Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Vào tháng mười hai, thời tiết ở Ngự Hải trấn đột nhiên thất thường, mưa đá rơi xuống làm bị thương người, tuyết lớn bay tán loạn.

Thời tiết thất thường như vậy khiến mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Ngự Hải trấn nằm ở phía nam, mùa đông hàng năm tuy thời tiết cũng lạnh, nhưng chưa từng có tuyết rơi, huống chi là loại tuyết lớn bay tán loạn như lông ngỗng này, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã làm Ngự Hải trấn khoác lên một lớp màng trắng xóa.

Có người nói, đây là ông trời ủng hộ Tống Tuyết Y. Năm nay hắn làm việc gì cũng nổi bật, trời hạ xuống trận tuyết lớn này là thêm vinh dự cho hắn. Thật ra cũng không phải không có ai nói bậy, nhưng cũng không mạnh bằng lời đồn này, nếu so với trước kia thì hiện tại địa vị Tống gia ở Ngự Hải trấn càng tăng lên, thanh danh của Tống Tuyết Y ở trong lòng dân chúng bình dân cũng thật sự rất tốt.

Trong khoảng thời gian này tất cả người của Tống gia đều tất bật chuẩn bị cho ngày tết âm lịch, trên mặt mỗi người đều là tươi cười, toàn bộ Tống gia mang theo không khí vui vẻ nhộn nhịp. Trừ bọn người Tống nhị gia vẫn lạnh lùng như trước, ngẫu nhiên có thể nghe được một vài tiếng kêu tê tâm liệt phế và âm thanh chửi bậy của người nào đó, càng làm người ta không muốn tới gần.

Điều này cũng chứng minh, Tống Thăng Vân và Tống Thu Hiên còn chưa chết. Thật ra cũng không có gì quá tò mò , ngoại trừ Tống Tuyết Y hạ lệnh giam lỏng hai người, bọn thân là Tống tam lão gia và thiếu gia cũng sẽ không để cho họ thiếu thốn ăn ngon mặc đẹp, ngay cả đại phu khám bệnh cho bọn họ cũng không thiếu, ngoại trừ không thể ra ngoài, cuộc sống của bọn họ dường như cũng không thay đổi.

Việc này khiến cho gia nhân của Tống gia có cớ để khoe tính tình Tống Tuyết Y tốt, đối với hắn cũng càng thêm trung thành. Mà riêng Linh Cưu lại cảm thấy, bị kẻ địch giam cầm như vậy, thà chết còn hơn chịu cuộc sống ốm đau hành hạ, không chỉ có thân thể chịu tra tấn, mà tinh thần bị tra tấn lại càng đáng sợ hơn, cứ nghĩ đến kẻ địch sống sung sướng tốt đẹp, bản thân mình lại bị cấm cửa, có một tia hy vọng lại không thể trốn đi, cứ treo lơ lửng như vậy, cảm giác khó chịu thế nào cũng có thể biết được!

Linh Cưu cũng hỏi qua Tống Tuyết Y có phải cố ý không, Tống Tuyết Y đáp lại cũng rất vô tội, nói là:

"Chỉ cần bọn họ không tìm phiền toái, còn sống hay đã chết đều không sao cả."

Cho nên có thể nói hắn thật không có suy nghĩ tra tấn bọn họ, nhưng sự tình tự nhiên phát triển thành như vậy .

Điều này làm cho Linh Cưu không thể không cảm thán, thiện ác là không có căn cứ xác minh, việc này cứ như vậy vẫn không giải quyết được gì .

Những đồ dùng cần chuẩn bị cho tết âm lịch, Tống Tuyết Y cũng sai người đưa qua cho bọn người Tống Thăng Vân và Tống Thu Hiên, về phần bọn họ đối đãi như thế nào, đây không phải là phạm vi Tống Tuyết Y quan tâm. Hiện tại nếu tâm tư Tống Tuyết Y đều để trên người một người, thì đó là...

"Huynh dừng lại ngay cho ta."

Linh Cưu cắn chặt hàm răng , khiến cho âm thanh nghiến răng phát ra. Nàng sợ nếu mình hé miệng, liền không nhịn được mà cắn thiếu niên trước mặt một cái. Hắn đã đủ chưa vây?!


"Cưu nhi không vui sao?"

Tống Tuyết Y đang nhìn chăm chú vạt áo Linh Cưu bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt thiếu niên đẹp đẽ nhưng ánh mắt lại đầy ảm đạm.

"...Vui, vui."

Muốn cương quyết nói không nhưng thấy ánh mắt đó lại nghẹn trong cổ họng không đành lòng nói ra .

Nữ nhân nào có thể cự tuyệt được ánh mắt đáng thương như chó con bị vứt bỏ của hắn chứ!

Tống Tuyết Y nhướn mày cười, tiếp tục đùa nghịch đứa nhỏ trong tay ( Linh Cưu ).

Mặt Linh Cưu không thay đổi, đây là lần đầu tiên nàng thống hận truyền thống lễ tết âm lịch như vậy, quần áo mới gì chứ, có nhất thiết phải cầm bộ nào cũng bắt nàng thử không!

Được rồi, Linh Cưu cảm thấy mình có chút bị làm hư, rõ ràng là đang ở trong phúc mà không biết phúc, rất nhiều người muốn quần áo mới mà không có, còn nàng, bộ nào cũng tinh xảo, không chỉ đặt làm ở Sóc Vân châu , còn có quần áo đặc sắc của Thụ Hải châu và Phi Kinh châu, bộ quần áo nào cũng tinh xảo đáng yêu làm nàng cũng thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng điều kiện tiên quyết là... Không cần bắt nàng như đứa trẻ thử hết cái này đến cái khác!

Từ lúc ăn xong điểm tâm đến giữa trưa, ánh mắt Linh Cưu nửa khép nửa hở tùy ý Tống Tuyết Y thử đồ, đến khi giọng của Tôn Cốc Lan truyền vào,

"Tuyết Y, lại đây thử bộ đồ nương mới làm cho ngươi xem... Ách, thế này là?"

Linh Cưu mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Tôn Cốc Lan giống như là đang thấy cha mẹ sống lại, thốt lên:

"Dì Tôn, hôm nay người thật sự rất đáng yêu !"

Tôn Cốc Lan: "..."


Tống Tuyết Y bật cười lắc đầu, cúi đầu hôn lên mặt bé con một cái, biết Linh Cưu thật sự đã mệt mỏi, xem bộ dáng kia của nàng mới thật rất đáng yêu.

"Cưu nhi thích bộ nào nhất? Chúng ta mặc khi đón năm mới."

Bộ nào cũng đẹp hết. Linh Cưu cảm thấy trả lời như vậy, không chừng còn bị bắt lại thử quần áo tiếp, cho nên thực vô sỉ bày ra vẻ mặt bán manh với Tống Tuyết Y,

"Huynh thích bộ nào, ta mặc bộ đấy."

Lời này cũng rất thật nha, dù sao mỗi ngày nàng mặc quần áo nào đều do Tống Tuyết Y quản, cũng để hắn mặc giùm.

(⊙o⊙). . .Suy nghĩ như vậy, có cảm giác mình ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng không bằng! 囧!

Tôn Cốc Lan nhìn hai người trước mắt, lại nhìn cái bàn chất đầy quần áo, nhịn không được bật cười,

" Tuyết Y quan tâm tới Tiểu Cưu đến vậy, ngay cả nương cũng ghen tỵ nha."

Nói xong, đưa trang phục cầm trong tay cho Tống Tuyết Y, quay đầu cười với Linh Cưu nói:

"Còn trang phục của Tiểu Cưu, dì Tôn đang thêu, qua mấy ngày nữa có thể hoàn thành. Nhưng hôm nay đên đây, dì Tôn mới thấy mình đang phí công vô ích nha."

Tống Tuyết Y nhận trang phục, nghe xong lời nói của Tôn Cốc Lan, không chút suy nghĩ nói:

" Tất cả vật dụng của Cưu nhi sẽ do con chuẩn bị, nương không cần lo lắng đâu."


Linh Cưu: "..."

Đầu Tôn Cốc Lan đầy vạch đen.

"Biết rồi."

Sao nàng lại cảm thấy con trai của mình, giờ khắc này giống như là con thú bảo vệ lãnh thổ không cho người khác xâm nhập, còn sợ nàng đoạt lại thì hắn không sống được!

Đứa nhỏ nào đó yên lặng dời đi đề tài:

"Ta đói bụng."

"Người đâu."

Tống Tuyết Y buông quần áo xuống, ôm lấy tiểu hài tử liền chuẩn bị công tác đút ăn.

Tôn Cốc Lan: "..."

Nương làm quần áo cho ngươi, ngươi còn chưa thử mà!

Thật là có thê tử liền quên nương! Không đúng, đây cách chăm sóc thê tử sao? Cưng chiều đứa nhỏ cũng chưa đạt đến trình độ này !

Tôn Cốc Lan giận không được mà cười cũng không xong.

Mọi thứ để chuẩn bị cho Tết âm lịch cũng được tiến hành, ngày Tết sắp đến gần, nhưng một chuyện xảy ra ngoài ý muốn lại khiến ngày Tết năm nay ở Ngự Hải trấn không thể không chấm dứt sớm.

Ở ngoài đường, đám trẻ mặc đồ mới đều cầm cầu tuyết trên tay mà vui đùa, không để ý vào đông rét lạnh, mặc cho những bàn tay nhỏ bé bị đông lạnh nhưng vẫn chơi ném tuyết.


Người lớn xung quanh thấy cảnh tượng như vậy, cũng lộ ra tươi cười.

Bỗng một trận cuồng phong bất thình lình xảy ra, làm tuyết đọng trên thân cây và mái hiên đổ xuống, cũng thổi quét qua những đèn lồng màu đỏ treo giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"A!"

Một đứa nhỏ ngẩng đầu, kêu lên sợ hãi.

Nhóm người lớn cũng lộ ra vẻ mặt giật mình, vội vàng thu dọn lại quán xá, khiến cho người đi đường cũng phải nhường đường.

Trên bầu trời, một đàn chim lớn bay đến, nhìn kỹ có thể phát hiện ra có bóng người đứng trên đó.

"Đát đát đát —— "

Mặt đất chấn động, nghe âm thanh mênh mông cuồn cuộn như là đội ngũ đó hướng đến đây.

Nhóm dân chúng ở Ngự Hải trấn nhìn theo hướng âm thanh, lại thấy một đoàn người cưỡi ngựa đến đây. Những người này đều có trang bị hoàn mỹ, rõ ràng là nô bộc thủ hạ nhưng lại ăn mặc còn tốt hơn so với tiểu thư thiếu gia bình thường. Trong đoàn người đó, có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, không biết xe ngựa dùng vật liệu gì tạo thành, vừa giống như vàng lại giống như bạc tạo ra thân xe, bên trong che lụa trắng, chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển, khí chất phi phàm liếc mắt một cái đã biết tất là một mỹ nhân.

" Thời tiết đang thay đổi sao?"

"Bọn họ là ai vậy?"

"Ngự Hải trấn đã xảy ra chuyện gì mà đại nhân vật như bọn họ lại đến đây, bọn họ là đi ngang qua, hay là đặc biệt ghé nơi này?"

Trên ngã tư đường, mọi người sợ hãi nghi hoặc hỏi nhau, bị khí thế của đám khách không mời mà tới làm cho hoảng sợ , một đám không dám lớn tiếng nói chuyện, lui bước đến góc khuất nhất trấn, tặng luôn đường lớn cho nhóm người này.

" Tống gia Ngự Hải trấn ở đâu?"

Một nam tử cưỡi trên mình chim, khí thế kinh người lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui