Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Trong thư phòng của Lan Uyển.

Tôn Cốc Lan nhìn Tống Tuyết Y đem giấy tờ đất đai cùng với sổ sách đưa đến trước mặt mình, có điểm không rõ, lại dường như hiểu được chút gì đó, hỏi:

"Tuyết Y, ngươi muốn làm gì vậy?."

"Nương không cần tiếp tục cố gắng vì Tống gia."

Tống Tuyết Y ngẩng đầu, mặt nạ trắng đầy hoa văn đỏ quỷ dị che đi biểu cảm của hắn, nhưng không ngăn được âm thanh trong trẻo dễ nghe, khiến người ta biết được nhất định lúc này hắn đang cười nhẹ, làm người ta như tắm trong gió xuân.

"Nương nên suy nghĩ cho bản thân mình rồi.”

Tôn Cốc Lan ngây người, ánh mắt nhìn Tống Tuyết Y vừa phức tạp lại vui mừng. Trong chốc lát, ra vẻ trêu ghẹo nói:

"Tuyết Y đây là muốn đuổi ta ra khỏi Tống gia sao?"

"Nương."

Tống Tuyết Y nói:

"Người vốn không nên chịu uất ức của Tống gia nữa."

Linh Cưu ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm trắng nõn cất dấu sau mặt nạ, có chút hiểu được chuyện khôi hài tranh quyền của Tống gia lần này rốt cuộc vẫn làm Tống Tiểu Bạch xúc động, tâm tình hiện giờ của hắn cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.

"Tuyết Y, ngươi không hiểu..."

Tôn Cốc Lan muốn nói lại thôi, khẽ cau mày lộ ra một tia ưu sầu, như là có đầy bụng suy nghĩ lại không biết diễn đạt thế nào.

Tống Tuyết Y nói:

"Ta sẽ làm cho Tống gia phát dương quang đại."


(phát dương quang đại: phát triển rực rỡ/lớn mạnh)

Tôn Cốc Lan ở phía đối diện kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tống Tuyết Y cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên ngón tay của bé con đang ngồi trong lòng mình, dường như đang nghiên cứu gì đó, giọng nói rất nhỏ,

"Nương là vì cha mới tận tâm tận sức nâng đỡ Tống gia, từ giờ ta sẽ vì nương cùng Cưu nhi, đem Tống gia phát triển lớn mạnh."

" Một phần gia nghiệp Tống gia này vốn nên là của nương ."

Tống Tuyết Y lại lần nữa ngẩng đầu, đem giấy tờ đất đai và sổ sách trên bàn đưa đến trước mặt Tôn Cốc Lan.

" Bắt đầu từ hôm nay, nương không cần phải nhìn sắc mặt của bất luận kẻ nào của Tống gia, ngài là đại phu nhân Tống gia, là gia chủ Tôn gia đầu tiên ở Ngự Hải trấn."

"Nương, ngài không nợ gì Tống gia, lại càng không thiếu cha."

"..."

Tôn Cốc Lan trầm mặc thật lâu.

Nàng luôn nghĩ mình hiểu con nhất, nay lại phát hiện ra căn bản mình vẫn không biết được hết. Vẫn nghĩ đến tính tình hướng nội của hắn, không quen giao tiếp, hóa ra là hắn không thèm để ý tới. Lại nghĩ đến hàng năm hắn luôn đóng cửa không ra ngoài, tính tình lạnh nhạt không hiểu ích lợi thế tục, ai ngờ một khi đứng lên liền thuận buồm xuôi gió, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Vốn tưởng rằng hắn không hiểu tâm tư băn khoăn của mình, nhưng giờ lại bị hắn một lời nói toạc ra...

Muôn vàn suy nghĩ, tất cả cảm thán, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than vui mừng,

"Tuyết Y, ngươi thật sự là để cho nương nhìn với cặp mắt khác xưa ."

"Nhưng muốn nắm giữ một gia nghiệp khổng lồ, cần hao phí tâm lực rất lớn, ngươi..."

Nàng vẫn lo lắng cho thân thể của hắn.

Tống Tuyết Y đưa tay gỡ mặt nạ xuống.


Khuôn mặt tái nhợt hàng năm không thấy ánh mặt trời lộ ra trước mặt Tôn Cốc Lan, làm Tôn Cốc Lan vừa kinh ngạc vừa vui mừng trợn tròn mắt

Ấn tượng mới nhất về khuôn mặt Tống Tuyết Y của nàng chỉ dừng lại ở lúc Tống gia tổ chức bữa tiệc mừng Tống Thu Hiên trở về kia, liếc mắt một cái liền nhìn ra những đường hắc tuyến trên khuôn mặt hắn đã giảm bớt, sau đó cũng thấy vẻ mặt lạnh nhạt bày ra trên khuôn mặt thiếu niên, đó là vẻ mặt làm cho nàng vừa quen thuộc lại xa lạ, so với tự tin bừa bãi thì phong thái lạnh nhạt càng dễ dàng làm cho người ta tin phục.

"Tiểu Cưu, Tôn di thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào."

Tôn Cốc Lan cúi đầu, cười cảm thán với bé con trong lòng thiếu niên.

Khóe miệng Linh Cưu nhếch lên, tự nhận là mình có phong thái tà mị của nhân vật phản diện cười nói.

" Cái gì ta cũng không muốn, chi bằng...để Tống Tiểu Bạch lấy thân báo đáp đi." ( Miêu:Cưu Cưu thiệt tình =)) )

Tôn Cốc Lan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó...

"Phốc."

Vẻ mặt không thể nhịn cười nhìn Tống Tuyết Y.

Ánh mắt Tống Tuyết Y lóe lên tia sáng, biểu tình lạnh nhạt cũng hóa thành khuôn mặt tươi cười,

"Cưu nhi thực đáng yêu."

"Ha ha."

Tôn Cốc Lan cười đến bất đắc dĩ,

"Nhìn bộ dáng ngươi cao hứng này, xem ta khen Cưu so với khen ngươi còn vui vẻ hơn. "

"Các ngươi cũng không nghĩ tới đương sự như ta có cao hứng hay không."


Linh Cưu vẻ mặt đứng đắn. Ta nói này, biểu tình các ngươi giống như ta là đồ ngốc là chuyện gì đây! ? Nhân vật phản diện cười tà mị đều bị các ngươi bỏ qua ! Không giống kịch bản sao! ?

Tôn Cốc Lan: "Phì."

Linh Cưu: "..."

Được rồi, nể ngươi là mẫu thân đại nhân của Tống Tiểu Bạch, tha cho ngươi !

Quay đầu lại.

"Bẹp ~"

Một cái hôn cắn dán trên mặt Linh Cưu.

Vẻ mặt Linh Cưu không cam lòng quay đầu về, thấy khuôn mặt Tống Tuyết Y dịu dàng tươi cười sáng lạn.

" Ta thua các ngươi rồi!"

Nàng cắn răng.

Tôn Cốc Lan cười đến đôi mắt híp lại thành một đường, khóe mắt nổi lên nước mắt. Nếu không phải dưỡng thành thói quen phong cách quý phái đã lâu, chỉ sợ hiện tại nàng đã bật cười ra tiếng .

"Tiểu Cưu thật sự là đứa nhỏ làm người yêu thích.."

Hóa ra đứa nhỏ này còn có bộ dáng thú vị như vậy, khó trách làm cho Tuyết Y yêu thích.

"Hôm nay Tiểu Cưu cùng Tuyết Y ở lại Lan uyển dùng cơm trưa đi."

Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y tự nhiên vui vẻ đồng ý.

Tôn Cốc Lan đứng lên thu thập lại khế đất cùng sổ sách trên bàn, dùng hành động của nàng cho Tống Tuyết Y đáp án.

Dùng xong bữa trưa, Tôn Cốc Lan lại dặn dò Tống Tuyết Y nói:

"Không cần để thân thể quá mệt nhọc, có gì không hiểu nhớ đến thương lượng với nương. À , Tuyết Y, chuyện của bọn người Tống lão phu nhân, ngươi tính xử trí thế nào?"

"Tự làm bậy không thể sống."


Tống Tuyết Y vẻ mặt không thay đổi.

Tôn Cốc Lan mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói ra lời cầu tình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với Tống Tuyết Y cười nói,

"Tuyết Y đã trưởng thành rồi."

"Vẫn chưa."

Tống Tuyết Y cúi đầu.

"Ách."

Vẻ mặt vui mừng của Tôn Cốc Lan bỗng chốc sửng sốt. Cái này là loại trả lời gì.

Tống Tuyết Y không có giải thích với nàng, sau khi cùng nàng nói lời từ biệt, ôm Linh Cưu đi Tuyết viện.

Hắn vừa đùa nghịch bàn tay nhỏ đầy thịt mềm mại giống như không có xương của tiểu hài tử, một bên trong lòng nghĩ: Cưu nhi từng nói muốn che chở hắn lớn lên, khi hắn lớn làm bạn bên người hắn. Sau khi lớn lên, nàng có còn tiếp tục ở lại với hắn không, hay là một mình đi nơi khác?

Nếu lớn lên sẽ cách biệt, giữ lại không được...

Hắn thà không lớn lên, hoặc lớn chậm hơn một chút, để thời gian nàng ở lại cạnh hắn nhiều hơn.

Suy nghĩ của Tống Tuyết Y giờ khắc này không thể nghi ngờ là rất ngây thơ, còn có chút bốc đồng. Đây là tâm tình thuần túy của thiếu niên mười ba bốn tuổi , cũng là mong ước chân thành tha thiết đơn thuần của thiếu niên.

Chỉ có ở phương diện tình cảm quan hệ đến Linh Cưu, mới làm cho người ta cảm thấy hắn chưa thật sự trưởng thành.

"Này, Tống Tiểu Bạch, ngươi đang được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao!"

Đột nhiên bị thiếu niên dùng sức ôm lấy, mặt dán mặt ma sát, cảm giác da thịt tiếp xúc làm trong lòng Linh Cưu không được tự nhiên, mặt không chút thay đổi cứng ngắc kêu lên.

Ở trong tầm mắt của nàng là biểu tình mờ mịt lại vô tội của thiếu niên, cùng với đôi mắt đen láy mỉm cười. Thừa dịp nàng đang ngẩn người, Tống Tuyết Y đã đeo mặt nạ lên mặt, lông mi đen dày chớp chớp, đáng yêu đến mức mặt Linh Cưu đỏ bừng, thấp giọng ra vẻ rộng lượng nói:

"Không cùng ngươi so đo ."

Đáp lại nàng là tiếng cười trong sáng của Tống Tuyết Y .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui