Ngày 03 tháng 07 năm 1992
Đầu óc của ta bị cự quái giẫm vào sao, sao tự dưng lại chạy đến trang viên Potter? Chẳng lẽ tiểu quỷ Harry Potter kia đưa ta khóa cảng, ta cứ như vậy tự động đến cửa? Không phải vì mệnh lệnh của Lord, không phải vì muốn đi xem Lily hiện tại thế nào, xem ra, nhất định là vì ta ở Hogwarts bị lũ tiểu cự quái ngu xuẩn ảnh hưởng rồi.
Merlin à, ta phi thường cảm tạ ngài, năm đó may mắn ta vào Slytherin, nhìn Potter hiện tại xem, quả nhiên là Gryffindor khuyết thiếu đại não, nếu ta vào Gryffindor, đó quả là rất khủng bố, ta tình nguyện đi nhận cái hôn của Giám ngục Azkaban. Mà Potter ngày hôm nay biểu hiện rốt cục khiến cho ta gặp được kẻ có bộ não phát triển ngược theo thời gian, Potter hiện tại tuyệt đối còn ngu xuẩn hơn năm đó ở Hogwarts, trên người tên đó hoàn toàn không tìm thấy dấu hiệu của cái gọi là trí tuệ.
Có lẽ, ta đến lần này là để tận mắt nhìn thấy Lily cùng My Lord rành rành ở trước mặt ta, có thể thở, có thể đi, có thể nói, có thể mỉm cười. Merlin à, nhìn xem ta viết mấy lời ngu xuẩn đến mức nào đây? Là người thì không phải đều cử động sao.
Nhưng mà hành động của Lily khiến cho ta chấn động, đây thật sự là Lily trong trí nhớ của ta sao? Lily ôn nhu, điềm tĩnh, đáng yêu giống như một đóa bách hợp duyên dáng yêu kiều trong trí nhớ ta vậy mà hôm nay lại một cước đá bay Potter, rồi lại dùng chảo gõ đầu Potter, kia thật là Lily? Hay là ta căn bản không hiểu rõ cô ấy? Nói đúng hơn là ta tự cho rằng mình hiểu, nhưng thực chất là không?
Ngày 31 tháng 07 năm 1992
Rất kì quái, sinh nhật Potter đâu có liên quan gì tới ta, ta tình nguyện ở trong phòng thí nghiệm điều chế Độc dược, sao lại phải đến đây ăn một cái bánh ngọt ngấy chết người? Quà sinh nhật, đó là cái gì vậy, ta tuyệt đối không thừa nhận ta từng tặng thứ kỳ quái vậy. A, ngươi nói cái bình Phúc Lạc dược kia sao? Là tiện tay làm trong phòng thí nghiệm Độc dược của trang viên Potter thôi, ném đi thì lãng phí, để cho tiểu cự quái Potter đáng chết kia làm nhiệm vụ thu phế vật thay thùng rác cầm vậy. Tuyệt đối, tuyệt đối không phải quà sinh nhật.
Nhưng mà, đêm hôm nay ta nhìn thấy hình ảnh đáng sợ nhất trong đời ta. Ta sao lại thấy My Lord mỉm cười, không, không, phải nói là dịu dàng nhìn Harry – Cự quái – Potter. Merlin à, mắt ta nhất định có vấn đề, ta phải đi làm Độc dược uống thôi.
Điều này sao có thể? My Lord là ai? Chúa tể Hắc Ám đại danh đỉnh đỉnh, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy uy danh hiển hách, tuyệt đối chỉ có thể là cấp độ Boss khủng bố, hiện tại sao có thể dịu dàng mỉm cười nhìn một tiểu cự quái, cái này mà để Tử Thần Thực Tử từng chịu Crucio của ngài mà thấy, tuyệt đối mắt rơi luôn xuống đất.
Nhưng mà, cảnh này tựa không tồi, đúng không?
Ngày 07 tháng 08 năm 1992
Hôm nay ta nói chuyện của Lord cho Lucius, đương nhiên là đã được sự cho phép của Lord, bất quá ta không ngờ rằng, tiểu cự quái chết tiệt kia lại tặng Draco súng của Muggle, cái đầu đầy rễ cỏ kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Đó là súng lục thật sự, tuyệt đối có thể bắn chết phù thủy đó, không phải đồ chơi gì, nó sao cứ vậy tùy tiện đưa cho Draco. Draco luôn sống ở giới phù thủy, không biết vũ khí đáng sợ này thì thôi, nhưng nó đã từng sống ở giới Muggle chẳng lẽ cũng không biết sao? Vạn nhất, Draco dùng cái này bắn chết người, không! Không có vạn nhất, ta tuyệt đối không cho rằng Lucius sẽ để người thừa kế của mình đến nơi khủng bố không hoa lệ Azkaban kia.
Nhưng tiểu cự quái chết tiệt kia lấy thứ nguy hiểm đó từ đâu ra, chẳng lẽ có một ngày ta sẽ đọc được tin “Kẻ Được Chọn Potter táng thân dưới vũ khí Muggle” sao, đây có lẽ sẽ là chuyện cười lớn nhất từ trước tới nay của giới phù thủy mất, cho nên vì mặt mũi của toàn bộ phù thủy, ta nhất định phải cấm tiểu quỷ kia cầm loại vũ khí nguy hiểm này. Lại càng không cho nó dùng vũ khí này làm quà tặng người khác.
Ngày 21 tháng 08 năm 1992
Ngày mai phải rời nơi này, sắp khai giảng rồi, ta cũng phải quay lại Hogwarts chuẩn bị lịch dạy học đầu năm. Không biết vì cái gì, ta lại có chút không nỡ rời nơi đây. Merlin, điều này thật sự không ngờ đến. Mặc dù cuộc sống ở đây rất thoải mái, mỗi ngày có thể tự do điều chế Độc dược, hơn nữa Lily còn sống, ta cũng thoải mái rất nhiều, ít nhất, tiểu cự quái mà Lily phó thác cho ta, ta có thể trả lại toàn bộ cho cô ấy, mà ta cũng sẽ không khó xử giữa việc bảo vệ nó là phản bội Lord nữa, lòng đỡ bứt rứt hơn hẳn.
Đương nhiên, Lily vẫn nhờ ta ở trường học chăm sóc nó, mà đây cũng là phân phó của Lord, ta tất nhiên sẽ ở trường học mà chăm sóc nó cẩn thận, tuyệt đối sẽ làm vậy. Yêu cầu một Slytherin đến trợ giúp chủ nhiệm nhà mình xử lý nguyên liệu Độc dược là việc hết sức dễ dàng. Chỉ cần an bài như vậy, nó vui hay không vui cũng chẳng liên quan gì đến ta, kệ nó đi tìm mẹ hay nghĩa phụ vĩ đại của mình mà khóc lóc kể lể, tốt nhất là khiến bọn họ không nhờ ta nữa. Như vậy để nó an phận ở trường, đảm bảo là rất an toàn.
Năm nay, ta lại một lần nữa thất bại xin làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, lão ong mật trong đầu đầy đường kia sao lại tìm một kẻ lừa đảo làm giáo sư, cụ muốn Hogwarts này bị đóng cửa sao? Hay là cụ muốn tàn phá toàn bộ nhóm tiểu phù thủy học tập ở đây? Nghĩ lại cái thứ mà hắn gọi là sách giáo khoa, cùng với poster mà hắn tặng cho từng giáo sư trong Hogwarts, ta lại đau đầu, ngu ngốc như vậy dạy ở Hogwarts chỉ khiến cho đám ngu ngốc kia càng thêm ngu ngốc.
Slytherin tuyệt đối không cho phép xuất hiện việc này, xem ra sau khai giảng, ta phải chỉnh lý lại mấy con rắn nhỏ của ta, tuyệt đối không thể để bọn chúng trở thành sư tử ngu xuẩn chỉ biết múa may đũa phép làm việc nhà, như vậy ta chắc chắn không còn mặt mũi nào về phòng gặp Salazar Slytherin.
Ngày 01 tháng 09 năm 1992
Năm học mới lại bắt đầu, nhưng ta không ngờ rằng, năm nay, Potter chết tiệt kia lại có thể gây ra phiền toái với cổng vào tàu tốc hành Hogwarts. Ở trường nhận được tin tức sân ga Chín-ba-phần-tư không mở ra, nhốt phần lớn học sinh đến trường năm nay ở sân ga Muggle, chết tiệt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ nó là vật hấp dẫn phiền toái sao, vì cái gì mỗi lần đến trường, nó đều có thể gây ra vài chuyện thế này, không sợ ngày nào đó mạng nhỏ của nó cũng đi tong à?
Còn có lúc tiệc tối trong khai giảng, con Khổng tước kia dùng tư thế hoa lệ mà ăn bữa tối, không, hắn tuyệt đối không xứng với danh hiệu Khổng tước, so với Khổng tước Lucius tóc vàng bạch kim, hắn nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng coi là chim trĩ có bộ lông hoa lệ thôi. Còn có đám mắt không tròng kia nữa, nhìn đại sảnh đầy bong bóng màu hồng, còn có trái tim trong mắt mấy nữ cự quái, ta liền phiền lòng, chẳng lẽ không ai có thể xuyên thấu qua bề ngoài nhìn bản chất à? Không phát hiện trước mặt chỉ là một bao cỏ thêu hoa thôi sao?
Còn có Potter không khiến cho người ta bớt lo, Godric Gryffindor cùng Salazar Slytherin chết tiệt, hai người xác định chỉ muốn cho người thừa kế của mình kiểm tra? Mà không phải giết chết nó? Lại để cho tiểu tử mới năm hai đi thu phục một con tử xà. Mà tên Potter rõ ràng đại não đã bị thất lạc lại chấp nhận bài kiểm tra mà không thử nghĩ cẩn thận, đây chính là tử xà a, nó nghĩ đó là mấy con rắn nhỏ mà nó thường ngày vẫn nói chuyện à? Nó không nghĩ đến việc, vạn nhất, vạn nhất nó bị tử xà nhìn thẳng vào mắt, vậy… Không, tuyệt đối không có vạn nhất, ta nhất định phải dạy dỗ tiểu cự quái kia, tuyệt đối không thể để nó một mình đi tìm tử xà mà chơi. May mắn nó còn có chút đầu óc, biết không nên lỗ mãng hành động một mình, quả nhiên nên thở phào nó là một Slytherin, Merlin phù hộ.
Ngày 02 tháng 09 năm 1992
Gilderoy Lockhart, ai cho hắn lá gan đặt móng vuốt chết tiệt của mình trên vai Harry Potter? Là ai cho hắn quyền lợi dạy dỗ nhóm rắn nhỏ Slytherin? Còn có Gryffindor ngu xuẩn chết tiệt, sao lại chụp Harry – cự quái – Potter, nó có cái gì để chụp đâu, một học sinh năm hai thôi mà. Nếu muốn, nó hoàn toàn có thể đi chụp tên chim trĩ kia, ta nghĩ với một tên luôn tự quảng cáo mình rùm beng sẽ mừng rỡ như điên khi thấy có thêm một người sùng bái mình.
Nhưng là, chết tiệt, ta vì sao phải tức giận như vậy? Vì sao? Vì con chim trĩ kia tự tiện can thiệp vào Slytherin? Không, hẳn không phải. Chẳng lẽ… Không, tuyệt đối không có khả năng, ta vẫn luôn thích Lily, hơn nữa nó chỉ là đứa trẻ thôi, làm sao có thể? Không có khả năng! Ta chỉ coi nó là con của mình thôi, được rồi, nhất định như vậy, mà con chim trĩ chết tiệt kia dám động vào con trai ta, nhất định phải giáo huấn hắn cẩn thận, không phải ai cũng có thể tùy tiện động vào.
Kỳ thật có một đứa con giống nó rất không tồi, nhưng đôi khi nó quản rất nhiều việc, nghĩ lại việc trong lúc nghỉ hè, haizz, quên đi, ta tự chăm sóc bản thân vậy, không thể để nó ở Hogwarts cũng quản như vậy, nếu không uy nghiêm giáo sư Độc dược của ta cứ thế đi tong mất.
Ngày 02 tháng 10 năm 1992
Hôm nay rốt cục nhìn thấy, Merlin à, đây là tử xà nha. Chỉ cần Harry đơn giản tê tê vài tiếng là đã bắt được? Quả thực khiến người khác khó có thể tin, là vận khí Harry quá tốt, hay con tử xà sống ngàn năm kia đầu óc đã khô cạn rồi.
Nhưng mà, là tử xà ngàn năm nha! Nghĩ xem, vảy, nọc độc, máu, Merlin à, ta thật sự rất vui, mấy nguyên liệu Độc dược trước kia khó tìm được hiện tại lù lù trước mặt mình, hơn nữa Harry lại là chủ nhân của nó, như vậy có phải ta lúc nào cũng thu thập được đúng không? Ah, không thể làm như vậy, để đảm bảo tính lâu dai của nguồn cung cấp, ta phải thu thấp theo lịch, hmm, nọc rắn một tháng một lần chắc là được, nhưng đó là rắn độc bình thường, tử xà cũng vậy sao? Có nên hỏi Salazar một chút không nhỉ, ông ấy là chủ cũ của nó, chắc sẽ rất hiểu biết. Còn có da rắn lột, ngàn năm ah, bao nhiêu lần nó lột da đều phải tìm ra, tuyệt đối không thể lãng phí.
Slytherin, Gryffindor, hai nhà chỉ đơn giản như vậy liền do Harry Potter kế thừa, nếu nhà khác không có người thừa kế, vậy nó có thể coi là chủ nhân Hogwarts đi, nhưng một trường học khổng lồ như vậy, nó có thể gánh vác sao?
Quên đi, bây giờ ta là chủ nhiệm nhà Slytherin, vậy hết sức giúp nó vậy, tuyệt đối không thể để nó lấy Hogwarts ra chơi, tuyệt đối không thể để nó hủy Slytherin đi. Đúng vậy, ta đây tuyệt đối là vì cứu vớt cái trường học ngàn tuổi Hogwarts này mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...