Đợi khi Phạm Nhàn rời Đồng Phúc khách điếm, bốn người học trò trong phòng hai mặt nhìn nhau, dường như nghĩ không ra thiên hạ lại xảo diệu như vậy, tự nhiên có cái bánh nướng thật lớn đập lên đầu mình.
-Vậy phải làm thế nào cho phải?
Dương Vạn Lý ngớ ngẩn hồ đồ ngồi thần trên giường, Thành Giai Lâm và Sử Xiển Lập chúc mừng hắn, cười nói:
-Từ nay về sau, Dương huynh khác nào được Hộ bộ Thượng thư chống lưng, sau này chắc quan lộ càng thuận buồm xuôi gió.
Dương Vạn Lý mặt thật thà nhưng lại lộ ra sự buồn khổ:
-Từ trước tới nay ta vẫn luôn hâm mộ tiểu Phạm đại nhân, lần này trong kỳ thi mùa xuân cũng là nhờ đại nhân châm chước. Có lẽ đằng sau màn, khi chấm thi vị tiểu Phạm địa nhân này cũng dụng công không ít. Chỉ là….ta thật không dám mong tiểu Phạm đại nhân lại có thể tới đây như hôm nay.
Thành, Sử hai người cười lẳng lặng không biết nói gì, hiểu được cảm giác mang ơn của Dương Vạn Lý.
Người thủ lĩnh ngầm của mọi người Hầu Quý Thường mỉm cười lắc đầu:
-Tiểu Phạm đại nhân nếu là thi ân, sẽ không cần tự mình tới đây, Vạn Lý ngươi đừng lo quá, ta đã quyết định, từ nay về sau, theo lời dặn của tiểu Phạm đại nhân, nhất định phải làm ra một phen sự nghiệp.
Sử Xiển Lập ngạc nhiên, nghĩ thầm người luôn cao ngạo như Hầu huynh vi sao hôm nay đột nhiên thay đổi tính tình.
Dương Vạn Lý lắc đầu:
-Ta cũng không biết. Mỗi khoa thi, môn sư học sinh là lệ cũ, chỉ là Hầu huynh biết, ta luôn luôn kính trọng tài học của tiểu Phạm đại nhân. Trong khảo viện, vì cái bí mật mang theo trong người, may mắn gặp được tiểu Phạm đại nhân, nên thực rất mong rằng tiểu Phạm đại nhân không giống như các quan viên khác trong triều.
-Cầu toàn. Quá cầu toàn rồi.
Thành Giai Lâm trách.
-Tiểu Phạm đại nhân tuy là thiên tài, nhưng dù sao cũng vẫn là quan viên trong triều, quyền quý đệ tử, có thể tự mình tới đây, dĩ chúc không đổi. Vạn Lý huynh lẽ nào mong muốn tiểu Phạm đại nhân là một là một người không ăn cơm canh, là một tiên nhân thực sự? Huống chi tiên nhân thì cũng là người phàm, cũng có mưu mô, tính toán.
Sử Xiển Lập vỗ tay tán thán:
-Giai Lâm huynh tuy it nói nhưng lời nói hôm nay thực thấu triệt.
Hắn lại quay sang Dương Vạn Lý
-Nếu nói tới sùng bái, Vạn Lý ngươi tuyệt đối không bằng ta, Bán Nhàn trai thi tập ta luôn nâng đọc, từng bài thơ bên trong đều đọc làu làu, nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu Phạm đại nhân ta không có một tia thất vọng nào. Vì sao? Tất cả bởi vì thơ là tiếng lòng, vị tiểu Phạm đại nhân này thực sự là người hào hiệp, so với đám quan viên trong triều đã rất khác biệt.
Hắn cười cười nói tiếp:
-Lúc trước khi đi mua gà quay, trong ngõ này cũng không nhiều người cầm ô lắm, ta ôm con gà chạy một đoạn, thì nhìn thấy một thanh niên khuôn mặt thanh tú đang đi nhàn tản, khí tức tươi mát động lòng người. Người thanh niên có nghị luận mới, cho nên mới chui vào trong ô của hắn, một đoạn đường đi tới, nếu như đổi lại là quan viên quyền quý khác, há có thể dung sự vô lễ của ta sao? Vị tiểu Phạm đại nhân kia vẻ mặt mỉm cười, cùng ta đồng hành, sắc mặt không một chút mất tự nhiên. Trong khách sạn biết người đó là Phạm Nhàn, nói thật, ngu huynh quả thật có chút kinh hỉ. Phạm Nhàn, Phạm Nhàn, quả nhiên không làm cho ta thất vọng.
Lúc này mọi người mới biết thì ra còn có chuyện như thế, bảo sao lúc đó Phạm Nhàn nói cùng Sử Xiển Lập có một đoạn nhân duyên chia đôi tán ô, nghĩ đến cảm giác đó, không khỏi mỉm cười. Dương Vạn Lý hơi xấu hổ sờ sờ đầu:
-Có thể…chỉ là cảm giác khi ảo tưởng tan biến, hơi hụt hẫng. Dù sao vẫn cảm thấy tiểu Phạm đại nhân vẫn là thần tiên dưới gốc bồ đào, không bị ảnh hưởng bởi những gì xấu xa trong triều.
Hầu Quý Thường không tán thành lắc đầu:
-Những nhân vật như thế nhìn thì thanh dật thoát trần, nhưng thật sự là hại quốc vô dụng, hại dân vô ích, nếu Phạm đại nhân có cái thái độ ấy, ngược lại ta lại coi thường hắn.
-Không phải, không phải.
Dương Vạn Lý thở dài.
Hầu Quý Thường tủm tỉm:
-Nói đến không sợ chư vị chê cười, người đọc sách dùng cái gì báo quốc? Chỉ có thể vào triều làm quan, mà trong triều thì thâm thúy đáng sợ, ta ngươi người ngoài há có thể lý giải sao? Sở dĩ hôm nay tiểu Phạm đại nhân tới đây, thực ra không phải người ta muốn chúng ta, mà là người ta biết chúng ta cần người.
Dừng một chút lại nói:
-Ta tuy có ngông nghênh, cũng không phải người toan hủ. Nếu chúng ta có cơ hội này, đương nhiên muốn giữ lại. Nếu như ở trong triều chúng ta buộc phải theo một nhân vật nào đó, ta nghĩ, Phạm đại nhân hẳn là người tốt nhất, nghĩ đến ngày sau trên quan trường, cũng không xung đột lợi ích với chúng ta.
Mọi người cùng đồng thanh:
-Vì sao?
Người vốn có tiếng kỳ quái Hầu Quý Thường đã có thái độ kiên quyết như thế, lại nghe hắn nói lại lần thứ hai, càng cảm thấy hiếu kỳ.
Hầu Quý Thường nhấc chung trà trên bàn lên, nhìn quanh tàn trà của Phạm Nhàn, hơi xuất thần, sau một lúc lâu mới nói:
-Một người trong ngày mưa đi tìm tâm phúc, lại vẫn lưu ý mặt tán ô, không để nước rơi xuống gánh hàng rong bên đường, thà rằng chính mình bị ướt nhẹp, còn cố tình nghiêng nghiêng mặt ô ra ngoài. Một người chu đáo như vậy, nếu không phải đại gian ác, thì là đại thánh đại hiền.
Hắn mỉm cười:
-Một thanh niên mười bảy tuổi, không có khả năng che giấu tốt như thế. Nên ta nhận định tiểu Phạm đại nhân là một đại thánh hiền. Phán đoán của ta đơn giản như thế, vì ta bị một cảnh trong mưa này cảm động.
Căn phòng chìm trong yên lặng, một lúc lâu sau có tiếng thổn thức.
--
Ngày thứ hai, trên bức tường bên trái khảo viện rốt cục cũng đã trưng ra tấm giấy vàng đã được các sĩ tử trông mong suốt bao lâu. Quy tắc chọn học trò ở kỳ thi mùa xuân vẫn không đổi, thi hương chọn ra thi hội, thi hội chọn ra Tam giáp, nhưng không kể thứ tự, cứ y bút trên bảng vàng.
Số người trên tam giáp bao năm qua không giống nhau, vì Khánh Lịch ba năm mở hơn một lần ân khoa, nên sau hai năm số nhân sĩ sẽ ít hơn. Năm nay trên bảng vàng tổng cộng chỉ có một trăm lẻ tám người. Nguyên nhân chính là vì ít, nên bất luận là học sinh Thái Học hay các nơi các tới Kinh đều cực kỳ khẩn trương.
Phía tây khảo viện có một cây cầu, muôn đi tới bảng vàng thì phải qua cầu mà đi, lúc này dưới bức tường đã tụ tập đông nghịt trường sam, số người quá đông, ai cũng khẩn trương không gì sánh được tìm tên mình trên bảng vàng.
Mà trên đầu cầu, người đã ăn thuốc an thần Hầu Quý Thường và Dương Vạn Lý vẫn thong dong đi tới, trên mặt vẫn vương chút cảm xúc từ hôm qua, bên góc mấy tảng đá rêu bên tường có vẻ vắng hơn, bốn người đi về phía đó, Thành Giai Lâm suýt nữa trượt chân, khiến cho mọi người cười một trận. Trong lòng cũng tự giễu, tuy bước chân của gã cũng thong thả như hai người bạn, nhưng tận sâu trong nội tâm cũng khó tránh được khẩn trương.
Tới dưới bức tường đỏ thắm, bốn người thật vất vả chen vào giữa đoàn người, vạt tay trái vạt tay phải, không biết bao lâu sau bỗng nghe tiếng Sử Xiển Lập gào lên:
-Hầu huynh, Hầu huynh! Trúng rồi! Trúng rồi!
Ba người còn lại nghe thấy tiếng, vội chạy tới chỗ Sử Xiển Lập, quả nhiên nhìn thấy ngay trên cùng tam giáp viết lù lù to ba chữ Hầu Quý Thường, hưng phấn vô cùng, Dương Vạn Lý nhự nhàng đấm vào đầu vai Hầu Quý Thường, cười thật tươi.
Hầu Quý Thường mỉm cười, có vẻ như khoe khoang, nhưng đây là đại sự! Mặc dù hắn tự ngạo thanh cao, nhưng nghĩ đến mười năm gian nan cực khổ học tập, cha mẹ trong nhà tha thiết chờ mong, nhận được vô số ánh mắt hâm mộ của sĩ tử bên cạnh, cũng cảm thấy lâng lâng, môi không nhịn được nhếch lên thật cao, bày ra một vẻ mặt tươi cười đầy thỏa mãn.
Lúc này, trên bảng vàng ba chữ Hầu Quý Thường sáng lấp lánh, dường như đang rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời, có vẻ quý giá vô cùng, tiền đồ vô hạn.
…
Bốn người này không hề rời nhau, cứ xem dần nhìn dần tìm dần, không biết qua bao lâu rốt cục cũng tìm thấy tên Dương Vạn Lý trên bảng vàng, giờ mới thực sự tin lời tiểu Phạm đại nhân nói hôm qua. Dương Vạn Lý thấy tên mình quả nhiên đã thượng bảng, kích động vạn phần, hai mắt đỏ hoe, lúng ta lúng túng lẩm bẩm:
-Thực sự trúng rồi, thực sự trúng rồi!
Bỗng hắn hú lên như điên, vạt đám người chạy ra ngoài, chạy tới bên cầu, cúi đầu xuống mặt nước mà khóc rống lên, âm thanh luẩn quẩn quanh cầu.
Ba người bạn mỉm cười nhìn hắn, biết hắn vì sao lại kích động đến thế - Dương Vạn Lý tám tuổi tang mẹ, thuở nhỏ ở Tuyền Châu khổ cực lớn lên, tất cả là nhờ phụ thân chịu đựng cơ hàn vì hắn mua không ít sách vở, dốc hết sức khuyên hắn nhập học, chịu đựng nhẫn nhịn mà học tập, cực kỳ trắc trở mà qua kỳ thi hương, lúc này mới tới kinh đô.
Nhưng ở kinh đô một tháng, Dương Vạn Lý mới nhận ra mình thực sự là có tài, sơ luận của mình so với các tài tử khác còn thiết thực hơn, nhưng không dám mơ vọng xa xôi, tộc học đơn sơ, làm sao so được với sĩ tử kinh đô phồn hoa từ ngữ trau chuốt, một thiên sách luận viết ra luôn luôn khô cằn không hấp dẫn người.
Nên ngay cả mấy người bạn thân Hầu Quý Thường, Sử Xiển Lập … này cũng cho rằng hắn không có khả năng, Dương Vạn Lý căn bản không có cái gì để trông cậy vào, nên đã phải bỏ ra đồng bạc cuối cùng mua một tấm trường sam hai lớp, mượn thơ văn của Sử Xiển Lập nhét vào bên trong, coi như một ván bạc.
Đâu ngờ tới, còn chưa vào đến cửa khảo viện đã bị Cư Trung Lang Phạm Nhàn nhìn ra, lúc đó Dương Vạn Lý tâm đã chết, vốn tưởng rằng mười năm học hành gian khổ rốt cuộc đã uổng phí, không ngờ vị tiểu Phạm đại nhân này lại cho mình cơ hội thứ hai.
Thi rồi xuất viện, hắn không dám động một ngón tay vào thứ bên trong tấm áo kép, tất nhiên sách luận thi ca không được phong hoa gió nguyệt, nên cũng bỏ hết hy vọng, chỉ uống rượu mua vui, chỉ khi nghe nói Quách Thượng thư đã bị bắt bỏ tù mới cười. Không nghĩ tới ngày hôm qua tiểu Phạm đại nhân lại tự mình đến Đồng Phúc khách điếm, lại âm thầm kín đáo ám chỉ mình có thể ở trong tam giáp.
Sau khi qua hết hỉ, tuyệt vọng, mong muốn, sự kích động này vẫn kéo tới tận hôm nay, Dương Vạn Lý đi qua cầu, đứng dưới bức tường đỏ, nhận ra việc hôm qua tiểu Phạm đại nhân tới chơi như một giấc mộng, mình chẳng có khả năng trúng đâu.
…Nhưng, thực sự là đã trúng!
Dương Vạn Lý nhìn khuôn mặt in dưới mặt nước lăn tăn, thoáng bình tĩnh lại, tự nhiên hiểu được tại sao mình lại có thể có được những tạo hóa như thế chỉ trong mấy ngày, trong lòng lại càng cảm kích với vị đại nhân trẻ tuổi kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...