Khang Hi Trọng Sinh Dưỡng Thái Tử

"Ta muốn ăn bánh hoa quế." Tiểu thái tử chống cằm, nhắm hờ mắt, ngồi trên giường lười biếng nói.

Hà nhi vẻ mặt khó xử, "Thái tử gia, hoàng thượng nói mấy ngày nay không có phép ngài ăn đồ ngọt." Hà nhi trong lòng điên cuồng gào thét, nếu ngài lại ăn ngọt rồi đau răng kêu trời trách đất, người không may chỉ có chúng nô tài.Tiểu thái tử gần đây đang đến thời kì thay răng, ăn đồ ngọt vào sẽ đau răng, Khang Hi thương tiếc không thôi, dứt khoát cấm nó ăn đồ ngọt, cơ mà tiểu gia hỏa này lại rất hảo ngọt, suốt ngày bằng mặt không bằng lòng với Khang Hi, hắn cũng chỉ biết bó tay.

"Làm càn, đây là Dục Khánh cung, không phải Càn Thanh cung, ta bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!" Tiểu thái tử nghe Hà nhi không chịu đi lấy bánh hoa quế cho mình, hầm hừ nổi giận, mặt mày tản ra uy nghiêm rất giống Khang Hi.

Hà nhi vội vàng quỳ xuống, bộ dạng khó xử, ngoài cửa rất đúng lúc truyền đến, "Thái tử gia, Cung Thân vương đến rồi."

Tiểu thái tử nghe xong, bộ dạng như gặp quỷ, hãi đến mức co chân chạy về giường, giày cũng quên đi chứ đừng nói gì đến bánh ngọt.

Lại nói, tiểu thái tử tại sao phải sợ Thường Ninh? Nguồn căn là từ Thường Ninh, tối ngày lông bông trong Tử Cấm thành làm Hiếu Trang thái hoàng thái hậu không yên tâm. Cùng là huynh đệ, Khang Hi đối với Phúc Toàn rất tốt, đối với Thường Ninh lại luôn một bộ không tín nhiệm. Thái hoàng thái hậu thuận thế nói một câu, Khang Hi cũng không thể làm phật ý bà, dẫu gì cũng là huynh đệ của mình. Nghĩ nghĩ, liền để cho Thường Ninh làm sư phó dạy văn chương cho tiểu thái tử.

Thường Ninh thân phận đặc thù, vừa là vương gia, vừa là thúc thúc của tiểu thái tử. Khang Hi liên tục cảnh cáo, không cho phép tiểu thái tử càn quấy, cộng thêm bị một trận đánh khắc sâu ấn tượng, tiểu thái tử trong thời gian ngắn tất nhiên không dám làm càn, dù sao thì dư uy của Khang Hi vẫn còn. Cơ mà Thường Ninh hết lần này đến lần khác đem chuyện nó rời cung trốn đi ra trêu chọc, tiểu thái tử rất rất căm giận. Thái tử gia tự nhận bản lĩnh gây sự của mình rất lợi hại nhưng vẫn đấu không nổi Thường Ninh, thường thường chuốc thiệt vào thân. Căn cứ theo nguyên tắc không chọc người không thể chọc, tiểu thái tử yêu mặt mũi quyết định cáo ốm vài ngày, chính là để trốn tránh Thường Ninh.

Vừa vặn Dận Nhưng đang kì thay răng, thỉnh thoảng lại đau khóc rung trời lở đất, Khang Hi yêu thương nhi tử, thật sự cho rằng thái tử sinh bệnh, giày vò bọn thái y một trận xong, dứt khoát để cho tiểu thái tử nghỉ ngơi mấy ngày.

Nghe thấy Thường Ninh đến rồi, tiểu thái tử vội vàng chạy lên giường, kéo chăn che kín đầu, chỉ để lộ một khe hở đủ nhìn ra.

Thường Ninh vừa vào nội điện đã nhìn thấy Hà nhi vẻ mặt mờ mịt quỳ trên mặt đất, còn có trên giường cách đó không xa phồng lên một ụ nhỏ, dĩ nhiên sáng tỏ, nhịn cười ho khan vài tiếng, phất phất tay cho Hà nhi lui xuống.

Đi đến một bên ngồi xuống, từ trong ngực áo lấy ra túi châm mượn ở thái y viện, loay hoay lấy ra một cái, cố ý nói to, "Nghe nói thái tử sinh bệnh, ta làm thúc thúc tất nhiên phải quan tâm. Nhớ năm đó ta cũng có học được từ thái y chút y thuật, nghe nói kim châm này đâm vào huyệt vị, bách bệnh đều tiêu tán nha."


Tiểu thái tử từ ngày bị hắn dọa liền khắp nơi trốn tránh hắn, vì vậy hắn phải đích thân tìm tới cửa.

Tiểu thái tử trốn trong chăn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt lấy góc chăn, nhìn Thường Ninh cười tủm tỉm tiến tới phía mình liền giật lùi về hướng góc giường.

Thường Ninh càng tới càng gần. Từ nhỏ sợ đau, tiểu thái tử dùng chăn quấn chặt quanh người, như lâm đại địch, khí thế kinh người gào thét, "Ngươi đừng, đừng có tới đây!"

"Ta xem thái tử sắc mặt ửng hồng, thái dương đổ mồ hôi, nhất định là bị bệnh rồi, nhanh cho ngũ thúc nhìn xem nào." Thường Ninh cười gian nhìn tiểu thái tử, trong lòng đã cười đến quặn ruột.

Tiểu thái tử nhanh như chớp muốn bỏ chạy lại bị Thường Ninh tay mắt lanh lẹ bắt được, "Thái tử muốn đi đâu vậy?"

Tiểu thái tử liều mạng giãy đạp, "Buông ra, ta muốn đi nói cho hoàng a mã, ngươi khi dễ ta, ta, ta không muốn ngươi làm sư phó của ta, không muốn…"

Thường Ninh càng buồn cười, "Kêu một tiếng ngũ thúc, ta sẽ tha cho ngươi."

Tiểu thái tử hầm hừ quay mặt đi, biểu thị còn lâu ta mới gọi.

Thường Ninh hứng thú nhìn nó, "Cái này…xem ra phải trị bệnh rồi…"

"Ngũ thúc…" Tiểu thái tử nhìn cây châm kia trong lòng sợ hãi, thức thời kêu lên.

Thường Ninh rất hài lòng gật đầu, để tiểu gia hỏa ngồi trong lòng mình, "Thế là được rồi, ngươi xem, không phải ngũ thúc rất tốt sao?"


Tiểu thái tử không vui đảo hai mắt trắng dã, bất mãn nói: "Hừ, ngươi dẫn ta xuất cung đi chơi mới là tốt."

Thường Ninh nhưng lại rất bình thường nói, "Được"

Tiểu thái tử hai mắt lấp lánh nhìn hắn, "Thật sao?" Trong mắt tràn ngập sự chờ mong.

Thường Ninh lúc này mới ý thức được mình hình như nói sai rồi, đây là thái tử, là bảo bối ca ca hắn cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, chính mình nếu mang nó ra ngoài, không phải là thiếu đánh sao?

Trông thấy Thường Ninh rất lâu không nói lời nào, một bộ khó xử, tiểu thái tử lập tức nhụt chí, rũ đầu, "Ta biết ngay là ngươi gạt ta mà." Tiểu thái tử khát vọng được xuất cung đi chơi mới không phải ngày một ngày hai. Mỗi lần Khang Hi đáp ứng nó, cuối cùng đều lỡ hẹn, lâu rồi nó cũng không muốn hỏi lại nữa.

Thường Ninh nhìn bộ dạng thất vọng kia tự dưng cũng mủi lòng. Cắn răng, đi giày cho tiểu thái tử, ôm lấy nó, "Ngũ thúc của ngươi có bao giờ nói mà không làm chưa? Ta bây giờ mang ngươi đi!"

Tiểu thái tử còn chưa có kịp phản ứng lại đã bị Thường Ninh ôm chạy. Đợi đến lúc Khang Hi nhận được tin tức thì một lớn một nhỏ đã sớm chạy ra ngoài chơi đến điên rồi, hắn tức đến thiếu chút nữa thổ huyết.

Trên đường hối hả, người tới lui nối liền không dứt, tiếng rao hàng, tiếng nói chuyện phiếm…vv…vv… tràn ngập bên tai, náo nhiệt không thôi.

"Đây là cái gì vậy?... Ta muốn ra chỗ kia… Ta muốn cái này…" Tiểu thái tử được Thường Ninh bế trên tay, cánh tay, bắp chân nhỏ không ngừng vung vẩy loạn xạ. Chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài cửa cung, nó đối với cái gì cũng tò mò, xoay Thường Ninh toát mồ hôi lạnh, bắt đầu hối hận sao bản thân lại mềm lòng.

"Ta muốn ăn cái này!" Tiểu thái tử nhìn mấy đứa bé trên đường trong tay đều cầm một xâu mứt quả, ăn rất vui vẻ, vì vậy liền chỉ vào nói.


Thường Ninh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn tiểu thái tử, "Răng ngươi đều rụng sạch rồi còn muốn ăn?" Nhưng vẫn móc bạc trong ngực áo ra đưa cho người bán mứt quả.

Tiểu thái tử nghe Thường Ninh chọc mình, móng vuốt nhỏ ở trên mặt hắn vò một trận, cao hứng bừng bừng nhận mứt quả, vui vẻ thè lưỡi liếm….

"Người kia vì cái gì mà vui vẻ vậy?" Tiểu thái tử bị vị chua của mứt quả làm cho hai mắt híp tịt thành đường chỉ nhưng vẫn vui vẻ không thôi.

"Bởi vì chỗ bạc ta cho hắn có mua tất cả chỗ mứt quả của hắn vẫn còn thừa nữa." Thường Ninh giải thích.

"Chỗ đó là bao nhiêu?" Tiểu thái tử hiếu kì hỏi.

Thường Ninh cũng rất kiên nhẫn đáp, "100 văn tương đương 1 tiền, 10 tiền tương đương 1 lượng. Bảo Thành, có nhìn thấy tửu lâu kia không?"

Tiểu thái tử gật đầu.

"Chỗ đó là quán rượu nổi danh nhất kinh thành, tiểu nhị chỗ đó 1 tháng cùng lắm chỉ được kiếm được vài tiền, đương nhiên làm việc ở đó không thiếu tiền thưởng. Mà người kia bán một chuỗi hồ lô đường chỉ được 2 văn, trong kinh thành người bình thường chi tiêu một năm cũng không quá vài lượng bạc. Bảo Thành biết vì sao hắn vui như vậy chưa?" Thường Ninh vui vẻ nói.

Tiểu thái tử rất thông minh gật đầu, biểu thị mình hiểu rồi. Thường Ninh cũng rất hài lòng, cháu hắn rất sáng dạ.

Tiểu thái tử sáng tỏ xong, một bộ giảo hoạt cúi đầu nhìn Thường Ninh, "Quán rượu kia hẳn là của ngũ thúc đi. Ta nhất định phải nói cho hoàng a mã, hóa ra ngũ thúc có tiền như vậy, về sau hoàng a mã không cần phát bổng lộc cho ngũ thúc nữa."

Thường Ninh nghe vậy, thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi, trong nội tâm không ngừng chửi mắng tên ranh con này, ngoài miệng lại một bộ tươi cười, "Ta chưa từng nói tửu lâu kia là của ta, làm sao ngươi biết?"

Tiểu thái tử nhíu mày, vẻ mặt như thể "ngươi bị ngu à?"

"Nếu quán rượu kia không phải của ngũ thúc thì sao ngươi lại biết rõ nó như thế? Đến tiền tiểu nhị kiếm được hàng tháng cũng biết."


Thường Ninh triệt để hối hận, đáng lẽ không nên dẫn tên nhóc này ra ngoài. Nếu thật sự để Khang Hi biết hắn học cái gì không học lại học đi làm buôn bán, có khi sẽ lột da hắn luôn, phải biết Khang Hi xem thường nhất là thương nhân, một thân mùi tiền.

Thường Ninh bất đắc dĩ nịnh nọt tiểu thái tử, "Tiểu Bảo Thành, nếu nói cho hoàng a mã của ngươi biết, ngũ thúc về sau sẽ không thể mua đồ chơi, đồ ăn ngon cho ngươi, nói không chừng còn không thể mang tiểu Bảo Thành ra ngoài chơi nữa." Bộ dạng lấy lòng nói.

Tiểu thái tử suy nghĩ thật lâu mới nói, "Vậy ngươi về sau phải dẫn ta đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon, mua đồ chơi, còn phải dẫn ta đi ra ngoài, còn có không được phép trêu chọc ta…" Tiểu thái tử chỉ cần nghĩ đến chuyện kia liền tức đỏ mặt, trắng trợn chèn ép Thường Ninh, mà Thường Ninh chỉ có thể đau khổ toàn bộ đáp ứng.

Vô luận tiểu thái tử muốn cái gì, hắn cũng chỉ có thể rút tiền ra, mà tiểu thái tử lại đồ không đắt là không mua, làm cho tim hắn thật đau.

Chỉ chốc lát, trên một tay hắn bế một tên nhóc con, tay kia cầm một đống đồ, bộ dạng đau khổ, khóc không ra nước mắt. Hắn có thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ bị tiểu tử ranh này tính kế.

Lại nói, Khang Hi bên kia biết tin tiểu thái tử nhà mình bị ngũ đệ bế đi, mặt đều tối sầm, chỉ thiếu chút nữa đập phá hết Càn Thanh cung. Hắn trước kia thế nào lại không biết tiểu thái tử nhà mình cùng Thường Ninh quan hệ tốt như vậy.

Kỳ thật, hai kẻ kia là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là tính tình ham chơi, hiếu động, không chịu ngồi yên. Cộng thêm Thường Ninh quá nhàn rỗi, còn Khang Hi lại quá bận rộn, Dận Thì thì đang bận đọc sách học bài đến sắp phát điên. Hai ngươi kia tất nhiên là đi với nhau.

Khang Hi vừa định xuất cung đi tìm thì Phúc Toàn mang người về. Khang Hi tức giận, trực tiếp phạt hai người quỳ ngoài cửa Càn Thanh cung, bản thân rời đi để bình phục tâm tình.

Hóa ra khi tiểu thái tử cùng Thường Ninh đi trên đường thì gặp Phúc Toàn vừa bàn xong chính sự đi ra, tiểu thái tử nhanh mồm hô "Nhị thúc." Thường Ninh còn chưa kịp bịt miệng nó lại đã nhìn thấy bộ mặt đen xì của Phúc Toàn. Thường Ninh không sợ trời không sợ đất, đến Khang Hi cũng không sợ, chỉ sợ độc có vị nhị ca chất phác này, trong lòng đã đem tiểu thái tử ra oán vài ngàn lần. Hầu bao hao hụt một đống lớn không nói, trở về còn không biết sẽ bị Khang Hi cùng Phúc Toàn giáo huấn như thế nào. Quay người muốn chạy lại bị Phúc Toàn tóm gọn trở về.

Giờ thì tốt rồi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không biết chốc nữa bị lấy khẩu cung sẽ phải nói thế nào đây.

"Bảo Thành, không bằng như vậy…."

"Hừ, ta mới không cần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui