Hít sâu một hơi, Phạm Nhàn vận chân khí bá đạo trong cơ thể chậm chậm lưu chuyển, xiêm y trên người nhẹ nhàng phơ phất, khối ngọc như ý của Hoàng hậu ban cho đeo bên hông sáng rực rỡ. Hắn lạnh lùn nhìn mười ba nha môn sai dịch tứ phía, biết rằng sự tình hôm nay đã gây trở ngại lớn cho kế hoạch của mình, nếu đối phương còn không muốn nể mặt Tể tướng và phụ thân, thực sự động côn đánh người, vậy nhất định không thể đơn giản dụng hình như vậy được!
Hắn nhẹ nhàng bước về phía trước, đá văng hai đoạn gậy gãy dưới chân, lạnh lùng nhìn hai vị đại nhân trên đường, biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn nhất là quên mất người phụ nữ điên ở Tín Dương đất phong kia, chỉ là không biết Hàn Chí Duy có liên quan trong đó, đến tột cùng thì là Thái tử tức giận hành động tùy tiện của mình, hay chính Hoàng hậu đã biết một vài chuyện rất đáng sợ.
Chuyện giết người ở chợ Ngưu Lan đã qua đi hồi lâu, trong kinh đô chỉ còn lại ấn tượng Phạm Nhàn là một thi nhân mới nổi, một quan văn, mà quên mất hắn cũng là một đại cao thủ võ đạo.
Mọi người kinh hãi, chỉ nghe thấy có tiếng đao rút ra khỏi thắt lưng, thanh thanh vọng lại, vô số lưỡi đao lạnh ngắt đang xỉa vào Phạm Nhàn ngạo nghễ giữa đại đường.
Mười ba nha môn Hình bộ dùng hình côn đặc chế, giống như của côn của thất phẩm cao thủ, đánh vào thì chỉ có ôi cha thê thảm, nhưng ai biết được trong cơ thể Phạm Nhàn lại có cái thứ chân khí bá đạo quái dị như thế, cường liệt như thế, không tránh không né, cứ khơi khơi ngạnh tiếp côn lao tới, lại chấn gãy cả côn.
Một màn này khiến cho các quan sai hình bộ sợ hãi, gã quan văn nhu nhược đẹp trai trước mắt này, năm đó đã từng mổ bụng bát phẩm cao thủ Bắc Tề.
Hai mươi thanh yêu đao đã rút ra khỏi vỏ, dày đặc án trên đại đường, sáng lấp lóe vay quanh Phạm Nhàn, hắn bước lên hai bước, hơn mười thanh yêu đao cũng cẩn trọng lui hai bước.
Phạm Nhàn nhíu mày nhìn hai vị quan lớn Hàn Chí Duy và Quách Tranh, nhẹ nhàng hỏi:
-Hai người sao mà phải rúm lại như thế? Sợ quá sao?
Hàn Chí Duy và Quách Tranh lòng đã phát lạnh, nghĩ tới lời nói của gã hậu sinh đẹp trai này tuy nhẹ nhàng nhưng lại âm hàn không thể tưởng. Tể tướng Lâm Nhược Phủ tuy rằng vì chuyện của Ngô Bá An, thanh thế trong triều cũng giảm đi, nhưng vẫn là người đứng đầu tất cả chư quan Khánh quốc. Còn vị Hộ bộ Thượng thư từ nhỏ lớn lên cùng Bệ hạ kia nữa, Hàn Chí Duy bỗng cảm thấy hơi hối hận, đánh lẽ ra mình không nên nghe theo lệnh của quý nhân kia mà hành sự.
Quách Du Chi suy sụp, Quách Tranh quá đỗi tức giận, hơn nữa lại ỷ vào phía sau có một Trưởng công chúa làm chỗ dựa, biết rằng mọi chuyện nếu đã bắt đầu thì không thể có kết thúc trong hòa bình, cắn răng quát dẹp đường:
-Bản quan phụng chỉ thẩm án, có thể có hậu quả gì?
Hàn Chí Duy cũng thầm nghĩ, chuyện đã đến thế này cũng không cách nào thay đổi, hạ quyết tâm, hàn hàn nói:
-Không sai, tiểu Phạm đại nhân, nếu ngươi chịu khẳng khái thừa nhận có liên quan đến tệ án kỳ thi xuân, bản quan tất nhiên sẽ không dùng hình. Tuy nhiên nếu ngươi còn ngoan cố không chịu nhận tội, y Khánh luật, bản bộ tất nhiên có thể dụng hình.
Phạm Nhàn liếm liếm môi tủm tỉm cười nhìn lão:
-Mười lăm tội lớn, mười lăm tội lớn…
Hắn lắc đầu thở dài
-Tương lai có cơ hội phải sửa lại Khánh luật mới được.
Ai có thể sửa lại luật pháp? Đương nhiên chỉ có Hoàng đế, may những lời hắn vừa nói quá nhỏ, không lọt vào lỗ tai kẻ nào khác, bằng không, chỉ bằng những lời này cũng có thể đưa Phạm Nhàn vào tội mưu phản tịch biên tài sản, giết cả nhà.
Hàn Chí Duy nhíu mày:
-Bắt Phạm quan lại!
Tiếng nói vừa dứt, mười ba nha môn quan sau cầm yêu đao xông tới, đao phong loan khởi, hai thanh yêu đao đã gác lên cổ Phạm Nhàn, bức hắn phải theo.
Phạm Nhàn hừ lạnh, hai tay trước giờ vẫn thu trong tay áo bỗng bắn ra hai thứ gì đó mềm nhẹ, nhanh chóng hóa thành hai làn khói nhẹ, đánh vào cổ tay hai gã quan sai gần nhất, ngay sau đó nhanh như cắt thu quyền quay về, nhẹ nhàng đẩy tới bụng trên của bọn họ.
Một loạt động tác này quá nhanh, nhanh đến nỗi căn bản không thể nhìn thấy. Sau một lát, chỉ nghe mấy tiếng bụp bụp soạt soạt, và hai tiếng kêu đau đớn.
Một thoáng hành động trước đã chặt đứt cổ tay hai gã quan sai, hai tiếng soạt soạt sau đó là tiếng hai thanh yêu đao bị đánh bay, vèo vèo phóng về phía trước, găm thật sâu vào chính giữa tấm biển Quang minh chính đại trên đại đường Hình bộ, hai thanh đao cắm trên mặt trời đỏ, như sừng yêu quái mặt trời sinh ra.
Hai gã quan sai bị Phạm Nhàn đẩy vào bụng cả người bị đánh bay về phía sau như lá rụng, đập vào hai cái ghế khiến chúng gãy tan, kêu la oai oái.
Mọi người cực kỳ kinh ngạc, thật không ngờ sức mạnh của Phạm Nhàn lại cường hãn như thế, vô thức lui lại nửa bước.
…
Quách Tranh không lo lắng, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn dưới hạ đường, nhẹ nhàng:
-Giữa đại đường đánh quan sai, tội này nặng nhất!
Hàn Chí Duy hiểu ý của lão, có thể dụng hình hay không chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể gán lấy một tội danh nào đó lên Phạm Nhàn là tốt rồi – Phạm Nhàn càng không chịu bó tay chịu đòn, phản kháng càng kịch liệt, thì càng tốt!
Quách Tranh nhìn Phạm Nhàn, mỉm cười thong thả:
-Tiểu Phạm đại nhân nên thành thật hơn một chút thì hơn, ai cũng biết ngài văn võ song toàn, muốn bỏ chạy khỏi Hình bộ đại đường cũng không phải việc gì khó. Thế nhưng… lẽ nào ngày tưởng tạo phản không phải là một tội danh?
Lão khe khẽ gõ ngón tay lên bàn, có vẻ vô cùng thỏa mãn với cục diện hiện giờ, nhẹ nhàng nói:
-Tiểu Phạm đại nhân, lúc này nếu ngài phản kháng, đó là tội gây rối. Nếu không phản kháng, thì sẽ phải thụ hình đó.
Sau cùng lão lại bỏ thêm một câu:
-Nếu tiểu Phạm đai nhân muốn giết ra Hình bộ, xin mời cứ việc. Chỉ là hơi đáng tiếc… Đáng tiếc a! Đường đường một đời thi tiên trong lòng sĩ tử, vậy mà giờ phải chịu tội danh lớn nhất, làm hại cả nhà, thanh danh tan nát.
Phạm Nhàn yên lặng nhìn lão, bỗng mở miệng nói một câu:
-Ta, thực sự đã bị dọa đến sợ quá rồi.
Lại nói, khi còn bé ở kiếp trước, nhớ lại hắn thấy lời lão Quách Ngự sử này vừa nói thật giống với Châu Tinh Trì trong phim Quan Xẩm Lốc Cốc, thu lại hàn quang trong mắt, biết mình không có khả năng giết ra Hình bộ, nhưng cũng không muốn chịu thụ hình, vì vậy chỉ có một cách là kéo cho thật dài, tới khi những người phía sau kia có phản ứng, lạnh lùng tiếp lời:
-Giết ra Hình bộ đương nhiên là tội lớn. Được rồi, ta sẽ ở lại đây bồi hai vị đại nhân tâm sự nói chuyện, cũng tốt.
Dứt lời, hắn thản nhiên đi tới ngồi vào cái ghế bên cạnh, nhắm mắt, nhẹ nhàng nói:
-Nếu các người cần dùng hình, tất nhiên ta sẽ có phản kháng. Nếu như không cần hình, ta cũng không ngại ở lại nơi này ngồi đây cùng hai vị đại nhân, lúc nào thẩm xong, phiền hai vị nhắc hạ quan một tiếng, ta có thể về nhà ăn cháo.
-Thật lớn gan ngông cuồng!
Hàn Chí Duy quát thị uy:
-Bắt cho bản quan!
Đây là lần thứ ba lão quát bắt người trên đại đường, mặt phạm Nhàn vẫn cứ thản nhiên, nhẹ nhẹ vỗ bên cạnh bàn trà, chưởng thượng bá đạo, chân khí như mây khẽ động, lập tức chấn cái bàn gỗ tan thành từng mảnh nhỏ!
Sau đó hắn giương mắt nhìn bốn phía sai nha, bị ánh mắt của hắn lướt qua, thấy vị tiểu Phạm đại nhân này đã thể hiện ra thực lực kinh khủng như thế, mười ba nha môn quan sai xưa nay không biết sợ quỷ thần quan lại nào, hôm nay là không ai dám tiến lên nửa bước.
Từ khi khai quốc tới giờ, giữa Hình bộ đại đường chưa bao giờ xuất hiện một màn hoang đường như hôm nay, chuyện này thực không giống thực, nhớ lại kiếp trước Phạm Nhàn thi thoảng có xem nhưng không hiểu lắm mấy thứ kịch nói- phạm nhân bị thẩm vẫn vẫn ngồi ung dung trên ghế thái sư, bốn phía quan sai không dám tiến lên, phạm nhân thì không chịu giết ra Hình bộ, người khác muốn tới bắt hắn thì không biết làm thế nào.
Cuộc đời của Phạm Nhàn, mông ngồi trên ghế, chắc chắn sẽ có thời khắc rất diệu, thể hiện thái độ của hắn – có thể là phẫn nộ, có thể là chuẩn bị phản kích. Ở Đạm Châu, mười hai tuổi hắn đã từng giẫm nát một cái ghế con, đánh cho nhị quản gia nở đầy hoa trên mặt. Ngày mới vào kinh, hắn ngồi dưới ghế thiên môn, ngồi trên ghế thái sư, dồn nén tức giận trong lòng chuẩn bị đi tới chào dì hai ôn nhu của hắn.
Hôm nay trên Hình bộ đại đường, hắn cũng đang an tọa trên ghế thái sư, bình tĩnh nhìn hai vị đại nhân muốn dùng côn đao để giáo dục hắn, trong lòng thầm suy tính, phía sau màn, ngoài Trưởng công chúa, thì đến tột cùng còn có ai?
Trong Hình bộ đại đường lại một lần nữa rơi vào thế giằng co, nhìn mười ba quan sai cầm yêu đao vây quanh Phạm Nhàn. Quách Ngự Sử tịnh không nóng nảy, lão biết hôm nay Hộ bộ Thượng thư Phạm Kiến và Tể tướng Lâm Nhược Phủ đều bị chuyện khác giữ chân, có khi là thời gian chờ nhân chứng Dương Vạn Lý này nhập đường. Lão mỉm cười:
-Ngày mai ta sẽ thượng tấu việc hôm nay lên Bệ hạ, xem ngươi còn có thể ỷ vào quyền thế của cha chú mà kiêu ngạo như thế hay không. Đừng tưởng rằng ta sẽ không thể khép tội cho ngươi, chờ đó, nhân chứng Dương Vạn Lý tới, Hàn Thượng thư vẫn muốn bắt ngươi, nếu đến lúc đó ngươi dám phản kháng, đừng trách Tam Ti chỉnh cho ngươi cái tội mưu nghịch!
Phạm Nhàn nhẹ giọng trả lời:
-Quách đại nhân, nếu hôm nay hai bên đã ra mặt, đã xé toác mặt nạ rồi, ta cũng nói rõ, nếu Dương Vạn Lý có vấn đề gì, thì ngươi cứ chuẩn bị hậu sự đi!
Đây là uy hiếp một cách lộ liễu và công khai mà! Khánh quốc từ khi khai quốc tới nay, trên đại đường Hình bộ, với một quan viên ngũ phẩm dám uy hiếp Thượng thư và Đô Sát viện Ngự Sử đại phu đương triều, Phạm Nhàn là người đầu tiên!
Cảm nhận được sát khí trong lời nói nhẹ nhàng của Phạm Nhàn, Hàn Chí Duy vô lý do thấy lòng mình lạnh đi, khóe mắt giật giật như cảm điềm xấu, lạnh giọng đe:
-Phạm Nhàn, phải biết rằng ngươi là quan viên trong triều, không phải cường giả dụng kiếm lập uy. Hôm nay ngươi đại náo Hình bộ, ta muốn xem ngươi giải quyết ra sao.
Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng:
-Hình bộ vong tưởng vu oan giá họa, đường đường Ngự Sử ôm thù Quách Thượng thư vì tệ án mà bị cách chức, mưu toan trả thù. Ta không biết các người là loại quan gì? Ngày mai bản quan sẽ làm đại phú về chuyện này, lưu truyền tứ hải, để cho vạn dân biết bộ mặt thật của quan viên Khánh quốc hôm nay thế nào, cũng để cảnh tỉnh Hoàng thượng thấy rõ, triều đình hôm nay có những thần tử nghe lời ai!
-Mặc kệ ngươi nói thế nào!
Quách Tranh biết với danh tiếng của Phạm Nhàn hôm nay, thì muốn làm ầm chuyện này lên cũng chẳng có gì khó, yếu ớt đỡ:
-Tiểu Phạm đại nhân biết rõ tệ án, sao còn không sớm báo cho cấp trên, để triều đình xét xử? Lại đi báo cho Giám Sát Viện hành động? Nói chung cái tội coi thường triều đình này, để xem ngày mai Phạm Thượng thư làm sao giải thích với quần thần cho ra!
Nói thế là ngươi muốn gây sự? Khuôn mặt thanh tu của Phạm Nhàn bỗng nổi lên sát ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai vị đại nhân trên kia, quan sai bốn phía khẩn trương hẳn lên, yêu đao sắc bén trong tay dựng hẳn lên chĩa vào hắn.
Ngay khi căng thẳng nhất, bỗng nghe thấy âm thanh lãnh khốc Ngôn Nhược Hải từ bên ngoài Hình bộ:
-Giám Sát Viện lĩnh chỉ làm việc, từ khi nào cần hướng Ngự Sử tấu đầu đuôi?
Phạm Nhàn mỉm cười thở phào lắc đầu, cũng hơi tiếc, đáng ra người trong viện nên tới sớm một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...