Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa


Có một số người nghĩ rằng: “Tôi xấu quá” hoặc giả: “Tôi lùn quá, dù thế nào đi nữa cũng không ai thích cái tướng mạo của tôi, thôi thì tôi cũng chẳng cần phải giữ gìn thân thể này làm gì.” Có phải không? Không phải đâu! Lưu Vũ Tích từng sáng tác bài thơ “Lậu Thất Minh” như sau:“ Sơn bất tại cao, hữu tiên tác danh.Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.Tu thị lậu thất, dạy ngô đức hinh.Đài ngấn thượng giai duyên, thảo sắc nhập liêm thanh.Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh.Khả dĩ điều tố cầm, duyệt Kim kinh,Vô ti trúc chi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình.Nam Dương Gia Các lư, Tây Thục Tử Vân đình.Khổng tử viết: Hà lậu chi hữu“Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh.Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.”“Núi nổi danh không phải tại cao, mà vì có tiên.Sông linh hiển không do nước sâu, mà vì có rồng”Đồng lý lẽ trên, con người cũng không quý trọng vì được cao lớn, tuấn tú đẹp đẽ, mà điểm tối trọng yếu là biết bồi dưỡng nhân cách cho tốt.

Quý vị mà có Phật tánh như thế, tức là “Linh” rồi.Tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh.

Đây là căn lậu thất, chỉ có hương đức hạnh của ta.

Lậu thất tức là căn nhà nhỏ đơn sơ.

Tuy thân ta không cao ráo đẹp trai, nhưng ta có đức hạnh, cũng tức là lương tri, lương năng vốn sẵn có trong mỗi con người.


Nếu quý vị quý tiến nó và biết vận dụng nó, vậy là đủ rồi.Đài ngấn thượng giai duyên, thảo sắc nhập liêm thanh.Vết rêu trên bực thềm, màu cỏ tươi in nhập rèm xanh.

Đây là hình dung về căn nhà thô lậu, chất phác mộc mạc, nhưng có dánh dấp thanh nhã thoát tục.

Trên thềm đá mọc đầy rêu xanh, màu cỏ xanh tươi nhuận cũng chiếu in lên rèm cửa sổ.

Đây là phong cảnh hoàn toàn tự nhiên.Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh.

Cưới nói với hồng nho, khách đến không phải dân mù chữ.

Hồng nho là người có học.

Bạn bè của ta đều là người tri thức, đều là nhân vật vĩ đại.

Ta không bao giờ qua lại với kẻ thô lỗ, hoặc người không biết chữ.

Cho nên nhà của ta tuy đơn sơ, nhưng bạn bè đều là những nhân vật phi phàm.

Chúng ta cùng nhau bàn bạc, học hỏi cách làm người có đạo lý.


Thế thì chẳng vui lắm sao?Khả dĩ điều tố cầm, duyệt Kim kinh, vô ti trúc chi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình.

Được khảy đàn cầm, đọc kinh Kim Cang, không dây tơ tiếng trúc làm loạn tai, không văn kiện lao nhọc thân hình: Lúc nhàn rỗi là ta gảy đàn cầm để tự ngộ, khi an tịnh ta đọc kỹ kinh Kim Cang.Cảnh giới này tiêu sái, không có một chút mùi trần tục thoải mái biết bao.

Không dây tơ tiếng trúc làm loạn tai.

Thời xưa có số nhạc cụ dùng bằng dây tơ hay bằng tre trúc.

Âm nhạc mà những người đó nghe rất là thanh nhã cao thượng, chứ không giống nhạc giựt gân hiện nay, nó ầm ĩ làm cho đầu óc người ta choáng váng cả lên.

Mỗi ngày họ cũng không phải gấp rút đến sở làm cho kịp, để rồi ngồi tại bàn làm việc bận rộn tíu tít với biết bao sự nhọc nhằn dồn dập.

Trái lại, cách sinh hoạt của Lưu Vũ Tích kể trên thì không có gì căng thẳng, lại rất an nhàn tự tại.Nam Dương Gia Các lư, Tây Thục Tử Vân đình.Khổng tử viết: Hà lậu chi hữu!Tại Nam Dương, Gia Cát Lượng đã từng sống trong lều và ở Tây Thục, Dương Tử Vân cũng từng ở trong ngôi đình nhỏ đơn giản.


Ở đây đưa ra hai vị cao sĩ ẩn cư trong thời quá khứ, là những vị không hề tham chuộng phù hoa hào nhoáng của thế gian, đã ẩn náu trong căn nhà đơn sơ.

Khổng Tử đã nói: Như thế thì có gì là thô xấu! Đó không phải là tốt lắm sao?Xem lại bài thơ “ Lậu Thất Minh” này, con người chúng ta cũng không nên tham cầu cái hoa lệ hòa nhoáng bên ngoài.

Chỉ cần chúng ta biết quý tiếc nguồn năng lượng của chính thân thể mình, và cố gắng vận dụng những cái thấy nghe hiểu biết của mình cho tốt.

Như thế sẽ không cô phụ trí huệ Phật tánh của bản thân mình.

Mỗi người chúng ta nên lập mục tiêu tốt và dũng mãnh tiến thẳng về phía trước!Giảng ngày 6 tháng 1 năm 1984.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui