Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện FULL


“Chàng phải đi Bắc Cương?”
Ngọc Lan đang dùng đũa bạc gấp thức ăn nghe Nguyên Triệt nói liền dừng động tác, tay cầm đũa cũng lơ lửng trên không trung, kể cả thu hồi cũng quên mất.

Tương Vương gấp một ít thức ăn để vào chén của nàng, mới trầm thấp nói:
“Không phải ta, mà là chúng ta cùng đi Bắc Cương.

Không phải nàng rất muốn đi du lịch gì đó ở Bắc Yến hay sao?”
“Chàng quyết định rồi?” Ngọc Lan không trả lời Tương Vương mà chỉ hỏi hắn một câu như vậy, mắt nàng cũng không chớp nhìn thẳng vào mắt hắn.
“A Lan, ta không muốn nàng tan biến ở nơi này, chuyện này ta ngàn lần vạn lần làm không được”.

Hắn đặt chén trong tay xuống bàn, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói.
“Ở bên kia, ta sống hai mươi năm cũng chưa thấy có gì lưu luyến, khó khăn lắm mới có thể có một cuộc sống hạnh phúc.

Cho dù là biến mất thì đã sao, chúng ta cũng đã có một kí ức rất tốt đẹp, chỉ cần như vậy ta đã mãn nguyện rồi.

Nếu ta trở về, cho dù còn sống, cũng không phải là sống không bằng chết hay sao”.
Nàng thì thầm như là nói cho hắn nghe mà cũng như là tự nói với bản thân mình.
Nguyên Triệt im lặng, tay cầm đũa cũng dùng sức nắm chặt.

Hai người liền lâm vào trầm mặc.

Không gian chìm vào yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được hơi thở của hai người.

Cuối cùng hắn đánh vỡ cục diện trước, hắn nói: “A Lan, có thể lúc đó sẽ có cách giải quyết khác, nàng đừng lo.

Lúc đó ta sẽ bảo Tả Bảo Thương tìm cách được không?”
“Chàng đang giữ người rồi sao?” Ngọc Lan nghe hắn nói liền ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, trước khi Vũ Văn Nguyệt rời đi, hắn đã giao Tả Bảo Thương cho ta canh giữ rồi” Hắn cũng rất thành thật nói ra.
“Vậy chàng hứa đi, đến lúc đó nếu không có cách nào khác, chàng cũng đừng bắt ta trở về nữa, chúng ta cùng tranh thủ thời gian ở bên nhau được ngày nào hay ngày ấy được không?” Nàng liền giở tính khí tiểu hài tử mà đó cũng là lời thật từ nội tâm của nàng.
Qua một lúc, hắn mới gật đầu mỉm cười ôn nhu nói: “Được”.
Ngày hôm sau, Tương Vương vào cung chào từ biệt Hoàng thượng trước khi xuất chinh.

Nhưng trời xui đất khiến thế nào, lại vào đúng lúc bắt gặp Thuần công chúa muốn rót rượu độc cho Ngụy Đế.

Cho nên, hắn ngăn cản muội muội làm chuyện điên rồ, mà Ngụy đế tuổi già chịu không nổi liên tiếp nhiều cú sốc, liền bệnh càng thêm nặng.


Cũng không có hơi sức để mà lo lắng việc triều chính nữa.

Ông ta thấy thất hoàng tử cuối cùng vẫn là người hiếu thảo lại là làm người nhân hậu, tri thư đạt lễ, liền giao hết việc trong triều cho hắn đảm đương.

Vì vậy, việc xuất chinh đi Bắc Cương đành phải tạm thời gián đoạn.
Còn Thuần công chúa dù sao cũng là viên ngọc quý nâng trong tay cũng sợ bể của Ngụy đế, ông ta lại hối hận rất nhiều chuyện sai lầm đã gây ra lúc trước, liền cũng không muốn dồn nàng ta vào đường chết.

Ông ta cũng không biết làm thế nào nên đành ra lệnh cho Tương Vương xử lý chuyện này.
Nguyên Triệt nể tình Ngụy tài nhân, hơn nữa đối với Thuần Nhi cũng có chút tình cảm huynh muội, nên cũng không công bố ra ngoài chuyện nàng ta muốn hạ độc giết vua.

Hắn ra chiếu thư nói bởi vì nàng đánh cắp binh phù lúc trước nên tước đi tước vị công chúa, rồi để một đám thân binh tin cậy hộ tống nàng đi đến Bắc Cương để đoàn tụ cùng Nguyên Tung.

Hắn dù sao cũng là huynh muội ruột thịt với nàng, nhất định sẽ bảo vệ nàng được chu toàn nhất.
Ngọc Lan sau khi nghe Tương Vương kể lại chuyện này, tuy đã biết trước nhưng vẫn cảm thấy một trận thổn thức.

Thuần Nhi này cũng quá si tình rồi, nhưng mà Yến Tuân thì sao? Hắn có một giây một phút nào suy nghĩ cho nàng ta đâu.

Làm sao phải khổ như vậy.

Nhưng cũng may trong chuyện này Tương Vương suy nghĩ ổn thỏa, nếu không hắn sẽ để mất đi một cánh tay đắc lực trợ giúp cho hắn là Ngụy Thư Diệp người đứng đầu Ngụy phiệt hiện nay.
Nàng ngồi suy nghĩ chuyện của Thuần công chúa một hồi, tự dưng lại buộc miệng hát một bài hát tiếng Việt gọi là “Anh cứ đi đi”.

Nàng cảm thấy lời của bài hát này giống như tâm trạng của Thuần Nhi vậy, nhưng nếu nàng ta có thể bỏ xuống được giống cô gái trong bài hát thì sẽ tốt biết bao.
Nguyên Triệt ở bên cạnh nghe nàng hát, ánh mắt liền không tự chủ say mê ngắm nhìn nàng.

Trong lúc nàng hát, rất tự nhiên giống như đang biểu diễn, lúc lên giọng còn nhíu mày nhắm mắt, có khi lại vươn tay yểu điệu về phía hắn, hoặc lại vuốt ve bên gò má.

Nàng tựa như đang thả hồn vào trong bài nhạc vậy.
“Ta sẽ không bỏ mặc nàng”.
Ngọc Lan hát xong thì nghe hắn nói một câu như vậy liền sửng sốt.

Nàng không phải đang hát tiếng Việt sao, làm sao hắn nghe hiểu được.

Nàng liền không khách khí hỏi hắn hiểu được nàng hát gì sao.

Hắn gật gật đầu, hắn lại nói không phải nàng vẫn hát bằng Hán ngữ hay sao.
Cái này, cũng quá kì diệu rồi.


Ở trong thế giới Sở Kiều Truyện đúng là cái gì từ không thể cũng biến thành có thể.

Biết vậy nàng đã viết ra vài bài nhạc tiếng Việt đem bán biết đâu lại kiếm được không ít bạc.
Thật là một đứa nhỏ tội nghiệp luôn nghĩ đến tiền, nhưng không thể trách nàng, dù sao Ngọc Lan cũng là từ lúc mẹ mất đã biết tự thân vận động, sớm đi làm thêm liền hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền.

Sau này, tuy nói là ba nàng thường chu cấp tiền ăn ở, nhưng tiền Việt đổi thành ngoại tệ giống như nước sông đổ biển, nàng cũng không phải là người mặt dày liên tục gọi về xin trợ cấp.
************************
Qua một hồi phong ba cuối cùng Tương Vương có thể danh chính ngôn thuận được Hoàng đế tín nhiệm, xem chừng ngai vàng cách hắn cũng không còn xa nữa.
Tương Vương lần trước muốn xin chiếu chỉ xuất quân đến phía Bắc nhưng cũng chỉ là giả mù sa mưa trước mặt phụ hoàng, để hoàng đế biết rõ hắn là trung thần chứ không phải cái gai trong mắt của ông ta.

Thật ra ở trong lòng hắn không muốn xuất chinh đánh Bắc Yến, nhưng hiện tại hắn phải nhất định đem Ngọc Lan an toàn đến hồ băng.

Đó là Vũ Văn Nguyệt đã nói với hắn trước khi lên đường.

Hồ băng này lại nằm ở khu vực gần núi Tú Lệ, thuộc địa phận của Bắc Yến, ngoài dẫn binh đánh đến cũng không có cách khác đem nàng đến nơi bình an.

Vũ Văn Nguyệt còn nói nếu bỏ qua cơ hội này,e rằng Ngọc Lan cũng không thể trở về được nữa.

Lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra ai cũng không dám nghĩ.
Hắn đang trầm tư suy nghĩ thì có một cận vệ thông báo, Đông Phương tiên sinh muốn yết kiến điện hạ.

Hắn liền nhếch miệng cười lạnh, hắn đang thiếu một lí do để xuất quân, Đông Phương tiên sinh này không phải luôn muốn hắn đông chinh bắc chiến hay sao.

Để xem hôm nay y lại nêu được lí do hợp lí gì để hắn có thể danh chính ngôn thuận mà hành động đây.

Nghĩ vậy, hắn liền bảo cận vệ cho mời y vào.

Đông Phương Kị cung kính đi vào thư phòng hành lễ cuối chào Tương Vương.

Nguyên Triệt liền mỉm cười đến là hàm hậu, giống như là Lưu Bị trông thấy Khổng Minh liền nhún nhường ba phần vậy.

Tên quân sư này, dáng vẻ lúc nào cũng cao thâm khôn lường, nếu lúc đó ở biên cương không phải hắn cần người bồi đánh cờ giết thời gian.

Hắn cũng lười để ý đến tên tiểu nhân bỏ chủ tử vào lúc sinh tử như vậy.

Đúng như trong dự đoán, Đông Phương Kị nói một tràng dài những hoài bão của Tương Vương điện hạ, lại nói đủ thứ lí do vì sao phải đem quân đánh Bắc Yến.

Trong đó có lí do chính đáng nhất chính là Yến Tuân đại náo thành Trường An làm cho sinh linh đồ thán, người chết nhiều không kể xiết, thêm nữa Bắc Yến vốn thuộc về Đại Ngụy nếu không đánh một trận, còn gì mặt mũi của Đại Ngụy sau này nữa.
Trận chiến này đối với Tương Vương chính là không cần đánh, chủ yếu chỉ cần đưa Ngọc Lan vào nơi mở được cổng thời gian sau đó liền lui binh.

Hắn sẽ dẫn theo năm ngàn thân binh đến đó, những người này đều là cô nhi chiến tranh được hắn giao người chăm sóc từ nhỏ, lại nguyện trung thành với hắn cho nên nếu có chiến tử cũng sẽ không có tổn hại về mặt gia đình.

Hắn lâm vào trầm mặc một hồi, sau khi nghe Đông Phương Kị nói xong, lại làm vẻ mặt giống như bừng tỉnh đại ngộ, còn rất xúc động khen tiên sinh hai câu.

Sau đó hắn nói ngày mai sẽ vào cung xin chiếu chỉ đem quân thảo phạt Bắc Yến.
Ngụy đế vốn là con cáo già, con của hắn vốn cũng sẽ thừa hưởng một chút tính gian xảo.

Chuyện xuất quân lần này thành công thì tốt, nếu thất bại chỉ cần Tương Vương hắn để người thả ra một chút tiếng gió, đổ hết mọi tội lỗi lên người Đông Phương Kị là xong.

Dù sao, để một tên quân sư chết thay cũng không tính là gì.

Ở bên cạnh vua như cạnh hổ, Tương Vương mặc dù chưa lên ngôi vị, nhưng cũng là dưới một người trên vạn người.

Muốn tính kế hắn cũng phải xem người đến có khả năng như thế nào nữa.
Sau khi Đông Phương Kị rời đi, Nguyên Triệt lại gọi vào một cận vệ bảo hắn áp giải Tả Bảo Thương đến thư phòng để hắn gặp mặt.

Tuy nói là Tả lão nhân đang bị giam cầm nhưng vẫn là có rượu để uống có thịt để ăn, hắn được cả hai phủ nuôi đến béo tốt vô cùng lại không cần trốn chạy các thế lực thù địch nên cuộc sống càng thêm thoải mái.

Nên khi hắn vào gặp Tương Vương liền hết sức kính cẩn nịnh nọt, hận không thể ở luôn trong phủ thất vương gia này.

Tương Vương lấy đạo của người trả cho người, liền cùng Tả Bảo Thương giống như huynh đệ mười năm chưa gặp, nói chuyện trên trời dưới đất rất hợp ý.

Tả lão nhân là người trong giang hồ biết rất nhiều chuyện kì lạ, còn Tương Vương thì sớm ra đời đối với thiên hạ kì học có chút kiến thức nên rất nhanh có thể lấy được lòng tin của Tả Bảo Thương.

Sau khi vỗ vai xưng huynh gọi đệ hắn liền cùng Tả Bảo Thương nghiêm túc nói đến chuyện chính sự.
**************************
Nguyên Triệt sau khi kế hoạch được đại công cáo thành liền nhanh chóng trở về Thính Trúc Viện để gặp tiểu nương tử.
Vừa bước vào cửa viện, đã ngửi thấy trong gió chiều thoang thoảng mùi thịt nướng thơm lừng.

Ở đằng xa gần đình hóng mát, hắn có thể thấy được Ngọc Lan cùng con trai nhỏ đang ngồi xổm dưới đất, tay không ngừng xoay xoay que tre xiên cánh gà, đùi gà trên bếp than nhỏ.

Nàng còn đang hướng dẫn Hiển Nhi quét thêm cái gì lên đùi gà của bé nữa.

Hiển Nhi rất chăm chú nghiêm túc làm theo chỉ dẫn của nàng.

Hắn cảm thấy đôi khi bé còn nghe lời nàng hơn cả bản thân phụ vương là hắn hoặc là lão sư của bé nữa.


Hắn cười lắc đầu, từng bước trầm ổn đi lên hướng đình hóng mát.
Nguyên Triệt đi gần đến đình liền nghe tiếng nha hoàn hành lễ, hắn liền phất tay bảo mọi người đứng dậy.

Ngọc Lan và Nguyên Hiển nhìn thấy người đến liền híp mắt cười, sau đó tiểu bánh bao rất tri kỉ nói cho hắn biết, bé đang nướng gà cho hắn.

Bé còn khoe khoang nói, gà này ăn rất ngon, bé đã ăn hết năm sáu cái.

Sau khi ăn no liền nghĩ đến phụ vương nên mới nướng một ít cho hắn.

Lời trẻ con ngô nghê làm cho Ngọc Lan vừa ăn cánh gà vừa cười không ngừng miệng.

Tiểu bánh bao này cũng quá thật thà rồi.
Nguyên Triệt cũng không tính toán, chỉ là hơi nhìn qua Ngọc Lan sau đó nói với tiểu bánh bao: “Hiển Nhi ngoan còn nhớ đến phụ vương, còn người khác sợ là đã ‘ăn no’ liền vứt phụ vương sang một bên không ngó ngàng đến nữa”.
Ngọc Lan đang gặm cánh gà liền oanh oanh liệt liệt bị hóc xương.
Sau một hồi náo loạn đến gà bay chó sủa, cuối cùng nàng cũng nuốt được miếng xương vào bụng.

Nàng không ngừng bắn ánh mắt ai oán về phía Nguyên Triệt, hắn nếu một ngày có thể không nói chuyện vô sỉ, nàng liền cảm ơn trời đất rồi.

Hắn nhìn từ trong ra ngoài, có chỗ nào giống Tương Vương ở trong phim đâu.

Đúng là đóng phim thì chỉ lột tả được vẻ bề ngoài của nhân vật, chứ không thể nào biểu đạt được hết tâm tư tình cảm cùng tính cách bại hoại này của hắn.
Nguyên Triệt ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của nàng, liền mặc định đó là ánh mắt đưa tình.

Hắn liền cười đến hôn thiên địa ám sau đó ôn nhu hỏi nàng muốn ăn nữa hay không.

Hắn đến giúp nàng nướng thịt.

Ngọc Lan liền bắt chước cách tháo chạy của tiểu bánh bao.

Nàng đứng dậy vứt xương gà sang một bên, vừa chạy trốn vừa la to không cần nàng đã rất no rồi.

Làm cho tiểu bánh bao đang nướng đùi gà cũng khó hiểu, còn thành thật nói cho phụ vương biết: “Lan mẫu phi ngày thường ăn rất nhiều, hôm nay chỉ ăn có một cái cánh gà thì đã no rồi”.
Nguyên Triệt liền dịu dàng xoa xoa đầu bé, nói mẫu phi không khỏe không thể ăn nhiều đồ nướng.

Một lát nữa phụ vương lại đem thứ khác cho nàng, sẽ không để nàng để bụng đói đi ngủ.
Tiểu Nguyên Hiển dê con đáng thương dễ tin vào sói xám liền gục gặc đầu đồng ý.
Mà con dê mẹ không nghĩa khí đã chạy trốn kia cũng không biết tối hôm nay lại bị sói xám thúc thúc làm thịt rất nhiều rất nhiều lần nữa.
=== ====Hậu trường Vương phi giá đáo!=== =====
Hoa Lan Nhỏ: Ngày mai có nên post một chương toàn H hay không?
Tương Vương: *vẻ mặt xuân phong đắc ý, liên tục gật đầu*
A Lan: Hai người các ngươi đi chết hết đi !!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận