Khang Linh - Cô Gái Của Màn Đêm
- Linh mày từ từ đã, ma rượt mày sao gì mà đi nhanh dữ vậy?- Con Phương nó kéo tay tôi lại. Mà lúc này tôi cũng bình thường hơn rồi.
Ngốc thật! Sao mình lại phản ứng như vậy, hắn có phải là gì của mình đâu chứ.
- Linh...Linh mày bị sao vậy? Tại sao tóc mày với khuôn mặt đã...thay đổi.- Phương hơi hoảng sợ với vẻ ngoài hiện tại của tôi. Cũng dễ hiểu thôi tôi hiện tại chẳng khác gì con quái vật cả.
- Phương, cái này là do...
- Do cô ấy bị bệnh hồi nhỏ và lại thêm cơn sốt mới thành như vậy.- Tôi định giải thích thì đột nhiên có ai đó chen vào. Lại là anh.
Cười.
- Không nên nói cho bạn của em biết quá nhiều sẽ rất nguy hiểm đấy.-
Anh nói nhỏ vào tai tôi.
Cũng đúng tình hình hiện tại của tôi không còn giống như trước an toàn bình thản với công việc của mình. Quay sang nhìn Phương-nhỏ không nên gặp nguy hiểm vì nhỏ rất tốt và là người bạn mà tôi yêu quý nhất. Khẽ gật đầu nhẹ xem như đồng ý với ý kiến của Thiên, chỉ có tôi và Vương biết được rõ ngọn nguồn của chuyện này còn về Thiên chắc chỉ biết được hai ba phần gì đó thôi. Bây giờ hạn chế được số người biết được chuyện này là hết sức quan trọng cũng như đảm bảo an toàn cho họ.
- Nếu em đã đồng ý thì chúng ta nên đi về lớp trình diện với thầy chủ nhiệm thôi.
- Vậy thì đi thôi.
- Không được Linh mày còn bệnh trong người không nên vận động hoài được hay là tao đưa mày về phòng y tế nha.
- Không...không được nếu không cho thầy biết về việc này thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn khi bị phát hiện.
- Vậy thì để tôi cõng em vậy.
- Được đó, Linh mau lại đây để Thiên cõng mày đi.
Không biết phải làm gì cho chu toàn đành nghe theo họ vậy. Thế là Thiên cõng tôi về lớp và kè kè kế bên là Phương.
Trong lòng anh lúc này rất vui a giống như con nít được quà vậy, người con gái này chính là điều mà anh tìm kiếm bấy lâu.
- Trời ơi tụi bây coi Thiên đang cõng ai kìa. Đẹp quá.- Đám con trai trầm trồ.
- Mái tóc nhìn hút hồn quá mày ơi.- Một thằng quay sang nói với bạn của nó.
- Khoan...khoan đã đó hình như là Huyền Khang Linh bạn gái của Dực Thiên mà?- Tới lượt đám con gái.
- Đẹp quá.
Đi dọc hành lang mà trong Linh giống như minh tinh điện ảnh vậy toàn lời khen. Thiên có một chút ghen tị. Anh khẽ quay đầu nhẹ ra đằng sau nói nhỏ với tôi.
- Có lẽ tôi phải nhốt em lại chăng?
- Tại sao?
- Bởi tôi sẽ có nhiều đối thủ hơn bây giờ.
Tôi đỏ mặt. Người này muốn tôi chết nhanh vì ngượng mất chắc cứ suốt ngày cứ chọc tôi. Nhưng mà tôi cũng thầm cảm ơn anh vì đã ở bên tôi mỗi khi có chuyện xảy ra, anh cho tôi mượn một vòng tay ấm áp, cùng chia sẻ cảm xúc vui buồn khiến tôi đôi lần cũng cảm động về tấm lòng của anh.
- Cảm ơn.- Tôi nói nhỏ chỉ đủ anh nghe.
Anh cười. Dạo này anh cười mỗi khi ở bên cô. Rất thoải mái a.
- Nè hai người có nghĩ đến việc tôi đang hiện diện ở đây không? Đừng cứ diễn cảnh chàng thì thầm thiếp e thẹn nữa chứ. Tôi còn FA đó nha.- Con Phương nó thật muốn chạy khỏi chỗ này khi thấy sự ân cần của Thiên đối với Linh.
- Thưa thầy cho chúng em xin phép vào lớp.- Con Phương nói.
- Ừ...ờ- Ông thầy ấp a ấp úng khi thấy cảnh Thiên đang cõng Linh. Ông còn bất ngờ hơn với vẻ ngoài của Linh nữa. Ông định hỏi cặn kẽ cho ra lẽ nhưng thấy ánh mắt của Thiên '' Đừng hỏi nhiều '', ông nín luôn.
Còn mấy người trong lớp bắt đầu bàn tán về tôi. Không ai tin tôi chính là Linh bốn mắt thuở nào bây giờ chẳng khác nào thiên thần tóc trắng-màu của những vì tinh tú. Anh đưa tôi về chỗ ngồi, xong quay sang ra hiệu cho thầy giáo đi ra ngoài có chút chuyện. Tạm thời tôi hiện tại chỉ dùng tóc mái của mình để che đi cái Huyết Vương gì gì đó thôi chứ còn mái tóc đành để như vậy chứ có che đậy được gì đâu.
Đột nhiên nhớ đến cái gì đó!
- Lam Dực Thiên mắt kính tôi đâu?- Thì ra là vụ mắt kính vì hỏi Vương rồi Vương bảo không phải tại hắn suy ra chỉ có cái kẻ cao cao tại thượng đang đứng kia thôi. Tất cả ánh mắt trong lớp đều hướng thẳng về tôi giống như tôi là cái gì trên trời rớt xuống vậy, mà với hiện trạng của tôi có khác gì trên trời rớt xuống đâu.
- Vứt rồi, em không bị cận mang làm chi? Để như vậy chẳng phải đẹp hơn.- Anh nói vọng vào.
- Tại sao biết tôi không bị cận hả?
Tay anh chỉ vào mắt '' Do quan sát ''.
Tôi hậm hực ngồi xuống chỗ của mình đúng lúc đó Vương cũng về tới. Ánh mắt khẽ lướt qua Thiên ý bảo đừng bận tâm, xong ra hiệu cho tôi '' Mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi ''.
Đến cả học sinh mới chuyển trường cũng quan tâm vấn đề này càng khiến tôi trở thành tâm điểm của mọi người.
Hai kẻ đần này muốn mình chết sớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...