Bất luận làm việc gì, chúng ta cũng phải có lòng nhẫn nại, từ từ làm chứ không được gấp rút.
Quý vị nên biết Tòa Thánh La Mã(Rome) không phải chỉ trong một ngày mà thành lập được.
Cũng như lý lẽ trên, việc giáo dục học sinh, không phải một hay hai ngày là có thể dạy cho chúng hiểu rõ được.
Mà cần phải có tâm bền chắc, lâu dài để dạy chúng làm sao trở thành người tốt, và làm sao tạo cơ sở cho nhân cách tốt.
Chứ không phải dạy học sinh làm sao có được việc làm tốt và kiếm được nhiều tiền để tự mình được hưởng thụ.
Đó là lối giáo dục theo chủ nghĩa vị lợi.Phương châm giáo dục của Vạn Phật Thánh Thành là dạy học sinh học tập về nhân nghĩa, đạo đức.
Trong tương lai, khi chúng ra phục vụ cho xã hội, dù ở cương vị nào, chúng cũng sẽ dựa theo đạo đức nhân nghĩa mà làm việc.
Chúng tuyệt đối sẽ không hùa nhau làm bậy, cũng không có hành vi làm tổn hại người để lợi mình.Quý vị nhớ đấy! Chúng ta không nên ham danh báo tiếng, cũng đừng học theo thói ngụy quân tử, giả bộ là nhà từ thiện, làm được chút việc rồi đến đâu cũng quảng cáo, tuyên truyền cho mình.
Chúng ta nên học tập theo đức hạnh chân chánh, và thực hành một cách thực tiễn.
Phương pháp giáo dục của chúng ta hoàn toàn khác biệt với phương pháp giáo dục của mấy chỗ khác.
Không phải là chúng ta muốn đánh đổ cách giáo dục của họ để nêu lên nền giáo dục của mình; cũng không phải là chúng ta muốn tranh giành hay muốn thi đua với ai.
Mà chúng ta chỉ muốn giữ vững lập trường giáo dục để dạy dỗ cho thế hệ kế tiếp.
Không cần biết là người ta làm đúng hay không, chúng ta chỉ muốn làm việc cho đúng, và không làm trái với lương tâm, thế là đủ rồi.Giảng ngày 25 tháng 4 năm 1984TỪ-BI-HỶ-XẢ LÀ CƠ BẢN TU ĐẠONgười tu hành nhất định là phải bồi dưỡng Tứ Vô Lượng Tâm.
Khi có Tứ Vô Lượng Tâm rồi, mình mới có thể giáo hóa chúng sanh và khiến cho chúng sanh lìa khổ được vui.
Nếu người tu đạo không có Tứ Vô Lượng Tâm, tức là làm ngược với Đạo và dù có tu đến tạm vạn đại kiếp, cũng vẫn còn xa Phật đạo đến cả tám vạn bốn ngàn cây số.Tứ Vô Lượng Tâm là điều kiện căn bản mà mỗi người tu nên có.
Sao gọi là Tứ Vô Lượng Tâm? Tức là: Từ Bi Hỷ Xả.
Vô lượng là không có hạn lượng, có nghĩa là không bỏ dở nửa chừng, hoặc không đến giữa đường rồi tự vạch mức giới hạn cho mình, không muốn tiến tới.
Như mới được chút đỉnh đó thì lấy làm đủ và nghĩ là xong rồi.
Thật ra, Từ Bi Hỷ Xả không có lúc nào là đủ cả, mà có được càng nhiều thì càng tốt.
Chúng ta nên mở rộng, tăng cường Từ Bi Hỷ Xả cho đến khi đạt cảnh giới toàn thiện mới thôi.1. Từ là có thể cho niềm vui.
Chúng ta có cho chúng sanh niềm vui không? Nếu như không có, đó tức là chúng ta không dùng hết lòng từ của mình.
Chúng ta nên tiến đến mục tiêu “vô duyên đại từ,” là dùng lòng từ bi đối xử với những người không có duyên với mình.
Chúng ta không những thông cảm với người cùng trong hoàn cảnh khó khăn mà chúng ta cũng nên thông cảm với cả loài động vật trong cảnh hoạn nạn nữa.
Nếu có chuyện không may xảy ra, chúng ta nên ra tay tiếp đỡ, giúp chúng sanh thoát vòng khổ ải.
Đấy là công việc mà Phật tử nên làm.
Chúng ta đừng nên có thái độ dửng dưng, chỉ biết đứng nhìn mà không chịu giúp, vì thế là đánh mất tinh thần cứu thế của Phật Giáo.
Trái lại, Phật Giáo lấy từ bi làm hoài bão, dùng cửa phương tiện của đạo Phật để tiếp nhận chúng sanh.2. Bi là có thể bạt trừ khổ não.
Chúng ta có thể bạt trừ sự đau khổ của chúng sanh không? Nếu không thể, thì đó là vì chúng ta chưa dùng hết lòng bi của mình.
Chúng ta nên có tư tưởng “đồng thể đại bi,” cũng tức là thấy người chết chìm như chính mình bị chết chìm, thấy người đói như chính mình bị đói.
Phật giáo lấy bi làm tông chỉ, vì bi là lòng lân mẫn, thương xót.
Trong khi các nhà Nho nói rằng “Bi thiên mẫn nhân” lại cũng phù hợp với ý nghĩa trên.
Do đó mà biết rằng tư tưởng của Thánh Nhân trong thiên hạ đều giống nhau, như cùng xuất phát theo vết bánh xe, không tách rời lòng trắc ẩn xót thương.
Phật giáo chủ trương Từ Bi, Nho giáo đề xướng trung thành và tha thứ.
Tâm tâm tương đồng, đấy là cốt tủy của tôn giáo, nếu không thì là dị thuyết của ngoại đạo.3. Hỷ là tâm vui vẻ.
Chúng ta có hoan hỷ vui thích học Phật Pháp không? Chúng ta có sanh ưu sầu, phiền não, hoặc có tâm tư bực dọc không? Nếu quả là có, chúng ta hãy mau sửa đổi, đừng phát sanh tánh tình như thế.
Nếu còn chút ít tập khí, rồi dụng công phu từ thất tình lục dục, thì đó là quan niệm sai lầm.
Nên hiểu là chúng ta không được tiếp tục có thứ quan niệm sai lầm như thế.
Nếu không, chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả của nó sẽ ra sao.4. Xả là tâm buông xả.
Chúng ta có tâm buông xả không? Nếu có, vậy là lớn hay nhỏ? Là nhất thời hay là vĩnh viễn? Xả cái gì? Là phát tâm cho chúng sanh sự vui vẻ, bạt trừ cái khổ của chúng sanh và giúp họ trong hoàn cảnh nguy khốn.
Nếu làm được như thế, chúng ta sẽ sanh lòng hoan hỷ đến mức vô hạn, nhưng chúng ta đùng nên chấp vào đó – làm xong việc rồi nên quên hết chứ đừng lưu giữ trong tâm thức.
Nếu chúng ta chấp mà không quên được, đó không phải là hạnh nguyện của Bồ Tát.
Chúng ta nên có tinh thần thi ân bất cầu báo thì mới được xem là người Phật Tử chân chánh.Giảng ngày 26 tháng 4 năm 1984.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...