Một tiếng động lớn vang lên, tấm thép phía sau cửa gỗ kia rốt cuộc cũng bị tráng hán đập bể rồi. Không một ai phát ra tiếng kêu, ngay cả Cẩm Y Vệ trong viện cũng không phát sinh ra tiếng kinh hô.
Cửa viện chi nha một tiếng rồi đổ ầm xuống, sớm đã có Cẩm Y Vệ mang theo nỏ tiễn chuẩn bị trước, phá không mà tới, hung hiểm vô cùng!
Cánh tay phải của tráng hán kia sớm đã bị phản chấn của hơn mười lần đập chìu mà không thể chịu được. Chân khí trong cơ thể toàn bộ cũng tiêu hao hết, mắt thấy nỏ tiễn đập vào mặt, căn bản không còn lực lượng dư thừa để làm ra được phản ứng nào cả. Chỉ nghe thấy những thanh âm xuy xuy, toàn bộ nỏ tiễn này bắn vào cơ thể to lớn của hắn. Trong đó một mũi tên xuyên qua hốc mắt hắn, chi một tiếng, một ít máu tươi cùng với tròng mắt từ trong mắt hắn phụt ra bên ngoài!
-A!!!~ Dưới đau đớn, vị tráng hán này rú lên, lồng lộn một tiếng, mang theo vô số nỏ tiễn trên người, nhảy vào trong viện. Mỗi một cước trầm trọng của hắn đạp xuống, trên người máu tươi lại bắn ra không ngừng.
Hắn chỉ đạp tới trước ba bước, liền giống như một tòa núi nhỏ ngã ầm xuống mặt đất, làm cho tro bụi văng lên, máu tươi đầy đất, một cỗ khí thế làm cho Cẩm Y Vệ trong viện kinh hãi lùi ba bước!
Thân thể tráng hán vừa chết cực kỳ rộng, cho nên ngăn chặn phần lớn nỏ tiễn bắn ra bên ngoài viện, nương theo yểm hộ của thân thể hắn, Đàm Võ cùng vài cao thủ còn lại giống như cơn gió nhẹ lao vào, lượn qua thi thể của tráng hán ép sát đội ngũ Cẩm Y Vệ. Mọi người đánh vào bên sườn của đội ngũ Cẩm Y Vệ!
Lúc này chém giết trên tường cao cũng đã tiến tới trong viện, hơn mười hắc y nhân cầm đảo đao thẳng cực kì ít thấy, làm cho hai mươi mấy vị Cẩm Y Vệ bị bức sát vào tường của tiểu viện. Những hắc y nhân này hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, tuy rằng nhân số không bằng đối phương, nhưng Cẩm Y Vệ này chỉ có thể chống đỡ thế công một chút mà thôi.
Tràng cảnh lúc này, giống như cá mập trong biển sâu đang vây quanh một đàn cá con vậy. Bày cá dày đặc bị xé rách thành một mảng máu lớn, rơi vào trong miệng cá mập, không lâu nữa đàn cá này sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Thế nhưng Đàm Võ không thể chờ, nghĩa phụ của đại tướng quân còn ở trong viện, theo tin cửa người phương nam truyền tới, mấy ngày nay trong cung cũng không có dời đi. Cho nên tay phải hắn thủ thế một cái, ba người hắc y nhân có võ công cao cường nhất, chạy tới trong lầu giết qua.
Tuy rằng thiếu đi ba người, thế nhưng những Cẩm Y Vệ này vẫn không cảm thấy áp lực bị giảm chút nào. Đao quang kiếm ảnh vung lên, máu bay ngập trời, liền có một vị đồng nghiệp cụt tay thủng ngực, ngã xuống đất trong vũng máu.
Phạm Nhàn ở trên cây cao lãnh tĩnh quan sát thế cục bên trong tiểu viện, biết sự tình khẳng định không đơn giản như vậy. Ngôn Băng Vân khéo léo viết ra kế hoạch, đã thông qua Thịnh lão bản mà truyền lại. Thượng Sam Hổ cùng bên Tín Dương cũng cho rằng kế hoạch này vô cùng tốt, đã như vậy, Ngôn Băng Vân nhất định sẽ biết Cẩm y Vệ chuẩn bị cái gì ở phía sau.
Đàm Võ cũng biết chuyện không có đơn giản như vậy.
…
Một tiếng hô vang, tiếng kêu thảm sau khi bị thương, là một tiếng cảnh báo. Ba vị hắc y cao thủ vừa tiến vào trong lầu lúc trước, bị chấn bay ra, người đang trên không trung, máu tươi phun ra từ miệng, không cần hỏi cũng biết cao thủ Cẩm Y Vệ mai phục bên trong lâu có thực lực thế nào!
Đàm Võ sắc mặt không đổi, đầu ngón chân điểm nhẹ lên sàn đá một cái, cả người bay tới không trung, trong thời gian ngắn liền giao phong ba chưởng với cao thủ bên trong lầu đang lao ra truy sát kia, ba ba ba ba thanh âm vang lên lưu loát.
-Tiêu phó chỉ huy sứ, thật không ngờ ngài tự mình canh phòng ở đây.
Đàm Võ lạnh lùng nhìn cao thủ một thân thanh y trước mặt, đối phương chính là cao thủ có thể đếm trên đầu ngón tay của Cẩm Y Vệ, trấn phủ ti phó chỉ huy sứ Tiêu Nguyên Bỉnh. Người này hai mắt hãm sâu, ánh mắt lấp lánh có thần, lạnh lùng nhìn Đàm Võ nói rằng:
-Thái hậu biết rõ, những loạn thần tặc tử các ngươi nhất định sẽ tới đây sinh sự, bản sứ tự mình trấn thủ, muốn xem ai có thể cướp được tù nhân ra khỏi đây?
Vị Tiêu phó sứ đang nói chuyện này trong lòng tự tin vô cùng. Đàm Võ che miệng, ho khái hai tiếng, phun ra vài tia máu. Hắn không phải là đối thủ của đối phương, thế nhưng trên mặt không chút hoảng hốt, trái lại ánh mắt híp lại nhìn về phía sau tiểu viện.
Phạm Nhàn trên cây cao lúc này cũng không có chú ý tới chém giết phía trước viện mà đưa ánh mắt nhìn lên cái xe đẩy phía sau tiểu viện. Lúc này xe đẩy nhỏ cũng đã gắn chặt vào tường đá phía sau viện rồi, cái tường này nhìn qua mà nói là rắn chắc không gì sánh được.
Một tiếng tê tê cực nhỏ vang lên, Tiêu phó chỉ huy sứ khẽ nhíu mày, một chưởng làm Đàm Võ lùi lại, quay đầu nhìn lại lâu phòng phía sau.
…
Phạm Nhàn cẩn thận điều chỉnh lại tư thế một chút, tùy thời chuẩn bị rời khỏi cây, nhìn cái xe đẩy nhỏ, hắn nhẹ nhàng hé môi, hộc ra một tiếng vô cùng nhỏ bé:
-Nổ!
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, trong nháy mắt vang lên! Chiếc xe đẩy đúng là nổ lớn lên, làm cho tường đá ở hậu viện lập tức bị oanh phá ra một lỗ hổng cực lớn!
Tiếng nổ vô cùng lớn, nhất thời làm cho hơn ba mươi vị Cẩm Y Vệ mai phục phía sau tường bị nổ thành nát bấy!
Đây là thành ý lớn nhất của Giám Sát viện dành cho Thượng Sam Hổ, cỗ xe chứa thuốc nổ kia là của Tam Xử, lúc này đã phát huy được tác dụng! Đương nhiên đây là chuyện Phạm Nhàn an bài, chỉ là không ngờ thành ý của của Tam Xử lại lớn như vậy. Hắn nghĩ mà không khỏi khiếp sợ, hy vọng Tiếu Ân trong lầu không bị nổ chết.
Những mảnh đá vụn rơi xuống đất, lại một tiếng ba ba vang lên, một chiếc xe ngựa đen thẫm không sợ sống chết, lao vào lỗ hổng trên tường. Vài người hạ xuống đống đất đá chạy ào ào vào viện. Chỉ một lúc sau, trên lưng những người này mang theo một người hành động bất tiện lao qua lỗ hổng trên tường, nhảy lên xe ngựa phi tới cái ngõ ở phương xa biến mất, từ xa xa có thể nhìn thấy người trên lưng tóc hoa râm rối bời, chính là Tiếu Ân.
Nhưng kỳ quái chính là, Phạm Nhàn hơi hí mắt, nhưng không có rời khỏi cây.
Tường sau nơi cỗ xe ngựa dũng mãnh hăng hái biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại tiếng vó ngựa tháp tháp, bánh xe để lại thanh âm, còn vang vọng trong kinh thành.
Tiêu phó chỉ huy sứ bị Đàm Võ dùng chiến lược liều chết thiếu sống ngăn chặn, căn bản không thể bận tâm phía sau. Hôm nay Thượng Sam Hổ cường công cửa viện, nhưng phía sau tường lại có hậu chiêu, toàn bộ lực lượng phòng thủ tiểu viện bị hấp dẫn tới trước viện, tuy rằng tường sau Tiêu phó chỉ huy sứ cũng đã mai phục tới hơi ba mươi Cẩm Y Vệ tay cầm đao rồi.
Nhưng không ai ngờ tới, tiếng nổ này vang lên, lại không có tiếng chém giết như mong muốn!
Nghĩ tới tiếng nổ, Tiêu phó chỉ huy sứ cũng không tránh khỏi tim đập nhanh vài lần, tiếng nổ này nhân gian làm gì có? Chẳng lẽ là trời giận sao? Nghĩ như vậy, thủ hạ của hắn cũng dần dần chậm lại.
Thừa cơ hội này, Đàm Võ quát lên một tiếng chói tai, một quyền công thẳng về phía trước, thân thể mạnh mẽ lui lại phía sau. Dưới nỗ lực sinh mệnh của thuộc hạ, tám chín hắc y nhân còn sót lại đã nhảy ra khỏi cửa viện rồi, chuẩn bị biến mất trong bóng đêm.
…
Tháp tháp tháp tháp, ngoài dự liệu của mọi người, chiếc xe ngựa vốn đã biến mất trong bóng tối, không biết vì sao lại hăng hái chạy trở về!
Đàm Võ cả kinh, dẫn những hắc y nhân còn lại chạy tới, hội hợp một chỗ với chiếc xe ngựa lớn tiếng quát lớn:
-Vì sao không đi?
Trên xe ngựa còn rõ vết tích rách nát, rõ ràng không phải do những tảng đá gây nên, mà có chút bị binh khí tấn công xa gây lên. Người ngồi ở vị trí đánh xe, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nói rằng:
-Tướng quân! Chúng ta vị mai phục rồi!
Nói xong câu đó, người này buông tay trái đang bịt lên vết thương ra, đầu lệch xuống, ngã xuống trước, không thể đứng dậy được.
Tuấn mã kéo xe phía trước may mắn không có thụ thương, nhưng nó dường như cảm thấy chủ nhân chết đi, có chút bất an mà đá chân sau. Tiếng động nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, dường nhưng muốn hô ứng cùng với tiếng vó ngựa cô đơn. Chung quanh tiểu viện lúc này, trong những ngỏ hẻm tiếng vang vọng vang lên liên hồi, thanh âm càng lúc càng gần, càng lúc càng nhiều.
Bóng đêm như nước đen, sao trời bị chấn kinh lộ ra khỏi bầu trời, một chút ánh sáng chiếu xuống mặt đất, làm cho mọi người thấy rõ những tiếng vó ngựa này từ đâu mà tới.
Trong những ngõ nhỏ từ bốn phương tám hướng, vô số Cẩm Y Vệ trầm mặc vọt tới. Bên trong đó còn có binh tướng của Thượng Kinh phủ, tiếng vó ngựa, những người mai phục từ từ xuất hiện, vây quanh chín hắc y nhân đang đứng bên cạnh xe ngựa này, không một chút khe hở nào có thể chạy thoát.
-Chịu trói đi!~ Đội ngũ Cẩm Y Vệ phân khai, vị Cẩm Y Vệ trấn phủ ti chỉ huy sứ Trầm Trọng đại nhân mà Phạm Nhàn cho rằng giống như một phú ông Bắc Tề tiến tới chậm rãi mỉm cười nói rằng:
-Thượng Sam tướng quân cho bản quan cơ hội này, thực sự đa tạ, đa tạ!
Cướp tù không thành, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lật đổ Thượng Sam Hổ, thế cục này hắn không thể không vui.
Đàm Võ trên mặt không có chút thần sắc tuyệt vọng nào, cũng không có kinh ngạc, chỉ là phẫn nộ cùng u oán vô cùng. Kế hoạch cướp tù này bên trong cũng đã bàn tình huống khi thất bại, mình là thân binh bên cạnh đại tướng Thượng Sam Hổ, căn bản không có ý muốn còn sống mà trở về. Nhưng là Đàm Võ vẫn rất phẫn nộ, bởi vì trong kế hoạch đã biết rõ Trầm Trọng có khả năng mai phục, đã biết nhất định đối phương sẽ làm tốt việc ứng phó!
Dường như phương hướng bỏ chạy của xe ngựa vào nơi dân ở, hẳn là phải điểm hỏa rồi, thế nhưng lúc này vẫn yên tĩnh một mảnh.
Dường như những Cẩm Y Vệ mai phục trong hẻm nhỏ này, hẳn là phải gặp náp động, thế nhưng ngày hôm nay không ngờ một chút động tĩnh cũng không có.
…
Phạm Nhàn xen lẫn cùng cành cây, bình tĩnh nhìn vào thế cục xa xa. Hắn nhìn Đàm Võ đang phẫn nộ cùng bi thương kia, không một chút biểu tình. Không sai, trong kế hoạch, Thượng Sam Hổ chủ công, nhiệm vụ yểm hộ lui lại do Tín Dương cùng Giám Sát Viện tiềm phục ở thượng kinh hành sự. Thế nhưng, trưởng công chúa không hề động, Ngôn Băng Vân không hề động, Phạm Nhàn cũng không động.
Đối phó với những quân nhân phương bắc của Thượng Sam Hổ tướng quân này, người Khánh quốc không thể ngờ được lại có sự nhất trí cùng ăn ý âm hiểm tới như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...