Thuyền hoa đứng ở bên bờ, Tĩnh Vương thế tử đứng bên cạnh mạn thuyền mỉm cười nhìn mấy người biến mất trong bóng đêm, trong lòng ôm Viên Mộng cô nương, Viên Mộng hiếu kỳ hỏi:
- Phạm công tử làm cái gì vậy?
Thế tử bóp nhẹ chóp mũi nàng, cười mắng:
- Ở trước mặt ta, còn muốn giả bộ thuần khiết?
Viên Mộng cười ngọt ngào nói:
- Bất luận Phạm công tử làm cái gì, cũng không thể qua mặt được ngài, nhưng thật ra Ti Lý Lý cô nương, chỉ sợ không biết gì cả.
- Không tránh ta, chứng minh hắn rất thông minh.
Lý Hoằng Thành mỉm cười nói:
- Ta chỉ là một tấm lá chắn hắn mời tới mà thôi, nhưng nếu như muốn ta cam tâm tình nguyện, hắn sẽ không gạt ta.
Hắn đột nhiên hỏi:
- Nàng xem Phạm Nhàn đối với Ti Lý Lý cô nương có cái nhìn như thế nào?
Viên Mộng xem ra cũng rất thân quen với thế tử, suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Vị Phạm công tử này dường như rất dể ý Lý Lý cô nương, chỉ là có thể chịu mất một đêm thế này để đi ra ngoài làm việc.
Nàng che miệng cười, dáng vẻ hoàn toàn không giống với một cô nương thanh lâu cao cấp.
- Vậy nàng sau này để cho Lý Lý thường tới, nói không chừng sau này Phạm Nhàn lại thường lui tới Túy Tiên Cư.
Lý Hoằng Thành nhíu nhíu mày nói.
- Vâng!~ Viên Mộng trả lời như một thuộc hạ, mặc dù có chút lạ vì sao thế tử lại cảm thấy hứng thú với Phạm Nhàn như thế.
Lý Hoằng Thành đưa tay luồn vào vạt áo của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy khối thịt mềm của nàng mà vuốt ve, Viên Mộng hô lên một tiếng, thân thể mềm nhũn ra:
- Nàng biết Phạm Nhàn là ai chăng?
- Là con tư sinh thương yêu nhất của Hộ bộ Thị Lang Phạm Kiến đại nhân.
Viên Mộng trả lời thanh âm nhỏ tựa như mèo, ánh mắt vô cùng trong trẻo.
- Thuộc hạ hiểu rồi, ngài là muốn nắm giữ mạch máu thuế ruộng của Khánh quốc.
Lý Hoằng Thành cười cười lắc đầu:
- Ta làm gì có dã tâm đó, chỉ đơn thuần cảm thấy Phạm Nhàn là một bằng hữu đáng kết giao mà thôi.
Lời này cũng có vài phần thực sự, nhưng có một số việc hắn cũng không nói rõ. Lý Hoằng Thành biết Phạm gia âm thầm làm chuyện đám hỏi, cho nên hắn biết người thanh niên tên là Phạm Nhàn kia, tương lai có thể quản lý hệ thống thương nghiệp khổng lồ của hoàng gia.
Nếu như nhị hoàng tử muốn cùng thái tử tranh cao thấp, tiền bạc, là vũ khí quan trọng nhất.
…
Quách Bảo Khôn ngày hôm nay bị rơi xuống hạ phong trong hội thơ, tâm tình rất không tốt, cho nên buổi tối đi ăn chơi đàng điếm một phen, lúc này tâm tình mới khá hơn một chút. Hắn vừa nghĩ tới về nhà lại gặp lão phụ thân cổ lỗ sĩ, tâm tình lại trở lên không tốt, hắn còn đang tìm xem có đồ gì chuẩn bị tiến cung tặng thái tử, nhưng phát hiện ra cỗ kiệu đã ngừng lại.
Trong lúc nhất thời hắn chuẩn bị không tốt, hơn nữa không biết vì sao, đầu có chút mê man, trán đụng vào phía trước, một trận đau nhức làm hắn nổi giận mắng:
- Các ngươi những tên chết tiệt này, làm sao mà không khiêng nổi cái kiệu thế?
Không ai trả lời hắn, ngoài kiệu yên tĩnh vô cùng, Quách Bảo Khôn có chút chật vật chui từ trong kiệu ra ngoài, phát hiện hai bên đường yên tĩnh vô cùng, chính là đường Ngưu Lan trên đường trở về phủ.
Vây bắt cỗ kiệu là ba người mặc đồ đen che mặt, mà hộ vệ cùng kiệu phu của Quách phủ tất cả đều ngã xuống đất, không rõ sinh tử. Quách Bảo Khôn tưởng giữa đường gặp cướp, sợ tới chết khiếp, nghĩ thầm trị an ở kinh đô có bao giờ lại kém như vậy? tay run run chỉ chỏ quát hỏi:
- Các ngươi là ai? Muốn cái gì?
Đường Ngưu Lan luôn yên tĩnh, nhất là vào ban đêm, trên cơ bản là không có người đi đường, Quách Bảo Khôn cũng có chút tuyệt vọng, không thể trông cậy vào việc gọi người tới cứu, cho nên thanh âm rất nhỏ.
Có một thanh âm ôn nhu hồi đáp:
- Ta là Phạm Nhàn, ta muốn đánh ngươi.
Quách Bảo Khôn ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng phát hiện một cái bao tải phủ lên đầu, cho nên không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ghê tởm của Phạm Nhàn.
Trong bao tải có mùi thơm man mác, làm cho đầu Quách Bảo Khôn thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng cứ như vậy lại làm cho hắn càng thêm thê thảm hơn. Bởi vì ngay sau đó là liên tục cảm thấy đau nhức, quyền cước đấm đá, đúng là không lưu tình chút nào.
Phạm Nhàn nhìn thấy Đằng Tử Kinh vài người hạ thủ, trong lòng cảm giác khoái trí, hắn chỉ muốn cho người khác biết, không nên trêu chọc mình, mặt khác còn tồn một ý niệm khác trong đầu. Quách Bảo Khôn đường đường là con trai Thượng Thư, có bao giờ phải chịu khuất nhục cùng đau đớn như thế này, nhưng hắn biết hạ thủ là Phạm Nhàn, quyền quý đệ tử tranh đấu, từ trước tới nay không có khả năng hạ thủ, tự nhiên nghĩ sẽ không toi mạng, cho nên vẫn bày đặt ngoan độc nói:
- Tiểu tạp chủng họ Phạm! Có giỏi ngươi giết ta đi!
Phạm Nhàn nghe nói như thế, nộ phát trùng thiên, phát tay bảo đám Đằng Tử Kinh tránh ra, đi qua, ngồi xổm xuống, đầu tiên là đánh cho hai cái thật đau, sau đó nhẹ giọng nói:
- Quách huynh, ngươi biết buổi chiều vì sao ta viết bài thơ đó không?
Phạm Nhàn rất khỏe, Quách Bảo Khôn trong bao tải sớm đã đau tới mức không nói thành lời, ô ô gào thét.
Phong cấp thiên cao viên khiếu ai
Chử thanh sa bạch điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ
Bất tẫn đại giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng thai.
Gian nan khổ hận phồn sương tấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.
***
Gió thổi, trời cao, tiếng vượn kêu rầu rĩ,
Bến nước trong, làn cát trắng, chim bay liệng vòng.
Ngàn cây bát ngát lá rụng xào xạc,
Dòng sông dằng dặc, nước cuồn cuộn trôi.
Muôn dặm thu buồn, xoát thân thường nơi đất khách,
Suốt đời quặt quẹo, một mình lên ngắm trên đài.
Gian khổ uất hận, mái tóc thêm ngả màu sương,
Lận đận vì mang nhiều bệnh mới phải ngừng chén rượu đục.
(Đăng Cao - Đổ Phủ - dịch thơ: Tản Đà.)
- Ngươi khi ta hai lần, ta đánh ngươi tới đau, buồn, bệnh tật, không như thế, ta sao có thể vui vẻ được.
Vừa dứt lời, hắn đạp một cái lên mặt Quách Bảo khôn, cũng không biết tại sao ở trong đêm khuya thế này, cách một lớp vải bao như thế mà lại chính xác như vậy hắn vô tình đạp trúng cái mũi của Quách Bảo Khôn. Quách Bảo Khôn chỉ cảm thấy đau nhức vô cùng, máu tươi chảy xuống, rốt cuộc không nhịn được mà khóc rống lên thảm thiết, liên tục mở miệng cầu xin tha thứ.
Phạm Nhàn nhìn cái bao tải giãy dụa không ngừng trên mặt đất, lúc này mới phát hiện một mặt độc ác của mình, dường như chậm rãi xuất hiện sau nhiều năm che giấu. Hắn vẫn chưa hết giận đạp đạp thêm mấy cái nữa lên bao tải, mới vung tay lên, dẫn ba tay chân bỏ chạy, trốn vào trong bóng đêm, thật là tới vội vàng ra đi cũng vội vàng. Quách công tử hận không thể gặp lại.
Mãi lâu sau, Quách Bảo Khôn mới chui ra khỏi bao tải được, trên người tím bầm, nhìn đám hộ vệ cùng kiệu phu nằm trên mặt đất, không khỏi đau nhức mà mắng chửi vô số lần, dùng chân đá những người này dậy. Lúc này hắn mới biết thì ra thủ hạ của mình bị trúng mê dược, nhưng Phạm Nhàn ghê tởm này, không ngờ lại để giải dược vào trong bao tải để cho mình phải chịu thống khổ vô cùng.
Đám hộ vệ mờ mịt tỉnh dậy, thấy công tử gia không ngờ bị người ta đánh thành đầu heo, sợ chết khiếp, nhanh tiến lên đỡ dậy, ngay cả kiệu cũng không lên, trực tiếp trở về Quách phủ.
Ban đêm ở Quách phủ lúc này náo nhiệt hơn cả ban ngày, ngay sáng sớm hôm sau đã phái người chạy tới phủ kinh đô, đưa đơn kiện trực tiếp cho Lại Bộ thị Lang kiêm phủ doãn kinh đô Mai Chấp Lễ, tố cáo thảm kịch đêm qua, thề phải bắt tên tạp chủng Phạm phủ chịu trọng tội. Càng không thể buông tha đứa con tư sinh Phạm gia dám to gan lớn mật hành hung giữa đường ở kinh đô như thế. Nếu như không trị được hắn thì mặt mũi của Thượng Thư phải để đâu chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...