Anh cười khẽ, rồi bắt đầu nói. Anh nói màn biểu diễn đó chỉ là nhất thời hứng khởi vì hôm đó thời tiết đẹp quá. Anh bảo chỉ là biểu diễn lướt sóng mô tô thôi mà, lần sau anh sẽ biểu diễn cho cô và Hoắc Tiểu Phàn xem, biểu diễn động tác đẹp nhất.
Anh đã nói tới Hoắc Tiểu Phàn. Anh biết đó là bảo bối của cô, thế nên cố tình dẫn Hoắc Tiểu Phàn vào. Nó luôn khiến cô dễ dàng mềm lòng. Khi cô vừa mềm lòng thì anh đã xoay người cô lại, như vậy, họ trở thành mặt đối mặt. Cô chưa kịp giãy giụa, anh đã giữ chặt tay, tay cô bị anh đặt lên trái tim anh, anh thì thầm: “Hôm đó, chỗ này đã thật sự bị em đá mạnh một cú, đau tới bây giờ đấy”.
Mỗi một âm thanh như của anh xuyên vào từng lỗ chân lông của cô. Cái miệng của cô vẫn ngậm chặt, nhưng bàn tay cuộn lại thành nắm đấm đã buông ra. Giống như cô đã thật sự từng đá một cú rất mạnh vào tim anh, cô từ từ áp mặt lên ngực anh, dán môi mình lên người anh. Đêm xuống, dưới ánh đèn dịu dàng, cô chịu đựng anh, đây có lẽ là lần ăn ý nhất của họ từ trước đến giờ. Cho dù màn dạo đầu của anh chẳng ra sao nhưng cũng ra vẻ rồi đấy. Anh hôn cô lấy lòng hết lần này tới lần khác, rồi lại chọc ghẹo tai cô, khẽ hỏi: “Được không?”. Chỉ riêng câu này thôi anh đã hỏi đúng ba lần, lần nào cô cũng im bặt, thế là anh lại bắt đầu dùng đôi môi mình để trêu chọc cơ thể cô. Cô có thể cảm nhận được thứ chạm vào người mình mỗi lúc một cứng rắn. Tới lần thứ ba anh hỏi, cô khẽ đáp lại. Thật ra đến lần thứ hai cô đã đầu hàng rồi, nhưng cô vẫn hơi giận. Cứ nghĩ tới dáng vẻ bẩn thỉu của anh lòng cô lại ngứa ngáy. Thế nên cô phải trêu chọc anh. Đến lần hỏi thứ ba, giọng anh đã tràn đầy cầu xin. Tối nay, cả hai đều không dám quá mãnh liệt, vì cách âm của bức tường ngăn giữa phòng bệnh và phòng này không tốt lắm. Nhưng cũng vì căng thẳng mà cậu chủ Liên Ngao được thỏa mãn thói xấu của mình. Đôi tay họ đan chặt vào nhau. Trong lúc sóng trào dữ dội, anh còn không quên thì thầm bên tai cô những câu khiến đỏ mặt: “Đầu gỗ, tối nay em tuyệt lắm”, “Đầu gỗ, chỗ đó của em nhỏ lại rồi, lần này tuyệt đối không phải tại anh đâu”, “Đầu gỗ, có thích anh bắt nạt em thế này không, hm?”, “Giận rồi à?”.
Khi đêm khuya hơn một chút, anh nói: “Anh về đây”.
“Ừm.”
“Mai anh lại tới.”
“Ừm.”
“Thế thôi hả?”
Ngẫm nghĩ một lát, Khang Kiều nhẹ nhàng chạm vào môi Hoắc Liên Ngao.
Tiếng bước chân xa dần, cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, bầu không khí xung quanh lại trở nên yên ắng. Cô kéo một góc chăn, che người mình đi.
Giống như những cặp đang yêu trải qua lần đầu giận dỗi rồi làm lành, mấy ngày sau đó, Hoắc Liên Ngao luôn dính sát lấy Khang Kiều. Ngày nào anh cũng tới bệnh viện lúc hoàng hôn, giờ này không phải là giờ thăm nom bệnh nhân. Phòng bệnh của Hoắc Tiểu Phàn nằm ở khu vực độc lập, có tường bao và bảo vệ canh chừng, trong khu vực nhỏ bé đó, cứ mười giờ đêm, họ lại trốn vào một góc làm việc của mình.
Nửa đêm, anh lại lái xe về. Có lần cô tiễn anh xuống dưới. Họ lôi lôi kéo kéo ở góc cầu thang, vì đây là nơi thuộc riêng về họ. Thường thì giờ đó sẽ không có ai phát hiện ra. Anh ép cô lên cầu thang, nói: “Em còn nhớ Giáng sinh năm ngoái không? Lần đó anh cực kỳ muốn cùng em thử trên cầu thang một lần”. Giọng nói mơ ngủ của Hoắc Tiểu Phàn đã khiến cô giật mình:”Anh Liên Ngao, em không tìm thấy chị”. May là họ đang ở trong góc khuất, Hoắc Tiểu Phàn chỉ thò đầu ra trên cầu thang, từ góc độ đó nó chỉ nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Dưới ánh sáng không tốt lắm, cậu bé nửa đêm tỉnh giấc tuyệt đối không thể ngờ rằng chị gái nó đang trốn bên dưới anh Liên Ngao của nó.
“Em về phòng trước đi, anh giúp em đi tìm chị, anh bảo đảm mười phút nữa chị em sẽ xuất hiện trước mặt em”.
Tiếng bước chân của thằng bé xa dần, anh giữ lấy khuôn ngực mềm mại của cô, kêu lên: “Tìm thấy rồi”. Cô tức giận cầm lấy tay anh mở miệng cắn một nhát. Quá mất mặt, Khang Kiều cảm thấy mấy ngày sau chắc cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Tiểu Phàn mất.
Rất nhiều năm sau, nơi cổ tay anh vẫn còn vết răng cắn mờ mờ của cô. Nó viết đầy những ngốc nghếch, khờ dại của tuổi thanh xuân, cũng chứng kiến những năm tháng không oán không hận.
Ba giờ chiều, trên quảng trường xuất hiện một chiếc xe màu đen, hãng xe không phải Ferrari. Có mấy lần anh đã đến đón cô ta bằng Ferrari, hai lần đầu là chiếc màu đen gạch, vài lần sau là chiếc màu xám. Nhưng dù vậy, trái tim Văn Tú Thanh vẫn đập loạn nhịp, chưa biết chừng vẫn là anh? Có phải là anh không?
Cửa xe màu đen bật mở. Sau khi nhìn rõ người bước xuống xe, trái tim lại bình thường như cũ.
Không phải anh! Đó là một người khác, người ấy tên A Diệu.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc kỷ niệm ngày thành lập trường, Văn Tú Thanh nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao. Trong điện thoại, anh nói sau này A Diệu sẽ chịu trách nhiệm đón cô ta tới bệnh viện. Nói xong thì anh ngắt máy.
Đêm xuống, Văn Tú Thanh học không sao vào đầu được. Buổi chiều, khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ nói với cô ta rằng, thứ Hai không cần phải tới nữa.
Hôm nay là thứ Sáu, còn hai ngày nữa là tới thứ Hai. Lời nói của bác sỹ vốn dĩ phải khiến cô ta vui mừng, nhưng cô ta lại không thấy vui chút nào, ngược lại có cảm giác hoang mang thất thần, tựa hồ mọi chuyện sắp kết thúc.
Trong mơ hồ, Văn Tú Thanh nhớ lại ngày kỷ niệm hôm đó. Kể từ ngày ấy, cô ta không còn được gặp lại Hoắc Liên Ngao nữa. Văn Tú Thanh luôn cảm thấy sự việc xảy ra ngày hôm đó rất đường đột, bao gồm cả cô gái bỗng dưng xuất hiện trước cửa phòng đạo cụ, nói là mình và Hoắc Liên Ngao có chung một cậu em trai.
Về nhà, Văn Tú Thanh đã lên mạng, cô ta tìm hiểu được một vài thông tin về cô gái đó. Quả đúng như vậy, có một đứa trẻ tên Hoắc Tiểu Phàn, là em trai của Hoắc Liên Ngao, tên của cô gái đó là Khang Kiều. Một vài nguồn tin trên mạng còn nói Khang Kiều là chị gái của Hoắc Liên Ngao, nói nhà họ Hoắc đã nhận con trai rồi thì việc nhận con gái chỉ là sớm muộn.
Thế ư? Nhưng vì sao từ sau khi Khang Kiều xuất hiện, Hoắc Liên Ngao lại không tới tìm cô ta nữa?
“Rầm” một tiếng, cô ta đập mạnh sách xuống bàn. Nhặt sách lên, Văn Tú Thanh nhìn thấy mẹ đứng bên. Mẹ mỉm cười hỏi: “Nghĩ vì vậy, sao nhập tâm thế?”.
“Không có gì ạ.” Văn Tú Thanh lẩm bẩm.
“Nghỉ sớm đi.” Mẹ đặt lại cuốn sách cô ta để ngược.
“Vâng.” Văn Tú Thanh gập giáo trình lại, sau đó nghe thấy mẹ hỏi sao mấy hôm nay bạn học không đưa con về.
Bạn học? Văn Tú Thanh ngẩn người.
“Chính là cậu đẹp trai đó, cậu ấy từng tới nhà chúng ta tìm con, sau đó có mấy lần mẹ thấy cậu ấy đưa con về.”
Lúc này, Văn Tú Thanh đại khái đã đoán ra người đó là ai. Từ nhỏ Văn Tú Thanh đã không giấu mẹ chuyện gì, duy chỉ có chuyện của Hoắc Liên Ngao. Thật ra Văn Tú Thanh cũng không biết bản thân làm vậy rốt cuộc xuất phát từ tâm lý gì.
Lúc này, Văn Tú Thanh cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô ta ngẫm nghĩ.
“Mẹ!” Văn Tú Thanh kéo tay mẹ: “Con có một chuyện muốn nói với mẹ”.
Sau đó, Văn Tú Thanh kể tất tần tật những chuyện từ lần bị Hoắc Liên Ngao đâm phải, rồi cô ta cúi đầu, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ”.
“Con ngốc à!” Tay mẹ chạm lên tóc mai, “Có gì phải xin lỗi chứ”.
Lát sau.
“Tú Thanh, con thích cậu thanh niên tên Hoắc Liên Ngao đó đúng không?”
Câu nói bất ngờ khiến Văn Tú Thanh căng thẳng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thẳng vào mắt mẹ. Giây phút ấy, cô ta có cảm giác mình bị nhìn thấu, bèn cúi đầu khẽ phủ nhận.
“Tiểu Tú Thanh nhà chúng ta lớn rồi.” Chất giọng thân tình khiến Văn Tú Thanh vùi mặt vào lòng bàn tay mẹ, khuôn mặt dần nóng bừng lên.
Cô ta nói với giọng hơi nũng nịu: “Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Con vẫn còn nhỏ”.
“Không nhỏ nữa rồi, năm nay con đã mười bảy tuổi. Năm mẹ mười bảy tuổi đã lén lút giấu bố mẹ ngồi sau xe đạp của con trai rồi.”
Một lúc sau, khuôn mặt nóng bừng dần bình thường trở lại, hướng ánh mắt qua cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Khu cô ta đang ở là nơi người giàu trong thành phố còn không muốn nhắc đến. Nếu nói thành phố Begawan cũng có dân nghèo thì chính là nơi đây.
Còn gia đình của Hoắc Liên Ngao lại là một trong mười phú hộ của khu vực. Tòa nhà màu trắng hồng đó được đưa vào catalogue quảng bá du lịch của thành phố, hệt như một cung điện dưới trời xanh.
“Mẹ, người đó sống trong một ngôi nhà rất đẹp.” Văn Tú Thanh lẩm bẩm.
Hôm sau, Văn Tú Thanh từ bệnh viện kiểm tra về, chiếc xe đưa cô ta về không vào được khu nhà. Cô ta xuống xe, men theo con ngõ nhỏ rộng nửa mét. Từ xa, Văn Tú Thanh đã nhìn thấy đám người tháo chạy và khói bụi trên bầu trời. Có một người đi ngang qua bên cô ta, nói một câu: Tú Thanh, nhà cháu cháy rồi!
Câu nói này khiến Văn Tú Thanh ra sức chạy về phía trước. Ngọn lửa dữ từ cửa sổ nhà cô ta phun ra. Cô ta đứng đờ đẫn ở đó, khi hoàn hồn lại vội gọi “mẹ” rồi co cẳng chạy vào nhà. Có người giữ chặt cô ta lại, rồi nói: Mẹ cô ta không sao.
Giây phút đó, Văn Tú Thanh nhìn thấy mẹ được một hàng xóm dìu đi, bỗng chốc như già đi chục tuổi. Cô ta đứng cách vài người, ánh mắt ảm đạm nhìn bà.
Ngọn lửa lớn được dập tắt, căn nhà trở thành hoang phế.
Mẹ ngã rạp xuống đất, gào khóc bi thương, tiếng khóc viết đầy tuyệt vọng: “Tú Thanh, bây giờ chúng ta không còn gì cả, đến nơi ở cũng không còn nữa rồi”.
Giây phút đó, sự tuyệt vọng của mẹ đã truyền sang cho Văn Tú Thanh. Giây phút đó, trong lòng cô ta xuất hiện bóng hình một người. Cô ta muốn tìm anh. Cô ta cầm di động lên, gọi vào số điện thoại đó.
Rất lâu mới có người nhận máy. Vừa nghe thấy giọng người ấy, mọi bi thương phẫn nộ như được châm ngòi, cô ta gào lên: “Hoắc Liên Ngao, em không chịu nổi nữa, không chịu nổi nữa…”.
Cùng lúc đó, Khang Kiều đang nắm tay Hoắc Tiểu Phàn đợi bên cạnh. Dì Ngô đang làm thủ tục ra viện cho thằng bé, Hoắc Liên Ngao đi lấy xe ngoài bãi. Lát nữa Hoắc Liên Ngao sẽ chở Hoắc Tiểu Phàn về. Để né tránh, Khang Kiều sẽ cùng dì Ngô ngồi xe của nhà họ Hoắc.
Hoắc Liên Ngao lái xe tới trước mặt họ. Lúc nhận hành lý của Hoắc Tiểu Phàn, anh còn gãi gãi tay trêu chọc cô.
Đặt xong hành lý, Hoắc Liên Ngao đứng cùng họ đợi dì Ngô làm xong thủ tục. Đây là khu VIP của bệnh viện, rất ít người qua lại. Hoắc Tiểu Phàn đứng ở giữa. Cô và anh lần lượt đứng hai bên trái phải. Anh vòng tay ra sau lưng, nắm lấy tay cô.
Sau vài lần không giãy ra được, Khang Kiều liếc nhìn về phía tòa nhà chính. Dì Ngô đang quay lưng về phía họ, thế là cô không phản kháng nữa, đỏ mặt, mặc cho anh viết những lời xấu hổ lên lòn bàn tay cô.
Bệnh viện nằm ở nơi đẹp nhất của thành phố, ngay sát bờ biển. Khoảng bốn rưỡi chiều, sau cơn mưa lớn, gió từ biển thổi vào vô cùng mát mẻ. Tay cô bị anh lén nắm chặt, tất cả đều rất ổn, cho tới khi chuông di động của anh vang lên.
Anh buông tay cô ra, cầm điện thoại lên. Anh cúi đầu nhìn màn hình, sau đó không nhận máy ngay, mà liếc nhìn cô rồi cầm điện thoại đi sang một bên. Khi cách cô khoảng mười mấy bước chân, anh mới nhận máy. Khi thấy ánh mắt Hoắc Liên Ngao hướng về phía này, cô quay đi, cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Phàn.
Hoắc Liên Ngao nói xong rất nhanh, bước chân có phần vội vàng. Anh dừng lại trước mặt cô, nói: “Xảy ra chút chuyện, anh đi giải quyết một lát”.
Chiếc Ferrari màu đen lao nhanh về phía trước, rẽ vào một con đường rồi biến mất. Khang Kiều ngẩn người nhìn nó khuất bóng, cho tới khi Hoắc Tiểu Phàn kéo tay cô.
“Chị ơi, vì sao anh Liên Ngao lại đi?”
Cô cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Phàn: “Chị cũng không biết nữa”.
Giây phút đó, trực giác nhạy cảm của con gái nói cho cô biết: Khang Kiều, có thứ gì đang xa mày dần rồi.
Chiều thứ Bảy, gần sáu giờ, hai mẹ con họ đứng trong đống đổ nát, nương tựa vào nhau. Từ ô cửa bị cháy sém nhìn ra có thể thấy mặt trời đỏ, khiến bầu không khí xung quanh như vừa trải qua vụ cướp bóc.
Hoắc Liên Ngao đứng đó, thứ bị anh giẫm dưới chân là một vật bị cháy. Vì không chịu nổi sức nặng, nó như đang gào thét. Trong âm thanh đó, hai mẹ con họ từ từ quay đầu lại.
Hoắc Liên Ngao đứng đó, không hề di chuyển, cứ thế nhìn Văn Tú Thanh đi từng bước về phía mình, càng lúc càng gần rồi. Khuôn mặt đen thui còn đọng hai hàng nước mắt, trong hốc mắt vẫn còn giọt lệ long lanh. Trong chớp mắt, lại có giọt nước mắt mới chảy xuống.
Cô ta đi đến trước mặt anh, nói: “Hoắc Liên Ngao, em phải làm sao đây?”.
Về sau Khang Kiều mới biết chuyện xảy ra buổi chiều thứ Sáu ấy, Khang Kiều nghĩ thế nào cũng cảm thấy nó là một vở kịch, mô tuýp mà các nhà họa sỹ, các nhà biên kịch thích nhất:
Một cậu chủ quý tộc lạnh lùng và một thiếu nữ thường dân luôn tranh đấu với cái nghèo, cái khổ vô tình được số phận run rủi gặp nhau, sau đó vì trận hỏa hoạn ấy mà nảy sinh tình cảm, cậu chủ đã giơ tay giúp đỡ thiếu nữ kia.
Trận hỏa hoạn ấy xảy ra đã khiến Văn Tú Thanh dưới sự kiên trì của Hoắc Liên Ngao được sống ở một căn nhà dưới tên anh.
Sau đó, dưới sự yêu cầu hết lời của Văn Tú Thanh, cô ta tới làm phục vụ của một câu lạc bộ Snooker dưới quyền quản lý của bạn Hoắc Liên Ngao. Nói theo lời của mẹ Văn Tú Thanh thì: Chúng tôi đã vào ở nhà cậu rồi, tiền điện tiền nước, tiền quản lý phí nếu cũng để cậu gánh nữa thì chúng tôi không yên lòng.
Mẹ của Văn Tú Thanh còn nói khi nào sức khỏe tốt hơn một chút, bà sẽ lại bán hàng, khi nào tìm được chỗ dừng chân họ sẽ chuyển đi.
Vụ hỏa họn ấy cũng khiến một buổi tối cuối tuần cuối tháng bảy này, Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao một lần nữa oan gia ngõ hẹp gặp lại Văn Tú Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...