Sau khi Kỷ Thanh Thiền đi vào, đầu tiên là cùng Kỷ Thư Tình chào hỏi, nhìn dáng dấp Kỷ Thư Tình có vẻ như chưa thoát khỏi nỗi thất tình, nụ cười mệt mỏi, càng khỏi nói tới lúc nhìn thấy Quan Minh Huân, ánh mắt cô dán vào Quan Minh Huân, Quan Minh Huân lại như không có gì bơ đi ánh mắt đó.
Kỷ Thanh Thiền phảng phất chẳng có chuyện gì phát sinh, bắt chuyện xong liền tự nhiên ngồi kế bên Quan Minh Huân.
Hàn Mạt Tử mời rất nhiều người, tiệc sinh nhật được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Bữa tiệc trôi qua được một nửa, Lục Thâm phát hiện Kỷ Thanh Thiền và Quan Minh Huân cùng đứng lên, hai người trước sau rời khỏi chỗ, đi lên lầu hai.
Lục Thâm nhìn chằm chằm sườn bò tẻ nhạt vô vị trước mặt.
Ba phút sau, anh chạy lên lầu hai nhà Hàn Mạt Tử, sân thượng và phòng khách trên lầu hai ngăn cách nhau bằng cửa gỗ cao nửa người, anh có thể nhìn thấy Kỷ Thanh Thiền và Quan Minh Huân nằm nhoài trên ban công ngoài sân thượng, mặt đối mặt tán gẫu, anh thậm chí có thể căn cứ khẩu hình của họ suy đoán ra họ nói gì.
Lục Thâm dựa vào tường trên hành lang, cúi đầu nhíu mày cảm thấy hành động của mình vượt khỏi kiểm soát, không thể tiếp tục như thế.
Hai người trên sân thượng vô tri vô giác trò chuyện, Quan Minh Huân gần như sắp dán lên Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền khẽ mỉm cười, dùng loại ánh mắt chăm chú ngoan ngoãn nhìn Quan Minh Huân, Lục Thâm cảm thấy mắt nóng ran.
Anh thấy tay Quan Minh Huân chậm rãi ôm eo Kỷ Thanh Thiền, để hai người mặt đối mặt, Kỷ Thanh Thiền hơi rũ mắt, ngượng ngùng lui về sau, Quan Minh Huân cúi đầu ghé sát vào Kỷ Thanh Thiền, Lục Thâm cắn răng, giây kế tiếp muốn xông ra sân thượng, đột nhiên nghe được một giọng nữ ở sau mình vang lên:
"Hai người đang làm gì?!"
Lục Thâm sửng sốt quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Kỷ Thư Tình khiếp sợ và thương tâm, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai người trên sân thượng sắp hôn nhau.
Hai người trên sân thượng bị âm thanh này kéo về hiện thực, Kỷ Thanh Thiền hoảng loạn lùi về sau, Quan Minh Huân nhíu chặt lông mày, ánh mắt bất mãn nhìn về hai người đang đứng ở ngưỡng cửa.
Lục Thâm đầy vẻ nghiêm túc, dán mắt vào Kỷ Thanh Thiền sợ sệt luống cuống sắp khóc.
Kỷ Thanh Thiền nhích về phía Kỷ Thư Tình, nói năng lộn xộn giải thích: "Chị ơi, em...
Xin lỗi...
Em không phải cố ý..."
Lúc đi tới trước mặt Kỷ Thư Tình, trên mặt Kỷ Thanh Thiền đã tuôn hai hàng nước mắt, ánh mắt Kỷ Thư Tình tức giận dõi theo cậu và Quan Minh Huân đang đi tới.
Không đợi Kỷ Thanh Thiền đứng lại, Kỷ Thư Tình không còn lý trí vung tay lên, Lục Thâm phản ứng nhanh một phát bắt được cổ tay cô nàng.
Kỷ Thanh Thiền rưng rưng nước mắt hướng Lục Thâm lắc đầu: "Lục Thâm, anh để chị tôi đánh tôi đi, là tôi không đúng."
Quan Minh Huân ngắt lời Kỷ Thanh Thiền, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Kỷ Thư Tình:
"Là tôi yêu thích Thanh Thiền, không liên quan tới cậu ấy."
Cảm xúc Lục Thâm ngột ngạt đến mức tận cùng, anh nhìn vẻ mặt si tình của Quan Minh Huân, Kỷ Thư Tình mặt đầy nước mắt và Kỷ Thanh Thiền kỹ năng diễn xuất dày công tôi luyện, tâm tình đã cố hết sức thu lại phiền chán và đố kị vào lúc này đây bạo phát, anh buông cánh tay Kỷ Thư Tình ra, rồi kéo lấy Kỷ Thanh Thiền, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn, giọng nói vang vọng:
"Con mẹ nó, cậu lại đây với tôi."
Anh không cho Kỷ Thanh Thiền có cơ hội phản kháng, cũng không cho Quan Minh Huân thời gian để bảo vệ Kỷ Thanh Thiền, dùng lực đạo mạnh mẽ kéo Kỷ Thanh Thiền vào một gian phòng nghỉ, nhanh chóng khóa lại.
Lục Thâm ấn Kỷ Thanh Thiền ở trên cửa, ánh mắt mãnh liệt xen lẫn tức giận, Kỷ Thanh Thiền nhìn chằm chằm bộ dáng Lục Thâm, dời ánh mắt sang một bên, bên trong còn mang theo nước mắt, nhưng đã không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu vừa nãy.
"Anh bị bệnh hả?"
Đôi mắt Lục Thâm sáng quắc nhìn chằm chú Kỷ Thanh Thiền: "Chơi rất vui sao?"
Kỷ Thanh Thiền mím môi không nói lời nào, bộ dáng bất cần dùng ống tay áo lau hết nước mắt.
Lục Thâm nhìn cậu nghiêng mặt qua chỗ khác, tâm lý nguội lạnh, anh duỗi tay nắm chặt cằm Kỷ Thanh Thiền, xoay cậu nhìn thẳng mình, Kỷ Thanh Thiền lúc này mới lộ ra biểu tình căm hờn mất kiên nhẫn:
"Phiền phức!"
Lục Thâm dõi theo cậu:
"Cậu muốn chơi tới khi nào?"
Kỷ Thanh Thiền bị Lục Thâm nắm cằm không thể nhúc nhích, chỉ động động môi, nhướng khóe mắt đỏ lên vì rơi lệ:
"Anh muốn tôi nói thật không?"
Giọng Kỷ Thanh Thiền tràn ý cười lạnh, Lục Thâm mím chặt môi không nói lời nào, nhìn cậu chăm chú.
Kỷ Thanh Thiền dừng hai giây, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lục Thâm, trong mắt hiện lên hận ý mà Lục Thâm chưa từng gặp:
"Chơi đến khi cô ta chết.".
truyện kiếm hiệp hay
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Lục Thâm choáng váng, Kỷ Thanh Thiền cười cười, phảng phất như người đầy hận ý vừa nãy không phải mình.
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Kỷ Thanh Thiền bị đập rầm rầm, giọng nói Quan Minh Huân vang lên:
"Lục Thâm, cậu thả Kỷ Thanh Thiền ra!"
Lục Thâm trầm mặc đối diện cùng Kỷ Thanh Thiền, tựa hồ không nghe được tiếng Quan Minh Huân đang kịch liệt gõ cửa.
"Theo tôi ra ngoài nói rõ ràng với Quan Minh Huân, bằng không tôi đem chuyện cậu đi làm thêm hồi hè, chuyện cậu quyến rũ hắn, chuyện Đông Đông ở trong ký túc xá chúng ta, toàn bộ nói hết ra."
Âm thanh Lục Thâm nặng nề, anh không biết Kỷ Thanh Thiền có thâm cừu đại hận gì, nhưng anh không muốn cậu như vậy, nghe cậu nói ra chữ chết này, làm Lục Thâm cảm thấy kinh tâm.
Kỷ Thanh Thiền không phục mím môi, rũ mắt xuống, suy tư vài giây, ngẩng đầu lên ngữ khí bất đắc dĩ thỏa hiệp:
"Biết rồi."
Thời điểm Lục Thâm mở cửa ra, ở ngoài đã đứng đầy người, là người dưới lầu nghe động tĩnh mà tới.
Nhưng lại không thấy Kỷ Thư Tình, không biết cô ấy đã đi đâu, sau khi Quan Minh Huân thấy Kỷ Thanh Thiền liền lôi cậu qua, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Lục Thâm:
"Cậu đã làm gì em ấy?"
Lục Thâm lạnh lùng liếc nhìn Quan Minh Huân, thấy Kỷ Thanh Thiền lại bắt đầu diễn kịch, trầm mặc rời khỏi nhóm người, Hàn Mạt Tử theo đằng sau anh, hơi lo lắng quan tâm nói:
"Lục Thâm, xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ?"
Lục Thâm quay đầu lại nhìn cô, lướt qua đám người thấy Kỷ Thanh Thiền bị Quan Minh Huân lôi kéo, trong lòng lại nổi lên sự tức giận quen thuộc.
Lần này anh không đi thẳng tới, mà chỉ dừng tại chỗ, cao giọng uy hiếp nói:
"Kỷ Thanh Thiền."
Đám người kia đều nhìn về bên này, Kỷ Thanh Thiền nhìn vóc dáng Lục Thâm cao gầy, gương mặt tinh xảo đứng bên ngoài nhóm người, chỉ là giờ khắc này anh nhíu mày, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm hồn cậu.
Kỷ Thanh Thiền cắn môi, ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo trấn an nhìn về phía Quan Minh Huân:
"Em, em đi về trước, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau."
Nói xong, Kỷ Thanh Thiền đi về phía Lục Thâm, ánh mắt Quan Minh Huân phức tạp lưu luyến nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Thanh Thiền và biểu tình lặng yên của Lục Thâm.
Chờ Kỷ Thanh Thiền đi tới trước mặt Lục Thâm, Lục Thâm mới ngưng liếc nhìn hắn, xoay người xuống lầu.
Trở về ký túc xá, Lục Thâm nhìn chằm chú Kỷ Thanh Thiền gõ từng chữ từng chữ từ chối Quan Minh Huân vào khung chat rồi gửi đi.
Kỷ Thanh Thiền thu hồi điện thoại, một giây sau, điện thoại ong ong chấn động lên, Quan Minh Huân liên tục gọi tới.
Kỷ Thanh Thiền không nhận, quay đầu nhìn về phía Lục Thâm giả bộ đọc sách, nghiến răng nghiến lợi:
"Chờ tôi nắm được nhược điểm của anh, anh chết chắc."
Lục Thâm nhìn cậu gật đầu: "Được, tôi chờ."
Kỷ Thanh Thiền sẽ không về nhà, có lúc cuối tuần đều ở ký túc xá, nhưng Kỷ Thư Tình lại học ngoại trú nên Lục Thâm suy đoán, Kỷ Thanh Thiền xa lánh nhà bọn họ, có lẽ cũng xuất phát từ nỗi hận của cậu mà ra.
Ngày ấy Lục Thâm thật sự nhìn thấy trong mắt Kỷ Thanh Thiền tràn đầy hận ý, đáy mắt đỏ cả lên.
Anh không biết giữa bọn họ phát sinh cái gì, nhưng Kỷ Thanh Thiền mang đến cho anh cảm giác quá cực đoan, quá mưu mô và tâm cơ.
Hôm nay Lục Thâm được về sớm một tiết, trở về phòng ngủ, Đông Đông mới vừa dậy còn đang đánh răng, từ toilet đi ra nhìn thấy Lục Thâm sợ hết hồn, nhanh chóng soạn sửa chuẩn bị rời đi.
Lục Thâm trấn an cậu nhóc.
"Tôi hỏi cậu vài vấn đề."
Đông Đông luống cuống tay chân đi giày, nhanh chóng gật đầu: "Được, anh Thâm hỏi đi."
"Kỷ Thanh Thiền, trước kia cậu ấy là dạng người gì?"
Đông Đông ách một tiếng, này muốn cậu nói thế nào đây, cậu dùng những từ ngữ chẳng hề phong phú của mình tận lực kể cho Lục Thâm nghe chuyện Kỷ Thanh Thiền hồi ở cô nhi viện.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Editor: Yin - Beta: bihyuner
Kỷ Thanh Thiền còn chưa biết nói đã bị vứt vào cô nhi viện, dì viện trưởng nói mùa hè năm đó, dưới gốc cây ngô đồng lớn phía sau cô nhi viện, bà nhìn thấy Kỷ Thanh Thiền còn đang quấn tã lót.
Bà bế cậu lên, nháy mắt vừa ôm lên, con ve trên cây đột nhiên cất tiếng kêu, vậy nên gọi cậu là Ve Nhỏ.
Bởi vì cô nhi viện rất đông, Kỷ Thanh Thiền lại nhỏ, thường không giành được đồ ăn, nên dì viện trưởng đau lòng cậu, luôn mang theo cậu bên người.
Mãi tận khi Kỷ Thanh Thiền ở cô nhi viện năm thứ ba hay năm thứ tư, cậu dần dần học được cách giành ăn, ỷ vào mình được dì viện trưởng sủng ái, cậu rất bướng bỉnh và ngỗ ngược.
Người còn chưa được năm tuổi mà đã làm cho mấy đứa lớn hơn sợ hãi.
Năm Kỷ Thanh Thiền 5 tuổi gặp được Đông Đông đến cô nhi viện, bởi vì khi Đông Đông đến tuổi còn nhỏ, nên cũng thường không giành được đồ ăn, Kỷ Thanh Thiền cướp đồ trên tay mấy đứa khác cho Đông Đông ăn.
Kỷ Thanh Thiền có rất nhiều biện pháp đối phó với mấy đứa nhỏ mình không ưa, Đông Đông nhớ sâu sắc nhất chính là lúc Kỷ Thanh Thiền dẫn theo một đám nhóc chiếm đầy WC, đứa nhỏ kia muốn vào nhà vệ sinh thì bị bọn họ chắn không cho vào, mãi đến tận lúc nó không nhịn được tè ra quần hoặc tè ra chỗ nào đó, như vậy sẽ bị dì trừng phạt, dần dần, cô nhi viện không có người dám đối nghịch với Kỷ Thanh Thiền.
Năm Kỷ Thanh Thiền 7 tuổi được nhận nuôi, thực ra qua 5 tuổi muốn được nhận nuôi rất khó, Đông Đông nhớ Kỷ Thanh Thiền có một người bạn tốt, cậu nhóc đó 6 tuổi được nhận nuôi, Kỷ Thanh Thiền vừa ước ao vừa thương tâm, vì bảo vệ hình tượng đại ca, chỉ có thể lén lút trốn ở sau sân thể dục khóc, bị Đông Đông bắt gặp.
Năm Kỷ Thanh Thiền 7 tuổi, có một đôi vợ chồng mang theo một cô bé đến cô nhi viện nhận nuôi cô nhi, còn có rất nhiều camera và phóng viên đi theo, bọn họ ở trước mặt mọi người nhận nuôi Kỷ Thanh Thiền, tất cả đám nhóc đều rất ước ao, bởi vì một nhà ba người đó thoạt nhìn đều rất nhiệt tình thân thiết, đối với Kỷ Thanh Thiền càng quan tâm chu đáo.
Đông Đông chỉ biết được nhiêu đây, tuy rằng Kỷ Thanh Thiền mỗi tháng sẽ về cô nhi viện thăm bọn họ, nhưng dù sao cũng không còn ở cạnh nhau thường xuyên, nên mãi đến tận năm trước cô nhi viện đóng cửa, Đông Đông mới lần thứ hai gặp được Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền vẫn giống bộ dáng lúc còn ở cô nhi viện, rất hung ác, nhưng vẫn luôn đối với cậu nhóc rất tốt.
Lục Thâm nghe Đông Đông nói xong, thật lâu vẫn chưa hết đau lòng và chấn động, lâu sau mới gật gật đầu, cuống họng khô khan nói:
"Ừm, cảm ơn cậu
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...