Khánh Dư Niên

Tới Phạm phủ tuyên chỉ là Diêu công công, ba tiếng pháo vang, Phạm phủ bận rộn một hồi bày hương án, làm đủ thủ tục, cả nhà trên dưới đều ở đại đường, mà Đại hoàng tử cùng Bắc Tề công chúa không tiện ở lại trong phủ, liền rời đi, vị thái y chính kia còn rất kiên cường ở lại trong thư phòng.

Thánh chỉ tới phủ là đại sự, ngay cả Phạm Nhàn cũng mau chóng được đưa từ phòng ngủ ra ngoài, cũng may trong cung nghĩ đến hắn đang dưỡng thương, cho nên đặc biệt lệnh cho hắn không cần rời giường tiếp chỉ, coi như là một đặc ân.

Hắn nghe Diêu công công đọc, phát hiện Bệ Hạ lần này thưởng quả thật không ít, hẳn là một hồi lâu vẫn chưa đọc xong. Hắn đối với ban thưởng tự nhiên không để trong lòng, cũng không thật tình nghe, ngược lại cảm thấy thanh âm của thái giám vô cùng dễ thôi miên, nằm ở trên giường ấm áp mềm mại, hẳn là mí mắt sụp xuống, sắp ngủ thiếp đi.

Phạm Thượng thư nhẹ ho một tiếng, dùng ánh mắt nhắc nhở một chút, Uyển nhi hơi kinh hãi, nhẹ nhàng bấm bấm lòng bàn tay Phạm Nhàn, mới khiến hắn nỗ lực mở hai mắt ra, cuối cùng cũng chỉ nghe cái gì bạch ngũ bách thất, lại có bao nhiêu mẫu ruộng, bao nhiêu thỏi vàng, bao nhiêu nén bạc... Cuối cùng không có gì mới mẻ.

Phạm gia cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu bạc, đây là chuyện cả Khánh quốc đều biết, cho nên Bệ Hạ cũng không định bồi bổ quá nhiều cho Phạm Nhàn ở phương diện này, chẳng qua là để cho Phạm Nhàn phục hồi tước vị, vừa nhân tiện tăng cho Phạm Kiến một cấp tước vị, phụ tử cùng vinh.

Chính chỉ tuyên xong, mọi người trong đường im lặng tản đi, Diêu công công mới bắt đầu nhẹ giọng tuyên đọc mật chỉ của Bệ Hạ.

Mật chỉ không có gì bí mật, chẳng qua là ích lợi trong phần ý chỉ này, vốn không nên tuyên dương khắp nơi.

Phạm Nhàn tinh thần rung lên, nghe thấy Bệ Hạ điều động bảy tên hổ vệ cho mình, lúc này mới cảm thấy Hoàng Đế không quá keo kiệt. Mừng rỡ quá mức, liền đem hai cái ý chỉ khác của Bệ Hạ trong vô thức bỏ qua.

Hắn hôm nay, lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn của bản thân, sang năm muốn xuống Giang Nam, ai biết đến lúc đó có thể hồi phục chân khí hay không, Ngũ Trúc thúc hiện tại có vẻ không coi cái mạng nhỏ của mình ra gì rồi, vẫn phải là dựa vào chính mình thì hơn.

...

...

Ở phía ngoài hoa viên, Phạm Nhàn nhìn thấy bảy tên hổ vệ quen thuộc, dẫn đầu chính là Cao Đạt. Đám hổ vệ này mấy tháng trước còn cùng hắn đi sứ Bắc Tề, dĩ nhiên có thể coi là người quen, hôm nay được Bệ Hạ điều tới bảo vệ Phạm đề ty, trong lòng cũng cực kỳ vui lòng —— cùng tiểu Phạm đại nhân ở chung một chỗ, vốn thoải mái hơn so với sống ở trong bóng tối phía sau Bệ Hạ, huống chi tiểu Phạm đại nhân vũ kỹ cao minh, đám người mình cũng không cần quá quan tâm.

Hổ vệ lưng đeo trường đao được Cao Đạt suất lĩnh, nửa quỳ dưới đất, cùng hướng Phạm Nhàn hành lễ nói: "Ty chức tham kiến đề ty đại nhân."

Phạm Nhàn ho hai tiếng, cười nói: "Đứng lên đi, đều là người quen cũ, sau này cái mạng nhỏ của bổn quan phải dựa vào các ngươi rồi."

Hổ vệ cho là tiểu Phạm đại nhân đang nói đùa, nhưng không biết đáp lời thế nào, cười khan hai tiếng, nào biết đâu rằng Phạm Nhàn nói chính là sự thật —— bảy hổ ở bên, cho dù Hải Đường bỗng nhiên nổi điên muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không luống cuống.

"Các ngươi đi gặp phụ thân trước đi." Phạm Nhàn nhìn Cao Đạt nhẹ nói: "Tuy nói ngày thường làm như vậy không nên, bất quá các ngươi đã muốn đi theo bổn quan, cũng không cần kiêng kỵ quá nhiều."

Cao Đạt gật đầu, trong lòng rất cảm tạ Phạm đề ty nhắc nhở, có chút hưng phấn mà đi chỗ ở phía trước, vội vàng đi bái kiến cấp trên của mình.

"Gối thêu? Rượu ngon? Y phục?... Lại còn có nhạc khí?"

Phạm Nhàn ở trong phòng của mình, lúc này mới bắt đầu thật tình xem danh sách ban thưởng nhìn thê tử một cái, cười khổ nói: "Ta mặc dù từng làm hiệp luật lang, nhưng chưa bao giờ chơi mấy cái này."

"Quy củ trong cung mà thôi."

Lâm Uyển Nhi giải thích, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Phạm Nhàn, cũng chưa nói ban thưởng thậm chí còn bao gồm bồn cầu các loại. Lúc này hậu trạch đang bận rộn rối tinh rối mù, Đằng Tử Kinh ở ngoài phủ an bài người tới đưa phần thưởng, mà Đằng đại nhân tức phụ liền bận rộn trong khố phòng sắp xếp, có chút món đồ quan trọng lại muốn tới trong phòng xin chỉ thị.

Nhìn Đằng đại nhân tức phụ ngày trời lạnh mà chạy đến đầu đầy là mồ hôi, Phạm Nhàn không nhịn được thở dài nói: "Đây rốt cuộc là thưởng người hay là phạt người vậy?"


Đằng đại nhân tức phụ mặt mày hớn hở nói: "Cho dù là một châm một đường, cũng không thể hàm hồ. Đây đều là phúc khí trong cung thưởng cho... Cả kinh đô, còn có nhà ai có thể được nhiều phần thưởng như vậy? Thiếu gia lần này đúng là đạt được thật nhiều thể diện."

"Ban thưởng lại không thể dùng làm cơm ăn." Phạm Nhàn tự giễu nói.

"Lấy mạng đổi lấy... Thể diện, không bằng không cần." Lâm Uyển Nhi cơ hồ cùng hắn đồng thời mở miệng, hai vợ chồng đối với ban thưởng đều có chút nhìn không vào mắt, Uyển nhi trong lòng chỉ sợ còn cảm thấy vị Hoàng Đế kia rắp tâm bất lương, trông cậy vào ban thưởng càng dày, tướng công của mình tương lai sẽ cản càng nhiều dao găm cho hắn.

"Bệ Hạ cũng thật hẹp hòi." Phạm Nhàn cười nói: "Sau khi báo số lượng vàng bạc, ta cũng lắng nghe, số lượng thật sự có chút đáng thương."

Lâm Uyển Nhi nở nụ cười, nói: "Ngươi còn thiếu tiền ư? Nhưng cũng có ý tứ, phần thưởng càng phiền phức, càng tỏ vẻ Bệ Hạ quan tâm tới thương thế của ngươi."

"Làm sao không cần?" Phạm Nhàn nhảy chân mày nói: "Chúng ta hôm nay đều dựa vào thư cục kia... cũng thiếu hụt chi phí, còn muốn đến tìm phụ thân xòe tay xin ư? Lão nhân gia ông ta trong tay bạc cũng thật nhiều, nhưng ngươi cũng không thể mãi ăn bám như vậy được."

Hai chữ ăn bám rất đơn giản, Lâm Uyển Nhi mơ hồ hiểu được, cười cười, nhìn thấy bên trong phòng cũng không có người nào khác, nhẹ giọng cười trêu nói: "Không phải là còn có gian thanh lâu sao? Nghe nói này lâu này một tháng còn kiếm được mấy vạn lượng bạc."

Phạm Nhàn bật cười nói: "Đó là của tiểu Sử, ngươi đừng đổ lên người ta."

Lâm Uyển Nhi giả phì hắn một cái, lẩm bẩm nói: "Trước mặt người trong nhà còn giả bộ, cũng không ngại mệt mỏi hay sao."

"Nơi nào chỗ nào cũng cần giả bộ, tốt nhất là có thể lừa được cả chính mình."

"Đại ca lúc trước tìm ngươi làm gì?" Lâm Uyển Nhi mở to hai mắt, tò mò hỏi.

Phạm Nhàn nghĩ qua một chút, nói: "Hắn không muốn làm thống lĩnh cấm quân... xem có biện pháp gì không."

Lâm Uyển Nhi khẽ cau mày nói: "Theo tính tình của đại ca, nhất định là không muốn ở lại kinh thành."

Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Ai muốn ở kinh thành chứ? Chẳng qua là Bệ Hạ không yên lòng để một đứa con anh dũng thiện chiến như thế lĩnh quân ở bên ngoài."

Lời này nói hơi lớn gan, có chút sắc bén, Uyển nhi cũng không nhịn được run rẩy trong lòng, nói: "Ngươi bây giờ nói chuyện thực sự không cẩn trọng rồi."

"Ngay trước mặt ngươi, mới có thể nói trắng ra một chút." Phạm Nhàn thở dài nói: "Bản thân ta nguyện ý trợ giúp Đại Điện hạ, nhưng dù sao là thần tử ở những chuyện này căn bản không có một chút quyền lên tiếng, cũng thật không biết Đại Điện hạ ngốc nghếch cỡ nào mà lại đến nhờ ta."

"Có thể đại ca cho là... nể mặt ta, ngươi sẽ không hại hắn." Lâm Uyển Nhi cười khổ nói: "Hắn thuở nhỏ nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy."

"Nước trong kinh đô này quá sâu, ta bơi nửa ngày, phát hiện còn chưa chạm đáy." Phạm Nhàn cau mày nói: "Mùa xuân xuống Giang Nam, ngươi và ta cùng đi, tranh thủ ở bên kia lâu một chút, cũng đỡ phải nghĩ nhiều."

"Cũng không biết đến lúc đó, triều đình để cho ngươi chức vụ khâm sai để tra nội khố, hay là trực tiếp cho ngươi một cái chức vụ nào đó." Lâm Uyển Nhi thật tình phân tích nói: "Nếu như là thân phận khâm sai, không thể mang theo gia quyến, nếu như trên danh nghĩa muốn thường trú ở Giang Nam, ta đi theo cũng chẳng sao."

Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Cần gì quan tâm hắn an bài thế nào, dù sao ta muốn mang theo ngươi đi."

"Lời này thật là ngông cuồng." Lâm Uyển Nhi cười dài nói, trong lòng tăng thêm vài phần ngọt ngào, nàng cũng hiểu được lấy thân phận của Phạm Nhàn cùng mình, dù thế phá bỏ quy củ, hôm nay cũng không có ai dám lắm mồm. Chẳng qua là không biết đám nương nương trong cung có thể đồng ý để chính mình đi tới tận Giang Nam không, nàng thuở nhỏ thân thể yếu ớt, nơi đi xa nhất bất quá là Thương Sơn mà thôi, hôm nay nghe Phạm Nhàn nói, tựa như chính mình có khả năng đi Giang Nam trong truyền thuyết xinh đẹp như vẽ xem một chút, trong lòng rất cao hứng.


"Cũng đừng quá giới hạn quá." Nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mùa xuân, nhìn Phạm Nhàn nói: "Bệ Hạ mặc dù đã hạ mật chỉ để cho hổ vệ bảo vệ ngươi, nhưng đừng để người trong kinh biết, mặc dù hôm nay ngươi bị thương nặng, hổ vệ tới có lý do đầy đủ, nhưng... hổ vệ thân phận không giống bình thường, ở bên cạnh ngươi sẽ rất chói mắt."

Phạm Nhàn đưa tay sờ sờ râu mép cứng cứng nhô ra, cười nói: "Yên tâm đi, Bệ Hạ là người thông minh, để cho hổ vệ tới phủ, dùng lý do đương nhiên là bảo vệ quận chủ nương nương là ngươi."

...

...

Ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa, Phạm Nhàn có chút căm tức lắc đầu, không phải là căm tức vì có người tới quấy rầy mình, mà là phát hiện sau khi chân khí hoàn toàn biến mất, đối với biến hóa hoàn cảnh quanh mình, không nhạy cảm như thường ngày nữa, ít nhất cũng không cách nào nghe được tiếng bước chân từ xa.

Phạm Nhược Nhược dẫn thái y chính vào phòng, thái y chính nhìn thấy Lâm Uyển Nhi cũng ở trong phòng, sợ hãi vội vàng hành đại lễ, lại đem mặt quay đi.

Khánh quốc không giống Bắc Tề, vốn không có nhiều quy củ nam nữ như vậy, huống chi tuổi của thái y chính đủ để làm tổ phụ của Uyển nhi rồi, cử động cổ hủ của hắn nhất thời làm cho mọi người nở nụ cười.

"Phụ thân... nói, ca ca nếu tinh thần không sai, vậy hãy cùng thái y chánh đại nhân nói chuyện một chút." Phạm Nhược Nhược cười khổ nhìn ca ca.

Phạm Nhàn trong lòng chợt lạnh, biết là vị phụ thân vô sỉ của mình, rốt cục không chịu nổi công phu mặt dày của thái y chính nữa rồi, đành giao cho đứa con đáng thương này xử lý. Bất quá hắn trong lòng đối với yêu cầu của Thái Y Viện cũng sớm có quyết định, cười híp mắt nhìn thái y chính, nói: "Lão đại nhân, ngài muốn gì, bổn quan đã rõ ràng."

Thái y chính mở miệng muốn nói, Phạm Nhàn vội vàng ngăn nói: "Bất quá bổn quan bộ dáng này, quả quyết không thể nào rời phủ giảng bài..." Hắn nhìn lão tiên sinh vẻ mặt tức giận, lại nói: "Bất quá... ta sẽ ở trong phủ soạn chút nội dung in thành sách, sau đó đưa đến cho ngài."

Thái y chính vuốt chòm râu, tựa như cảm thấy vậy cũng là thành quả không tồi, hơi trầm ngâm rồi nói: "Chẳng qua là y đạo coi trọng chuyện thân truyền tay giáo, chẳng qua chỉ đọc sách, vốn không quá thỏa đáng."

Phạm Nhàn thở hổn hển hai cái rồi nói: "Sau khi in sách, nếu có gì nghi nan, ta để cho Nhược Nhược đi giảng giải một chút."

Thái y chính nghe vậy đầy mặt sợ hãi: "Có thể nào để cho Phạm tiểu thư xuất đầu lộ diện được?" Lúc giải phẫu trong cung, hắn ở bên cạnh nhìn, biết là Phạm tiểu thư tự mình... động châm, chưa từng hoài nghi thủ đoạn của nàng.

"Nhược Nhược cũng không hiểu gì, ta còn phải dạy nàng." Phạm Nhàn thở dài nói: "Nói vậy Đại hoàng tử lúc trước cũng thuật lại ý kiến của ta, chuyện này không thể nào tiến triển quá sâu, bất quá cũng sẽ có chút ít lợi ích, có thể cùng chư vị ngự y đại nhân tham khảo lẫn nhau một phen."

Hắn tiếp theo cười híp mắt nói: "Hơn nữa gia sư sẽ mau chóng trở về kinh. Đến lúc đó, để lão nhân gia ông ta chịu trách nhiệm đi Thái Y Viện giảng bài, trình độ của người so với Nhược Nhược giỏi hơn rất nhiều."

Thái y chánh mừng rỡ sau đó lại lo lắng: "Phí tiên sinh... Năm đó ta đã mời hắn mấy lần, nhưng hắn không đến. Ta cũng chẳng có cách nào khác."

"Ta đi xin ý chỉ của Bệ Hạ, không cần lo lắng." Phạm Nhàn giống như an ủi tiểu hài tử mà an ủi lão đầu trước mặt, khóe môi lộ ra một nụ cười xấu xa.

Chờ thái y chính hài lòng rời đi, Phạm Nhược Nhược mới kinh hô: "Ca ca, ta không biết điều gì a, đêm đó cũng chỉ là làm theo như ngươi nói."

"Không có biện pháp a." Phạm Nhàn không có cách nào cười khổ nói: "Ta trước viết lấy nhiệt độ trừ độc, cách ly lây bệnh các loại ra đã, chờ lão sư trở về rồi hãy nói, ngươi cũng thuận tiện đi theo học một chút cũng được."

Phạm Nhược Nhược ngẩn người, chợt trên mặt nổi lên hào quang, nhanh chóng gật đầu.


Phạm Nhàn cũng có chút không tưởng được, muội muội lại đáp ứng sảng khoái như thế, nhìn nàng không biết nên nói gì.

"Ca ca. Ngươi vốn nói con người cuộc đời này phải tìm ra chuyện mình thích làm, sau đó cố gắng mà làm." Phạm Nhược Nhược cúi đầu, hơi xấu hổ nói: "Đêm hôm đó, mặc dù muội muội không giúp được nhiều, nhưng nhìn ca ca sống lại, ta mới biết được... Thì ra cứu sống một người, sẽ vui vẻ đến thế. Cho nên cho dù ca ca hôm nay không sắp đặt như vậy, ta cũng muốn hướng ca ca thỉnh giáo y thuật."

Phạm Nhàn há to miệng, nửa ngày nói không ra lời, chẳng lẽ mình làm lung tung, lại để cho tương lai Khánh quốc xuất hiện một nữ thầy thuốc ư... Chẳng qua không biết Phí Giới dạy nữ đồ đệ, cuối cùng sẽ làm muội muội biến thành Hoa Biển Thước vẫn là Phong Hoa.

Không! Nhất định không thể là loại nữ quái vật như Hoa Biển Thước, dĩ nhiên hẳn là Phong Hoa xinh đẹp như Tây Vương Mẫu. Phạm Nhàn nhìn muội muội bởi vì hưng phấn mà càng thanh lệ, an ủi chính mình, nếu không được cũng sẽ tạo phúc cho Khánh quốc này.

...

...

Ban đêm.

Tư Tư trải chăn đệm, đem lò sưởi chỉnh đến phù hợp, liền cùng Tứ Kỳ bưng nước vào ra khỏi phòng. Hai vợ chồng lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn bên ngoài ngọn đèn dần dần tắt, hồi lâu không phát ra một tia thanh âm.

"Ngủ không được ư?"

"Phải, ban ngày ngủ nhiều lắm rồi... Ngươi thì sao? Làm sao hôm nay cũng không ngủ được? Nhớ lúc ở Thương Sơn, ngươi ngày ngày ngủ như con mèo nhỏ."

"Nói đến mèo... Tiểu Bạch Tiểu Hoàng Tiểu Hắc không biết thế nào."

"Đằng đại nhân tức phụ đã đưa đến điền trang rồi, là ngươi tính toán như vậy, làm sao lúc này bắt đầu nhớ bọn nó rồi ư?" Phạm Nhàn mở to hai mắt, cười nói.

Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Là ngươi nói, nuôi mèo không tốt đối với hài tử."

Phạm Nhàn ngây ra, cười khổ không nói, vốn không thể ngay trước mặt ngươi nói, chính mình thật ra rất ghét mèo hay sao? Bất kể là mèo to hay là mèo nhỏ, nhìn bọn chúng giảo hoạt, chính là không thoải mái.

"Tướng công a... có phải ta rất vô dụng hay không?" Lâm Uyển Nhi nghiêng thân thể, hơi thở như lan phun lên trên mặt Phạm Nhàn.

"Có chút ngứa, giúp ta gãi đi." Phạm Nhàn ý bảo thê tử giúp mình gãi tai, tò mò hỏi: "Làm sao bỗng nhiên muốn hỏi cái này?"

Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng giúp hắn gãi tai, ở trong bóng tối bĩu môi: "Người bên cạnh, tựa như đều có sở trường của mình, cũng có thể đến giúp ngươi. Tư Triệt biết làm ăn, Nhược Nhược hiện tại lại muốn học y thuật, bản thân nàng chính là tài nữ nổi danh kinh đô. Tiểu Ngôn công tử giúp ngươi xử lý viện vụ, còn Hải Đường phía bắc kia sao..."

Phạm Nhàn ho hai tiếng, suýt nữa làm rách vết thương ở ngực.

Uyển nhi nhẹ nhàng vuốt phía trên vết thương của hắn: "Đó cũng là kỳ nữ, chỉ sợ cũng có ý niệm mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước trong đầu. Chỉ có ta... Thuở nhỏ thân thể yếu ớt, được nhiều người trong cung sủng ái lớn lên, nhưng cái gì cũng không biết làm, văn cũng không thành, vũ cũng không thành."

Phạm Nhàn nghe ra ý tứ trong lời nói của thê tử rồi, trầm mặc một hồi rồi nói ra: "Uyển nhi, thật ra có mấy lời ta vẫn chưa nói với ngươi."

"Sao?"

"Nhân sinh trên đời, không phải cứ hữu dụng chính là tốt, vô dụng chính là không tốt." Hắn ôn nhu nói: "Những nhân vật này, thật ra cũng không phải chúng ta đều nguyện ý sắm vai, tỷ như ta, ta lúc đầu tình nguyện làm một người rảnh rỗi giàu sang, mà như Ngôn Băng Vân, thật ra hắn cũng chẳng muốn làm đầu mục mật điệp, hắn và Trầm tiểu thư trạng huống thế nào, ngươi cũng không phải là không thấy được."

"Mà đối với ta mà nói. Uyển nhi ngươi vốn chính là rất đặc biệt." Phạm Nhàn khóe môi phiếm nụ cười ôn nhu, nhưng ánh mắt không nhìn thê tử bên gối "Bản thân mình từ nhỏ ở trong cung lớn lên, một cái địa phương dơ bẩn hèn hạ hung hiểm như vậy không có thay đổi tính tình của ngươi, liền như một đóa thanh liên nở rộ, mà để cho ta tốt số tiện tay hái xuống... bản thân chính là chuyện cực kỳ hiếm thấy."

Uyển nhi nghe tiểu tình thoại, trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn có chút khổ sở: "Nhưng... Đúng là vẫn còn..."


Phạm Nhàn cản trở nàng nói tiếp: "Hơn nữa... Uyển nhi ngươi rất có khả năng a, chơi mạt chược ngay cả đệ đệ cũng không dám xưng tất thắng."

Hai vợ chồng nở nụ cười.

"Còn nữa, thật ra ta rõ ràng, ngươi chân chính am hiểu cái gì." Phạm Nhàn trầm mặc một hồi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Đối với phán đoán triều cục, ngươi có kinh nghiệm hơn so với ta. Hơn nữa ánh mắt rất chuẩn, thật là kinh người, sau kỳ thi mùa xuân, nếu không phải ngươi hoạt động ở trong cung, ta cũng sẽ không tự tại được như thế... Tin tưởng nếu như ngươi giúp ta bày mưu lược, năng lực nhất định không dưới Ngôn Băng Vân, chẳng qua là... Chẳng qua là..."

Lâm Uyển Nhi mở to hai mắt sáng ngời, trong con ngươi dị thường bình tĩnh: "Chẳng qua cái gì?"

"Chẳng qua ta không muốn, ta không muốn ngươi bị liên lụy vào những chuyện này." Phạm Nhàn như đinh chém sắt nói: "Những chuyện này quá mức âm uế, ta không muốn ngươi tiếp xúc. Ngươi là thê tử của ta, ta có trách nhiệm làm cho ngươi sống thật vui vẻ, mà không phải là làm cho ngươi cả ngày hao tổn tinh thần."

"Ta là người theo chủ nghĩa đại nam tử." Hắn mỉm cười xuống kết luận, "Ít nhất là ở phương diện này."

...

...

Hồi lâu sau, Uyển nhi thở dài một hơi, tiếng thở dài lộ ra một tia thỏa mãn cùng an ủi, nhẹ nói: "Ta dù sao cũng là một thành viên trong hoàng tộc, sau này có một số việc, ngươi đừng để ta nghe thấy thì hơn... Mặc dù ta biết ngươi tín nhiệm ta, nhưng ngươi cũng đã nói, những chuyện này âm uế vô cùng. Giữa phu thê chỉ sợ cũng khó mà tránh khỏi, ta không muốn sau này ngươi nghi ta, thà rằng ngươi không nói cho ta còn hơn."

Hôn nhân giữa nàng cùng Phạm Nhàn, chính là Bệ Hạ chỉ hôn, bên trong hàm chứa mùi vị chính trị rõ ràng. Chẳng qua là trời xui đất khiến, để cho đôi nam nữ này lấy đùi gà làm mối, nhảy cửa sổ tự tình, so với đám hỏi chính trị bình thường lộ vẻ vững chắc quá nhiều.

Chẳng qua ở trước mặt chính trị, vợ chồng hôn lại thì như thế nào? Trong lịch sử loại bi kịch này cũng không hiếm thấy. Huống chi trưởng công chúa cuối cùng là mẹ đẻ của nàng, cho nên Uyển nhi nói như vậy cũng không phải là sai, lại càng không phải lấy lui làm tiến, mà là thật thật tại tại suy nghĩ cho Phạm Nhàn.

"Không cần nghĩ nhiều như vậy." Phạm Nhàn bình tĩnh mà kiên định nói: "Nếu như người sống trên đời, ngay cả người thân nhất của mình đều không thể tín nhiệm, cần gì tiếp tục loại cuộc sống đáng thương này?"

Hắn muốn nói chính là, nếu như nhân sinh có một cơ hội làm lại từ đầu, nhưng lại phải thời khắc đề phòng người bên gối, vậy hắn... thà rằng không sống lại còn hơn.

Kinh đô đổ xuống trận tuyết đầu mùa, bông tuyết rơi trên mặt đất, chạm vào đất liền tan, khó có thể tồn tại. Dân trạch dần dần lạnh lẽo, cũng may Khánh quốc chính lúc cường thịnh, tất cả vật liệu đầy đủ, ngay cả dân chúng bình thường cũng không lo đồ giữ ấm, xa xa liền có thể nhìn nơi thanh dân tụ tập, trên mái hiên màu đen dâng lên làn khói, nói vậy trong phòng cũng đã được đốt lò.

Một chiếc xe ngựa vô cùng bình thường, ở kinh thành không biết vòng vo bao nhiêu vòng, rốt cục đi trước tiểu viện độc môn biệt viện trong dân trạch. Hôm nay trời lạnh, không người nào ra đường, bốn phía một phiến thanh tĩnh, tự nhiên cũng không có ai nhìn thấy người trên xe ngựa đi xuống.

Đặng Tử Việt cẩn thận đỡ Phạm Nhàn đến xe lăn, đẩy vào tiểu viện.

Phạm Nhàn hôm nay mặc một bộ áo khoác, cổ áo che kín cổ, rất ấm áp, đưa tay đến miệng thở một ngụm nhiệt khí ấm áp, ánh mắt liếc qua góc viện thanh niên đang đốn củi dưới sự chỉ huy của Tô Văn Mậu, hơi ngẩn ra.

Người trẻ tuổi này mặt mày có chút quen thuộc, nửa trên trần truồng, ở nơi này mùa đông cũng không có nửa điểm sợ lạnh, không ngừng phách củi.

"Đây chính là đệ đệ của Tư Lý Lý ư?" Phạm Nhàn híp mắt, nhìn người tuổi trẻ kia, tựa như muốn từ trên người hắn tìm được bóng dáng của cô nương Bắc quốc kia.

Đặng Tử Việt khẽ ừ: "Đại nhân sau khi dặn dò, viện trưởng vừa phát thủ lệnh, bị chúng ta từ trong lao nhận đi ra, Tư cô nương vào Bắc Tề hoàng cung, thân phận của hắn có chút nhạy cảm, không dễ an trí, lần trước xin chỉ thị, liền an bài đến nơi đây."

Phạm Nhàn gật đầu, gian tiểu viện này là nơi tư nhân của mình, trừ mình cùng Khải Niên tiểu tổ ra, ước chừng cũng chỉ có Trần Bình Bình biết, an toàn nhất. Hắn hôm nay sở dĩ không để ý thương thế tới đây, bởi vì Bệ Hạ đem hổ vệ điều động cho mình, những hổ vệ này tồn tại, mặc dù có thể bảo đảm an toàn của mình, nhưng trong bọn hắn khẳng định cũng có tai mắt của Bệ Hạ giám thị mình.

Nghĩ tới sau này rất khó nhẹ nhàng như vậy tới đây, cho nên hắn hôm nay đạp tuyết mà đến.

"Vị Tư công tử này là người lỗ mãng... Vì tỷ tỷ của hắn có thể từ Bắc Tề chạy đến Khánh quốc, khó bảo toàn vài ngày nữa hắn sẽ không chạy khỏi gian nhà này." Phạm Nhàn nắm tay, nhẹ ho nhẹ một tiếng, nói: "Giám sát chặt một chút, nếu có dị động, sẽ giết hắn."

Đặng Tử Việt mặt không thay đổi đáp một tiếng, đẩy hắn đi đến bên trong, xe lăn trên mặt đất chậm chậm lăn qua.

Bên trong nhà quan viên Giám Sát Viện ra đón tiếp, nhìn đề ty đại nhân ngồi ở xe lăn, không khỏi trong lòng run sợ, tựa hồ sinh ra một loại ảo giác, cho là Khánh quốc lại có thêm một vị Trần Bình Bình đáng sợ khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui