Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa


Phàm các ác bệnh nan y, độc địa như sốt rét, ung thư ...!đều do quỷ từ phía sau chi phối, khiễn cho ngũ tạng trong thân con người bị xáo trộn vị trí, và tứ đại không điều hòa.

Đó đều là do nghiệp chướng quỷ tác quái.

Bởi con người do nghiệp chướng từ lâu đời, cho nên đến thời đến lúc thì quỷ tới đòi nợ.

Mà cũng bởi vì con người không đủ dương khí tức âm thịnh dương suy, cho nên quỷ mới có thể tùy tiện được.

Nếu quý vị thường không phiền não và trí huệ luôn hiện tiền, thì sẽ không có sơ hở để ma quỷ thừa cơ lợi dụng.

Nhưng một khi quý vị khởi dục niệm và vô minh, quỷ bèn thừa cơ hội mà lẻn vào một cách dễ dàng.Từ đó suy ra, tám vạn bốn ngàn tật bệnh là đều có tiền nhân hậu quả cả.

Thậm chí khi quý vị bị con muỗi cắn, con ong chích, cho đến tất cả những tai nạn mà quý vị gặp phải, đều là do nhân quả đan dệt với nhau.

Người hiểu rõ đạo lý này thì một chút lỗi lầm cũng không dám làm, vì hễ có lỗi là tự mình phải chịu báo ứng.

Nhất là những ai tu Lục Độ Vạn Hạnh, họ càng phải chân thật khi dụng công, chẳng chút tơ hào hư dối.


Cho nên nói: “Nhân địa bất chân, quả chiêu vu khúc,” gieo nhân không ngay thật thì gặt quả cong vẹo.

Và đến lúc quả đã thành rồi thì có rất nhiều phiền phức.Bởi vậy quý vị nên “Tùy duyên tiêu nghiệp cũ, đừng tạo nghiệp ương mới” và không được có một chút nào buông thả trong mọi hành động.

Dù lúc nào hay nơi đâu, mọi người cũng nên đề cao cảnh giác.

Nếu không làm hại người và chỉ làm lợi cho người, vậy là mình sẽ không sanh bệnh gì cả, mà ma quỷ cũng không tìm được mình đâu.Nói đến quỷ thì hôm qua có con quỷ “khai ngộ” từ San Jose đến tìm tôi.

Quỷ đó nhập vào một bà và bà tự cho rằng mình đã khai ngộ.

Chồng bà ta cũng cho rằng bà đã khai ngộ.

Nhưng bà ta nói: “Con người không cần phải tu hành, cũng không cần phải giữ giới”.Thật ra mục đích của bà là tìm tôi để đấu pháp.

Bà này đã quy y tôi năm 1980 tại Hội Cư Sĩ Lâm ở Singapore.


Bà đến Mỹ được vài năm, học ngồi thiền, rồi tự cho mình đã khai ngộ.

Vừa bước vào bà liền cúi đầu lễ tôi, nhưng không để cho chồng con bà nhìn thấy.

Chỉ một mình bà hướng đến tôi đảnh lễ.

Ban đầu không có chuyện gì, nhưng khi cúi đầu đến lần thứ ba thì bà lại cứ tiếp tục lạy mãi, rồi bắt đầu khóc, càng khóc càng lớn tiếng.- Tôi hỏi: Bà khóc cái gì?- Bà đáp: Con không biết, không phải là con khóc, mà là một người khác bên ngoài đang khóc.- Ai bảo bà khấu đầu lạy thế?- Là tự con muốn lạy.- Bà đang giở trò gì vậy?- Không biết! Tóm lại, không cần tu, không cần học, không cần giữ giới.- Bà là sinh viên tốt nghiệp đại học ở Nam Dương.

Có phải là bà không cần học mà được tốt nghiệp chăng?- Không phải!- Tu đạo cũng như vậy.

Ngay đến cửa mà bà còn chưa bước vào được, vậy nếu bà không tu hành thì làm sao đắc đạo chớ? Có phải bà không đi học mà biết được chữ không?Lần này thì con quỷ của bà cũng đành phải nói thật thôi.

Nó là quỷ “tự nhiên” từ cõi trời Lục Dục.

Nó vốn muốn đấu pháp với tôi, nhưng khi đến đây thì lại không có cách gì để đấu.

Thế là nó giở ám chiêu, dùng phương pháp mềm diệu để công kích! Nó vừa khóc, vừa phun độc, nhưng độc này cũng không có tác dụng gì.

Sau đó tôi nói chuyện với con quỷ đó cho đến khi nó lý cùng trí tận, nó mới thật tình xuống nước.

Lúc bấy giờ bà Phật tử nọ cũng tỉnh lại và không còn náo loạn nữa.Giảng ngày 30 tháng 7 năm 1985.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui