Nhìn thấy Vương Khải Niên vẫn lẳng lặng đứng sau lưng Phạm Nhàn, nhận ra hắn không giống như các hộ vệ thường trong phủ, Đằng Tử Kinh thấp giọng chào. Phạm Nhàn nhìn họ, giới thiệu:
-Đây là Vương Khải Niên, hôm nay ta nhận việc ở Giám sát viện, đừng nói với người khác.
Đằng Tử Kinh biến sắc, con mắt nhìn Phạm Nhàn cũng khác, dù sao hắn cũng không thể ngờ, thiếu gia mà trước kia mình vì cảm động mà theo, vậy mà mới vào kinh mấy tháng đã có thể vào trong Giám Sát viện hỗn đáo quỷ thần kia.
Hắn lại quay sang Vương Khải Niên:
-Lần thứ hai chúng ta gặp nhau, ta đã từng nhắc qua Đằng Tử Kinh, hai người nên làm quen với nhau, hắn đã từng cứu mạng ta.
Đằng Tử Kinh nghe mấy lời này, cười a a, mặt ửng hồng, liên tục xua tay:
-Công tử nói quá lời rồi. Thật ra lần đó là công tử cứu mạng tôi đó chứ.
Vương Khải Niên ôm tay cười, không nói gì hơn. Hắn cũng như Đằng Tử Kinh, đều rất thỏa mãn với hiện tại, không chỉ thành công trở thành người Giám Sát Viện, then chốt là lương tháng cũng tăng không ít, Trương đại nhân lại tự mình gặp hắn một lần, lời hứa nhiều năm trước đã trở thành văn tự giấy trắng mực đen, đã lâu lắm rồi chưa ai được hưởng đãi ngộ như thế. Tuy Phạm đại nhân chỉ là một Thái Thường tư hiệp luật lang bát phẩm, nhưng cũng đã có yêu bài dắt lưng – cái này đề ti ngoại trừ tiểu đội của chính mình, trong Giám Sát Viện chỉ có lao đầu và Mộc Thiết biết, những người khác cũng không rõ ràng, cái cảm giác thần thần bí bí giữ một bí mật lớn này làm hắn cảm thấy rất hãnh diện.
Bữa cơm chiều chỉ là mấy món ăn thôn quê, mặc dù Đằng Tử Kinh lại lần nữa giải thích điền trang không có thức ăn ngon gì, nhưng nhìn chảo dầu sôi, lại thấy từng tảng thịt nõn nà thơm phức, nhìn đã thấy ngon. Phạm Tư Triệt ăn uống nhiệt tình hết sức, không thèm nể nang ai vơ vét hết cả mâm. Phạm Nhàn buồn cười nhìn nó, gắp một miếng đưa lên miệng, nhận ra thịt rất mềm, thịt và da rất ráo, vừa nhai vừa nhấm nháp thưởng thức, không khỏi tán thưởng:
-Đây là thịt hoẵng phải không?
Nương tử của Đằng Tử Kinh ngồi một bên trả lời:
-Đây là thịt hoẵng trắng con.
Nghe thấy ba tiếng hoẵng trắng con, Phạm Nhàn ngẩn người, đôi đũa trên tay dường như cũng quên, trong nháy mắt, hắn nhớ lại nhiều thật nhiều năm trước khi ở Đạm Châu. Ngay lúc đó, trên giường bệnh, nhớ mãi không quên hắn muốn ăn thịt hoẵng con, cô y tá đã vui tính trêu hắn – kiếp trước Phạm Thận cũng chưa ăn thịt hoẵng trắng con, chỉ biết người ở quê nhà thích nhất là đồ ăn thôn quê – những hồi ức này dường như đã bị vùi thật sâu, đã lâu hắn không nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, không ngờ hôm nay chỉ ba tiếng “hoẵng trắng con” đã khơi dậy những chuyện cũ.
Nhược Nhược ngồi cạnh hắn, mới ăn một miếng nhỏ, thấy ca ca ngẩn ngơ, quan tâm hỏi:
-Sao thế?
Hắn lập tức tỉnh lại, mỉm cười:
-Không có gì.
Lại quay sang hỏi Đằng Tử Kinh, những thứ đặc sản vùng núi có làm được thịt sấy khô không? Nhận lại câu trả lời có, hắn rất vui, bảo gã gói cho một bọc mười cân, chuẩn bị đem về kinh, Đằng Tử Kinh thật không ngờ hôm nay chuẩn bị đồ ăn như vậy mà lại hợp ý thiếu gia, cũng vô cùng vui thích.
Phạm Nhàn nâng chén rượu trên bàn nhấp một ngụm, vừa cười vừa nói:
-Đằng đại bị thương chưa khỏi, không nên uống nhiều.
Cạnh hắn Nhược Nhược khẽ mỉm cười nhìn ca ca, tựa hồ xấu hổ thay. Hắn biết muội muội thông minh đoán trúng ý mình, đem đồ ăn về kinh, ngoài việc hắn muốn ăn, chủ yếu còn muốn đem phần về cho Uyển nhi tham ăn.
Sau khi dùng cơm, Phạm Tư Triệt cực kỳ biến thái, tiếp tục chui vào trong phòng mình, ở lỳ trong đó tính tính toán toán sổ sách. Phạm Nhàn thật không biết cái việc tính tính cộng cộng so so đối đối này có gì hay ho mà một thằng nhóc Tiểu Bá Vương mười hai tuổi này lại say sưa mê đắm trong đống số má khô khốc ấy, cũng chẳng biết làm thế nào khác hơn là than thầm như trăm người khác, mặc kệ nó.
Cự tuyệt yêu cầu của Đằng Tử Kinh chống quải trượng dẫn Nhược Nhược đi chơi, Phạm Nhàn dẫn nàng đi tới bờ ruộng ngoài sân. Nhìn những đỉnh núi phía đối diện cùng ánh trăng soi dưới mặt nước ao lăn tăn, trên đầu lại là vô số cây to không biết tên đưa gió mát rượi như quạt hầu. Thật là đẹp!
“Mộng hoàn thân tiền nghi nhập mộng. Kỷ nhân tiều tụy kỷ nhân quy.” Phạm Nhàn nhớ lại tình cảnh của chính mình kiếp trước, ngẫu hứng sinh ra cảm khái thuận miệng đọc hai câu “Thời gian đằng đẵng, trăm năm chỉ như nháy mắt. Giữa đất trời, vạn vật chỉ như khách qua đường. Đời người như giấc mộng. Có đôi khi ta cũng hoài nghi lúc này đây có phải giấc mơ? Chẳng qua tất cả những điều này chỉ là ta đang nằm mộng.”
Phạm Nhàn thả hồn theo cảm xúc, hắn biết muội muội không thể hiểu rõ mình đang nói cái gì, nhưng đừng quên Lý Bạch từng câu từng từ đều phóng khoáng, đầy ẩn ý, đối với một thiếu nữ lại càng gây ấn tượng mạnh. Quả nhiên, hai mắt Nhược Nhược đã dần sáng lên.
Phạm Nhàn lập tức biết mình đã lầm, đầy đau khổ, đang chuẩn bị giải thích ngoại trừ hai câu đầu mấy câu sau đều là do Lý Bạch viết, lại nhớ tới sáng nay bị Phạm Tư Triệt châm chọc trào phúng, đành thở dài một tiếng, cứ như vậy có khác gì già mồm cãi láo, chính mình cũng rất tự nhiên dùng đó thôi? Hắn biết, mặc dù muội muội sẽ không tin tưởng, dù sao Giám Sát Viện năm đó đã bắt được vài người tên Tân Khí Tật, nhưng không có người nào buôn muối mà làm thơ được, cho nên thẳng thắn kéo Nhược Nhược đi, cùng nhau thưởng trăng.
Tuy đã sống trên đời vài chục năm, nhưng hắn vẫn khư khư giữ một số bản tính đặc biệt, những tính cách này, ở thế giới này tuy không thích hợp, nhưng đối với hắn mà nói, lại cực kỳ tốt, tỷ như nam nữ chung phòng, tỷ như thân thể tiếp xúc. Khi hắn ôm muội muội, tất nhiên không có mảy may tình cảm nam nữ, chỉ là tình huynh muội thuần khiết nhất. Ngược lại, khi bị hắn kéo vào lòng, Nhược Nhược lại cảm thấy ấm áp xen lẫn chút xấu hổ, tự nhiên quên luôn mấy câu truy vấn.
Xa xa, hai gã hộ vệ Giám Sát Viện giống như hai tảng đá yên lặng đứng lánh sau một thân cây bảo vệ họ.
-Ngày mai đi sớm nhé, ta muốn vào thành có chút việc.
Ngửi ngửi tóc muội muội, hắn nhận ra có mùi hoa lan rất thơm, hiếu kỳ hỏi:
-Muội làm thế nào vậy?
Nàng xấu hổ, không biết nên trả lời câu hỏi nào của ca ca:
-Ngâm nước cây lê hoa thủy. Về sớm như vậy làm gì?
Ở thế giới này, thực ra cực kỳ ít phụ nữ gội đầu, cho nên chẳng có mùi gì. Hồi trước khi Phạm Nhàn và Ti Lý Lý cuộn cái ổ chăn cũng vậy, sực nức hương thơm. Từ khi hắn vào kinh, đã mặt dày mày dạn đòi hỏi Nhược Nhược và Uyển Nhi cữ gội đầu như bình thường, biếu tặng hoàn toàn miễn phí vòi sen treo cao bằng gỗ. Hai nàng không làm sao lay chuyển được hắn, đành mù mờ nghe theo, không ngờ hiệu quả ngoài sức tưởng tượng, lập tức truyền khắp Phạm Phủ và Hoàng gia biệt viện, đến hôm nay, thậm chí cả Liễu thị cũng chăm gội đầu hẳn lên.
“Phụ thân hẳn là rất cao hứng!” Đây là ý nghĩ trong đầu Phạm Nhàn thôi. Hắn trả lời Nhược Nhược:
-Ở kinh đô không có việc gì, ta muốn muội cùng ta đến một nơi, sẽ không có ai khác đi cùng.
Biết đại ca tin tưởng mình, Nhược Nhược cảm động vô cùng.
Hắn còn nói thêm:
-Sáng mai còn phải quay về Khánh Dư Đường, Diệp chưởng quỹ đã nói với ta hiện giờ ở kinh đô tương đối bình an, cũng phải đi xem một lát.
Chưởng quỹ của Khánh Dư Đường quả nhiên danh bất hư truyền, Phạm Tư Triệt làm lão đại đứng sau chủ trì, Diệp chưởng quỹ ra mặt thực thi, đúng là buôn bán càng làm càng tốt. Lại ỷ vào tiền vốn nhà mình mạnh, có cái ô nhà quan, chỉ trong hai tháng, chiếm hết thị trường ở phố chợ đó rồi, gần đây còn vươn tay tới tận các châu quận lân cận.
-Thế còn món đậu phụ kia?
Nhược Nhược bỗng nhớ ra
– Mỗi ngày ca đều đem sữa đậu nành đến cho Thế tử, lâu dần ngài đâm thích. Chỉ sợ một ngày không được uống sẽ nhớ, không phải tại ca sao?
Phạm Nhàn khẽ cười nói:
-Ca ca muội sau đêm nay sẽ lập tức có hơn mười vạn bạc, còn lưu luyến làm đậu phụ nữa sao?
Đương nhiên đó chỉ là câu nói đùa thôi, hắn nói tiếp
– Lúc nào rảnh rỗi thì chuẩn bị một chút. Cho dù giờ muội không bận gì nhưng cũng nên lo trước một số chuyện.
Trong lòng hắn, không thể để cho đại tiểu thư trong nhà xuất đầu lộ diện bán đậu phụ được, chỉ mong nàng mỗi ngày đọc sách làm thơ, sau này đừng quá bất ngờ.
Nhược Nhược hơi khó xử, nhưng vẫn nghe lời.
Nghĩ đến chuyện quan trọng, nhíu nhíu mày, hai tay hắn nắm lấy vai muội muội, nghiêm mặt:
- Nhược Nhược, ta xem muội mặc dù chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, nói đến lập gia đình thì còn quá sớm, nhưng tập tục ở kinh đô quả thực quá cổ hủ, ngay cả ta là con trai còn bị bức cưới vợ, muội cũng phải để ý dần chọn lấy người vừa mắt hợp ý. Giống như ngày đó Hạ Tông Vỹ đến phủ, ta lại ra ngoài, nhỡ ra sau này chỉ hôn cho muội cưới một người không ra gì thì sao?
Hắn rất nghiêm túc nói tiếp:
-Nếu đã gả chồng, thì phải tự mình chọn nhà nào thật tốt, chính mình yêu mến, còn phải tự mình nói trước khi bị ban hôn, cái kiểu chỉ hôn này phiêu lưu quá! Dù sau trên đời này không phải ai cũng có vận khí tốt lấy được người chồng dịu dàng như ca ca muội đâu. Phụ mẫu cũng có quyền thế, ca cũng đủ lòng tin mình có thể đứng vững, vạn nhất… Vạn nhất trong cung có chỉ thì biết làm sao? Với địa vị của Phạm gia bây giờ, loại chuyện này phải đề phòng.
Nghe đại ca nói, ban đầu Nhược Nhược còn xấu hổ, sau đó nghe hắn tự biên tự diễn lại thấy buồn cười, nhưng sau cùng, nghe thấy hai tiếng “trong cung” mới thấy sầu não. Làm sao nàng không biết quan lại nhân gia tới một lúc nào đó, hẳn sẽ đính hôn cho nàng, chỉ là… Ngày nào cũng ở chung với đại ca, thấy đàn ông trên đời này đều đáng chán, làm sao có thể tìm được ý trung nhân?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...