" Tống gia Ngự Hải trấn ở đâu?"
Không chỉ có dân chúng Ngự Hải Trấn đứng ở ngã tư đường đều nghe thấy âm thanh mạnh mẽ vang vọng này, ngay cả đám người Linh Cưu đang ở trong nội viện Tống gia cũng nghe được .
Tống Tuyết Y đang vẽ tranh buông bút lông xuống, bất đắc dĩ nhìn Linh Cưu vốn đang tu luyện đã mở mắt ra, đi đến bên cạnh ôm lấy nàng.
"Chúng ta đi xem."
"Có chuyện lớn."
Lòng Linh Cưu có một dự cảm.
Lúc này, lại vang lên tiếp giọng nói truyền khắp Ngự Hải trấn.
" Giang gia Ngự Hải trấn ở đâu?"
"Ta nhớ rõ nơi này có một chi thứ của Lâm gia?"
Đoàn người đột nhiên phóng tới, ai cũng không cam lòng yếu thế, đều muốn ai ai cũng biết đến mình.
Phủ đệ của Tống, Giang gia tọa lạc ở con phố phồn hoa nhất của Ngự Hải trấn, diện tích tuy lớn, lầu các cũng dày đặc, cũng không có đủ chỗ cho đám người mới đến này.
Đám người cưỡi chim dừng trên nóc các lầu các.
"Tần gia ở Phi Kinh châu?"
Một gã thiếu niên áo xanh từ trên lưng chim nhảy xuống, tốc độ nhanh như chớp đi tới trước xe ngựa Trung Hoa cao quý, hưng phấn nhìn chằm chằm xe ngựa.
" Có phải người ngồi trong xe ngựa này là tiểu công chúa xuất sắc nhất của Tần gia, da thịt như tuyết, xương như ngọc, đầu bạc, huyết y (Nguyệt: áo đỏ ạ, nghe thì oai ), Huyết Oa Oa, Tần Si không?"
Vụt——
Một chiếc roi vút ra từ bên trong xe ngựa, không chút lưu tình hướng tới cổ của thiếu niên.
"Nếu biết, còn muốn chết?"
Giọng nói trầm thấp từ tính, quỷ dị lại bí ẩn.
Thiếu niên áo xanh nghiêng người né đi, tươi cười càng thêm khiêu khích.
"Ta là người của Tống gia ở Tố Tuyết Thành, tên là Tống Đạo Trăn, ta cho phép ngươi gọi ta là Trăn ca ca nha." (Miêu: Tên kì quá =.=, Nguyêt: Bình thường mà Miêu, tên thằng nhóc sau này covert ghi là “bao quanh”_Đoàn Đoàn )
"Ngươi muốn chết."
Roi da rụt lại, bóng dáng nói xong câu đó, cũng không nói thêm nửa câu dư thừa.
"Tống Đạo Trăn, ngươi vẫn là trước sau như một làm người ta chán ghét."
Một giọng nói từ bên phải truyền đến.
Người nói chuyện là một thiếu niên mười lăm sáu tuổi, hắn từng bước đi tới, bước chân có sự nhịp nhàng, mỗi một bước đều sải một thước xa, thoạt nhìn đi rất chậm rãi nhưng cũng không đến một lát liền đi tới trước mặt Tống Đạo Trăn.
"Giang Nhất Hoằng, ngươi mới đúng là dai như đỉa, đá đi cũng không được!"
Tống Đạo Trăn nhíu mày, cực kỳ phiền chán nhìn người trước mắt.
"Lời này nói sai rồi, ta nghĩ lần này ở Ngự Hải trấn ngươi có thể đá ta đấy."
Giang Nhất Hoằng cười nói.
"Ngươi tỉnh ngộ rồi à?"
Tống Đạo Trăn nhíu mày.
Giang Nhất Hoằng cười ha ha.
"Huyết Oa Oa rõ ràng muốn mạng ngươi , ngươi còn muốn đi Ngự Hải trấn? Ngươi yên tâm đi, chờ ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ không đến làm phiền ngươi nữa."
Tống Đạo Trăn vừa nghe lời nói của hắn mặt liền đen lại.
"Có bản lĩnh thì đánh với ta một trận, đừng tự cho mình là thông minh!"
"Yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ có cơ hội đấu một trận."
Giang Nhất Hoằng ý vị thâm trường nói.
Tống Đạo Trăn dường như muốn nói gì đó, nhưng tầm mắt Giang Nhất Hoằng cũng không còn ở trên người hắn, ngược lại nhìn về phía đông nam trầm mặc.
"Bọn họ... Có lẽ là người của Thụ Hải châu Tôn gia đi. Hành động dẫn đám tiểu bối trong môn phái đến đây của chúng ta lần này không có gây nhiều chú ý, nhưng cũng không biết được là lại có nhiều người ở đây như vậy, không chỉ có người của Phi Kinh châu Tần gia biết, ngay cả người của Thụ Hải châu Tôn gia cũng biết chuyện xảy ra ở Ngự Hải trấn rồi sao?"
"Hừ! Mặc kệ đến bao nhiêu người, cuối cùng người thắng vẫn sẽ là Tống gia chúng ta!"
Tống Đạo Trăn lạnh lùng nói.
Lúc này, nhóm dân chúng xung quanh vẫn im lặng lại nổ ra một hồi bàn tán, làm hấp dẫn lực chú ý của bọn người Tống Đạo Trăn và Giang Nhất Hoằng.
"Mau nhìn, mau nhìn! Đó là Tống đại thiếu!"
"Giang lão gia cùng Giang thiếu gia cũng đến đây!"
"Ôn lão gia cùng Lâm lão gia cũng ở đây, đây là đang xảy ra chuyện lớn gì sao?"
"Kia không phải là Tống đại phu nhân sao? A, không đúng, là Tôn gia chủ!"
Đúng như lời dân chúng đang bàn tán, đám người Tống Tuyết Y cùng Giang Bá Nguyên, Ôn Hậu dẫn theo người từ bốn phương tám hướng đi tới.
Bóng dáng Tống Đạo Trăn chợt lóe, liền đi tới trước mặt Tống Tuyết Y, ánh mắt ở trên người hắn đánh giá, lại nhìn đến Linh Cưu trong lòng hắn. Hàng lông mày đẹp nhíu lại, lộ ra sắc mặt bất mãn.
"Tại sao Tống gia lại phái tiểu bối như ngươi tới đón tiếp? Ngươi có biết chúng ta là ai không? Quên đi, Tống Thu Hiên gì đó đâu?"
Tống Tuyết Y không lộ ra vẻ mặt gì ôm chặt Linh Cưu trong lòng, nói:
"Thu Hiên bị bệnh nặng đang ở nhà tu dưỡng, ta là gia chủ hiện tại của Tống gia ở Ngự Hải trấn."
Giọng nói tươi mát của thiếu niên làm người ta nghe đến vui vẻ thoải mái, lông mày Tống Đạo Trăn cũng thả lỏng một chút, nhìn hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên phát ra tiếng cười to.
" Lúc tên Tống Thu Hiên kia rời đi đều nói với ta phải làm gia chủ gì đó, liền tặng lễ cho ta. Hiện tại xem ra hắn thua rất thảm rồi nhỉ."
Gia chủ tự mình tới đón tiếp, có thể so với tiểu bối tới đón tiếp càng nể tình hơn, mới làm cho tâm tình của Tống Đạo Trăn tốt lên.
"Người này là ai?"
Tống Đạo Trăn có chút hứng thú nhìn chằm chằm Linh Cưu.
Đôi mắt Tống Tuyết Y nhẹ nhàng cúi xuống, ánh mắt có một phần u ám.
"Chào đại ca ca~"
Linh Cưu trước tiên thân thiện nói, cười với Tống Đạo Trăn.
"Ách... chào."
Tống Đạo Trăn ngẩn người, trong tầm mắt là đôi mắt bé con linh quang bức người, không hiểu sao khiến cho hảo cảm của hắn lớn hơn, ý nghĩ muốn trêu chọc lúc đầu trong đầu không còn chút nào. Hình như có chỗ nào đó hơi kỳ quái nha? Tống Đạo Trăn lại nhịn không được nhìn Linh Cưu, thấy bộ dáng nàng ngây thơ đáng yêu, lắc đầu không khỏi nhủ thầm mình đã nghĩ nhiều.
"Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ở tạm bên này."
Biểu tình của Tống Đạo Trăn làm cho người ta cảm thấy là bọn họ có thể tạm thời ở lại Tống gia, đối với bọn người Tống Tuyết Y là vinh hạnh rất lớn.
Tống Tuyết Y vuốt cằm.
"Được."
Hắn đáp lại quá mức nhẹ nhàng làm cho Tống Đạo Trăn nhíu nhíu mày, nghĩ rằng người này so sánh với Tống Thu Hiên, thật sự là người không nhìn sắc mặt người khác , cũng sẽ không phải người a dua nịnh hót. Có thể nói thế nào nhỉ, so với Tống Thu Hiên biết ăn nói, hắn lại thấy người này thoải mái hơn rất nhiều, thật sự là kỳ quái.
Bên kia, Giang Nhất Hoằng cũng đi tới bên cạnh Giang Bá Nguyên cùng Giang Vô Mị, nội dung yêu cầu không sai biệt lắm với Tống Đạo Trăn.
"Ngươi tên gì?"
Giang Nhất Hoằng chú ý tới Giang Vô Mị.
Giang Vô Mị nói:
"Giang Vô Mị."
"Vô Mị à, xem ra ta hơn ngươi khoảng hai ba tuổi, nếu ngươi không chê, có thể gọi ta là Hoằng ca."
Giang Nhất Hoằng cười tủm tỉm nói.
"Hoằng ca."
Giang Vô Mị biết nghe lời phải.
"Tốt."
Giang Nhất Hoằng vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như bộ dáng hai người quen biết đã lâu,
"Ngày sau nếu có đến Tố Tuyết thành, ta dẫn ngươi đi uống loại rượu tốt nhất, gặp nữ nhân đẹp nhất! Ha ha ha."
Giang Vô Mị nói:
"Ta chỉ muốn nhìn võ thuật tốt nhất."
"Ách."
Giang Nhất Hoằng ngẩn ra, sau đó cười đến càng cao hứng,
"Rất có chí khí, thực không hổ với thiên phú của ngươi nha."
Giang Bá Nguyên đang đứng một bên nhìn hai người nói chuyện nhịn không được vui vẻ nhếch lông mày, nhìn bộ dáng Giang Nhất Hoằng cố ý thân cận Vô Mị, dường như là có phương pháp gì đó mà có thể thấy được thiên phú của Vô Mị. Hơn nữa nghe ý tứ của hắn, lấy thiên phú của Vô Mị, đi Tố Tuyết thành là chuyện khẳng định.
Hành vi của Giang Nhất Hoằng đưa tới chú ý của gia nhân Giang gia ở Tố Tuyết thành, đám người bọn họ đi tới,lúc nhìn đến Giang Vô Mị, ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó liền sửa lại bộ dáng kiêu căng lạnh lùng lúc trước, một đám đều cùng Giang Vô Mị trò chuyện than thiết.
"Chậc."
Tống Đạo Trăn thấp giọng hừ nói:
"Không phải là chỉ có linh căn thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ."
Linh Cưu đang ở trong lòng Tống Tuyết Y lỗ tai vừa động, liếc mắt về phía Giang Vô Mị một cái, trong lòng cân nhắc: bọn người ở Tố Tuyết thành này là trời sinh có thể nhìn ra linh căn của người khác, hay là trên người có đạo cụ đặc thù, có thể phát hiện người có linh căn hay không?
Linh Cưu cảm thấy khả năng của người sau cao hơn, dùng ánh mắt nhìn thấy được linh căn, chuyện này hiện tại nàng không làm được, nàng cũng không nghĩ bọn người Tống Đạo Trăn có thể làm được.
Không biết là trùng hợp hay là ngoài ý muốn, Giang Vô Mị cũng đang nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Linh Cưu không chút do dự lộ ra tươi cười với hắn.
Bé con ngây thơ thuần túy tươi cười, không nói đến tuyệt mỹ động lòng người, tuyệt đối có thể xưng là đáng yêu tươi mát. Nhưng mà, Giang Vô Mị khi thấy nàng cười thì mặt nhăn lại, giống như là nhìn đến thứ không vui gì đó, ánh mắt nhìn Linh Cưu lại lộ ra một tia khiển trách bất mãn.
Linh Cưu nháy mắt, tươi cười ngọt ngào, dựng lên ngón giữa với Giang Vô Mị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...