Editor: Miêu Tử
Beta: Lưu Nguyệt
Trong Tuyết viện, mặt trời ấm áp, tuyết trắng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thiếu niên ngồi ở trên chiếc ghế trải thảm lông, dáng người tinh tế như trúc, khí chất như ngọc.
Toàn thân hắn chỉ lộ ra cái cổ trắng nõn duyên dáng cùng ngón tay thon dài tinh tế như ngọc, trên ngón tay không có trang sức nhẫn nào, động tác nhẹ nhàng lật trang sách, làm cho người ta cảm thấy hắn như đang dịu dàng vuốt ve da thịt của người yêu, mà nhìn đến hắn liền thấy vui vẻ thoải mái.
Phì phì!( Miêu: sao giống tiếng phun nước miếng vậy =.=) Cái gì giống vuốt ve da thịt người yêu chứ! Linh Cưu thấy so sánh trong lòng mình thật hèn mọn, Tống Tiểu Bạch còn nhỏ, làm sao hiểu được yêu đương là gì chứ?
Khi nàng ngẩng đầu lên, đã thấy thiếu niên phát hiện ra nàng đến, dừng lại động tác lật sách mà nhìn nàng.
Linh Cưu lộ ra một nụ cười lấy lòng khoe mẽ, co hai chân nhỏ chạy đến chỗ hắn.
Tống Tuyết Y thuần thục ôm đứa nhỏ vào trong lòng, không hỏi nàng đi làm cái gì, lại tiếp tục đọc sách.
Bầu không khí yên tĩnh quẩn quanh hai người, không có gì nói chuyện với nhau cũng sẽ không xấu hổ.
Linh Cưu dựa vào ngực hắn, tầm mắt loạn chuyển, một hồi nhìn sách trong tay hắn, một hồi lại ngẩn người nhìn nơi khác, lại không biết thiếu niên nàng cho rằng đang thật sự đọc sách, nhưng tầm mắt phần lớn đều ở trên thân thể nàng , thấy biểu cảm tinh linh cổ quái của nàng, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.
"Tống Tiểu Bạch, ta quyết định đi bí cảnh."
Linh Cưu bỗng nhiên mở miệng.
Tống Tuyết Y đang lật sách bỗng hơi dừng lại,
"Nguy hiểm lắm."
"Ta có thể tự bảo vệ tốt chính mình."
Linh Cưu xoay người, đối mặt với hắn còn chắc chắn nói:
"Ta nhất định sẽ không mạo hiểm."
Tống Tuyết Y trầm mặc một lúc, phát ra tiếng cười bất đắc dĩ.
"Ta nói không đồng ý, thì muội sẽ không đi sao?"
Thấy cô gái trong lòng囧, đầu ngón tay chỉ vào trán nàng.
"Rõ ràng đã quyết định sẽ không chịu thay đổi, lại còn muốn thuyết phục ta."
"Nếu không nói trong lòng ta sẽ bất an."
Linh Cưu nha nha nói, ánh mắt loạn chuyển không dám nhìn hắn.
Bởi vậy nàng vốn không thấy cảm xúc dao động trong mắt Tống Tuyết Y, thật nặng nề , lại bị bao dung nhu hòa che dấu.
"Nếu Cưu nhi muốn đi, vậy cho ta giải độc trận tron hồn phách đi."
"Cái gì?"
Linh Cưu ngẩn ra, gương mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc,
"Không được!"
Vừa mới mới xảy ra chuyện Tống Thu Hiên, lúc này lại xúc động hồn phách nội độc trận của hắn, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, đem lại tai họa không thể lường được.
Tống Tuyết Y thấp giọng nói:
"Cưu nhi đi mạo hiểm là vì ta."
Đây không phải câu hỏi, Linh Cưu nghĩ phủ nhận cũng không được, rối rắm nói:
"Cũng không phải hoàn toàn vì huynh, ta cùng rất hiếu kỳ , muốn vài bảo bối gì đó..."
"Phì."
Tống Tuyết Y cười thành tiếng.
“Bình thường muội nói chuyện nhanh nhảu lưu loát, sao lúc này lại ngốc vậy?”
"Huynh mới ngốc!"
Linh Cưu mặt ngoài tức giận, tâm tình lại bởi vì tiếng cười của hắn mà trầm tĩnh lại. Sau đó khuôn mặt tức giận nhanh chóng giả trang đáng yêu thuần khiết lấy long Tống Tuyết Y.
"Tống Tiểu Bạch, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không có việc gì. Nếu huynh muốn giải độc trận, chờ ta tìm được bảo bối dễ làm phép liền giải cho huynh được không?"
Tống Tuyết Y không nói chuyện.
Linh Cưu lại cứng rắn , hai tay chống nạnh, vẻ mặt nghiêm khắc nói với hắn:
"Dù sao hiện tại không thể giải được, Tống Tiểu Bạch huynh vẫn còn nhỏ!"
" Người bệnh có quyền quyết định bản thân có uống thuốc hay không."
Tống Tuyết Y nói.
Linh Cưu lập tức nói:
"Thân là đại phu, cũng có quyền quyết định có đưa thuốc cho bệnh nhân hay không!"
Hai người đối mặt, sắc mặt Tống Tuyết Y nhu hòa, Linh Cưu thìbướng bỉnh.
Cuối cùng, vẫn là Linh Cưu không chịu nổi ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn chỗ khác. Nhưng mà có một đôi tay lại kéo đầu nàng lại, để nàng nhìn vào đôi mắt kia:
"Cưu nhi, nhân nhượng không thể giải quyết vấn đề, ta chưa bao giờ là kẻ yếu phải nhờ người khác bảo vệ."
Hắn luôn luôn thanh dật an hòa, nhưng cũng không phải kẻ yếu, cho dù thường xuyên mỉm cười, cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác hắn yếu ớt, hơn nữa khi hắn đứng ra, dùng giọng nói lanh lảnh bình thản nói chuyện, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy một cỗ khí thế không thể phản bác.
Loại khí thế này, theo thời gian ngày càng tăng lên.
Tống Tuyết Y, chưa bao giờ là đóa hoa trong nhà ấm, mà giống như một con rồng ẩn mình trong tuyết, cho dù không chủ động xuất hiện nhưng khi tuyết tan đi khí chất cùng tao nhã của hắn vẫn sẽ hiện ra trước mắt mọi người. Còn nếu hắn chủ động xuất hiện thì nhất định khiến kinh thiên động địa.
"Nếu phải bị động phòng ngự ta thà rằng chủ động tiến lên nghênh địch.”
Chính lúc này, giọng điệu Tống Tuyết Y tuy nhẹ nhàng, nhất là khi nói chuyện với nàng, còn có một phần dịu dàng đau lòng, nhưng ngôn ngữ của hắn vẫn làm cho người không thể phản bác, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy lời hắn nói như đang thúc đẩy mọi người làm theo.
Linh Cưu rối rắm nhăn mày, lẳng lặng nhìn thiếu niên.
Hắn có ngạo khí, nhưng không hiện ra mặt ngoài, lại trời sinh còn có loại lạnh nhạt tự cao tự đại.
Tống Tuyết Y không nói thêm gì nữa, an tĩnh chờ đáp án của bé con.
Thái độ của hắn khiến Linh Cưu cảm thấy, chẳng sợ nàng tiếp tục cự tuyệt, hắn vẫn sẽ không hề trách cứ hay tức giận với nàng.
Nhưng mà...
"Hiện tại không được, chờ ta trở lại."
Linh Cưu lui từng bước, nhắm mắt lại mở mắt, bình tĩnh nhìn Tống Tuyết Y,
"Chờ ta trở lại, bất kể ta có tìm được thứ mình muốn hay không, ta đều sẽ giúp huynh phá giải!"
"Được."
Tống Tuyết Y mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...