Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa


“Vạn tử thiên sanh bách ma luyện” nghĩa là: Muôn chết ngàn sống trăm mài luyện, đây là câu đối liễn nói về cuộc đời tôi.

Tôi đã trải qua trăm ngàn cay đắng mới có được Vạn Phật Thánh Thành, cho nên quý vị đừng phá hủy nó.Đến năm mười lăm tuổi tôi mới đi học, và học cách viết đối liễn.

Tôi rất ưa thích môn đối liễn này.

Ngay từ ban đầu tôi đã cảm thấy thân thiết với nó rồi.

Lúc bấy giờ toàn ban trong lớp tôi có trên ba mươi học sinh.

Khi họ làm câu đối không ra, họ đều tìm tôi giúp đỡ.

Tôi bèn bắt chước theo nét chữ của họ mà làm câu đối dùm họ.

Việc làm này không những đã huấn luyện lối suy nghĩ của tôi, mà tâm tư tôi cũng được mở rộng thêm ra.Tôi đi học được nửa năm lúc mười lăm tuổi, rồi đến mười sáu, mười bảy tuổi, tôi học được hai năm liền.


Tôi học Tứ thư, Ngũ Kinh tại trường tư thục.

Năm mười tám tuổi là tôi bắt đầu dạy học.

Một mình tôi dạy hơn 30 học sinh và tôi chia sẻ hết cho họ những gì tôi đã học.

Học sinh đều là con em của những gia đình nghèo khó, cho nên tôi có nghĩa vụ dạy họ.Một ngày kia, trong nhóm hơn ba mươi học sinh này, bỗng nhiên có khoảng hai mươi em phát bệnh dương mao đinh tức là mụn nhọt lông dê.

Nói tói loại bệnh này là ai nấy cũng đều sợ khiếp vía.

Vì nếu không trị bệnh kịp thời nhất định ba ngày sẽ chết; còn nếu biết trị, bệnh sẽ khỏi ngay tức khắc.

Bệnh này lúc vừa mới phát thì đầu đau rất khó chịu.

Hồi đó tôi biết trị bệnh này.

Tôi dùng một que diêm ấn ngay vào miệng của mụt nhọt trên ngực, nếu nó lõm xuống mà không phình trở lại, thì biết đó là bệnh nhọt lông dê.

Và phải lập tức dùng dùi đâm vào thịt và khều ra phía trước, rồi dùng dao cắt bỏ miếng thịt đó.

Chúng ta sẽ thấy trong miếng thịt đó có rất nhiều lông, còn chỗ bị mổ chỉ rịn ra chút ít máu thôi.

Nhất định là phải chữa trị theo phương pháp đó; nhọt phía trước ngực khều ra bảy lần, mụt phía sau lưng thì khều ra tám lần.

Quý vị sẽ hỏi là tại sao phải làm như thế? Đừng hỏi tôi.


Tôi ham học, nhưng tôi không cầu hiểu sâu xa.

Tôi cũng không biết vì duyên cớ gì nhưng hễ khều ra như thế rồi thì bệnh sẽ lành hẳn.Tôi có một chú học sinh rất dễ thương, nó chẳng những biết giữ đúng quy củ, mà còn chăm học, thông minh lại biết chuyện.

Tôi chọn nó làm lớp trưởng và lo nuôi dưỡng dạy dỗ nó.

Chú bé cũng mắc bệnh lông dê này.Có câu nói rằng: “Quan tâm tắc loạn,” khi lo lắng quá ắt sanh rối loạn.

Vì quá quan tâm cho tình trạng của nó mà tôi trở nên sốt ruột.

Rồi chiều hôm đó, sau khi tan học, chính tôi cũng mắc bệnh này! Bệnh này cũng có quỷ, có vi trùng truyền nhiễm.

Người ở vùng núi non mà mắc bệnh này thì chết rất mau.Người khác bị bệnh thì tôi có thể mổ xẻ, nhưng tôi không thể tự cầm dao cắt thịt mình.

Tôi có thể tự mổ mụt nhọt phía trước, nhưng không thể làm được ở phía sau lưng mình.

Bây giờ biết làm sao đây? Đầu tôi đau nhức như sắp nổ tung ra, tôi tự nghĩ: “Mình muốn hiến thân cho Phật Giáo, nhưng bây giờ lại mắc bệnh như thế này, nhất định là phải chết thôi.” Bởi vậy tôi bắt đầu nói lời ma quỷ, mà cũng có thể nói những lời thần thánh hoặc lời Bồ Tát.

Quý vị nghĩ sao thì nghĩ, vì cũng có thể là tôi nói lời hồ đồ hay lời đàm tiếu vậy.


Tôi thầm nghĩ trong lòng: “Mình hiến thân cho Phật Giáo, nếu Phật không dùng thì mình chết đi cũng cam; còn nếu có thể dùng mình, thì dù mình không thể khều mụt nhọt ra được, nhưng bệnh này cũng sẽ lành lặn mà.” Nghĩ thế rồi tôi miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Ngủ một lúc, tôi giựt mình tỉnh dậy vì như bị nghẹt thở.

Tôi ngủ mà cảm thấy đầu óc mình to lớn ra, lại khó thở như có gì vương vướng trong cuống họng.

Tôi ráng sức ho và khạc ra một cục lông.

Sau đó, bệnh mụt lông dê của tôi không cần mổ xẻ mà cũng khỏi.

Đó là lần thập tử nhất sinh khiến tôi xém chết.Hôm nay tôi nói với quý vị nghe về duyên khởi của câu đối liễn “Muôn chết, ngàn sống, trăm mài luyện” như trên.

Bây giờ tôi đã về hưu, nếu nhớ được chút nào thì tôi kể lại cho quý vị nghe chút nấy vậy.Giảng ngày 6 tháng 7 năm 1986.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui