- Đúng vậy!
Đằng Tử Kinh kính cẩn hồi đáp, hắn không muốn rơi vào thảm trạng như nhị quản gia kia, cho nên trước mặt chủ nhân nửa vời này cũng rất cung kính.
Phạm Nhàn cau mày, trên mặt nổi nên vẻ nguội lạnh không hợp với tuổi tác, toàn bộ biểu tình không có giống như các thiếu niên thông thường khác khi nghe nói tới hôn nhân của mình, chậm rãi nói rằng:
- Hay lắm, vậy đối phương là ai.
Hắn mười sáu tuổi rồi, sớm biết trong giới quyền quý, hôn sự khẳng định là chuyện được nhắc tới hàng ngày, hơn nữa phụ thân những năm gần đầy vẫn không quên bản thân hắn còn có một đứa con tư sinh, như vậy sao quên chuyện này được. Chỉ là lần này cấp bách như vậy, làm hắn có chút khó hiểu, vì sao phải cấp bách tổ chức hôn sự này như vậy.
Đằng Tử Kinh trả lời:
- Việc này…ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói gia đình Tả Hiền Lương Thục Đức, nghe phong thanh ở trong kinh đô thì cũng không xấu lắm.
Hắn cẩn thận giải thích, ngược lại làm cho Phạm Nhàn càng nghi hoặc, thử hỏi một người có thân phận con tư sinh như hắn, thì cho dù phụ mẫu có bối cảnh cao thâm dị thường thế nào, nhưng liệu vị quan lại đó có nguyện ý gả con gái cho mình không.
Thấy vẻ mặt của hắn, Đằng Tử Kinh rốt cuộc mở miệng nói:
- Chỉ là..vị tiểu thư đó dường như thân thể không được tốt, gần đây mắc bệnh cho nên mới vội vã…
Phạm Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mình là vật để xung hỉ à, hiểu được rồi hắn không khỏi cười khổ lắc đầu.
Đằng Tử Kinh nhìn vẻ mặt của hắn, phát hiện thiếu gia không ngờ không có tức giận, cũng không có vẻ mặt bi thương, trái lại còn có chút hồi phục lại tinh thần. Nghĩ thầm phải lập tức kết hôn với người sắp chết, lẽ nào thiếu gia không có một chút tức giận sao?
Phạm Nhàn không có gì là tức giận, loại chuyện này kiếp trước hắn nhìn thấy nhiều lắm, hơn nữa tức giận thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, trong lòng hắn, ngược lại còn có chút đồng tình với nữ nhân triền miên trên giường bệnh kia, chỉ vì thân thể của mình không tốt, liền bị ép buộc gả cho một nam nhân mà mình chưa hề gặp mặt.
Về phần bản thân hắn? Phạm Nhàn không có cái loại tư tưởng buồn bực uất ức này --- hắn là nam nhân theo chủ nghĩa tinh thần, cho rằng việc nam nữ luôn luôn nhà gái có hại còn nam nhân chiếm tiện nghi, nếu vợ mình ở thế giới này chết đi, nói như thế, vạn nhất lại gặp được một nữ nhân tốt khác, chẳng phải càng mừng sao? Hơn nữa quay về kinh đô, chuyện đào hôn cũng không thể được, trước hết cứ tới đã rồi tính sau.
Tất cả đều chờ coi đã rồi giải quyết sau.
Nhìn xem nữ nhân kia đẹp không? Khả ái không? Đáng yêu không?
…
- Thiếu gia, vì sao…
Đằng Tử Kinh cẩn thận hỏi.
- Vì sao không tức giận?
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn nhẹ nhàng nói:
- Thứ nhất, ta đi kinh đô không có nghĩa là sẽ tiếp nhận việc hôn nhân này. Thứ hai, nếu như ta có tiếp nhận cuộc hôn nhân này, thì nhất định đại biểu cho việc ta thích nữ nhân kia. Thứ ba, nữ nhân kia triền miên trên giường bệnh, ta cũng không nghĩ chuyện này có bao nhiêu khuất nhục. Thứ tư ngươi có thể không biết, kỳ thực ta là một lang trung rất lợi hại.
Đằng Tử Kinh sửng sốt, việc này làm cho hắn có chút hồ đồ, nhất là câu cuối cùng --- thiếu gia không ngờ biết y thuật? Thế nhưng hắn vẫn không thừa nhận bởi vì hôn nhân của thiếu gia mà có thể từ bi kịch nhảy vọt tới hài kịch được. Dù sao gia cảnh nhà người ta cũng không tầm thường, ngay cả ngự y cũng không trị hết bệnh, thiếu gia làm sao có thể chữa trị được.
Xe ngựa vẫn chạy liên tục, Đằng Tử Kinh rời khỏi xe ngựa, trong xe chỉ còn lại một mình Phạm Nhàn. Đường đi khó tránh khỏi có chút tịch mịch, hắn xốc màn xe lên, tùy ý để cho gió phất trên mặt mình, híp mắt lại, nhìn cảnh núi rừng xanh thẳm trôi qua cùng những phiến đá hai bên đường đi, cảm thấy đúng là có vô số hình ảnh đang lộn ngược lại về sau.
Dường như giống với mười sáu năm trước, khi mình vừa tới thế giới này, cũng ở trên xe ngựa chứng kiến hình ảnh như vậy.
…
Một ngày cuối tháng tư, bãi cỏ thẳng cánh cò bay bên ngoài kinh đô, yến oanh cũng bị những nam thanh nữ tú tới đây trong tết thanh minh dọa chạy, chỉ có hai hàng liễu xanh dọc theo con sông đào bảo hộ thành đang đong đưa khoe dáng trước gió, làm cho những người dân khắp nới tới đây ngắm cảnh.
Một đoàn xe ngựa gồm ba xe đang từ xa xa chạy tới, xếp hàng trên quan đạo chờ tiến vào thành.
Màn xe mở ra, hé lộ ra gương mặt sạch sẽ tràn đầy ánh nắng mặt trời, người nọ nhìn tường thành kinh đô, nhìn sắc mặt yên vui của mọi người bốn phía, hít sâu một hơi: “Thì ra đây là mùi vị của kinh đô.”
Người này tự nhiên là Phạm Nhàn, trải qua chặng đường mười ngày gian khổ, đoàn người bọn họ cuối cùng cũng tới được kinh đô. Dọc đường đi, hắn cực kỳ hiếu kỳ quan sát thiên hạ Khánh quốc, rốt cục thỏa mãn được dục vọng đi du lịch của mình, hơn nữa, cùng Đằng Tử Kinh và đám hộ vệ ở một chỗ, cũng trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Phạm Nhàn là một thiếu niên hay cười, người như vậy luôn dễ làm cho người khác sinh ra thiện cảm.
Đằng Tử Kinh đỡ tay cho hắn đi từ trên xe ngựa xuống.
Hai chân đặt vào quan đạo, Phạm Nhàn hơi chuyển động mắt cá chân, tận lức làm làm giày vải tiếp xúc nhiều hơn với mảnh đất này, dường như muốn nhận thức một chút xem đất ở kinh đô khác với nơi khác ở điểm nào.
Người vào thành rất nhiều, kinh thành sâm nghiêm, cho nên sắp xếp chờ đợi có hơi lâu. Phạm Nhàn chờ có chút buồn chán, chỉ vào tường thành trước mắt cùng Đằng Tử Kinh nói chuyện vài câu. Hắn đoán rằng, Ti Nam bá tước phủ hẳn sẽ không phái người tới đón mình mới đúng, dù sao thân phận của mình cũng không thể nào quang minh chính đại được.
Trong lúc nói chuyện phiếm, bỗng nhiên đám người đằng sau có chút rối loạn, đoàn người tự giác tránh ra một khoảng đường rộng ở giữa. Một đội kỵ binh lặng lẽ cưỡi ngựa chạy qua, tốc độ rất nhanh, tới trước cửa thành cũng không dừng lại chút nào.
Trên con ngựa phía trước đội ngũ, là một thiếu nư mặc y phục màu nhạt, trong tiết trời xuân thế này, vậy mà đỉnh đầu đội một chiếc mũ bằng da bạch lộc, nhìn qua cực kỳ đẹp.
Thiếu nữ này hai hàng lông mày như núi xanh ở xa, con ngươi trong trẻo, vô cùng mỹ lệ, chỉ là nàng ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt có chút lo lắng, xem ra vội vã trở về thành nhất định là có chuyện xảy ra.
Phạm Nhàn đứng ở ven đường, mỉm cười nhìn đoàn ngựa chạy qua, tán thưởng nói thầm: “Giai nhân trong kinh quả nhiên nhiều.”Không khỏi nhớ tới người nữ nhân có khả năng trở thành “thê tử” của mình kia, không biết có hình dáng thế nào.
Đằng Tử Kinh ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng.
Phạm Nhàn trong lòng chỉ muốn tán thưởng một câu, không chút thất thố, như vậy khẩn trương cái gì? Cười hỏi:
- Xem ra bầu không khí ở kinh đô không có bế tắc như ta tưởng tượng, vị cô nương mặt này mặc váy lại cưỡi ngựa, cũng không có người bàn luận sao.
Đằng Tử Kinh cười khổ giải thích nói:
- Vị cô nương vừa chạy qua là con gái duy nhất của kinh đô thủ bị Diệp Trọng đại nhân, ai dám nói nàng chứ.
Phạm Nhàn à một tiếng, leo lên xe ngựa nhìn lại cửa thành, quả nhiên đội kỵ binh tới cửa thành, cũng không thèm xếp hàng, cứ như vậy đưa ra lệnh bài rồi vào thành.
Tới phiên Phạm Nhàn vào thành, hắn tận lực nhìn vẻ mặt của quan binh cửa thành một chút, phát hiện đối phương giải quyết mọi việc tất cả đều một vẻ mặt, khi quay về xe ngựa mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Trên ba cỗ xe ngựa này không có tiêu ký của Phạm gia, xem ra lần nhập kinh này của mình cũng không có gióng trống khua chiêng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...