Khánh Dư Niên

Ánh mặt trời trong sơn cốc đã chiếu sáng khắp nơi, sương mù như bị quấy rầy tản đi nhiều, đại bộ phận sương mù tản đi, còn lại một chút như còn bướng bỉnh trốn trong các vách đá dựng đứng, nơi đó thưa thớt vài màu xanh nho nhỏ.

Phía trên tiểu thạch động có thoáng hơn một chút, cách rất xa vách núi đối diện, cũng cách rất xa đáy cốc, với nhĩ lực của Phạm Nhàn cũng mất nửa ngày lắng tai mới có thể mơ hồ nghe thấy có tiếng dưới đáy cốc, nghĩ đến chắc Cẩm Y vệ kinh đô đang tìm thi thể hai người dưới đó.

Đáy cốc hẳn là ẩm ướt âm u, phỏng chừng sau một lúc không có thu hoạch gì đối phương cũng biết mình và Tiếu Ân cũng không rơi xuống đó, Phạm Nhàn đoán, đại khái người Bắc Tề sẽ cho rằng mình và Tiếu Ân mạng lớn, sẽ men theo đáy cốc mà tìm ra ngoài. Bất quá hắn cũng không đánh giá thấp sự thâm sâu của Trầm Trọng, ai cũng không biết khi nào thì hắn sẽ lia ánh mắt tinh tường về mặt sườn núi đá sáng như gương này. Còn Lang Đào, vừa giao thủ xong, Phạm Nhàn biết rõ, vị sư huynh này của Hải Đường quả nhiên là một trong những cường giả mạnh nhất, tâm tính vững vàng, không phải loại người rất dễ bị mình lừa gạt.

Gió núi hun hút khiến cho da mặt trắng bệch già nua của Tiếu Ân hơi run lên, lão nhân đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Vầng thái dương bên ngoài dường như không cách nào đem đến một chút hơi ấm tới chỗ lão nhân sắp chết đang tránh giữa núi xanh.

Phạm Nhàn gãi gãi đầu, nhìn khuôn mặt Tiếu Ân,da mặt lão đồng chí giống như một quả cam bị phủ trong sương, suy nghĩ một lát hắn cẩn thận lấy ra một viên thuốc từ trong đai lưng, là một viên thuốc nhỏ màu lam.

Viên thuốc nhàn nhạt tỏa ra mùi của lá cây Ma Hoàng, đã bị dùng tiểu đao cắt đi phân nửa, Phạm Nhàn bóp nát nửa còn lại nhét vào trong miệng Tiếu Ân, sau đó lại lấy ra một cái ống nhỏ từ trong tay áo, lấy ra túi nước từ trong đống quần áo mà nhỏ mấy giọt vào giữa đôi môi khô khốc nứt nẻ của Tiếu Ân.





Sau một hồi công phu, Tiếu Ân sắp chết đã tỉnh lại, mở hai mắt, con ngươi vốn đã phai nhạt đi rất nhiều đột nhiên hồng rực tinh anh, dường như lão nhân ngay một giây trước cái chết đã tìm thấy một chút uy thế thời trai trẻ.

-Ngươi cho ta ăn thuốc gì?

-Một viên thuốc nhỏ màu lam. – Phạm Nhàn cười cười – Dùng để nâng cao tinh thần, bất quá không thể giúp ngươi khôi phục được hùng phong năm đó.

Lão nhân Tiếu Ân tất nhiên không nghe ra câu nói mỉa này.

-Trước khi ngươi xuất thủ đã ăn?

Hơi thở của Tiếu Ân có vẻ đã có lực hơn rất nhiều, tinh thần cũng dần dần thoát khỏi sa sút, nếu không phải hồi quang phản chiếu, thì là viên thuốc này đã kích phát chút tinh lực còn sót lại trong thân thể lão nhân này.

Phạm Nhàn không trả lời câu hỏi đó ngay, hai tay đặt trên mạch môn của lão, phát hiện ra mạch đập đã có thêm chút lực, nhưng lại hơi loạn, biết thuốc cây Ma Hoàng bắt đầu có tác dụng, chỉ là loại thuốc kích thích nguyên thủy này có thể khơi dậy chí khí một thời trong lòng Tiếu Ân nhưng cũng không thể cứu cái mạng già của lão đã không còn sinh cơ.

Hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh nhìn Tiếu Ân:


-Lang Đào và Hà đạo nhân, chân của ngươi đã bị chúng chặt đứt, chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của họ. Cho nên ta phải ăn thuốc. Bất quá ta hơi kỳ lạ, vì sao chỉ có hai cao thủ mà không phải một đại đội nhân mã đang chờ chúng ta?

Tiếu Ân ho khan dữ dội hai tiếng, lúc này thuốc đang phát huy tức dụng mạnh nhất, lão hơi khó khăn phất tay:

-Dù sao bọn họ cũng không muốn làm to chuyện quá, nếu không giấu được tiểu Hoàng đế kia, sau này sẽ có chút phiền phức.

Phạm Nhàn nhìn lão, nghĩ đến lý do tiểu Hoàng đế kia giữ lại cái mạng già của lão, cũng giống hệt lý do của mình, nhưng không hướng trọng tâm câu chuyện về vấn đề này.

-Ngươi cứu lão phu, không ngoài vì cái bí mật trong lòng lão phu kia. - Tiếu Ân nhìn con chim nhỏ chiêm chiếp trong sơn cốc, hai mắt bỗng đầy ngưỡng mộ - Thực ra mà nói, bí mật kia có tính là gì đâu kia chứ. Tiểu Hoàng đế kia đoán được Thần miếu bang trợ, nhất thống thiên hạ, ngươi nghĩ Thần miếu làm thế vì cái gì.

-Đương nhiên là có lý do của mình.

-Có thể nói nghe thử một chút không?

Hai người một già một trẻ - hai đầu mục mật thám của hai giai đoạn lịch sử - lúc này lại giống như lão nhân hài đồng trò chuyện thản nhiên.

-Được, nói một chút. – Phạm Nhàn nheo nheo mắt, cảm thấy mình hơi lạ, dược lực ma hoàn đã bắt đầu yếu đi, tinh thần đã hơi uể oải – Thực ra không biết ngươi có tin hay không, ta tồn tại trên thế giới này,chỉ như một du khách, ta muốn đi đến từng ngóc ngách của thế giơi thú vị này, mà Thần miếu… không thể nghi ngờ là nơi khiến cho ta cảm thấy có hứng thú.

-Du khách?

Tiếu Ân dùng một đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm khuôn mặt đã cải trang có vẻ rất bình tĩnh của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn cười:

-Rất lạ phải không? Phu thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ, quang âm giả, bách đại chi quá khách (giữa trời đất, vạn vật chỉ là quán trọ, người tốt xấu cũng chỉ là khách qua đường), ngươi đã ở trong cái quán trọ giữa đất trời này, tất nhiên sẽ muốn nhìn rõ từng phòng trong khách điếm rốt cuộc có cái gì.

-Có thể tầng hai sẽ có rắn độc.

Tiếu Ân rất khó khăn khẽ động thân, cảm nhận được sinh mệnh của mình đã trở thành một luồng hơi khô nòng, biết thời khắc tử vong của mình ngày càng gần, vô thức muốn ngồi lại thoải mái hơn một chút.

-Có thể là một mỹ nữ đang tắm.


Phạm Nhàn cười cười.

Tiếu Ân nhìn người thanh niên này, nhẹ nhàng lắc đầu:

-Lòng hiếu kỳ có thể giết chết cả hồ ly, ngươi cư nhiên vì một lý do hoang đường này mà mạo hiểm cứu ta, kết quả rơi vào tử cảnh, lúc này không hối hận sao?

Phạm Nhàn quay đầu liếc mắt nhìn vách núi thâm sâu không thấy đáy, thở dài, không nói gì thêm.

-Thấy ngu chưa? – Lần thứ hai Tiếu Ân nói câu này, mỉm cười – Để một bí mật mà con kiến cũng không bằng chôn vùi mạng sống của mình.

Phạm Nhàn cười khổ:

-Cũng đúng, trước cái chết, bí mật gì cũng đều không phải điều quan trọng.

Tiếu Ân bỗng nhìn hắn rất kỳ lạ:

-Có thể cầu ngươi một việc không?

Đầu Phạm Nhàn chấn động, vị lão nhân này tuy không còn cái dũng của thời trai trẻ, nhưng thân phận địa vị như thế nào, một đường bắc thượng, chưa từng mở miệng cầu một câu.

-Ngươi muốn nói gì?

Tiếng nói của Tiếu Âm có chút cổ quái:

-Ta không sợ chết… Sau khi ta chết, ngươi sẽ bị nhốt ở trong cái động một mình, sẽ đến lúc đói vô cùng, sẽ vô cùng hứng thú với thi thể của ta.

Phạm Nhàn ngẩn ra, sau đó hiểu được lão già này đang sợ cái gì, hơi ác tâm đáp:

-Tay chân ngươi thế này, ta muốn ăn thịt ngươi còn sợ sẽ gãy răng.


Tiếu Ân cười khổ:

-Chờ tới khi ngươi thực sự đói vô cùng, chuyện gì không làm được?

Phạm Nhàn nhíu mày:

-Ngươi đến chết cũng còn không sợ, lại sợ ta ăn thịt mình?

Tiếu Ân bình tĩnh nhìn hắn:

-Trên đời này có rất nhiều người không sợ chết, nhưng bọn họ lại sợ gián! – Dừng một lát mới nói – Ta không sợ chết, nhưng ta sợ sau đó bị ngươi ăn, cảm giác này thật không tốt.

Tác dụng của thuốc có thể tạm thời bổ sung cho tinh lực của Tiếu Ân, nên lão nói chuyện cũng dần lưu loát hơn, máu trên người cũng ngừng chảy, nhưng hai con ngươi đỏ hồng đã thâm lại, đây không phải một dấu hiệu tốt.

Phạm Nhàn nhìn hắn, cười khổ lắc đầu:

-Yên tâm đi, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ lập tức ném ngươi xuống sơn cốc – Đồng tử hắn bỗng hơi thắt lại, nhẹ giọng hỏi – Lão gia này, có phải trước kia ngươi đã từng ăn thịt người?





Trong sơn động thoáng an tĩnh, một lát sau cũng không có tiếng Tiếu An trả lời, một lúc lâu sau lão nhân mới có thể nhàn nhạt lên tiếng:

-Năm đó khi ở Thần miếu, đại tuyết phong sơn, cái gì chưa từng ăn nữa? Thịt người ăn cũng ngon.

Lòng Phạm Nhàn rơi tõm một cái, tuy từ nhỏ hắn cũng đã từng đào mộ mổ xác chết, nhưng nghĩ đến việc thực sự ăn thịt người, vẫn không nhịn được hơi buồn nôn, ánh mắt vô thức rời khỏi đôi môi khô nứt nẻ của Tiếu Ân.

Tiếu Ân khà khà cười quái dị:

-Thịt người, thực sự rất khó ăn. Bất quá năm đó Khổ Hà ăn, có thể thấy ngon hơn ta.

Lòng Phạm Nhàn lại run run, vị đại tông sư cao cao tại thượng được vạn dân kính trọng, Bắc Tề quốc sư Khổ Hà của hiện tại, năm đó cũng đã từng ăn thịt người ư???

Lập tức hắn thông suốt mấu chốt trong đó, Tiếu Ân nếu biết Thần miếu nơi nào, Khổ Hà lại là người kế tục Thần miếu, vậy năm đó hai người họ nhất định là cùng đi tới Thần miếu. Hai đại cường giả cư nhiên lưu lạc tới nông nỗi phải ăn thịt đồng loại, thì gian nguy dọc đường có thể hiểu. Chỉ là hắn không rõ, vì sao Khổ Hà nhất định phải giết chết Tiếu Ân? Lẽ nào vì để giấu đi chuyện mình đã từng ăn thịt người?

-Ngươi và Khổ Hà đi Thần miếu khi nào?


Đúng lúc này Tiếu Ân cư nhiên lại ngậm miệng, Phạm Nhàn giống như một thức khách nhìn người bán hàng bưng lên một đĩa đồ ăn ngon, nhìn chán mắt, sau đó lại trợn trừng nhìn người bán hàng đem đi, một hơi thở ngưng trên ngực, cả nửa ngày mới giận dữ:

-Nhìn xem tình cảnh của chúng ta bây giờ đây, ngươi có thể để cho ta chết sung sướng một chút?

Tiếu Ân liếc nhìn hắn, cười nhạo:

-Thấy ngu chưa?

Phạm Nhàn thở dài:

-Bí mật này đối với ngươi mà nói, đã không còn tác dụng bảo mệnh, việc gì phải cố cất giấu?





-Thần miếu ở phương bắc.

Rất đột nhiên, rất bất ngờ ngoài dự liệu, Tiếu Ân mở miệng.

-Bắc nào?

-Trong tuyết cực bắc, dọc theo bắc lao quan ra ngoài, còn phải đi ba tháng nữa.

Sắc trời bên ngoài lúc này mới dần tối, sắc mặt Phạm Nhàn không biến đổi, trong lòng cũng rất căng thẳng, biết cuối cùng cũng đã thành công phân nửa, chí ít cũng đã biết phương vị đại thể của Thần miếu. Trái tim hắn hơi run. Gió núi càng mạnh. Nhìn chằm chằm Tiếu Ân đang chờ chết, hắn giống như một người bạn nói chuyện phiếm:

-Lão gia muốn chết này, nói nghe thử xem phong cảnh ở Thần miếu thế nào đi?

Tiếu Ân không trợn mắt, nhẹ thở dốc:

-Một tòa đại miếu thôi, có gì mà cảnh đẹp? Ngươi đó? Tiểu tử ngươi là từ một tảng đá nứt ra hả?

Phạm Nhàn hơi mệt mỏi:

-Ta là người Đạm Châu, Đạm Châu cũng không có cảnh gì đẹp, nhưng trong hậu viện có hai cây to, một gốc đúng là cây táo, một gốc nữa cũng là cây táo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui