Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa


Khi thuyết pháp, quý vị không nên ca ngợi rằng “Hòa Thượng” là như thế ấy, như thế ấy.

Tôi kỵ nhất là được người ta tán thán.

Nếu như có lời phê bình tôi, tôi khiêm tốn tiếp nhận ngay, và mượn đó làm gương để soi sáng, phản tỉnh.

Tôi và hư không giống nhau, đều không có ngã tướng, nhân tướng, chúng sanh tướng, thọ giả tướng.

Nếu như có ngã thì tôi đã không đến nước Mỹ này.

Nguyên nhân tôi đến Mỹ là để mở mang vùng đất mới cho Phật giáo, hầu truyền bá Phật Pháp đến toàn thế giới!Bất luận trong trường hợp nào, tông chỉ của tôi là tuyệt đối không bao giờ tự đề cao địa vị mình, mà cũng không cầu kỳ, lập dị khác người.

Tôi không cảm thấy là mình cao hơn người khác, hoặc lớn hơn người khác.


Tôi không có lối suy tư như vậy, vì nếu có, đó là sự biểu hiện của tánh tự mãn đấy.Phàm hễ là người tự mãn thì tuyệt đối không thành tựu được việc gì.

Con người nên có tư tưởng “Hữu nhược vô, Thật nhược hư” là có như không, thật như giả.

Cho dù mình có đạo đức cao thượng, thì mình cũng giống như không có gì; dầu mình đúng thật có tài ba, nhưng mình cũng giống y như không có chi.

Quý vị hãy chú ý! “Tự mãn” là biệt danh của tự đại đó.

Tự đại tức là “xú” ( 臭 ), nghĩa là thúi, xú là chữ Hán, gồm chữ tự (自) nằm bên trên chữ đại ( 大 ).

Khi hơi khí hôi thúi xông lên ngất trời như vậy, ai mà dám dần mình hả? Lúc đó mọi người phải bịt mũi đi qua, không dám đến gần mình đâu!Tôi hy vọng quý vị dùng Lục Đại Tông Chỉ để làm nguyên tắc.


Nếu không làm được những điều như “không tranh, không tham, không cầu, không ích kỷ, không tự lợi, không vọng ngữ,” dù quý vị có tài ba, có trí tuệ như thế nào, hoặc miệng nói lưu loát như nước chảy và biện tài vô ngại ra sao thì cũng là làm trái với đạo.

Như vậy, dẫu cho quý vị có làm gì cũng sẽ không đạt được thành tựu viên mãn.Tôi chỉ công nhận những ai thật thà và biết an phận giữ mình, chứ không biết đến những người xảo quyệt thường hay biện luận.

Từ nay về sau, bất luận là ai, tất cả đều phải chân thật và giữ bổn phận mình.

Quý vị không được cống cao ngã mạn, cứ tưởng rằng mình là phi thường trên đời không ai sánh bằng.

Người nào có thứ hành vi như thế sẽ không tồn tại lâu dài trong Phật giáo, sớm muộn gì y cũng sẽ bị thất bại thôi.Cho dù quý vị thật có tài ba xuất chúng đi nữa, nhưng quý vị cũng không cần phải biểu lộ ra ngoài.

Quý vị nên học tập tác phong của những vị đại đức xưa nay, mà hãy chú trọng vào đức hạnh.

Đối với tất cả mọi việc, quý vị nên thực hành theo Tứ Vô Lượng Tâm: Từ, Bi, Hỷ, Xả.

Đừng tồn chứa sát khí trong lòng, mà không chịu tha thứ cho người.

Chúng ta nên hiểu rằng: “Từ bi là hoài bão, cửa ngỏ làm phương tiện.” Hôm nay tôi muốn nói với quý vị bấy nhiêu đó thôi, còn sửa đổi hay không là tùy quý vị.Giảng ngày 30 tháng 7 năm 1985.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui