uyển Nhi là một cô nương thanh khiết thông minh, thấy vẻ mặt của hắn hỏi:

- Có phải là gần đây có chuyện gì phiền phức không?

Phạm Nhàn nhìn cô nương mắt như họa mi, thở dài nói:

- Nếu tương lai… ta cùng với trưởng công chúa có chút vấn đề, ta thật sự sẽ rất lo lắng cho nàng, chỉ sợ nàng sẽ gặp chuyện thương tâm.

Lâm Uyển Nhi mỉm cười:

- Vì sao phải sớm suy nghĩ khi chuyện còn chưa có xảy ra? Uyển Nhi từ nhỏ bị bệnh, dường như chưa từng đếm ngày, vĩnh viễn không biết cái ngày nào sẽ rời khỏi trần thế này, cho nên ta luôn luôn không thích tự hỏi mình về việc đáng sợ nào sẽ phát sinh sau này.

Phạm Nhàn thở dài một hơi, tràn đầy thước tiếc mà kéo nàng vào lòng, hít lấy hương thơm từ người nàng, trong lòng thầm nói: “Ta biết cảm thụ của nàng, bởi vì ta đã từng gặp phải cảnh ngộ giống như nàng.”

Cận kề như vậy, hương thơm vẫn còn lưu.

- Ồ …Uyển Nhi, thân thể nàng thật mềm mại.

- Chàng…chàng tìm cái gối của ta ở phía trước đó.

Phạm Nhàn rất thích cái cảm giác ban đêm trộm tới khuê phòng nữ nhân, cảm giác như là yêu đương vụng trộm, rồi lại có một loại yêu đương vụng trộm mà không có gánh nặng tâm lý. Nếu như có thể, hắn nguyện ý những ngày như thế này dài lâu hơn một chút, chí ít là trước khi thành thân, không nên làm chuyện gì quấy rối, có thể sinh hoạt hạnh phúc ở kinh đô như thế này, lúc rời khỏi Đạm Châu dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng ra được.

Thế nhưng chuyện không theo ý người, cuộc sống bình yên kết thúc chỉ trong một ngày. Chiều nay, Tĩnh Vương thế tử đi xe ngựa tới Phạm phủ, Liễu thị nhanh chóng cung kính tới đón, đưa hắn vào phòng khách mời trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui