Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa
Hôm nay tôi muốn ban ra một mệnh lệnh cho những vị nào đã quy y theo tôi.
Mệnh lệnh gì vậy? Hãy nên bố thí! Tôi xin hóa duyên với quý vị.
Có người nói: “ Sư Phụ ! Mấy năm qua Sư Phụ chưa từng hóa duyên xin chúng con.
Nhưng hôm nay Sư Phụ muốn hóa duyên xin tụi con, vậy nhất định là Sư Phụ muốn hóa đại duyên, phải không!”Không sai! Duyên nhỏ tôi không xin đâu.
Xin duyên nhỏ thì có ý nghĩa gì? Dù là ba triệu, năm triệu cũng chẳng dùng được gì nhiều.
Trên đời này, tiền chỉ là những tờ giấy màu mè.
Ngay cả nếu quý vị đem vàng bạc cho tôi, tôi cũng không thể ăn và chết cũng không thể mang theo được.
Những thứ đó đều không dùng được gì.Vậy tôi hóa duyên xin quý vị cái gì đây? Đó là xin tất cả tánh nóng giận, cái vô minh, cái phiền não, cái sân hận của quý vị đó.
Tất cả những thứ đó, quý vị hãy đưa hết cho tôi đi! Bởi vì tôi là một ông thầy “ Ớt cay” nên tất cả những thứ đó tôi không chê nhiều đâu, càng nhiều càng tốt.
Nếu quý vị thí xả toàn bộ những thứ đó cho tôi rồi, tôi sẽ bỏ chúng vào lò vô minh để rèn luyện.
Tôi sẽ dùng lửa vô minh từ từ trui luyện chúng thành vàng ròng, thành kim cương và trong tương lai chúng ta sẽ cùng nhau thành Phật.
Cho nên dù quý vị không muốn bỏ cũng phải bỏ, không muốn bố thí cũng phải bố thí.Ai thật sự là đệ tử của tôi, người đó phải đem các tánh sân giận, vô minh, phiền não, đố kỵ, gây chướng ngại người khác mà xả thí hết cho tôi.
Tôi là người thu thập rác rưởi nên quý vị hãy đem hết mấy thứ đó bỏ vào thùng rác, có được không?Sau đó, chúng ta tiến thêm bước nữa là tịnh hóa làm cho thế giới này được trong sạch.
Hãy hòa tan hết những ám khi tội lỗi của thế giới này, ngõ hầu những tai nạn sẽ hóa thành vô hình và chuyển đổi khổ não thành ra kiết tường.
Đó là điều hôm nay tôi muốn nói với quý vị, chứ không phải là tôi nói chuyện giỡn chơi.
Quý vị mới nghe qua thì giống như chuyện khôi hài, nhưng những gì tôi nói là hoàn toàn thật, chứ không phải đùa đâu.Xác định cho rõ là tôi muốn hóa duyên xin quý vị.
Nếu ai không nỡ xả cho thì người đó không phải là đệ tử tôi.
Còn ai chịu cho thì người đó mới là đệ tử tôi.
KHông xả cũng phải xả, không nhường cũng phải nhường, không nhẫn nhịn cũng phải nhẫn nhịn, quý vị hiểu không?Pháp này nhất định là vậy, quý vị đừng có lơ là rồi làm qua loa xong chuyện.
Ai cũng không được chất chứa tật đố hoặc tánh chướng ngại người.
Trái lại, chúng ta chỉ nên tận lực hết mình để giúp đỡ kẻ khác tu hành.
Đây là những điều tôi muốn nói với quý vị hôm nay.
Tôi nói nhiều rồi, chắc quý vị đã bị “Cay” đến nỗi không thở được, cho enne hôm nay cay bấy nhiêu đó cũng đủ rồi!Giảng ngày 25 tháng 12 Năm 1980.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...