Cô chỉ đợi được nụ hôn như bão táp cuồng phong của anh. Nụ hôn
đó như cướp đoạt, khuôn mặt cô một lần nữa dán sát vào lớp kính thủy
tinh, cùng với đó là tiếng lớp vải bị xé rách. Chiếc sơ mi từ sau lưng
bị xé thành hai nửa, tay Khang Kiều che chặt trước ngực. Nụ hôn của anh
đi từ cổ cô xuống. Đó đâu phải hôn, rõ ràng là muốn cắn đứt từng khớp
xương của cô. Dường như cảm thấy chưa đã, cơ thể cô bị anh xoay ngược
lại, môi anh dính lên xương quai xanh của cô.
“Liên Ngao, anh nói đi.” Cô cất giọng run run, vẫn còn kiên trì với day dứt của mình.
Môi anh khựng lại, tay cô rơi xuống bả vai anh, siết chặt: “Cầu xin anh đấy, Liên Ngao”.
Trong bầu không khí tĩnh mịch như cái chết, cuối cùng cô cũng đợi được âm
thanh trầm thấp vọng ra từ xương hõm vai của cô: “Là một người khác”.
Tay cô siết chặt hơn nữa, giọng nói run rẩy: “Em muốn anh thề”.
Cơn đau do anh tạo ra khiến cô cắn chặt môi, cố gắng đè nén tiếng kêu của
mình. Dường như đã cả một thế kỷ trôi qua, cơn đau ấy bỗng tan biến,
thay vào đó là sự va chạm nhẹ nhàng như lông tơ. Bồng bềnh giống nụ hôn
ấy còn có giọng nói của anh: “Anh thề, là một người khác”.
Vào giây phút đó, cô rơi nước mắt. Có bao nhiêu giọt lệ rơi xuống anh đều
hôn đi hết. Cô không biết nó tượng trưng cho điều gì? Tổn thương? Giải
phóng? Hay mãn nguyện? Cô cũng không biết lúc đó mình lấy sức mạnh ở đâu để nhào vào lòng anh, chân bấu chặt lấy hông anh, dán sát như một con
gấu koala, miệng nói: “Liên Ngao, ban nãy đuổi theo anh, chân em mềm
nhũn rồi, Liên Ngao, giờ em không đi nổi”.
“Không đi nổi thì phải làm sao bây giờ?” “Dĩ nhiên là anh phải bế em.”
“Thế này chẳng phải bế ư?”
“Nhưng anh đâu có di chuyển?”
“Muốn đi à?”
“Đương nhiên.”
“Muốn đi đâu?”
Cô bò lên thì thầm vào tai anh: “Anh muốn đi đâu thì tới đó”.
Cuối cùng anh chỉ có thể đi tới sô pha.
Ban đầu cô không biết vì sao rõ ràng anh to con như thế mà bế cô lại tốn
nhiều sức vậy. Cô cười anh chỉ được cái mã ngoài. Anh trở mặt nói một
câu bên tai cô, sau đó cô mắc bẫy, eo hơi hướng xuống một chút, mặt chợt đỏ bừng.
Anh hừ khẽ: “Ở ngoài kia đã cứng lên rồi”.
Tên lưu manh này!
Mấy chiếc gối dựa lúc nãy vừa thu dọn giờ lại bị vứt xuống đất.
Lần đầu tiên anh thử tiến vào từ bên cạnh. Khi đạt tới ngưỡng, không ai dám động đậy. Ghế sô pha quá nhỏ, mấy tháng rồi họ không tình cảm. Mặc dù
anh không còn nói mấy câu ngu ngốc như: Chỗ đó của cô nhỏ lại, nhưng họ
đều hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Ban đầu tiến vào vừa căng vừa rát, cô
không dám thở. Nhưng sóng tình đến quá mãnh liệt, khiến cơ thể họ dù
đang run lên kịch liệt vẫn không dám hành động khinh suất. Chiếc sơ mi
bị rách vẫn đang vắt vẻo trên người cô. Cô len lén vắt nó xuống eo, che
đi chỗ tiếp xúc chặt chẽ giữa họ.
Tay anh lẳng lặng luồn qua áo, nắm lấy nơi mềm mại của cô, chọc ghẹo.
Anh thì thầm bên tai cô: “Được không?”.
Đó là một chất giọng dịu dàng chưa từng có, khiến con tim cô như rơi vào
hũ rượu. Cảm giác khổ sở ban nãy hóa thành ngứa ngáy, nơi bao bọc lấy
anh đã ướt át vô cùng.
Bàn tay che ngực nãy giờ dang rộng ra, nhẹ nhàng dịch lên trên vuốt tóc mai của anh.
Trước kia vì không thả lỏng mà hai chân gập lại giờ duỗi thẳng ra để anh có thể vào sâu hơn.
Tất cả không cần nói ra, người được ám thị bắt đầu hành động.
Cảm giác hời hợt trêu đùa ban đầu khiến cô như nằm trên nững đám mây mềm,
nhưng cảnh đẹp không kéo dài lâu. Sau mấy lần cọ vào ghế, anh đã trở lại dáng vẻ trước kia. Cuối cùng cô âm thầm nhặt một chiếc gối tựa lên, vùi sâu mặt vào gối. Ừm, như vậy chắc sẽ tốt hơn, ít nhất nó ôm hết mặt cô.
Dưới ánh đèn mờ, họ vẫn duy trì tư thế cuối cùng. Mặt cô dính lên lưng ghế
sô pha, anh dựa đầu lên đầu cô, tay anh vẫn còn vòng trước ngực cô, thi
thoảng lại đùa nghịch. Mồ hôi đầm đìa đã bị không khí hong khô. Không ai nói gì, không ai cử động. Ánh sáng chuyển động qua lại giữa cảnh tượng
im lìm. Cô âm thầm tính giờ trong lòng, chắc là sắp mười giờ rồi đấy,
anh bay chuyến nửa đêm.
Thời gian chầm chậm chôi, cõi lòng cô cũng càng lúc càng trống rỗng. Cô gọi anh một tiếng.
“Ừm.” Anh uể oải đáp.
“Có cần em đi bật nước cho anh tắm không?”
“Vì sao?”
“Sắp tới giờ bay rồi.” Cô khẽ nhắc nhở.
“Vẫn còn một chút thời gian.”
Còn một chút thời gian à, cô nhắm mắt lại. Bàn tay dưới lớp áo sơ mi che
đậy lại một lần nữa khiến cô đỏ mặt. Kích tình qua đi, cô bắt đầu ngượng ngập. Tất cả những chuyện vừa xảy ra hiện hữu trước mắt. Cô mở rộng
chân đến cực hạn, vừa kêu vừa khóc vừa quậy vừa mắng, rồi lại khổ sở cầu xin. Tất cả đều thể hiện ban nãy họ say sưa cỡ nào.
Lát sau: “Anh đi tắm”.
“Ừm.”
Thu dọn từng chiếc gối rơi xuống nền nhà, cô nhìn đồng hồ. Mười một giờ
rồi, nếu anh còn tiếp tục dây dưa sẽ lỡ chuyến bay mất. Tới trước cửa
phòng tắm, cô gõ cửa: “Hoắc Liên Ngao”.
“Tiếng nước dừng lại.”
“Sao vậy?” Giọng anh vọng ra qua cánh cửa phòng tắm.
“Mười một giờ rồi.”
“Ừm.”
“Có cần em pha cho anh cốc cà phê không?” Cô hỏi, cốc cà phê tối nay Hoắc Tiểu Phàn pha anh vẫn chưa uống.
“Được.”
Phòng bếp ngào ngạt mùi cà phê. Cốc cà phê thơm nồng ấy bị chủ nhân của nó hờ hững để một bên. Một chiếc dép lê rơi xuống bồn rửa bát. Cô bị anh ép
vào chỗ đầu mút, tiếng con gái vụn vặt, ngắt quãng: “Sẽ… Sẽ không kịp
chuyến bay mất”.
“Ừm.”
Trong lúc ấy, tay cô chạm phải tủ đựng bát đĩa, những chiếc đĩa va vào nhau, âm thanh cũng đứt quãng.
“Thật đấy… Thật sự là sẽ lỡ chuyến bay đây.”
“Ừm.”
Tiếng “Liên Ngao” cũng vì sự va chạm mà run lên. Sau đó cô không còn nhắc tới chuyện chuyến bay nữa. Ngược lại tiếng bát đĩa cứ đập vào nhau trở
thành âm thanh chính trong phòng bếp lúc nửa đêm.
Đúng như dự báo thời tiết, lúc nửa đêm có mưa kèm theo gió lớn. Khang Kiều
và Hoắc Liên Ngao ngồi trên sofa. Anh đã lỡ mất chuyến bay tới New York. Lúc này anh đang xị mặt, cứ như cô là người gây ra chuyện này vậy.
Trước nay đều là cô sợ anh, thế nên lúc này rõ ràng cô có lý nhưng chẳng hiểu sao lại thành anh có lý. Cô chạm tay mình vào tay anh, thì thầm: “Hay
là em gọi điện đặt cho anh vé khác nhé?”.
Anh lắc đầu, ánh mắt chưa giây nào rời khỏi mặt cô khiến cô hoảng sợ.
“Em có nhắc anh về chuyến bay mà, hơn nữa không chỉ một lần.” Cô lại nói.
Anh vẫn không đáp lời, chỉ nhìn cô. Lúc này cô hơi bực rồi. Rõ ràng đều là
lỗi của anh. Lúc cô đang pha café anh đứng nay đằng sau. Làm sao cô biết được nên đã giật mình thế là nước rửa bát đổ lên người anh. Ai cũng
biết cậu chủ Liên Ngao ưa sạch sẽ nhường nào. Thế là cô hôn anh, cô bảo
anh đừng giận. Hôn mãi, hôn mãi biến thành cô ngồi lên bệ, sau đó anh
dùng đôi môi chặn lại không cho cô nói nữa. Không chỉ vậy, anh còn khiến những âm thanh cô miễn cưỡng bật ra vỡ tan tác. Thật ra người nên giận
là cô mới đúng. Đám bạn học khi ngấm ngầm bàn tán về bạn trai của họ
luôn khoe khoang anh ta khi quan hệ dịu dàng thế nào, màn dạo đầu luôn
có rất nhiều trò. Thế mà cho dù họ đã có rất nhiều kinh nghiệm, lần nào
anh cũng làm y xì đúc, vơ quét vài đường trên ngực rồi đi thẳng vào chủ
đề chính. Ban đầu luôn khiến cô rất đau. Ban nãy trong bếp càng thế.
Đống bát đĩa rơi xuống đất trong kia cô còn chưa có thời gian dọn dẹp
nữa. Cũng may Tiểu Phàn ngủ rất say vì thuốc. Bây giờ trên người cô còn
mấy chỗ vì sự lỗ mãng của anh mà đang ngâm ngẩm đau đây.
Thật ra, người nên giận là cô, là cô mới đúng!
Cô trở mặt, lườm lại anh. Anh hơi nhíu mày, chắc là sắp lên tiếng nói
chuyện rồi. Không cần đoán Khang Kiều cũng biết sau đó Hoắc Liên Ngao
nói câu gì.
Khi anh còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nói hộ anh: “Lại? Lại muốn nói em dùng đôi mắt như cá chết nhìn anh chứ gì? Lại bắt em sửa thói quen này, có đúng không?”.
Đôi mày của anh dãn ra, anh véo má cô: “Chị gái của anh đáng yêu thật”.
Khuôn mặt anh sát lại gần cô hơn chút, thanh âm dịu dàng khiến người ta như
tan ra trong một đêm tối thế này, nội dung càng khiến cô thích muốn
chết.
“Chuyện chuyến bay anh đã gọi điện hủy thành chuyến sáng mai từ lâu rồi, thế nên không liên quan gì đến em cả.”
Thở phào một hơi, rồi nghe thấy anh hủy chuyến bay, lòng cô lại dấy lên
chút vui thầm. Không, có lẽ không chỉ là một chút, nó mãnh liệt cỡ nào
cô không muốn đào sâu thêm.
“Anh bảo họ đi trước. Lúc này anh nghĩ tất cả mọi người đều tưởng anh đã ở trên chuyến bay đi New York rồi.”
Vậy à. Cô mím môi, muốn cười nhưng lại không muốn cười trước mặt anh. Cô
quay mặt đi, phẫn nộ bất bình: “Vậy ban nãy anh còn xị mặt với em là ý
gì?”.
Anh cúi xuống, chạm vào ngón tay cô.
“Sau này không được chơi với đám người đó nữa, cũng không được ăn mặc kiểu
đó nữa. Như vậy không hay, em cũng không hợp với phong cách đó.”
Phong cách đó, là phong cách đêm Giáng sinh ư?
Như nghe thấy tiếng lòng của cô vậy, giọng anh vừa trầm vừa thấp: “Không
chỉ là phong cách đêm Giáng sinh, một phong cách khác cũng vậy”.
Xường xám, môi tô đỏ chót, nụ cười giả vờ vô tội, cảnh tượng đó vô tình khiến trái tim Khang Kiều run lên. Cô lẳng lặng đứng dậy, anh giữ tay cô lại: “Đi đâu thế?”.
“Em đi dọn dẹp phòng cho anh.” Cô giẫy ra, nói.
Trải xong ga giường, màu của ga giường là màu đậm mà Hoắc Liên Ngao khá
thích. Sau khi đã chắc chắn mọi thứ đều sạch sẽ, thoải mái, cô nhìn về
phía anh nãy giờ đứng bên cạnh, nói: “Em về phòng đây”.
Anh một lần nữa giữ tay cô lại, một lần nữa dùng sức mạnh kéo cô vào lòng
mình. Tiếng “Đầu gỗ” lúc đêm khuya dễ dàng khiến cô ngoan ngoãn nép
trong vòng tay anh, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, ngoan ngoãn quay mặt về phía anh, rồi nhắm mắt lại khi thấy anh nhìn mê mải.
Sau đó, ngoan ngoãn gối đầu lên cánh tay anh, thầm nghĩ lát nữa có lẽ anh
lại ham muốn. Anh nói đã chuyển chuyến bay sang trưa mai, không, phải là trưa nay mới đúng. Lần ly biệt này lại là nửa năm trời. Giờ họ không
còn nhiều thời gian có thể bên nhau nữa, anh muốn thì cô chấp nhận, dù
thì cô cũng thích cảm giác được anh vuốt ve ôm ấp, luôn cảm thấy vào
giây phút đó cô có thể lãng quên rất nhiều chuyện. Cô và anh cùng chìm
đắm, dần dàn vọng tới tiếng thở đều đều của anh. Nhịp thở của anh dễ
dàng lây lan sang cô, mí mắt cô nặng dần.
Đây là lần
đầu tiên cô ở bên anh tới sáng, khi trời vừa sáng, cô lẳng lặng rời đi,
cô phải rời khỏi giường trước khi Tiểu Phàn dậy. Cô phải làm đồ ăn sáng
cho nó. Trong tủ lạnh vẫn còn con cá hôm qua cô câu được, có lẽ cô có
thể dùng nó nấu cháo cá. Suy nghĩ này ban đầu chỉ là một niềm hân hoan
nho nhỏ, sau đó nhanh chóng bị phóng ra cực đại.
Hoắc Tiểu Phàn biết anh Liên Ngao vì cơn mưa bão đêm qua mà lỡ chuyến bay,
buộc phải ở tạm đây, khuôn mặt liền xuất hiện vẻ mừng rỡ thời gian gần
đây hiếm thấy. Nó vừa nghe thấy việc anh Liên Ngao sẽ ăn sáng cùng họ là lập tức đứng bên cạnh Khang Kiều nói sẽ giúp đỡ cô.
Cháo hải sản đã nấu xong, Hoắc Tiểu Phàn nói: “Chị, em đi gọi anh Liên Ngao vào ăn sáng”.
Khang Kiều vội ngăn nó, bây giờ phòng ốc rất bừa. Cô bảo Hoắc Tiểu Phàn ngoan ngoãn đứng một bên rồi tự mình mở cửa phòng Hoắc Liên Ngao. Cả căn
phòng dường như vẫn còn dấu vết những lần điên cuồng của họ.
Đứng trước giường, Khang Kiều không sao coi một Hoắc Liên Ngao đang nằm ngủ
với người đêm qua, người luôn giở trò xấu với cô. Cô đỏ mặt gọi một
tiếng: “Liên Ngao, ăn sáng thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...