Lúc trẻ tôi chuyên môn trị bệnh cho người ta.
Hễ có người bệnh là tôi nhất định phải trị cho lành mạnh, hầu giải quyết nỗi đau đớn của họ.
Bởi vậy tôi đã đắc tội với rất nhiều thiên ma ngoại đạo và ngưu quỷ xà thần.
Bọn chúng đều có đại thần thông và đợi chờ cơ hội tấn công, hễ quý vị mở cửa là chúng xông vào công kích ngay, gọi là: “Khai môn” tức là tự mở cửa để yêu ma hay phi tinh nhập vào người mình – ( King Lăng Nghiêm, đoạn nói về Ngũ Ấm Ma).
Hoặc giả là chúng xông vào đoạt khiếu, đuổi linh hồn quý vị đi mất, rồi bám trụ vào thân thể quý vị để nói những chuyện lếu láo, xằng bậy.
Lúc bấy giờ, tôi đã đắc tội với rất nhiều yêu ma quỷ quái, vì tôi đã thâu nhân một chú đệ tử nhỏ.
Pháp danh của chú là Quả Quốc ý nói quả vị của chú nhất định sẽ sanh về Cực Lạc Quốc.
Chú bé này theo tôi xuất gia là cũng có nhân duyên.Vào một ngày kia, trong lúc ngồi thiền, tôi biết sẽ có một đứa bé muốn đến xuất gia.
Đứa bé này bụ bẫm, mập mạp, trông có vẻ rất kháu khỉnh.
Sáng sớm hôm sau, tôi bao chú đệ tử lớn: “Con hãy để ý, hôm nay sẽ có một chú bé đến xin xuất gia đấy.
Khi nó đến, con phải báo cho ta biết ngay!” Đến khoảng một giờ trưa, chú đệ tử lớn của tôi vừa thở hổn hển, vừa nói với giọng Sơn Đông rằng: “Thưa Sư Phụ, hồi sáng Sư Phụ nói là có chú bé đến xin xuất gia, quả thật là bây giờ nó đã tới.”- Thật đã đến rồi à! Ở đâu?- Nó đang ở phía trước nhà bếp.Tôi bước ra xem.
Đó là đứa bé ăn mặc rách rưới, đang thục cổ, trố mắt nhìn tôi.
Về sau nó xuất gia với tôi, thường ngày nó cầm cây quạt trông giống Hòa Thượng Tế Công vậy.
Chú bé này lúc lên năm tuổi đã có thể trị bệnh cho người.
Ai giúp nó làm được như thế? Thì là hồ ly tinh và xà tinh.
Kiếp trước thằng bé là thầy đồng cốt trị bệnh ( Ở miền bắc Trung Hoa gọi là Khiêu Thần, Đài Loan gọi là Chiêm Đồng).
Các loại ngưu quỷ xà thần này đã tìm đến lúc thằng bé năm tuổi, chúng khiến cho nó có được bản lãnh trị bệnh.
Có những bệnh thằng bé trị lành, song có những bệnh nó trị không khỏi.
Có một số người gọi nó là “Tiểu Ma Chướng,” bởi vì trong người nó có khí ma, chứ chẳng có một chút phép tắc chữa bệnh gì.Khi lên mười hai, mười ba tuổi, chính nó cũng bị bệnh.
Bệnh gì vậy? Bệnh bao tử, nhưng tự nó cũng không trị được bệnh này.
Một ngày kia, nó nằm mộng thấy một vị Hòa Thượng mập đến nhà và nói với nó: “Nếu con muốn hết bệnh thì phải đến chùa Tam Duyên, ở Hợp Nhĩ Tân, xin xuất gia và bái Pháp Sư An Từ làm thầy.
Như vậy con sẽ hết bệnh ngay.” Nằm mộng liên tiếp ba lần đều giống y như thế, thành thử chú bé mới tin.
Chú bé ở cách xa chùa tôi hơn cả ngàn dặm.
Lúc bấy giờ, Nhật Bản vừa mới đầu hàng, vậy mà một mình chú đi đến Hợp Nhĩ Tân.
Trên đường đi, chú thấy có một số vũ khí của quân Nhật sau khi đầu hàng vẫn còn bỏ lại trong kho nhà binh.
Chú bèn đến đó nhặt lấy hai quả lựu đạn, rồi vừa đi vừa nghịch lựu đạn.
Đến tối, chú ngủ ngoài trời.
Lúc đó có cả chục con chó sói đến bao vây chú và tấn công bốn phía.
Chú bé chẳng hề sợ hãi mà bảo chúng: “Các bạn thân! Các bạn đã đến rồi, vậy để ta cho các bạn ăn đỡ vài quả trứng nhé!” Đám chó sói đâu có muốn ăn trứng(lựu đạn), thế là chúng bỏ chạy mất.Thấy chú bé như thế, tôi bèn hỏi: “Tại sao con đến đây?”Nó đáp: “Con đến để xin xuất gia.”- Tại sao?- Có một ông Hòa Thượng mập, tức là vị ngồi trong đền thờ tại cổng tam quan, ổng báo mộng bảo con đến đây tìm Pháp sư An Từ để xin xuất gia, như vậy con mới lành bệnh.- Con không có cơm ăn, không có áo mặc, không nhà ở mới đến đây xin xuất gia, phải không?- Không phải vậy! Bởi vì ông Hòa Thượng mập đã ba lần chỉ dạy con, cho nên con mới đến đây.Lúc bấy giờ trong tay tôi có cái bánh bao.
Tôi bèn cắn một miếng và nhai nhừ rồi phun ra cả bánh lẫn nước miếng xuống đất nói:- Muốn xuất gia, trước là con phải ăn hết những đồ này đi.Nó ngóng cổ nhìn tôi, rồi nằm sấp xuống đất mà lượm lên ăn.
Tôi thấy thằng bé có thể đào tạo được cho nên cho nó ở lại.
Quả nhiên, sau khi xuất gia, nó cũng hết bệnh.Trải qua hơn nửa năm, chú bé thật đắc được ngũ nhãn lục thông, thật là cái gì nó cũng thấy được.
Thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, tha tâm thông, túc mạng thông, thần túc thông chú đều có cả.
Tôi đưa chú đi khắp nơi để chữa bệnh cho người.
Lúc trị bệnh, người ta dựa vào chú bé này để tìm hiểu nguồn gốc tội.
Họ hỏi: Bây giờ Thầy có được đại bản lãnh như vậy, chúng tôi đã nghe qua khá lâu, nhưng không biết Sư Phụ của Thầy có thần thông hay không? Mọi người đều biết là ổng tu hành, nhưng không biết là ổng có được thần thông như Thầy không? Chú chớp chớp mắt, rồi nói trong không trung: Đại khái là không có! Lạ quá, khi nói xong câu đó, thần thông của chú cũng không còn.
Không còn thần thông nữa thì cũng chẳng sao, nhưng bọn quyến thuộc của ngưu quỷ xà thần lại nhập vào, khiến chú trở thành ma dựa ma khí như trước.
Thấy thế nên tôi nghĩ: “Há có chuyện như vậy à! Chú bé đã theo tôi xuất gia, bọn quỷ bây giờ còn dám đến đây quấy rầy ư!” Thế là tôi và chúng nó đấu pháp.
Đấu đến hai mươi mốt ngày, trong thời gian này, tôi không ăn, cũng không ngủ.
Đấu đến cuối cùng, tôi hàng phục được bọn yêu ma đó.
Hàng phục chúng rồi, tôi nghĩ là sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.Sau đó tôi đến Đông Tỉnh, làng này bốn bề là núi, trong làng chỉ có một cái giếng duy nhất.
Căn nhà mà tôi dừng chân tạm trú, bên ngoài chỉ là bờ rào bằng cây rừng, thành thử nó không cản nổi gió, cũng không ngăn được nước mưa, cái gì nó cũng không ngăn nổi.
Ngày nọ, tôi dắt theo bốn chú đệ tử nhỏ đến đó trú ngụ, mọi người trong nhà đó đều quy y tôi.
Bởi vì khi ở Đông Bắc, tức Mãn Châu, tôi thường lo công việc chùa chiền nên phải bôn ba đây đó.Khi trú ngụ ở đấy, các quái vật dưới nước bèn tìm cơ hội nhấn chìm tôi.
Trên trời thì mưa xuống, dưới thì nước giếng tự dưng cao lên ba trượng.
Như thế tức là thượng hạ đánh giáp công.
Ở phương Bắc, Mãn Châu, người ta ngủ trên giường lò gạch, tức là nằm trên nắp lò sưởi.
Khi nước dâng lên quá nhanh, người ta không cách nào chạy thoát; có người đứng trên giường lò gạch cũng bị dìm chết.
Lần đó có hơn ba mươi người chết chìm và hơn tám trăm căn nhà bị cuốn trôi.
Nhưng ngôi nhà bằng bờ rào, phên tra mà tôi đang trú ngụ, tuy nó không ngăn nổi gió mưa, nhưng trong sân nước chỉ cao một hai trượng, trong khi bên ngoài thì nước cao mười trượng.Tôi cũng nói thật với quý vị là bốn chú đệ tử nhỏ của tôi đều có ngũ nhãn lục thông, cho nên khi thấy mưa lớn như thế, chúng tôi bèn “kiết giới,” vì vậy nước lũ không vào được.
Tình trạng đso so với cảnh nước ngập ở chùa Kim Sơn cũng không khác nhau mấy.
Đó là lần đầu tôi bị ngập nước qua, nhưng không có cảnh chết chìm.Lần thứ hai kinh nghiệm về nước ngập, là khi tôi từ Thiên Tân đáp thuyền đến Thượng Hải.
Thời gian cho chuyến hải trình bình thường thì khoảng bốn hay năm ngày, nhưng lần đó, chiếc thuyền cứ quay vòng vòng một chỗ trên vùng biển đen kịnh, không lui tới gì được.
Bởi vậy thuyền phải dừng lại ở đó hơn mười ngày.Trên thuyền có mười bốn vị xuất gia mà gạo, mì đều bị ăn sạch nên mọi người gần như chết đói.
Lúc ấy tôi cũng không niệm chú gì.
Những gì trong bụng, thậm chí đến nước mật vàng, tôi cũng mửa ra hết.
Tôi nằm dài trên boong tàu thầm nghĩ: “Con sanh ra là muốn hiến thân cho Phật giáo, nếu như Phật giáo không cần con, vậy một mình con sẽ nhảy xuống biển, chứ đừng liên lụy đến những người này.
Nếu như Phật giáo hãy còn cần dùng đến con, con hy vọng đức Bồ Tát Quán Âm hiển linh, khiến thuyền này bình yên đến Thượng Hải.”Tôi nghĩ nếu sau năm phút, như quả gió không dừng thì tôi sẽ nhảy xuống biển.
Tôi vừa nói xong, gió liền lặng, mưa cũng dừng, cuối cùng thuyền đến Thượng Hải bình an.
Mười mấy người trên thuyền cũng khỏi làm mồi cho cá mập, khỏi biến thành ma da.
Đó là tai họa mà tôi đã gây ra, cho nên sau khi đến Hồng Kông, tôi cũng không dám xen vào những chuyện của người khác.
Nhưng nếu tình cờ ngẫu nhiên gặp phải, tôi cũng còn xen vào chút chút.Đến Hoa Kỳ thì tôi treo bảng miễn chiến.
Thiên ma ngoại đạo mà có đến khiêu chiến, tôi cũng khấu đầu đảnh lễ và sám hối.
Chúng thấy bây giờ tôi đã không còn chút bản lãnh gì và tôi cũng chuẩn bị cho chúng đến lấy mạng mình bất cứ lúc nào.
Tôi ở Vạn Phật Thánh Thành đã mười năm, nay thoái vị về hưu, nếu chúng lại muốn đến tìm tôi thì cũng không sao.
Hơn nữa tôi cũng chẳng có chuyện gì để làm!Giảng ngày 1 tháng 7 năm 1986.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...