Khánh Dư Niên

Phạm Nhàn lặng lẽ, biết đối phương nói có đạo lý, thân là thần tử Khánh quốc, nhất là đề ti Giám sát Viện, sẽ trọn đời không giao tiếp cùng mấy hoàng tử. Nếu muốn gặp gỡ với hoàng tử, việc sẽ xử lý một cách công bằng, mới không làm cho trong cung nghĩ Giám Sát Viện thiên vị bên nào.

Nhưng hắn không được, bởi vì hắn biết thân phận của mình không chỉ là thần tử đơn giản như vậy?? Thiên lệch về bên hoàng tử, nhiều lắm chỉ cho bệ hạ lòng nghi ngờ chính mình có dự định quyền lực cùng vinh hoa phú quý sau này mà thôi, vĩnh viễn không thuần trung như Trần Bình Bình. Nhưng nếu chính mình thật sự không xử lý công việc công bằng, như vậy mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chỉ sợ bệ hạ trong lòng nghi ngờ… mình căn bản không cam lòng làm thần tử.

Đây mới là điều lo lắng lớn nhất trong lòng Phạm Nhàn.

Đoàn xe đi tới Hưng Đạo phường, đã không cần sai dịch kinh đô phủ hỗ trợ duy trì trật tự rồi, bởi vì đã tới nơi ở của các quan viên cho nên vô cùng thanh tĩnh. Tự nhiên cũng không có nhiều bách tính chung quanh tới vây xem náo nhiệt nữa rồi. Lúc này một chiếc xe ngựa thoát ly khỏi đoàn xe, lặng lẽ không tiếng động tiến vào trong một cái ngõ nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có người tới đón.

Tuy nói lặng yên không tiếng động, nhưng trên thực tế rất nhiều quan triều biết rõ ràng. Nhưng biết sứ đoàn có nhiều bộ phận phức tạp, phỏng chừng là việc của Giám Sát Viện, nhìn vẻ mặt của Phạm đề ti đại nhân lại có vẻ nghiêm tục, cho nên không ai dám nhiều lời muốn hỏi.

Phạm Nhàn vẻ mặt tự nhiên nghiêm tục, bởi vì sắp tới hoàng thành rồi, bức tường cung màu đỏ thắm đã gần ngay trước mắt.

Thành viên sứ đoàn chờ ở cửa cung đợi lệnh, hoàng quyền uy nghiêm, tự nhiên không ai dám thả lỏng tâm can. Chỉ là bôn ba ngàn dặm, không khỏi có chút lao khổ. Sau một hồi lâu, nhưng lại không có ý chỉ đi ra, chúng thần trong lòng cảm thấy có chút bất an, nhưng nghĩ thầm lần đi sứ Bắc Tề này, trên Thiên Hạ Điển Hải Đồ đã cắt được không ít đất đai về cho triều đình, hơn nữa Phạm chính sứ ở bên triều đình Bắc Tề đã lấy lại không ít mặt mũi cho triều đình. Một xe ngựa đầy sách cũ cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ trên mặt bệ hạ cũng nở hoa mới đúng, thế nào lúc này lại vắng vẻ ở ngoài như vậy.

Quan viên Lễ Bộ ở ngoài cửa cung cũng dần dần không được tự nhiên rồi. Nhâm Thiếu An tiến tới bên cạnh Phạm Nhàn nhỏ giọng nói rằng:

-Lúc này hẳn thánh thượng đang gặp đại hoàng tử, chúng ta những thần tử này, tất nhiên nên chờ một chút.

Phạm Nhàn cười cười không nói gì thêm, xe ngựa của công chúa Bắc Tề lúc này đã được thái giám trong cung dẫn vào trong rồi. Chuyện trọng yếu đã giao đi rồi, bản thân hắn cũng đoán được vì sao sứ đoàn bị đứng chờ ở bên ngoài hoàng thành.


Cấm quân hoàng thành lạnh nhạt nhìn những quan viên trên mặt lộ vẻ lo sợ không yên ngoài cửa thành, trên mặt không một chút biểu tình. Mà bọn thái giám ngoài cửa cung tự nhiên cũng không thèm nhìn.

Nhưng mà thân phận Phạm Nhàn không giống người thường, hơn nữa vị quân chúa trong cung chính là quận chúa được sủng ái nhiều nhất. Bản thân hắn lại là quan lớn trong Giám Sát Viện, lần này đi sứ về nước. Nghĩ tới vài ngày nữa sẽ được phong thưởng, cho nên sớm có thái giám mang ghế tới cho hắn, mời hắn nghỉ ngơi một chút.

Phạm Nhàn sửng sốt, hỏi:

-Cái này có hợp quy củ không?

Lúc hắn đang nói, một thái giám đầu lĩnh vẻ mặt nịnh nọt đi tới, một tay đỡ lấy hắn ngồi lên ghế, nói rằng:

-Thưa Phạm thiếu gia, nô tài vẫn biết thánh thượng thương ngài, hơn nữa, nghìn dặm quay về, ngồi trên ghế hẳn cũng hợp lý.

-Ôi, Hầu công công, sao lại tới đây?

Phạm Nhàn giả vờ kinh ngạc. Tên thái giám trước mặt này, chính là lần đầu theo Liễu thị vào trong cung, đã thấy. Hắn biết thái giám này có quan hệ với Phạm phủ vô cùng tốt, cho nên nét mặt cũng lộ ra vẻ thân thiết. Mà đối phương cũng tận lực gọi hắn là Phạm thiếu gia, tự nhiên cũng phải thân thiết hơn rồi.

Phạm Nhàn cười cười nói:

-Ta từ bên ngoài trở về, chắc cũng nghèo kiết xác rồi, hôm nay cũng chưa chắc có phần thưởng.


Hầu công công cười hắc hắc, nhỏ giọng nói:

-Ai chẳng biết Phạm thiếu gia có thể sửa văn dở thành văn hay, huống chi tương lai còn ôm núi vàng lớn nữa.

Lão nô định nói vài câu lấy lòng, lại nghe thấy cửa cung ì ạch mở ra, một vị thái giám chạy tới truyền khẩu dụ của bệ hạ. Phạm Nhàn nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, các quan khác cũng nhất tề quỳ xuống ngoài cửa cung.

Không ngoài dự liệu của hắn, hoàng đế quả nhiên dăn dạy Phạm Nhàn rất nhiều điều, không ngoài thế nào là cậy tài, mục hạ vô nhân, to gan lớn mật, vân vân và vân vân… Lại nói hôm nay mệt mỏi, bảo hắn ngày mai quay vào cung phục mệnh. Lệnh cho Ti Nam Bá Tước quản giáo nghiêm khắc. Cuối cùng là trắng trợn khen sứ đoàn một phen, chúc điều dưỡng tốt, tương lại chắc chắn khen ngợi cùng khuyến khích.

Quần thần hai mặt nhìn nhau, không ngờ sứ đoàn vừa mới quay về kinh đã gặp phải đãi ngộ như vậy, không khỏi có chút ai thanh thở dài. Nhưng có quan viên thông minh, lúc này nhìn Phạm Nhàn. Bệ hạ cũng chỉ khẩu dụ răn dạy một phen, nhưng cũng không có làm chuyện gì, chỉ bảo Ti nam bá tước quản giáo. Xem ra vị Phạm đại nhân này quả nhiên không tầm thường à.

Phạm Nhàn khấu đầu lĩnh chỉ nét mặt có chút khó chịu, trong lòng cũng hơi vui vẻ, đứng dậy, vỗ mông, quay đầu nhìn thấy người quen. Thì ra thống lĩnh đại cấm quân trong cung hiện giờ chính là Cung Điển. Cung Điển nhìn thấy Phạm Nhàn trên mặt sau khi lộ ra vẻ tán thưởng, đang chuẩn bị nói vài câu với Phạm Nhàn, không ngờ Phạm Nhàn lại có chút bất đắc dĩ chắp tay thi lễ. Vẻ mặt cáo lỗi, thả người nhảy lên ngựa, hai chân thúc mạnh, roi ngựa vung lên, liền chạy như bay trước cửa cung, chỉ để lại một đám bụi mù. Bỗng nhiên mất tích không thấy đâu.

Cung Điển sửng sốt, cùng thủ hạ nhìn theo làn bụi mờ ở phía xa, tuy rằng không có mệnh lệnh rõ ràng về việc có thể phóng ngựa trước cửa cung hay không. Nhưng mà có thể chạy nhanh như Phạm Nhàn đúng là chỉ có một người mà thôi.



Ý thu không nồng vì ý nồng, chuyện trong viện Phạm Nhàn đã sớm an bài tốt rồi, mà Cao Đạt cùng bảy Hổ Vệ tự nhiên có quan nhân tới đón. Hắn phóng ngựa đi trên đường, đón gió mà đi, cũng không biết chạy bao lâu, rốt cuộc cũng tới được thành Nam. Tiếng vó ngựa vang lên bên cạnh thạch sư ngoài cửa Phạm phủ.


Lúc này đã vào đêm, đèn lồng trên cửa các phủ đệ của vương công đại thần đã thắp sáng lên. Đôi câu đối đỏ, không chút chói mắt, chỉ có trước cửa Phạm phủ một khoảng không, đại khái đầy tớ, hộ vệ, môn khách đều đứng kiển chân ngoài cửa. Bên trong nhà Liễu Thị cùng họ hàng cũng tới, phân phó đám nha hoàn, bà tử, nháo bột, chờ Phạm đại thiếu gia hồi phủ.

Tin tức sứ đoàn vào kinh, đã sớm truyền vào trong thành rồi, vốn tưởng rằng phải an bài việc nghi trình, lăn qua lăn lại cũng một hai ngày mới vào kinh được. Nhưng đại thiếu nãi nãi trong phủ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Hôm nay nhất định sẽ về.” Tất cả mọi người đều biết Phạm phu nhân hiện giờ, không phải là lâm tiểu thư nho nhỏ của ngày xưa. Nàng nếu đã nói Phạm Nhàn hôm nay tất về, là sẽ về, cho nên mọi người mới khổ cực ở chỗ này chờ đợi.

Về phần tin tức tranh đường cùng với đại hoàng tử, lúc này người trong phủ cũng không rõ ràng lắm, không biết nên cũng không có lo lắng bao nhiêu.

-Tới rồi! ~ Sớm có hạ nhân tinh mắt nhìn thấy có ngựa từ xa chạy tới, phân làm hai đội đứng hai bên thềm đá.

Tiếng Phạm Nhàn phóng ngựa đi tới, xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng đá vào mông Đằng Tử Kinh cười nói:

-Ngươi đó, cũng học được cái diễn xuất trong phủ này rồi.

-Cung nghênh thiếu gia về phủ.

Hạ nhân hai bên cùng kêu to.

Phạm Nhàn cười cười không nói gì thêm. Hai bước đi lên trên thềm đá, tiếp nhận khăn mặt của nha hoàn lau mặt một hồi, rồi tiếp nhận bát cháo bột ấm áp húp một ngụm, đây là trình tự bắt buộc. Hắn cũng không chú ý chuyện gì, chỉ là trở lại phủ, nhìn những hạ nhân, nha hoàn quen thuộc này, tâm tình quả thực không tồi, ngay cả dáng cười cười của Liễu thị phía sau cửa, rơi vào trong mắt hắn, dường như cũng ít đi vị tính toán ngày xưa hơn, có thêm vài phần thành thật.

-Phụ thân ngươi đang ở thư phòng.

Liễu thị tiếp nhận khăn mặt trên tay hắn, nhẹ giọng nhắc nhở nói.

Phạm Nhàn gật đầu, chợt chau mày, lại lắc đầu:


-Di…

Hắn vừa tuôn ra chữ “di” liền nuốt ngược trở lại, mỉm cười nói:

-Ta đi trước xem muội muội cùng Uyển nhi, rồi sẽ lập tức tới gặp phụ thân.

Liễu thị biết đại thiếu gia trước mặt này không thể dùng chữ “hiếu” để ước thúc hắn, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu.

Phạm Nhàn vừa vào phủ đã nhìn thấy một thân ảnh mập mạp vọt tới, không khỏi quá sợ hãi, nghĩ thầm mới có mấy tháng không gặp, vị thần đồng phòng kế toán này thế nào lại biến thành cái tháp sắt màu đen thế này. Nhưng cũng không kịp nói nhiều chỉ quát một cái:

-Ngốc, một chút nữa báo cáo thu chi cho ta! Ta còn việc phải làm!

Phạm Tư Triệt sửng sốt dừng chân, mắng:

-Tâm tình của đệ hôm nay rất tốt, nếu huynh không nói đệ, đệ cũng lười giải thích việc số sách mà huynh không hiểu.

Phạm Nhàn cũng sửng sốt, cười ha hả, chẳng hiểu sao nhìn thấy bốn hoàng tử ở ngoài thành, đưa tay vào trong lòng lấy ra cái gì đó đưa cho Phạm Tư Triệt cười mắng:

-Cái sổ sách đó? Ta xem thật cũng không hiểu nhiều. Đệ đi chơi trước đi, đi tìm anh vợ của ta mà chơi, đừng là trò xa ngày gặp lại như vậy.

Phạm Tư Triệt lẩm bẩm, ta cũng không muốn cùng ngươi chơi cái trò huynh đệ tình thâm, nghĩ như vậy, nhưng mở mắt trừng trừng nhìn Phạm Nhàn đi vào phòng trong, trong lòng rất không được tự nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui