Người người đều muốn thành Phật, nhưng thành Phật cũng cần phải có điều kiện.
Ai nấy muốn làm người tốt, nhưng làm người tốt thì phải trải qua thời gian dài thử thách mà không đổi chí nguyện của mình.
Cũng như lúc nào chúng ta cũng làm tất cả điều lành, không làm chuyện ác, như thế mới đủ tư cách để làm người tốt.Trong tâm chúng ta thì muốn làm người tốt, nhưng lại có những hành vi không chịu hợp tác với mình.
Như không có điều ác nào mà không làm, còn dù cso chuyện thiện đi nữa cũng không chịu làm.
Nếu tâm và hành động không hợp nhất với nhau, vậy chúng ta làm sao có thể bàn đến chuyện làm người tốt cho được.? Lúc mới phát nguyện, chúng ta rất nghiêm chỉnh, nhưng thời gian lâu dần lại sanh tâm giải đãi, không lười biếng thì cũng là sống cho qua ngày tháng, rồi quên hết bao ý nguyện của thủa ban đầu mới phát tâm.Như nói về người xuất gia chúng ta, thời gian mới xuất gia, chúng ta rất có tâm đạo và nỗ lực tinh tấn.
Nhưng từ từ ý nguyện thủa ban đầu của chúng ta thay đổi, không biết tiến lên, mà bắt đầu làm những chuyện trái với lương tâm.
Rốt cuộc chúng ta chẳng những không làm được Phật, mà lại còn bị đọa địa ngục nữa.
Có người xuất gia được vài năm, nhưng không chịu nổi các khảo nghiệm thử thách.
Vì bị hoàn cảnh chuyển biến, lại không đủ định lực, thế là họ hoàn tục ra đời.
Từ đó họ làm những chuyện theo ý họ, hoặc là họ sẽ phát tài lớn, hoặc sẽ làm quan to; bất quá các việc đó chỉ là những thứ huyễn hóa trước mắt.
NHưng quả báo của họ thì lại như bóng theo hình, khó mà trốn tránh.Hôm nay tôi thành thật nói cho quý vị biết.
Phàm người xuất gia nào muốn hoàn tục, nhất định sẽ bị đọa lạc và chịu khổ không ngừng.
Đó là sự thật và tôi cũng không khách sao chút nào khi nói về điều này.
Một niệm lúc mới ban đầu là xuất gia thành Phật và một niệm sau rốt là hoàn tục để làm quỷ.
Đây là hai con đường mà quý vị phải lựa chọn, sự quyết định là ở trong tay quý vị đấy.Chuyện thế gian nếu không tốt thì là xấu, không thành tức là bại, không thính tức là suy.
Cho nên nói: “Quân tử thượng đạt, tiểu nhân hạ đạt,” người quân tử đi lên, kẻ tiểu nhân đi xuống.
Quý vị hướng thượng đi lên là đến bốn quả vị Thasnhl quý vị muốn tuột đi xuống thời đọa trong ba đường ác, gọi là: “Thiện ác hai đường, tu thì tu, tạo thì tạo.” Người có căn sâu dầy thì tu theo đường lành, người mang nghiệp nặng thì tạo đường ác.
Nếu chúng ta nói những lời thành thật với họ, họ sẽ không tin.
Trái lại, nếu chúng ta nói lời giả dối thì họ lại tin ngay.
Vì sao? Bởi vì nghiệp chướng của họ nặng nề.
Chúng ta học Phật đã nhiều năm mà không hiểu rõ đạo lý trên thật đáng thương thay! Tôi vốn không muốn nói về đạo lý này, vì nghĩ rằng quý vị đều đã biết rõ hết rồi.
Nhưng giờ đây tôi mới biết là mọi người chưa hiểu rõ một cách triệt để và vẫn còn lẩn quẩn ở ngã tư đường vì đã thất lạc phương hướng.Bây giờ tôi sẽ nhắc lại cho mọi người nghe là: Con người chúng ta đang sống trong cái biển lớn sanh tử, nếu không nổi lên được thì chỉ có chìm xuống thôi.Tục ngữ có câu: “Treo cao, té nặng!” Hướng thượng muốn thành Phật, nhưng chúng ta không đi lên thì không thành Phật được; còn nếu té ngã xuống thì sẽ đọa địa ngục, vĩnh viễn khó mà thoát ra.Có người hỏi: “Rốt cuộc là có địa ngục hay không?” Tôi xin nói với quý vị rằng, như con người đang sống đây là đang ở trong địa ngục đấy.
Quý vị xem, có số người phiền phiền não não, tranh cái láo nháo không bao giờ ngừng dứt.
Như thế không phải giống ở địa ngục sao? Con người sống như thế thì có ý nghĩa gì? Lại còn có hỏa tai, phong tai, chiến tranh và những tai họa do con người gây ra, vậy cũng như là sống trong địa ngục trần gian thôi! Hãy nhìn xem, khi người mang bệnh tật trên thân thì khổ không thể nói, như lúc chứng ung thư hoành hành, họ đau đớn đến nỗi không còn muốn sống.
Như thế há không phải là địa ngục sao? Nhưng người ta vẫn không nhìn thấy, buông không được, bỏ không đặng, cứ lo tham luyến cố chấp, lại không có tâm từ bi, thấy lợi quên nghĩa, thừa nước đục thả câu.
Cho nên cuối cùng họ vẫn là quanh quẩn trong vòng luân hồi, không bao giờ ngừng dứt.Thôi được rồi, tôi sẽ không nói nữa, nếu không thì người ta sẽ sợ hãi mà bỏ chạy hết!Giảng ngày 4 tháng 5 năm 1985.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...