Ngô Bá An mỉm cười, hắn tự nhận mình đi guốc trong bụng của thiên hạ, bất cứ chuyện gì cũng nằm trong tính toán của mình, thế nhân vẫn cho rằng bản thân hắn dao động giữa nhị hoàng tử cùng thái tử, nhưng nào ai biết rằng hắn có quan hệ với Tể Tướng chứ, hắn trách mắng nói:
- Rất nguy hiểm rồi, Tể Tướng đại nhân cũng không biết kế hoạch ngươi định ra, nếu như để cho người khác biết, chỉ sợ phụ thân ngươi cũng khó mà thoát thân.
Lâm Củng cười cười âm hiểm nói rằng:
- Tiên sinh tới Thương Sơn thanh tu một thời gian, chờ khi kinh đo náo loạn, thái tử sẽ biết, nhất định phải dựa vào Lâm gia chúng ta, tương lai mới có thể vững vàng cai trị thiên hạ này.
- Không sai!~ Ngô Bá An có vẻ lo lắng nói:
- Từ khi chuyện hôn sự của tiểu thư đồn ra ngoài, không biết có phải là trưởng công chúa không còn biện pháp gì khống chế nội khố không, bên của Hoàng Hậu có vẻ lãnh đạm đi rất nhiều.
Từ chuyện con tư sinh của Tể Tướng hồi đầu năm, cuối cùng tới hôn lễ, Ngô Bá An nghĩ bệ hạ một mực không để mặt mũi Tể Tướng đại nhân vào đâu, cho dù là vì dự tính cho thái tử kế vị trong tương lai. Quả nhiên, thái tử bắt đầu bất hòa với phủ Tể Tướng, cho nên hắn âm thầm bày ra kế, không chỉ có thể một lần giết chết Phạm Nhàn, tạm thời ổn định cục diện trong nội khố, cũng có thể làm cho thái tử rơi vào hoàn cảnh bất an vì tin đồn, buộc đông cung (cung Hoàng Hậu) một lần nữa phải thành lập lại mối quan hệ chặt chẽ với phủ Tể Tướng.
Chỉ là ngay từ đầu Tể Tướng đã nghiêm khắc phản đối kế hoạch này, nhưng mà nhị công tử lại có vẻ nhiệt tình vô cùng. Một vị công tử, một vị mưu sĩ, liền bắt đầu âm thầm sắp xếp việc này, giả danh Tể Tướng, phát động Phương thị huynh đệ vốn ẩn tàng trong quân đội từ lâu. Chì là Ngô Bá An tuyệt đối không thể ngờ được, Phạm Nhàn lại có thể tìm được đường sống trong cuộc tập kích kinh khủng như vậy, càng không thể ngờ là tên cao thủ bát phẩm kia lại để lại vết tích.
Bất quá cục diện vẫn nằm trong tay hắn, bởi vì Phương tham tướng đã bị diệt khẩu rồi, cho dù Giám Sát viện có điều tra được hắn là người phía sau đi nữa, nhưng không có khả năng tra được tới Tể Tướng, cho nên Ngô Bá An bảo nhị công tử Lâm Củng nhanh chóng quay về kinh đô.
Lâm Củng ngạo nghễ cười nói:
- Trang viên này là nơi ta đã kinh doanh từ lâu, cho dù có đại nội thị vệ hoặc người của Giám Sát viện tới cũng khó tiến vào trong bắt người được. Huống chi ta hành sự bí ẩn như vậy, có ai có thể biết được ngươi và ta ở cùng chỗ này?
Ngô Bá An nghĩ lại, quả đúng như vậy, trong lòng thả lỏng, nội tâm vẫn không thoát khỏi cái danh sĩ tử phong lưu mà lộ ra ngoài, lay động chiếc quạt, quay đầu nhìn vườn nho, vừa cười vừa nói:
- Cây nho này bề ngoài cực kỳ tao nhã, nhưng lại làm tại hạ nhớ tới một chuyện cười.
- Chuyện cười gì?
- Có một viên quan sợ vợ, có một ngày bị nương tử trong nhà cào rách mặt, hôm sau lên nha môn làm việc. Thái thú nhìn thấy thế hỏi có chuyện gì, viên quan xấu hổ trả lời nói đêm qua cái dàn nho nhà mình xiêu vẹo, không ngờ lại bị đổ, làm mặt bị thương. Thái Thú giận dữ, quát mắng: Cái này chắc chắn là do người đàn bà chanh chua nhà ngươi làm rồi, mau truyền nha dịch bắt thê tử của ngươi tới đây. Chính lúc này không ai ngờ tới là Thái Thú phu nhân cũng đang ở trong hậu đường nghe trộm, trong cơn giận dữ mà xông lên công đường, quát mắng Thái Thú. Thái Thú luống cuống tay chân, vội vàng nói với viên quan kia: Ngươi lui trước đi, dàn nho nhà ta cũng sắp đổ rồi….
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau cười lên ha hả. Nhị công tử Lâm Củng tất nhiên đã nghe qua chuyện cười này rồi, nhưng còn nghe ra trong chuyện cười còn có ý tứ khác, lẽ nào Ngô tiên sinh ám chỉ phụ thân mình sợ vợ? Chỉ là mẫu thân mất sớm…chẳng lẽ nói Tể Tướng sợ Trưởng công chúa sao?
Lâm Củng cảm thấy có chút tức giận, chính lúc này, khóe mắt nhìn thấy một bóng đen xuất hiện bên trong sân viện.
Đó là một người mù, trên đôi mắt còn che một miếng vải đen. Trong tay cầm theo một thanh thiết thiên ( thanh sắt nhọn cán bịt gỗ để cầm, nhìn như mỏ hàn, nhưng nó thẳng và dài như kiếm tây), trên mũi còn có vài giọt máu đang chậm rãi chảy xuống.
…
Lâm Ngô hai người vội vàng đứng dậy, biết đối phương lặng yên không tiếng động xuất hiện ở nơi này, nhất định những cao thủ ở bên ngoài đã bị thanh thiết thiên này giết chết cả rồi. Nghĩ nhưng cao thủ trong trang viện này trước khi chết còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, Lâm Củng trong lòng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, sợ hãi hô:
- Ngươi là ai? Có chuyện gì cũng từ từ nói!
Ngũ Trúc không trả lời hắn, nhanh chóng vọt tới qua sân viện, thoạt nhìn giống như quỷ hồn vậy.
Lâm Củng hét lớn một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ra nhằm đầu đối phương chém xuống.
Ngũ Trúc hơi nghiêng người, mũi kiếm hiện lên, cả thân thể đã dán sát vào mặt Lâm Củng, cả hai người tiếp xúc quá gần, nhìn qua có chút quái dị.
Phù một tiếng.
Máu tươi từ sau lưng Lâm Củng chậm rãi chảy xuống theo đầu mũi sắt thò ra ngoài, hắn nhìn miếng vải đen trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng không thể tưởng tượng nổi. Bản thân mình đường đường là nhi tử của Tể Tướng, vậy mà ngay cả cơ hội nói người này cũng không cho, trực tiếp giết chết. Thiết thiên xuyên thủng ngực Lâm Củng, sau đó Ngũ Trúc cả người mới dán sát vào, dư lực chấn động, thi thể Lâm Củng dưới tác dụng của thiết thiên trượt dài về sau mấy tấc, nhìn qua rất kinh khủng.
Xích một tiếng, Ngũ Trúc bình tĩnh rút thiết tiên trên người Lâm Củng ra, nhìn như cực kỳ chậm, kỳ thực rất nhanh di chuyển về hai bên hai ba bước, tránh được máu huyết từ trong lòng ngực đối phương bắn ra.
Thiết thiên đâm xuyên qua trái tim Lâm Củng không lệch một phân, huyết hoa phun ra thành một dòng máu nhỏ nhìn qua vô cùng mỹ lệ.
Nhìn một màn tanh máu, Ngô Bá An sắc mặt trắng bệch, nhưng bịt chặt miệng mình, không cho phát ra nửa tiếng động, hắn thấy miếng vải đen mông lung trên mắt đối phương, biết đối phương là một người mù, cố gắng qua cửa này.
Ngũ Trúc hơi nghiêng đầu, xoay người ‘nhìn’ hắn.
Ngô Bá An trong lòng dâng lên tuyệt vọng, nhưng nét mặt lộ ra một tia cười thảm, cố gắng hết sức làm cho thanh âm mình trở nên ổn định nói:
- Ta không phải là người của Tể Tướng! Vị tráng sĩ, bán mạng cho người, không cần thiết phải làm chuyện không có tiền đồ. Lão phu là Ngô Bá An, ở kinh đô cũng có giao du rộng rãi, nếu tráng sĩ hùng tâm tráng trí, không bằng…
Thanh âm của hắn trở nên tắc nghẹn, sau đó trắc trở cúi đầu xuống, nhìn thanh thiết thiên vừa xuyên qua yết hầu mình.
Hắn không rõ, thích khách này vì sao không muốn nghe hết lời mình nói… Bản thân hắn chỉ là một thư sinh văn nhược, không có một chút uy hiếp gì cả. Hơn nữa hắn tự cho mình là mưu sĩ tính toán không chút sai sót nào cả, chỉ cần người thích khách mù này nghe xong những lời hắn nói, nhất định sẽ không giết chết hắn, hắn có rất nhiều chuyện đại sự muốn làm, làm sao có thể chết một cách như vậy được?
Nhưng mà, mưu sĩ Ngô Bá An chết một cách đơn giản như vậy thôi.
…
Kỳ thực Ngũ Trúc sống trên thế giới này vài chục năm rồi, cũng không hiểu được, vì sao bất luận là Đông Di thành, Bắc Ngụy, hay chính tại kinh đô này, mỗi khi hắn muốn giết người, đối phương lại luôn thích lải nhải liên tục. Tiểu thư năm đó đã nói:
“ Đao kiếm luôn luôn có lực lượng hơn lời nói.”
Ngũ Trúc vẫn cho rằng mình rất hiểu ý tứ của những lời này, nhưng vì sao thế nhân lắm người lại không rõ đạo lý này.
Ngũ Trúc thu hồi thiết thiên, có chút cô độc đi ra ngoài trang viện.
Khi hắn rời khỏi, dàn nho cuối cùng cũng không chịu nổi sát khí của Ngũ Trúc, rầm một tiếng đổ xuống, phía trên hai thi thể, lá xanh che chắn, dây leo quấn quanh một chỗ.
Mất vài ngày, Giám sát viện cũng không có tin tức gì khác, Mộc Thiết từng tới Phạm phủ một lần, tiến hành công việc vuốt mông ngựa, chỉ là Ngô Bá An này cũng không nổi danh, nhưng kỳ thực một mưu sĩ rất lợi hại đột nhiên mất tích trong nhân gian. Tâm tình của Phạm Nhàn dường như không được tốt lắm, cho nên bàn tay của Mộc Thiết nhẹ nhàng hạ xuống, nặng nề rơi lên đùi mình, tạo ấn tượng tốt.
Lực lượng ngầm trong tay Ti Nam bá tước cũng lặng lẽ gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm, nhưng vẫn như cũ không có kết quả gì, đợi tới khi Vương Khải Niên đầu đầy tro bụi đi tới báo cáo hành động đã thất bại, Phạm Nhàn cũng chỉ cố gắng đè nén chuyện này xuống, mạnh mẽ chuyển tâm tư tới muội muội, thư cục, đùi gà … những từ ngữ có thể so sánh với ánh dương quang trong lòng hắn, cùng với đó là kiên trì chờ đợi thủ đoạn của Ngũ Trúc thúc.
Buổi chiều hôm nay, hắn xốc lại tinh thần mang theo muội muội cùng Tư Triệt, đi tới phủ Tĩnh Vương làm khách.
Không ngờ hôm nay Tĩnh Vương lại không có ở trong phủ, thế tử Lý Hoằng Thành bất đắc dĩ nói rằng:
- Phụ vương hôm nay vào cung rồi, nghe nói Thái Hậu nhớ người.
Phạm Nhàn cười ha hả một cái, không có suy nghĩ nhiều về chuyện này, tự nhiên cùng đi với Lý Hoằng Thành tới dưới mái đình sau hậu viên, vừa ăn dưa cùng trái cây, vừa nói chuyện tránh né cái oi bức của mùa hè. Cũng không phải là ngoại nhân, cho nên ấu nữ quận vương, vị Nhu Gia quận chúa đã từng làm cho Phạm Nhàn cảm thấy hứng thú cũng có mặt ở đây, không cố kỵ cái gì. Phạm Nhàn nhìn tiểu cô nương, không khỏi sợ ngây người một chút, lúc đó Nhược Nhược từng kể về chuyện Thạch Đầu Ký, đã từng nói tới vị quận chúa cô nương này lúc biết mình là tác giả của Thạch Đầu ký, liệu có thể sinh ra luyến ai gì gì đó không, sản sinh ra tình cảm đối với mình.
Nhưng lúc thấy Nhu Gia, Phạm Nhàn lập tức đoạn tuyệt cách nghĩ này.
Quận chúa rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người cũng cực kỳ ôn nhu lễ phép, thậm chí là nữ nhân ôn nhu nhất mà Phạm Nhàn từng gặp khi tới thế giới này. Nhưng Phạm Nhàn vẫn kiên quyết như cũ làm ra vẻ mũi hướng lên trời, không tạo ra dáng vẻ nửa phần thanh mục.
Bởi vì…vị quận chúa cô nương này, năm nay mới có mười hai tuổi, chỉ là một trái cây còn xanh thuần khiết vô cùng mà thôi, ngay cả thiếu nữ cũng không được tính nữa là. Phạm Nhàn trong tâm cũng có chút đa tình, nhưng cũng không phải là người lạm dụng tình, chỉ cần nghĩ tới nữ nhân mới mười hai tuổi, trong lòng hắn một trận hoang mang, chạy còn không kịp nữa là.
Ai biết hắn sợ cái gì, Nhu Gia quận chúa hôm nay vẫn ngồi bên cạnh Nhược Nhược, ánh mắt cũng cố ý vô tình nhìn Phạm Nhàn, đôi mắt mở to vụt sáng vụt sáng hơi hơi xấu hổ vô cùng, thấy Phạm Nhàn lòng suy nghĩ, tâm có chút hoảng, rồi lại loạn, còn có chút hơi sợ hãi nữa. ( đoạn này rất hay nguyên văn: tâm tư tư, tâm hoảng hoảng, tâm loạn loạn, tâm phạ phạ…)
Phạm Tư Triệt bị hạ nhân vương phủ dẫn hắn đi bắt tên, Phạm Nhàn cùng thế tử nói chuyện mới được vài câu, hai vị cô nương đã nhẹ giọng nói cái gì đó. Lúc Phạm Nhàn cảm thấy xấu hổ, chợt thấy một gã thuộc quan của vương phủ vội vã chạy tới, nói cái gì đó vào tai Lý Hoằng Thành, chỉ thấy Lý Hoằng Thành biến sắc, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phạm Nhàn.
- Xảy ra chuyện gì sao?
Phạm Nhàn nhìn mái đình, mỉm cười nói rằng:
- Dàn nho ở vương phủ quả thật là đẹp, chỉ là làm cho ta nghĩ tới một chuyện cười.
Thế tử không cho hắn có cơ hội thể hiện tài học trước mặt hai nữ nhân, sắc mặt trầm trọng kéo hắn sang một bên, nhẹ giọng nói rằng:
- Đã xảy ra chuyện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...