Phạm Nhàn ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, ca ngợi nói:
-Quả nhiên không hổ là cao đồ của Khổ Hà đại sư, quả nhiên là cửu phẩm thượng vị cường giả, đơn giản như vậy đã hóa giải được thế công của ta.
Vẻ mặt của hắn là giả, nhưng ngôn ngữ lại có vài phần chân thật. Phạm Nhàn rất rõ ràng, dưới việc ngày ngày bị Ngũ Trúc nhồi như nhồi vịt, chính xác không phải là đối thủ của Hải Đường cô nương trước mặt này.
Hắn sau khi thối lui, vẻ mặt đầy kiên nghị, cất dao găm vào trong giày, than một câu nói rằng:
-Binh khí không phải là đối thủ của cô nương, xin thỉnh giáo cô nương công phu quyền cước vậy.
Hải Đường nao nao, chậm rãi cất kiếm vào trong vỏ, nàng mang theo kiếm tùy thân cũng không phải dài, cho nên vỏ kiếm cất dấu trong bộ thôn y (trang phục nông thôn) cũng không thể dễ dàng phát hiện ra được.
Phạm Nhàn mỉm cười chắp tay thi lễ, đầu ngón chân khẽ nhún trên mặt đất, hóa thành một đạo hôi long, thẳng tắp tiến về thân thể cô nương nhà người ta.
Hải Đường trợn đôi mắt trong trẻo tới cực điểm của mình lên, từ khi xuất sư tới nay, chẳng biết giao thủ với bao nhiêu cao thủ Bắc quốc. Nhưng nàng chưa từng gặp phải loại người xá sinh vong tử (liều chết) bực này như Phạm Nhàn. Đấu pháp hào khí can vân, lẽ nào đối phương không biết, công kích ngu xuẩn như thế này, chỉ cần mình có thể quay người lại, là hoàn toàn nắm giữ được chủ động sao?
Vốn vị lão sư được thế nhân tôn sùng của nàng, cũng không có nói giao cho nàng nhiệm vụ khác, càng đặc biệt căn dặn là không nên làm việc quá phức tạp. Nhưng Hải Đường thấy thanh niên xinh đẹp kia, không ngờ khinh thị mình, không nhịn được đôi mắt sáng rực lên, nghĩ thầm giết chết đối phương dường như cũng là một tuyển chọn không tồi lắm.
Sau đó gót chân nàng vừa chuyển, trọng tâm toàn thân lệch đi hai tấc.
…
Trong giây lát, Phạm Nhàn đã vọt tới phía trước mặt nàng, một quyền không hề xinh đẹp thẳng tắp đánh ra, mục tiêu chính là bộ ngực dưới cổ trong lớp vải bông nàng.
Lúc nắm tay của hắn còn cách thân thể Hải Đường không quá ba tấc, thân thể Hải Đường giống như một cành liễu vậy, giống như bị quyền phong làm bẻ gãy, cả người cực kỳ ảo diệu ngã về phía sau. Dùng gót chân mình làm trục, vẽ một cái nửa vòng cung, sau một chút, cả người nhanh như chớp, vòng tới phía sau Phạm Nhàn, giơ nhẹ tay phải, bổ vào ót của Phạm Nhàn.
Nhìn động tác đơn giản, nhưng thời gian và tốc độ của Phạm Nhàn lại quá ngắn, cho nên có vẻ tinh diệu vô cùng.
Mà một chưởng của nàng dường như đánh một con ruồi vậy, chém ra tùy tâm tùy ý, cứ như vậy mà xuất ra…Đương nhiên đó là cảm quan của người bên ngoài nhìn mà thôi, thật sự một chưởng nhẹ nhàng này mà bổ xuống, chỉ một khắc sau, đương nhiên bổ trúng cái ót của Phạm Nhàn, sẽ làm cho vị nhất đại thi tiên, trở thành nhất đại thi quỷ.
Đáng tiếc nàng đánh giá thấp phản ứng tốc độ, cùng năng lực khống chế cường hãn của Phạm Nhàn. Còn có chân khí bá đạo hoành hành trong cơ thể thanh niên này nữa.
Cho nên Phạm Nhàn kêu lên một tiếng đau đớn, chân đạp mạnh vào lớp cỏ mềm phía trước! Nếu như là một người bình thường muốn dừng lại khi vọt tới trước với tốc độ nhanh như thế này, chỉ sợ cổ chân sẽ không chịu nổi lực lượng này mà vỡ thành mấy mảnh. Nhưng Phạm Nhàn nương theo lực phản chấn mạnh mẽ, làm cho thân hình dừng lại trong giây lát.
Hắn cũng không quay lại, xuy một tiếng rút dao găm trong giày ra, thâm độc vô cùng mà trở tay đâm ngược xuyên qua nách mình.
Mũi kiếm màu đen sắc nhọn vô cùng giống như mang theo một tia tiên khí thoát ra khỏi bàn tay.
…
Hải Đường mi mắt vừa nheo, không ngờ được thanh niên này lại vô liêm sỉ tới như vậy! Nhưng trong lòng nàng cũng không một chút hoảng loạn. Bấm tay bắn ra, lấy tốc độ nhanh như sấm chớp mà búng lên chuôi dao dăm màu đen. Bàn tay nàng khẽ nâng lên, ống tay áo kêu lên một tiếng xuy xuy, tuy rằng tránh thoát được một kiếm nguy hiểm nhưng vẫn như cũ không thể hất văng Phạm Nhàn với chân khí bá đạo trong người ra được.
Cái rổ nấm vẫn đặt trên khửu tay nàng lúc này dị thường thích hợp.
Dao găm dài đánh vào chiếc rổ, tê tê một tiếng làm cho chiếc rổ vỡ tan thành từng mảnh, hóa thành mảnh gỗ bay đầy trời.
Một làn khói hương đàm đạm từ giữa hai người bỗng nhiên nhanh chóng tỏa ra. Hải Đường cau mày, nín thở, đầu ngón chân điểm một chút, liền muốn tạm thời lùi lại, không ngờ trong làn khói trắng đột nhiên xuất hiện ra ba mũi tên không chút tiếng động. Lúc nàng phát hiện ra, đã tới trước người một thước rồi.
Nếu như là cửu phẩm cao thủ như nhau, lúc khí tức hơi loạn, ngay sau đó lại phải bế khí, không khỏi trong bụng sẽ có một chút phiền muộn. Tiếp đó lại chịu thủ đoạn bắn tên của Phạm Nhàn, rất kinh khủng rất khó thoát. Nhưng Hải Đường dù sao cũng là người có thiên mạch trong truyền thuyết, chỉ thấy nàng lạnh lùng xuất một chiêu, chiếc khăn hoa vẫn quấn trên đầu nàng tự nhiên mở ra, trải dài bằng phẳng trước ngực nàng, gió thổi không động, giống như làm bằng sắt vậy.
Đương đương đương, ba thanh âm giòn vang, ba mũi tên bắn lên như bắn vào tấm sắt vậy, vỡ vụn ra từng mảnh. Mà tấm khăn vải hoa bông trong tay Hải Đường cũng cụt đi mất vài miếng.
…
Tới tận đây, toàn bộ chiêu đánh lén của Phạm Nhàn đã thất bại. Hải Đường chậm rãi rút đoản kiếm trong áo ra ngoài, vẻ mặt không chút biểu cảm, trở tay một cái, thanh kiếm tựa như thiểm điện, bổ tới làn khói độc nhàn nhạt, nương theo một quỹ tích cổ quái, muốn giết tới Phạm Nhàn ở trước mặt.
Phạm Nhàn hai tay thay đổi, chân khí bá đạo trong cơ thể tuôn ra, ba một tiếng, kẹp đoản kiếm vào trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhức vô cùng, biết là đối phương đã dùng chân khí tinh thuần bám trên thân kiếm, làm cho thân kiếm trở nên sắc bén vô cùng.
Một bóng người bay tới, thân hình Hải Đường hơi chậm lại một chút kiếm chiêu, ngay sau đó tuốt tới trên người Phạm Nhàn, cầm lấy chuôi kiếm, điềm đạm vô cùng mà nhẹ nhàng chuyển động.
Phạm Nhàn kêu lên một tiếng đau đớn, chân khí vận lên song chưởng, làm cho thân kiếm của Hải Đường không thể xoay chuyển được. Hải Đường ngưng mi, dường như có chút kinh ngạc với chân khí truyền tới từ trên thân kiếm. Nhưng không một động tác dư thừa, tự nhiên rút kiếm ra, ngược tay chém lên mặt Phạm Nhàn.
Động tác rất đơn giản, rất tự nhiên, nhưng làm cho Phạm Nhàn cảm thấy trong đầu có một ý niệm không thể né tránh được. Hai tay đau nhức, thanh đoản kiếm đã biến mất, sau một khắc tới mi tâm của mình.
…
Hải Đường hô nhẹ một tiếng, đúng là vô cùng tức giận, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên.
Bụng dưới của nàng, chẳng hiểu từ đâu ra một con dao găm màu đen một lần nữa xuất hiện trong tay Phạm Nhàn.
Hai cường giả trẻ tuổi, một người đứng trên cây cỏ, một người phi thân giữa không trung. Phạm Nhàn cay độc xuất ra một kiếm, có thể làm cho một kiếm của Hải Đường cứ như thế vô công mà phản. Thân thể của nàng trên người Phạm Nhàn hăng hái vòng vo một vòng, hình thêu hoa xiêm y trên người nàng giống như những đóa hoa đang nở rộ vậy, trông hơi chói mắt.
Một cánh tay trong hoa nhô ra, bổ về phía ngực Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn híp hai mắt lại, không tránh né mà hữu chưởng mang theo chân khí mạnh mẽ, bổ vào đóa hoa bên trong ngực mềm mại của cô nương Hải Đường.
Hải Đường lại lùi, nghiêng người xuất kiếm, leng keng mấy tiếng vang lên, lúc chưởng phong kết thúc chẳng biết mũi kiếm của hai người đã va chạm bao nhiêu lần.
Sau một lát, Hải Đường hơi cúi đầu, tay phải chắp kiếm, quay về đằng sau. Tấm khăn buộc đầu đã tan thành từng mảnh làm cho mái tóc đen nháy của nàng lúc này tung bay trong gió. Trên người nàng mặc một bộ xiêm y bằng vải thô, nhưng thế chắp kiếm, thanh lệ giống như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy, đâu còn nửa điểm khí chất của một thôn cô nữa.
Bên kia, Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào thân của nàng, nắm chặt dao găm trong tay, nhưng hắn hơi run run. Trong lòng hắn mọc lên một cảm giác thất bại. Chiêu thức cũng thua nữ nhân này, không ngờ ngay cả chân khí bá đạo trong cơ thể, dường như trước chân khí tinh thuần điềm đạm ung dung của nữ nhân này cũng cam bái hạ phong.
Kỳ thực trong lòng Hải Đường vô cùng kinh ngạc, nàng từ khi xuất sư tới nay, không biết gặp bao nhiêu đối thủ. Phạm Nhàn cũng không phải là người mạnh nhất, thực lực của hắn nhiều lắm là vừa bước vào cánh cửa cửu phẩm --- thế nhưng người làm nàng chật vật nhất lại chính là Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn chỉ là không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt nữ nhân, đây chính là toan tính trong lòng hắn. Hải Đường là tuyệt thế cường giả cửu phẩm, nếu như đối mặt chính là Yến Tiểu Nghệ, có thể hắn đã sớm chạy thoát rồi, nhưng đối mặt là một thôn cô, hắn liều mạng tuyển chọn xuất thủ.
May mà phương thức xuất thủ của hắn vô cùng vô sỉ, căn bản không giống với các cường giả khi đối chiến.
Hải Đường rõi theo khuôn mặt tuấn tú của hắn, bỗng nhiên lộ ra thần sắc chán ghét, nói rằng:
-Trong những người trẻ tuổi, Phạm đại nhân cũng được coi là một cao thủ, nhưng là thủ pháp vô sỉ tới như vậy, không có chút tinh thần võ đạo nào cả sao?
Nói câu này cũng đúng, lúc đầu Phạm Nhàn nói dùng công phu quyền cước, nhưng lại dùng dao găm đánh lén, cuối cùng còn dùng khói độc, nỏ tên, long trảo thủ, âm kiếm… Những thứ này đều dùng cả rồi tất nhiên Hải Đường chưa từng gặp qua người nào vô sỉ như hắn.
Phạm Nhàn thở hổn hển một chút, bình phục khí tức hỗn loạn trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười nói:
-Ta tới bây giờ cũng không cho rằng mình là võ đạo cao thủ gì cả, tự nhiên sẽ không theo quy củ giang hồ nào. Ta là đề ti của Giám Sát viện Khánh quốc, là quan viên, cô nương là người Bắc Tề, hôm nay tiến vào lãnh thổ nước ta, đứng trên lãnh thổ của Khánh quốc, ta chỉ muốn bắt giữ trị tội cô nương, dùng thủ đoạn gì mà chẳng được?
Hải Đường lặng lẽ, dường như nhận cái giải thích này của hắn.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, một khí tức thanh mỹ tự nhiên dị thường bắt đầu từ bốn phía chung quanh thân thể nàng cường thịnh lên. Cây cỏ bên cạnh dường như trong sương sớm bắt đầu vui mừng nhảy nhót, trên những cây cỏ liền xuất hiện sương mù nhàn nhạt.
Phạm Nhàn híp mắt, biết mình đánh một chưởng tới ngực của đối phương, chính là đánh tới nơi riêng tư nhất của đối phương, làm cho vị cô nương thiên kiều này động nộ thật sự rồi.
…
Dường như một cơn gió thổi qua, hoặc là một tia sáng xẹt qua, những cây cỏ trong sáng sớm mùa xuân này mềm mại phất phơ. Mũi kiếm của Hải Đường cũng theo gió thổi tới, mềm mại không gì sánh được, tự nhiên lần thứ hai tấn công tới Phạm Nhàn. Lần thứ hai xuất thủ, so với lúc trước càng thêm ôn nhu hơn nhiều, nhưng Phạm Nhàn biết, hung hiểm cũng theo đó tăng lên nhiều.
Hai chân hắn có chút chết lặng, di chứng của một đêm chiến đấu kịch liệt bắt đầu phát tác, hơn nữa đối phương là một tuyệt thế cường giả cửu phẩm. Hắn biết mình không có khả năng liều mạng với nàng, mình còn chưa có cái thực lực kia.
Cho nên Phạm Nhàn quên đi con dao găm của mình, thu hồi song chưởng, hai mắt híp lại, không hề tấn công. Toàn bộ thân thể tiếp xúc với không khí nhỏ lại, bắt đầu tránh né chuôi đoản kiếm đang tấn công tới này.
Nhiều năm trước, hắn cũng làm như vậy, lúc đó Ngũ Trúc cầm một cây mộc côn.
Hôm nay hắn cũng làm như vậy, nhưng đối thủ cầm một thanh đoản kiếm.
Ngũ Trúc có thể đập trúng hắn, nhưng Hải Đường không phải là Ngũ Trúc. Nàng chỉ là tuyệt thế cường giả cửu phẩm thượng vị, nhưng vẫn xa xa mới bằng được Ngũ Trúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...