Trong một góc sân rộng ngoài hoàng cung, tương thông với đầu đường phố bên ngoài, nhìn xa xa dọc theo đường lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh trăng rằm có chút xấu hổ đang treo ở xa vời.
Trời chiều hơi tối, Lý Hoằng Thành xoay người xuống ngựa, quan sát một chút người bằng hữu có khuôn mặt đẹp như một người phụ nữ, không nhịn được mà vừa cười vừa nói:
-Ta xem mặt của ngươi lộ ra một tầng hồng quang, tươi tỉnh khó hiểu, chắc là hôm nay được không ít chỗ tốt rồi.
Phạm Nhàn cười đáp:
-Mấy tháng không gặp, mới một câu đã trêu ghẹo ta rồi.
Ngươi đường đường là Tĩnh Vương thế tử, trong kinh đô cũng là thiếu gia bài danh thứ năm, tội gì lại phải qua lại với một người cơ khổ như ta chứ.
Ngoại trừ bốn vị hoàng tử ra, trong lớp người trẻ tuổi, tất nhiên thân phận của Lý Hoằng Thành là tôn quý nhất.
Phạm Nhàn tận lực đưa hắn xếp vào vị trí thứ năm, nếu như không phải giao tình không tồi, không khỏi hơi có chút ngả ngớn, nhưng giữa hai người bọn hắn có vẻ cực kỳ thân thiết.
Lý Hoằng Thành nao nao, nghĩ thầm người này vốn từ trước tới nay lười chọc mình, trong nụ cười ôn nhu vẫn mang theo một chút cô đơn ẩn dấu sâu đậm, thế nào hôm nay lại nói những lời như vậy? Nghĩ tới một chuyện, cho rằng mình quá cẩn thận rồi, cười ha hả nói:
-Ngươi cũng số khổ sao? Thánh thượng ân sủng ngươi như vậy, không ngờ hết triều còn cố ý lưu ngươi lại, loại số khổ này, chỉ sợ người trong kinh này hận không thể gánh giúp ngươi.
Phạm Nhàn khoát khoát tay, không nói gì thêm.
Đằng Tử Kinh vẫn chờ ở ngoài cung đã sớm tới đón, chỉ là thấy thế tử cùng thiếu gia nói chuyện, không tiện xen vào, lúc này mới nhanh lên tiếng rằng:
-Thiếu gia, lão gia lúc trước nói, bảo ta theo người.
Lý Hoằng Thành cười nói:
-Thế nào? Phạm đại nhân là lo lắng ta cho Phạm Nhàn quá chén phải không?
Phạm Nhàn ở bên cạnh cười nói rằng:
-Vậy thì ngươi cứ theo đi.
Đang khi nói chuyện, xe ngựa của Phạm phủ đánh tới, Lý Hoằng Thành bảo tùy tùng trong vương phủ đưa ngựa tới, quay đầu lại thấy, hiếu kỳ hỏi:
-Thế nào? Ngươi chỉ muốn ngồi xe ngựa, khong muốn cưỡi ngựa sao?
Phạm Nhàn nói rằng:
-Thời gian cũng không cần gấp, cưỡi ngựa làm cái gì?
Lý Hoằng Thành không nhịn được mà lắc đầu thở dài nói:
-Nếu như không phải bách tính trong kinh đô đều biết ngươi có văn có võ, chỉ đơn thuần nhìn cách hành sự của ngươi chỉ sợ tất cả đều sẽ coi thường ngươi, nghĩ ngươi chỉ là một thư sinh vô dụng tay trói gà không chặt.
Khánh quốc thượng võ, thanh niên đều lấy điều này làm quang vinh, Phạm Nhàn cũng không thể làm trái ngược lại được.
Thời gian hắn có xe ngựa, kiên quyết không chịu cưỡi ngựa, loại tính tình cổ quái này trong một năm nay đã truyền khắp trên dưới kinh đô rồi.
Phạm Nhàn cười mắng một câu rồi lên xe ngựa, trong miệng nói rằng:
-Cưỡi ngựa đau mông!
Tùy tùng cùng hộ vệ của Tĩnh Vương phủ đã vây quanh, hơn nữa hộ vệ cùng hạ nhân của Phạm phủ cũng ở đây, hợp thành một đội ngũ mười mấy người bảo vệ quanh một con ngựa cao to cùng một chiếc xe ngựa màu đen bóng chậm rãi đi tới thành đông.
Kinh đô cũng không cấm đi lại trong đêm, mặc dù mặt trời đã lặng, nhưng vẫn có không ít người đi trên đường, nhìn đội ngũ làm người khác phải chú ý này, thấy rõ vị thanh niên anh tuấn kia, rồi lại thấy rõ dấu ấn trên xe ngựa, liền biết ngay thân phận của hai người.
Bách tính kinh đô đều biết tin tức sứ đoàn đã về tới rồi, nếu cùng với Tĩnh Vương thế tử đi cùng một đường, nghĩ tới người ngồi trong xe ngựa kia nhất định chính là con tư sinh đầy màu sắc truyền kỳ của Phạm phủ.
Nhìn tiểu Phạm đại nhân bây giờ, mọi người không khỏi có chút dừng chân lại nhìn coi, có chút cuồng sinh có lá gan lớn còn quay về phía xe ngựa hô lớn Phạm thi tiên, Phạm thi tiên.
Dạ yến trên điện năm ngoái, vẫn còn truyền hồi lâu trong miệng bách tính kinh đô.
Mà lần này Bắc Tề Trang Mặc Hàn đại gia tặng thư, càng được Bát Xử Giám Sát Viện cố ý nâng lên thành một sự kiện văn học lớn.
Danh vọng của Phạm Nhàn lại càng tiến thêm một bước nữa, đợi sau này, bài thơ “Tri phủ? Tri phủ?” do thi tiên sáng tác lại một lần nữa được truyền ra ngoài.
Những người dân này mới biết được Tiểu phạm đại nhân không ngờ dám ở Thượng Kinh Bắc Tề, trước mặt vô số quý tộc trẻ tuổi của Bắc Tề, rõ như ban ngày dám “cưa cẩm” nữ đồ đệ yêu quý của Khổ Hà đại tông sư…Những dân chúng của kinh đô Khánh quốc mỗi ngày đều cảm thấy lòng nóng lên, giống như so với việc Trang Mặc Hàn tặng thư còn rực rỡ hơn nhiều?? Nhìn thấy không? Hải Đường giống như thánh nữ của các ngươi, trong tay Tiểu Phạm đại nhân của chúng ta, chỉ còn là một nụ hoa đang chờ hái mà thôi.
Phạm Nhàn cấp cho bách tính kinh đô Khánh quốc thể diện quá lớn, tự nhiên bách tính kinh đô Khánh quốc cũng cấp lại thể diện cho Tiểu Phạm đại nhân.
Ven đường đi, cũng ngừng có người hướng tới Phạm Nhàn vấn an hành lễ, đại đa số là người đọc sách, thỉnh thoảng cũng có vài cô nương hơi ôm bụng bái lạy.
Tiểu Phạm đại nhân được dân tâm, tự nhiên mọi người gần như quên mất Tĩnh Vương thế tử, tuy rằng đó là một vị chủ nhất xa hoa nhất kinh đô.
Nhưng mà trên mặt Tĩnh Vương thế tử dường như cũng không có vẻ gì là khó chịu, ngược lại còn cười khoái ý, dường như Phạm Nhàn được tôn kính, cũng là vinh quang của hắn vậy.
Nghe thanh âm nghị luận ngoài xe ngựa, tiếng thỉnh an, theo lý thuyết Phạm Nhàn lúc này không thể không đưa hai tay ra ngoài cửa xe vẫy vẫy thăm hỏi, chí ít trên mặt cũng phải mang theo dáng cười tươi thỏa mãn mới đúng.
Nhưng có ai có thể nghĩ tới hắn trong xe ngựa, trên khóe môi lại nổi lên nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Thế tử an bài tiệc tẩy trần của Phạm Nhàn ở chính tại Nhất Thạch Cư, nơi đây chính là khi Phạm Nhàn mới vào kinh đô, đã từng bình luận khí khái tại đây.
Gian tửu lâu này trong kinh đô cũng được coi là một nơi xa xỉ, thế nhưng thiếu phần thanh tĩnh, cũng không phải là nơi quá thích hợp.
Phạm Nhàn có chút khó hiểu, vì sao Lý Hoằng Thành lại chọn một địa phương như vậy, nhưng cũng không có ý kiến gì.
Chờ khi hắn xuống xe ngựa, mới phát hiện ra Nhất Thạch Cư hôm nay không ngờ yên tĩnh dị thường, người đi trên đường trước cửa tửu lâu cũng không nhiều lắm, mà những tiếng cười nói ồn ào bên trong tửu lâu càng không còn, yên tĩnh vô cùng.
Vẻ cô quạnh làm cho Phạm Nhàn thực phải hoài nghi, có phải trong khi mình đi sứ mấy tháng, tửu lâu buôn bán ế ẩm sắp phải đóng cửa hay không?
Thấy khóe mắt Phạm Nhàn toát ra một chút nghi hoặc, Lý Hoằng Thành cũng không làm ra vẻ huyền bí, cười nói:
-Hôm nay ta bao cả rồi.
Phạm Nhàn cười khổ nói rằng:
-Mặc dù ngươi đường đường là một vị thế tử, nhưng cũng làm lớn quá đấy.
Quan to quý nhân mỗi ngày lui tới Nhất Thạch Cư này không biết bao nhiêu, ngươi mời ta ăn như vậy, chỉ sợ mồm miệng người bên ngoài, làm cho người khác ghen ghét.
Nếu như muốn thanh tĩnh, thành Tây rất nhiều nơi.
Cho dù là ngươi thích khẩu vị ở đây, bao một tầng là được rồi.
toàn bộ tửu lâu chỉ có hai người chúng ta, có vẻ hơi quá khoa trương rồi.
Tĩnh Vương không nói ngươi, truyền tới trong cung, cũng là không tốt.
Lý Hoằng Thành thấy vẻ mặt chân thành của hắn, nhìn hắn trong chốc lát không nói gì, trong lòng có chút cảm động, vừa cười vừa nói:
-Sợ cái gì? Chỉ sợ toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, phụ vương ta thích trồng hoa, còn ta thích hái hoa, hành sự trước tới nay càn rỡ.
Cái danh hiệu vị thế tử phóng đãng đã không thoát được rồi, còn can hệ gì chứ.
Phạm Nhàn biết với thân phận của hắn quả thực cũng không thể giãi bày được, cười lắc đầu:
-Ngươi đó, đều là người sắp thành hôn rồi, còn không biết thu liễm một chút.
Nghe hắn nói tới hôn sự, Lý Hoằng Thành trên mặt lộ ra vẻ vui sướng nhàn nhạt, đã có chút không có ý tứ nói chuyện này, nói rằng:
-Ngươi cũng đừng nên cẩn thận quá, phải biết rằng hiện nay quyền lực trong tay ngươi không nhỏ, hơn nữa còn có một người vợ tốt…Ta nói trắng ra với ngươi là.
Trong cung, trong phủ, chúng là những vãn bối đều phải tự biết đúng mực, nhưng nếu khi đã rời khỏi cung, khỏi phủ, chúng ta không cần quản người bên ngoài nói cái gì.
Lời này nói ra có chút càn rỡ cùng kiêu ngạo, nhưng từ trong miệng Lý Hoằng Thành nói ra, cũng không làm cho người ta phản cảm.
Phạm Nhàn trong cung cũng là nghẹn một cơn tức giận vô cớ, liền chỉ cười cười theo không nói gì.
Theo hắn đi vào trong tửu lâu, ai biết đi tới dưới lầu, nhìn thấy bên trên có ba chữ “Nhất Thạch Cư” bằng vàng do chính bút tích cảu Phan Linh đại nhân viết lại.
Lý Hoằng Thành dừng lại một chút, đưa tay hỏi:
-Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu không?
Phạm Nhàn nở nụ cười:
-Chính là chỗ này.
-Đúng vậy, nhưng mà mới chỉ một năm ngắn ngủi, người nói ra lời coi thường tài tử, đưa ra lời bình không tốt về khí khái, hôm nay lại đã trở thành một đại tài tử nổi danh nhất thiên hạ.
Lý Hoằng Thành không nhịn được lắc đầu cười nói:
-Nếu như có thể nghĩ tới lúc nhất đại đại gia Trang Mặc Hàn trước lúc lâm chung truyền những thư tịch lại cho ngươi, liệu lúc đó ngươi còn tâm tư mắng những tài tử này không?
Phạm Nhàn nghĩ tới những chuyện gặp trong một năm, cũng không khỏi có chút cảm hoài, thở dài nói:
-Đầu năm chẳng biết chuyện cuối năm, cũng không sợ ngươi chê cười, ta khi đó, chỉ bất quá là một người mới lần đầu vào kinh, chỉ là một đứa con tư sinh chuyện gì cũng không biết, trong bụng tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác như hổ trong đại lao.
Lý Hoằng Thành mỉm cười nhìn hắn, biết vị bằng hữu trẻ tuổi trước mặt này sở dĩ có thể trong một năm biến hóa lớn như vậy, mặc dù được ba yếu tố lớn là thánh ân quan tâm, Phạm thượng thư âm thầm bảo vệ, hôn nhân.
Nhưng đối phương còn trẻ như vậy mà đã làm được đề ti Giám Sát Viện, có được chỗ ngồi trong ngự thư phòng, không có chút chân tài thực học, đó là không thể.
Huống chi Bán Nhàn Trai Thi Tập, mấy lần làm thơ, đây đều là những bằng chứng mà người trong thiên hạ có thể thấy rõ ràng.
Về chức ti trong Giám Sát Viện, kỳ thực đám quyền quý trong kinh đô cũng không có nghĩ là do quan hệ của Trần Bình Bình cùng Phạm Nhàn, chỉ đơn thuần cho rằng đây là ý của bệ hạ.
Trần Bình Bình chỉ là trung cẩu (chó trung thành) dựa theo chiếu chỉ mà hành sự thôi.
-Ngươi tuy rằng lôi kéo ta dạo chơi sông Lưu Tinh, nhưng ta cũng không có dùng một chút văn chương nào trêu ghẹo những nữ nhân đáng thương cảm đó.
Phạm Nhàn hơi gật đầu nhìn Lý Hoằng Thành, cười ha hả, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
-Cho nên đám tài tử *** chó, ta còn chửi được thì phải chửi.
Trong lòng hắn, Hải Đường bị hắn dùng thơ văn trêu ghẹo qua, tất nhiên không phải là nữ nhân thương cảm.
…
Hai người đứng trước Nhất Thạch Cư “ôn lại chuyện xưa.”, quá cảm khái, làm chưởng quỷ cùng bọn tiểu nhị đứng trong tửu lâu khẩn trương vô cùng.
Tuy rằng không biết ông chủ làm thế nào có thể đả động thế tử làm tiệc tẩy trần ở chỗ này, nhưng nếu có thể để cho nơi này trở thành nơi thứ nhất Tiểu Phạm đại nhân khi quay về kinh dùng cơm ngoài phủ ra, thanh danh của tửu lâu chỉ sợ sẽ lên được một giai tầng mới.
Chỉ sợ ngày sau thậm chí có cả thư sinh từ Giang Nam tới, đều muốn tới đây ăn, cho dù đắt tới thế nào?? Tuy nói Nhất Thạch Cư cũng đủ nổi tiếng rồi, nhưng danh, quyền, tiền ba thứ này, có ai ngại chê nhiều đâu?
Cũng may bọn họ cũng không cần khẩn trương bao lâu, Lý Hoằng Thành cùng Phạm Nhàn đã cầm tay đi vào trong tửu lâu.
Hộ vệ vương phủ ở phía sau đã nhất tề đứng tại cửa tửu lâu canh giữ, đồng thời có tiểu nhị dẫn xe ngựa của Phạm phủ cùng mấy người tùy tùng nhà quan đi nơi khác.
Chi nha một tiếng, cửa Nhất Thạch Cư đóng lại, đang là lần đầu tiên trong suốt hơn ba mươi năm Nhất Thạch Cư khai trương ở kinh đô này.
Lúc đóng cửa, Lý Hoằng Thành dường như vô tình quay đầu lại, nhưng ánh mắt lợi hại phát hiện ra mấy người mật thám ăn mặc trang phục bình thường, chiếm lấy mấy vị trí yếu hại chung quanh tửu lâu.
Trong lòng hắn rõ ràng biết là nhân mã của Giám Sát Viện theo sát bảo vệ Phạm Nhàn, chỉ là ngay cả hắn cũng không thể xác định chính xác chỗ mấy người này.
Thế tử trong lòng thở dài một tiếng, nói với Phạm Nhàn rằng:
-Ngươi còn nói ta kiêu ngạo, nhìn ngươi ăn một bữa cơm mà ngay cả Giám Sát Viện cũng cho người đi bảo vệ, đi sứ còn có Hổ Vệ theo bảo tiêu, luận kiêu ngạo, ta còn không bằng ngươi nhiều.
Lúc này hai người đã tới lầu ba rồi, ở giữa hai tấm bình phong, một cái bàn tròn không lớn lắm đã được dọn lên vài chiếc đĩa thủy tinh tinh xảo.
Phạm Nhàn cũng không chút khách khí, ngồi xuống cùng hắn, ngồi xuống ghế rồi mới giải thích nói:
-Hổ Vệ là cấp cho sứ đoàn, khi quay về kinh thì đã thu hồi lại rồi.
Về phần Giám Sát Viện…
Hắn cười khổ giải thích nói:
-Từ khi việc chợ Ngưu Lan xảy ra, ngươi cho rằng trong viện còn dám yên tâm cho ta một mình đi dạo tại kinh đô sao?
Nói tới đây, Lý Hoằng Thành giả vờ nổi giận mắng:
-Tiểu tử ngươi cũng nói không có suy nghĩ, dù sao cũng làm đề ti của Giám Sát Viện, Giám Sát Viện lại còn làm ra vẻ khẩn trương sau vụ Ngưu Lan nữa chứ, nghĩ tới ngươi lúc đó… nếu không phải náo loạn hình bộ mới lộ ra, ta vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tính đi tính lại, lúc sự kiện sát nhân chợ Ngưu Lan xảy ra, Phạm Nhàn còn chưa có một đêm thi cuồng kinh động tới thánh thượng, thế tử kỳ thực cũng vẫn còn âm thầm nói lời khách sáo.
Không chỉ là hắn, ngay cả nhị hoàng tử thủy chung cũng không hiểu được vì sao thánh thượng lại tín nhiệm Phạm Nhàn tới như vậy.
Phạm Nhàn cũng không giải thích, lấy khăn tay lau mặt, bắt đầu cầm lấy chén rượu, ngoài miệng nói đi ra ngoài đã lâu, quên đi mất hương vị rượu của kinh đô.
Lý Hoằng Thành cười khổ, trong lòng biết đối phương sẽ không giải thích với mình.
Đồng thời, khi đám người chưởng quỷ cùng tiểu nhị mang vài món rau lên, biết Thế Tử cùng Phạm đại nhân có chuyện muốn nói cũng không nói gì thêm mà đi ra ngoài.
Phạm Nhàn đưa chiếc đũa gắp lấy vài miếng cá đưa vào trong miệng, nhấm vài miếng, uống một hớp rượu, vẻ hưởng thụ vô cùng.
Lý Hoằng Thành đánh giá hắn cười trêu nói:
-Bày đặt nhất phẩm hùng chưởng (tay gấu) không ăn, ăn vài miếng cá, ngươi không thoát được cái lề lối keo kiệt của mình.
Phạm Nhàn thốt ra:
-Hùng chưởng ta cũng muốn, cá ta cũng muốn, hai cái không thể kiêm được, hùng chưởng cùng đầu cá đều muốn.
Nghe hắn nói rất thú vị, Lý Hoằng Thành cười hỏi:
-Vì sao?
Phạm Nhàn vỗ đầu, cười ha hả nói:
-Ngươi không rõ, thuần là vấn đề một mình đọc sách năm đó.
…
Tiệc tẩy trần, vốn không nên quạnh quẽ như vậy, nhưng Phạm Nhàn đêm qua đã phái người truyền nói: xin thế tử niệm tình đường xá xa xôi mệt nhọc, ngàn vạn lần chớ để nhiều người tới cùng, hơn thế nữa thế tử cũng mơ hồ đoán biết, bởi vì vài câu thơ ngắn mà hậu viện Phạm Nhàn cũng có chút lửa, cho nên cũng không có gọi ca kỹ tới bồi tiếp.
Nhưng Lý Hoằng Thành là một đệ tử nhà quyền quý rất ôn hòa, hai người vốn lại quen biết, nói chuyện Bắc Tề, nói chuyện thường ngày, uống rượu ăn râu, thanh đạm mà thích ý.
Phạm Nhàn rốt cuộc cũng quay về là con người thực của mình, ăn uống cực kỳ thư sướng.
Liên tiếp vài chầu rượu qua đi, thế tử có chút không uống được nữa, chỉ vào Phạm Nhàn mắng:
-Nghe nói ngươi uống rượu ở Bắc Tề, vừa uống vừa say, thế nào lại trở thành tửu tiên trước mặt ta vậy?
Phạm Nhàn tinh thông dược vật, há có thể bị mấy chén rượu nhạt quật ngã được, lần trước cùng uống rượu say với Hải Đường ở Bắc Tề, tất cả bởi vì hắn muốn phát tiết một chút phiền muộn nhiều năm qua, tận lực cầu say mà thôi.
Lúc này hắn nghe thấy Lý Hoằng Thành nói, cười nói:
-Ngươi nhất đại lão gia, ta say trước mặt ngươi có lợi gì chứ?
Lý Hoằng Thành bỗng nhiên lộ vẻ mê mẩn trên mặt, nhẹ giọng hỏi:
-Vị Hải Đường cô nương kia…thực sự tướng mạo thiên tiên sao?
Phạm Nhàn uống một ngụm rượu phun tới, may mà chuyển nhanh, chỉ phun tới mặt đất, luôn miệng cười mắng:
-Chẳng lẽ ngươi hôm nay mời ta ăn, chỉ là để hỏi những lời này?
Rượu quá ba tuần, Phạm Nhàn uống ngày càng nhiều hơn, Lý Hoằng Thành say men rượu, chỉ vào khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn, nói rằng:
-Phạm Nhàn, ngươi lần này đi sứ, cũng không biết gặp phải chuyện gì, hôm nay nhìn khuôn mặt ngươi có chút khác biệt.
Phạm Nhàn vô ý thức sờ lên trên mặt mình một chút, hiếu kỳ hỏi:
-Có chỗ nào khác biệt?
Lý Hoằng Thành nhức đầu, cầm chén rượu vẩy đầy đất, dường như đang suy nghĩ tìm một từ, một lát sau mới cười nói rằng:
-Nếu như nói ngươi trước kia, trên mặt lúc nào cũng giống nhau mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhìn qua làm cho người ta muốn thân cận ngươi, nhưng luôn luôn ẩn chứa một chút khó hiểu, dường như không muốn người ngoài quá gần với ngươi.
Mà hôm nay dáng cười tươi của ngươi không có thuần khiết vô cùng, vẻ trong sáng trong mắt, bất luận là lời nói hay hành động, đều như một khối ngọc được mài giũa rồi, ôn nhuận không gì sánh được.
Phạm Nhàn rất hợp với dáng cười của mình, nghĩ thầm đại khái đó là do một đêm trong sơn động đó mang tới cho mình biến hóa đi.
Chính mình rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận một số chuyện, từ sâu trong nội tâm đã bắt đầu cho mình là một phần tử của thế giới này, bắt đầu tính toán âm mưu vì chính mình, phát bên trong, hiện ra ngoài, tự nhiên có biến hóa rồi.
Lý Hoằng Thành dần dần say, Phạm Nhàn lại tỉnh táo vô cùng.
-Ta biết, ngày hôm nay trong cung đã định người chưởng nội khố.
Lý Hoằng Thành dường như có chút men say khó chịu
-Tương lai còn phải xin một chút canh ăn trong tay ngươi.
Tuy nói đúng là đáng chê cười, nhưng với thân phận thế tử của hắn mà nói ra những lời này đã cấp cho Phạm Nhàn rất nhiều thể diện.
Phạm Nhàn không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn vào hai mắt hắn, nhẹ giọng hỏi:
-Nhà ngươi thế tập vương tước, để ý việc này làm chi? Lẽ nào bệ hạ còn để cho nhà ngươi thua thiệt.
Lý Hoằng Thành trên mặt lộ vẻ đùa cợt, thè đầu lưỡi nói rằng:
-Ngươi cũng biết ta tiêu dùng nhiều, tuy nói cũng có vị chưởng quỷ của Khánh Dư Đường cũng giúp để ý tiền tài cho Vương Phủ, có chút tiền lời, thế nhưng đâu đủ…
Hắn hít một tiếng.
-Ngươi cũng biết lão nhân nhà ta tuy là thân huynh đệ của bệ hạ, nhưng nhiều năm nay đã không làm việc gì, ngay cả vào cung thăm tổ mẫu cũng tháng một lần, một vương gia nhàn tản, tự nhiên thiếu hiếu kính với người.
Mà ta ngại thân phận, cũng không tiện quan hệ giao tiếp với mấy tri châu quận chủ, tự nhiên có thời gian không đủ tiền rồi.
Phạm Nhàn dường như có chút ngoài ý muốn, lúng ta lúng túng chẳng biết phải nói sao:
-Lời này nói ra bên ngoài, cam đoan không ai tin rồi.
Lý Hoằng Thành vung tay lên, mùi rượu tỏa ra bốn phía, cười lạnh nói:
-Không có cái danh hoàng thân quốc thích ngay cả rắm dùng cũng không có.
Ngươi cũng không nên ngại, nội khố chung quy cũng là của triều đình, lúc ngươi cai quản, nghìn vạn lần đừng khách khí.
Nghĩ mấy năm nay cô cô quản lý nội khối, thái tử không biết lấy được từ đó bao nhiêu lợi ích.
Ngay cả lúc xét nhà lão Quách bị người chỉnh đó, cũng dư ra hơn mười ba vạn lượng bạc, chỗ thiếu hụt của nội khố?? Ngươi nếu đi tới hành cung của thái tử ở Ngô Châu nhìn một cái, liền biết được những mồ hôi nước mắt của nhân dân này đã đi vào đâu.
Phạm Nhàn trong lòng khẽ động, biết lời này của thế tử là nói riêng cho mình.
…
Nhìn Tĩnh Vương thế tử như say gục trên bàn, trong lòng Phạm Nhàn hiện lên một chút cười nhạt, nghĩ Ngũ Trúc thúc nói rất đúng, thế giới này thật không ai đáng tin tưởng cả.
Hành trình đi Bắc Tề, có nhiều cảm xúc, trong lòng biết có tình khó được, cho nên tối nay biết rõ Lý Hoằng Thành mượn danh nghĩ tẩy trần cho mình, đại biểu nhị hoàng tử hướng tới toàn kinh đô thông báo mình có quan hệ thân mật với nhị hoàng tử đảng.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn không có cự tuyệt, nhưng cẩn thận để vị thế tử này tung hỏa mù với mình.
Lý Hoằng Thành, Tĩnh Vương thế tử, một vị thân tín làm thủ hạ của hắn, vẫn âm thầm buôn da bán thịt trên sông Lưu Tinh.
Tuy nói buôn bán như thế này cũng không có mặt mũi lắm, dường như không xứng với thân phận của một thế tử, nhưng vẫn không ngừng chuyển ngân lượng cuồn cuộn vào túi của hắn.
Thế tử hành sự cực kỳ bí ẩn, nếu như không phải mùa hè năm ngoái Phạm Nhàn đã từng phái người điều ra vị cô nương Viên Mộng kia, chỉ sợ ngay cả Nhị Xử của Giám Sát Viện cũng không biết chuyện này?? Cũng khó trách hắn dám giả vờ khóc than nghèo khổ trước mắt Phạm Nhàn.
Nhưng mà Phạm Nhàn cũng rõ ràng, nhị hoàng tử không nhất thiết là coi trọng tiền bạc trong nội khố, chỉ là nếu ở trong tay trưởng công chúa ở Tín Dương, đông cung nhất định động tay chân rất nhiều vào nội khố, có thể nhị hoàng tử chỉ dự định nể trọng Phạm Nhàn, muốn từ con đường này làm cho thái tử phải xuống ngựa!
Hơn nữa hắn cũng hiểu, thế tử nói có giả có thật, quả thực vương công quý tộc cũng không phải việc gì cũng được như ý, ngay cả mình, nếu như không phải có thư cục chống đỡ, trong nhà có vị đại quản gia của quốc khố, chỉ sợ cũng bó tay bó chân?? Không ai hiếu kính, lẽ nào chỉ có thể dựa vào một chút bổng lộc của triều đình?
Tiệc đã tàn, rượu đã hết, Phạm Nhàn tới vỗ vai Lý Hoằng Thành, thấy hắn không có phản ứng, cũng lười để ý tới Lý Hoằng Thành say thật hay say giả, liền ra vẻ lảo đảo chống tay bàn rượu đứng dậy đi ra ngoài, sớm đã có chưởng quỷ thông tri cho hai người hầu bên dưới lên hầu hạ rồi.
Cửa gổ của Nhất Thạch Cư mở ra, gió đêm đầu thu phe phẩy thổi tới, Phạm Nhàn lắc đầu, nỗ lực đi nhanh hơn một chút, nhưng không phản ứng được, không khỏi có chút thất vọng.
Đúng lúc này, một vị trung niên ăn mặc mộc mạc không biết từ đâu xông tới, kinh sợ thi đại lễ đối với Phạm Nhàn một cái.
Phạm Nhàn hơi hơi nghiêng người, nhíu mày, nghĩ thầm Lý Hoằng Thành nếu đã bao trọn tòa tửu lâu này rồi, ngoài cửa đều có hộ vệ, người nọ vào bằng cách nào?
Người nọ thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Phạm đại nhân, nhanh lên tiếng nói nhỏ:
-Tại hạ là Thôi Thanh Tuyền, là chủ nhân của Nhất Thạch Cư, thỉnh an Phạm đại nhân.
Thì ra là ông chủ Nhất Thạch Cư, phỏng chừng muốn vuốt mông ngựa đây, Phạm Nhàn vô ý thức cười một cái, bỗng nhiên nghĩ tới một dòng họ, nhíu mày hỏi:
-Thôi?
Thôi Thanh Tuyền cười bồi nói:
-Chính vâng, các đại nhân trong tộc vốn định tự mình tới bái phỏng đại ân đại đức của đại nhân vì dạy bảo nhị công tử ở phương Bắc.
Nhưng là biết Tiểu Phạm đại nhân thi hoa thư khí, không thích những chuyện như thế này, cho nên mệnh tiểu nhân hôm nay tới hầu hạ đại nhân.
Phạm Nhàn mặt không tỏ vẻ gì liên tục gật đầu, biết Thôi tộc là một danh môn đại tộc rất có căn cơ ở kinh đô này, bán hàng ở phương Bắc, lần này Thôi công tử quỳ trước cửa sứ đoàn trong đêm mưa gió ở phương Bắc là người của bọn họ.
Nghĩ tới Thôi thị biết là đắc tội hắn rồi, cho nên mới trăm phương nghìn kế nghĩ muốn hòa giải chuyện này.
Thôi Thanh Tuyền rất thức thời không có tiến lên, chỉ đặt một cái hộp xuống nói rằng:
-Đây là nhân sâm trên núi, tuy rằng không đại bổ lắm, nhưng dùng để tỉnh rượu rất tốt, đã rửa sạch, nhai trực tiếp là tốt nhất.
Phạm Nhàn gật đầu, Đằng Tử Kinh ở bên cạnh nhận lấy.
Trên xe ngựa, Phạm Nhàn mở cái hộp ra, phát hiện bên trong đâu có nhân sâm gì, đúng là chỉ có một xấp ngân phiếu dày, nhíu mày, phát hiện ra có đủ hai vạn lượng!
Đằng Tử Kinh ngồi đối diện hắn, nghẹn họng nhìn trân trối nói rằng:
-Thôi gia này thật bạo tay.
Phạm Nhàn sắc mặt không đổi, trong lòng kỳ thực cũng có chút giật mình, thu nhập bao lâu nay của Đạm Bạc Thư Cục cũng chỉ tới như vậy, thế mà đối phương thoải mái đưa tới.
Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, Thôi thị nếu như còn muốn làm người bán hàng của nội khố ở phương Bắc, nhất định phải nịnh bợ chính mình cho tốt.
Liên tưởng tới hôm nay một đường ra vào cung, hắn không khỏi thở dài một hơi, tuy rằng làm người hai kiếp, tâm tính kiên nghị hơn người bình thường rất nhiều, nhưng lúc này vẫn rõ ràng cảm thụ được cảm giác do quyền lực mang tới, cũng hơi có chút ngẩn ngơ.
Nhưng mà Thôi thị đưa tiền cũng như không thôi, Phạm Nhàn đã sớm có chủ ý rồi, sau này chỉ có thể đưa Thôi thị chôn cùng một mộ với trưởng công chúa mà thôi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng chán ghét với thế tử không khỏi phai nhạt đi một chút, dù sao nhân sinh một đời, nói tới cùng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chỉ là hắn có chút không thích Lý Hoằng Thành coi mình như kẻ ngốc, đúng là vẫn còn như bằng hữu.
Đằng Tử Kinh nhìn sắc mặt thiếu gia, biết hắn đang suy nghĩ gì, nhíu mày hỏi:
-Như vậy thích hợp sao?
Phạm Nhàn nhìn hắn cười cười nói rằng:
-Thế tử lúc trước tặng ta một câu nói: lúc ra cung rời phủ, ta chính là nhà, có gì không thích hợp??
…
Xe đi tới một ngõ nhỏ yên lặng, trăng sáng trên bầu trời buông xuống, ánh sáng bàng bạc, Phạm Nhàn xuống xe ngựa, bảo mọi người trong phủ về trước.
Đằng Tử Kinh biết bên người hắn vẫn có quan viên của Giám Sát Viện âm thầm bảo vệ, cho nên cũng không nói nhiều.
Hắn vẫy tay với một bóng ảnh đằng sau, một mật thám Giám Sát Viện yên lặng không tiếng động đi tới.
Hắn cũng là người thứ nhất trong nhóm Khải Niên tiểu tổ, được cho là tâm phúc bên cạnh Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói rằng:
-Đặng Tử Việt, ngày mai truyền mật lệnh về viện, điều tra Lại Bộ thượng thư, Khâm Thiên Giám Giám Chính, cùng với sản nghiệp của môn hạ Thôi thị có liên quan hay không?
Đặng Tử Việt bỗng nhiên chắp tay, hai con mắt dần sáng rõ:
-Đề ti đại nhân, không thể điều tra hoàng thất.
Hắn trong Giám Sát Viện có phẩm cấp rất cao, cho nên mơ hồ biết, phía sau ba vị đại thần đều là nhị hoàng tử.
Phạm Nhàn nhíu mày phất tay nói:
-Chỉ là mấy đại thần, âm thầm điều tra thôi, ngươi sợ cái gì?
Đặng Tử Việt biết biểu hiện của mình đã làm đề ti đại nhân không hài lòng rồi, nhanh lên tiếng đáp ứng.
Phạm Nhàn nhìn hắn, bỏ thêm một câu:
-Vương Khải Niên hiểu được gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, ngươi theo hắn, sẽ học được điểm này.
Đặng Tử Việt vẻ sợ hãi tuân mệnh, sau đó trước mặt đột nhiên có nhiều hơn một cái hộp, hắn không dám mở, không thể làm gì khác là ôm vào lòng, đi theo Phạm đại nhân đang chắp tay sau lưng đi phía trước, rốt cuộc cũng đủ dũng khí hỏi:
-Đại nhân, tiểu nhân sau này liên lạc với trong viện thế nào?
Hắn cũng không biết câu này có tính là nên hỏi hay không?
Phạm Nhàn dừng bước, vừa cười vừa nói:
-Không nên qua cách chính thức, nhớ kỹ, ngươi trực tiếp tới tìm Mộc Thiết của Nhất Xử.
-Vâng!
Phạm Nhàn bước chậm tới trước, khó có cơ hội thưởng tức cảnh đêm kinh đô sau nhiều ngày xa cách, loại cơ hội này hắn không muốn bỏ qua, chỉ là bỏ lại một câu nói.
-Cái hộp này không phải đưa cho ngươi, là cho các ngươi đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...